Khế Ước Hào Môn 2

Cuộc cạnh tranh của hai đối thủ mạnh tưởng như đã là điều tệ nhất, nhưng thứ tệ hơn nữa là bên mạnh thua, rồi sau đó công ty vô danh có thể thuật lợi thăng tiến, việc này đối với Tín Viễn chính là sự đả kích mang tính huỷ diệt!
Hội đồng giám định chuẩn bị công bố kết quả.
“Đợi đã.” Giang Dĩnh đột nhiên lên tiếng.
Mọi người xung quanh đều im lặng, chờ đợi kết quả cuối cùng, Giang Dĩnh nhìn sang phía đối diện có thể thấy sự vui mừng đã lộ rõ trên nét mặt của những người Anh Quốc trẻ tuổi, cô nở một nụ cười quyến rũ, mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi một chút, nếu đấu thầu thành công, vậy hạng mục của Dringlewapen cũng sẽ do Tần tiểu thư dẫn dắt phải không?”
Tần Mộc Ngữ vừa mới bừng tỉnh sau khi nghe lời nói của Thượng Quan Hạo, đôi mắt trong suốt ngước lên, lắc đầu: “Không phải do tôi dẫn dắt, mà là tất cả đội dự án, mọi người đang ở đây, và cả những người không có mặt, đều có tâm huyết ở trong này.”
Chậc chậc, thật vĩ đại.
Ánh mắt của Giang Dĩnh lạnh đi vài phần: “Nếu như người tạo ra dự án thường ngày có vấn đề về nhân cách, phẩm hạnh, hành vi, đạo đức thì sao? Người như vậy có tư cách dẫn dắt người khác, còn có thế ngồi đây nói về phương án phát triển hạng mục hay không?”
Mí mặt Thượng Quan Hạo giật giật, bàn tay siết nhanh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, mà Lisa ở bên cạnh đang nhíu chặt mi tâm: “What are you talking about?”
Cửa phòng họp, đột nhiên bị đẩy ra.
Như là có một luồng khí lạnh đột ngột tiến vào, Tần Mộc Ngữ không quay đầu lại, nhưng giống như biết đó là cái gì, một luồng hơi lạnh từ sau lưng tiến vào, tiếng bước chân lộn xộn, lại mang theo chút cảm xúc thê lương. Đồng phục màu đen mặc ở trên người, người cảnh sát dẫn đầu chào hỏi hội đồng giám định một cách lịch sự, mở miệng nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người, vì có người báo án, cho nên chúng tôi tới nơi này tìm người.”
Cả hội trường trở nên hỗn loạn.
Thời gian đã qua lâu như vậy, bây giờ lại nghe thấy thứ âm thanh cứng ngắc này, đầu óc Tần Mộc Ngữ trở nên ong ong, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt đặt ở trên tập tài liệu, cuối cùng không nghe thấy cái gì nữa, trong đầu chỉ lặp lại những lời nói từ vài năm trước, khiến cho người khác muốn phát điên, “Cô xác định người không phải do cô giết?” “Chỉ có mình cô ở hiện trường, không phải cô, thì còn ai ở đây?” “Cô không thừa nhận có phải không? Cô nên tích đức cho con của cô, cho dù là ngộ sát cũng không tốt đẹp gì...”

Sắc mặt của Thượng Quan Hạo trong nháy mắt trở nên tái mét.
Vì sao lại có cảnh sát?
Cảnh sát rốt cuộc là do ai gọi tới?
Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi đến sau lưng Tần Mộc Ngữ, mở miệng nói: “Tần Mộc Ngữ tiểu thư, đúng không?”
“Ba!” Một tiếng, chiếc bút bi rơi trên mặt đất.
Cảnh sát ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Có lẽ bây giờ tôi nên gọi cô là Anglia tiểu thư, bởi vì dù sao trên giấy tờ của cô đã được chứng nhận đầy đủ, là công dân hợp pháp của Anh, nhưng mà thân phận ở Trung Quốc của cô cũng không có biến mất, vì cô không chết, chỉ là bị mất tích, ngay cả việc có phải trốn án hay không cũng xác định rõ được... Cho nên Tần tiểu thư, cô có thể đi theo chúng tôi một chuyến được không? Năm đó án tử của chúng ta còn chưa chấm dứt, cô thấy thế nào?”
Xung quanh có người nói to gây ồn ào, hội đồng giám định rất tức giận, đã có cảnh sát đưa cho họ giấy bắt người, còn có cả hồ sơ vụ án, dường như trong nháy mắt, sự việc đẫm máu của năm đó đang hiện ra trước mắt, Tần Mộc Ngữ căn bản là không kịp trốn tránh. Ba từ Tần Mộc Ngữ này, đem việc cô trốn tránh suốt bốn năm và cuộc sống mới đạp nát, nhân viên của Dringlewapen đồng loạt đứng lên. Bên ngoài phóng viên kéo đến, những phóng viên này đến đây là vì muốn biết kết quả của buổi đấu thầu, cũng không hề nghĩ đến lại gặp tin tức chấn động này!
Tất cả mọi người đều không dám tin Tần Mộc Ngữ từng là nghi phạm giết người.
Tất cả mọi người đều không tưởng tượng được cô gái mỹ lệ, nhỏ nhắn và yếu ớt khiến người khác loá mắt này lại là người như vậy.
Tay chân Tần Mộc Ngữ trở nên lạnh lẽo.
Trong sự hoảng loạn cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở phía đối diện sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt.
Bên tai, một tiếng “Ầm” giòn tan nổ ra.

Trên bàn hội nghị chỉ còn lại mỗi cô, viên cảnh sát trong tay cầm còng số tám, nhẹ giọng nói: “Tần tiểu thư xin đứng dậy đi theo chúng tôi một chuyến, không nên chống cự, bốn năm trước chúng tôi đã từng nói chỉ muốn cô nhận tội mà thôi, chính là sau đó cô lại biến mất, không thể không khiến cho người khác hoài nghi, cho nên chúng tôi phải tra khảo.”
Nhìn vào chiếc còng tay, hắn giải thích: “Mang còng tay không nhất định là phạm nhân, việc này chỉ là hình thức, mong cô phối hợp.”
Cô gái nhỏ nhu nhược ngồi trên ghế kia, giống như là vừa bị sét đánh.
Cổ tay cô bị kéo ra, còng tay sắp đeo vào...
Hôm nay cô, thật sự chật vật.
“Đợi chút.” Một giọng nói khàn khàn vang lên, ghế đổ xuống đất phát ra âm thanh, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, muốn chạy đến chỗ cô, lạnh lùng nhìn hành động của bọn họ.
Đầu như muốn nổ tung, anh cũng không biết rốt cuộc là ai đã báo cảnh sát, nhưng mà anh vừa nhìn thấy cái liếc mắt lạnh như băng của cô, ánh mắt tuyệt vọng, anh biết là cô đã hiểu lầm.
Toàn bộ thành phố Z, người có thể nhớ rõ vụ án giết người năm đó, người còn liên hệ với cô, chỉ có Thượng Quan Hạo anh.
Cảnh sát cũng hơi ngạc nhiên, “Thượng Quan tiên sinh.”
Thượng Quan Hạo không để ý đến anh ta, cầm cánh tay cô đem cô kéo lại gần, đôi mắt đỏ như máu, anh muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy khoảnh khắc hai tay của cô bị khoá trụ kia, những điều muốn nói đều mắc lại trong cổ hỏng, một từ cũng không thể phát ra.
Cô lảo đảo một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt doạ người, ngước lên nhìn anh.

“Tần Mộc Ngữ...... Em hãy nghe anh giải thích...” Anh nhỏ giọng nói, những từ phía sau bị đánh gãy.
Hội đồng đánh giá mày đã nhíu lại đến cực điểm, ném tập hồ sơ trong tay xuống bàn, trầm giọng nói: “Chúng tôi không ngại nên các anh cứ chấp hành nhiệm vụ. Buổi đấu giá hôm nay không tính là bị phá hỏng, bây giờ tôi sẽ trực tiếp công bố kết quả...”
Tay ông ta chỉ qua: “Tín Viễn, các anh hãy chuẩn bị cho vòng tiếp theo, cứ như vậy đi, tan họp.”
Toàn bộ phòng họp thoáng chống im lặng, chỉ còn lại âm thanh thu thập tài liệu của những người trong hội đồng giám định, sau đó tức giận đi ra ngoài.
Thật lâu sau, cho đến tận lúc nhóm người bên phía Giang Dĩnh mỉn cười vỗ tay, thì Lisa mới kịp phản ứng. Dringlewapen đã thua.
Vòng cạnh tranh đầu tiên, không phải do dự án không hoàn mỹ, không phải do tổ dự án không đủ tài giỏi, lại càng không phải do Dringlewapen không có thế lực hùng hậu bức người, mà là bởi vì chuyện khủng khiếp và nhục nhã trước mắt này, bọn họ hoàn toàn thất bại!
Trong nháy mắt chân Tần Mộc Ngữ nhũn ra, giống như bị người ta đánh cho một đòn cảnh cáo, mặt hoàn toàn không còn chút máu.
“... Vì sao?” Hơi thở của cô mong manh.
Ánh mắt trong suốt nhìn về phía sau, nhìn những vị quan chức đã đi xa, run giọng nói: “Chẳng lẽ là do tôi sao?”
Bọn họ không lẽ không cảm thấy hoang đường sao?
Bước chân càng lúc càng nhanh cố gắng đuổi theo, Tần Mộc Ngữ giãy dụa cánh tay muốn thoát khỏi sự trói buộc, trong mắt có nước mắt, có hận, có sự không cam tâm, lớn tiếng gọi đám người đã đi xa: “Chờ một chút... Mấy người chờ một chút!”
Vài cảnh sát nhận thấy điều không thích hợp, tiến lên ngăn cô lại, không cho cô chạy trốn.
“Đây là cạnh tranh! Các người đã xem qua đề án, là chính các người nói không còn gì có thể bắt bẻ! Chuyện này với tôi không liên quan! Các người nên xem lại, nhìn lại một cái thôi! Đề án của chúng tôi không có khả năng thua! Không có khả năng!”
Cô hét lớn, thanh âm bén nhọn vang lên, bên ngoài phòng hội nghị phóng viến vốn đang xúm lại quanh hai vị lãnh đạo, nhưng khi nghe thấy âm thanh liền muốn xông vào trong.

Cảnh sát liều mạng ngăn cản cô, trên cổ tay cô mang còng tay, thời điểm tay bị kéo lấy xương cốt giống như sắp gãy.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trầm xuống, tiến lên ngăn cản động tác đối xử thô lỗ với cô của cảnh sát, một tay kéo lấy cô hung hăng ôm vào trong lòng, ngăn cảnh hành động muốn xông ra ngoài của cô, giữ nhanh lấy cái gáy của cô áp sát vào ngực.
“Đừng đi ra ngoài... Bên ngoài nhiều phóng viên lắm... Nếu không mong Tiểu Mặc nhìn thấy thì đừng đi ra ngoài...” Còng tay bằng kim loại ở trong lòng làm đau ngực anh, nhưng anh vẫn như trước ôm chặt cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, đôi mắt đỏ như máu, “Mộc Ngữ...”
Tần Mộc Ngữ ở trong lòng anh cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, nhịn không được cả người run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, hai con ngươi trong suốt càng thêm đen, hàm chứa lệ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mặt anh, giọng nói khàn khàn: “Đây là thứ anh muốn sao?... Thượng Quan Hạo anh chọn thời cơ thật tốt... Tôi sớm nên biết sẽ có ngày này, chỉ cần tôi còn chưa chết, thì tôi vẫn phải vì cái chết của Tần Cẩn Lan mà trả giá thật nhiều... Nhưng anh tại sao lại không nhằm vào một mình tôi? Anh đem chuyện này ở giữa ban ngày nói cho tất cả mọi người, cũng chỉ vì muốn Tín Viễn thắng thầu!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh rốt cuộc có phải đàn ông không?”
Một giọng nước mắt ngưng trọng trong mắt rơi xuống, cô cắn môi, không ngăn được bộ dạng run rẩy.
Môi của Thượng Quan Hạp khẽ nhếch, áp chế sóng gió động trời trong đôi mắt đầy sự phức tạp và quang mang! Nhưng năng lực ngôn ngữ và sắc mặt đều giống nhau tái nhợt và vô lực, anh làm sao mới có thể nói cho cô biết, không phải Thượng Quan Hạo anh báo cảnh sát!!!
Toàn bộ thành phố Z, trừ anh nắm chặt tay cô không chịu buông, còn ai sẽ như vậy???
“Thượng Quan tiên sinh, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi ra ngoài, bằng không một lúc nữa phóng viên sẽ càng đông, sẽ càng thêm phiền phức.” Bên cạnh là người phụ trách án tử năm đó nói một cách hoà hoãn.
Ngón tay thon dài di chuyển trên chính Tây trang của mình, đem khuya áo cởi bỏ, cởi áo vest bao lấy thiên hạ trong lòng. Cô kịch liệt giãy dụa, thậm chí cho dù làm đau chính mình cô cũng không tiếc, Thượng Quan Hạo cưỡng chế cuối cùng cũng khống chế được cô, tựa trán lên trán cô nói: “Đừng lộn xộn.”
“Tôi không muốn để tất cả mọi người thấy em mang còng tay... Nhất là thằng bé... Tần Mộc Ngữ cho dù là hận tôi thì em hãy chờ bao giờ có khí lực thì lại hận, tôi đi cảnh cục cùng em... Cái gì em cũng không phải sợ...” Tay nặng nề xoa tóc cô, giọng nói khàn khàn của Thượng Quan Hạo phát ra từ ngực, đôi mắt đỏ sọng đầy tơ máu cùng áp lực đau nhức, làm đau cô, cũng chính là khiến lòng mình đau nhức.
Nghe được câu “Nhất là thằng bé”, Tần Mộc Ngữ cắn chặt môi, cắn ra máu, nước mắt nóng bỏng lại rơi xuống. Run run như lá khô rơi.
Nước mắt làm ướt đầu ngón tay, âm thanh hỗn độn xung quanh vây chặt lấy cô, cô ở trong lòng người đàn ông, nghiến răng, nói từng chữ một: “Tôi hận không thể giết anh...”
Giống như có một con dao đầy máu, đột nhiên đâm mạnh vào trái tim anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui