Khế Ước Hào Môn 2


“Làm sao có thể!” Tần Mộc Ngữ vòng đến trước mặt hắn, nhìn biểu cảm trên mặt hắn, “Miễn trên mặt không thiếu cơ xương thì đều có thể cười, tôi dạy anh có muốn không?”
Sự hứng khởi của nàng tăng lên, cầm lấy cánh tay hắn không cho hắn di chuyển, ngửa đầu nhìn khuôn mặt hắn : “Thôi nào, anh làm theo tôi!”
“Mắt nheo lại, khóe miện hướng lên trên, nhớ đến những chuyện vui nhất, trên thực tế cười chỉ cần tác động đến ba cơ mặt trên khuôn mặt là đủ rồi, rất đơn giản, miện của anh phải nhếch lên mới được…”
Tần Mộc Ngữ đi khập khiễng, nhịn không được tự thể nghiệm giúp hắn sửa chữa biểu cảm khuôn mặt.
Thượng Quan Hạo để bàn tay nhỏ bé của nàng tùy ý trên mặt mình, trong lòng có một loại cảm xúc kì lạ dâng lên, ánh mắt hắn sâu xa, nhìn ở lúm đồng tiền bên môi nàng, không biết nàng có thể cười với hắn như vậy bao lâu, lúc nào đó sẽ tan biến mất.
Hắn đúng là chưa bao giờ mang cảm xúc cá nhân, thế nhưng ấm áp như thế này, gần đến thế này khiến hắn thất thần.
“Tần Tiểu Thư…” nhận thấy chính mình đang thất thần, thanh điệu Thượng Quan Hạo đột nhiên lạnh lùng, bàn tay giữ chặt thắt lưng nào.

Hắn nhíu mày, vô thức muốn đẩy nàng ra xa một chút.
Tần Mộc Ngữ nhón chân nên đứng không vững, hắn đẩy nàng như thế, nàng kêu một tiếng lảo đảo ngã về phía sau!
Thượng Quan Hạo con ngươi mắt chợt rung lên, vội vã lao lên phía trước giữ vững cơ thể hắn, cánh tay kéo lại thật mạnh khiến Tần Mộc Ngữ một lần nữa lại ngã trở về lồng ngực của hắn, cái trán đột nhiên trúng vào ngực hắn, nàng khẽ kêu một tiếng, mới nắm lấy cổ áo hắn bước chân loạng choạng ổn định lại.
Hai người cùng lúc thở gấp, thanh âm khuếch đại.
Tần Mộc Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn chăm chú cổ áo mở rộng của hắn lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng nước da màu mật ong của hắn, miệng lưỡi có chút khô khốc. Lông mi nàng run một chút, thanh điệu thật nhỏ : “Anh… còn muốn ôm tôi bao lâu?”
Thắt lưng của nàng bị hắn giữ chặt, hít thở không thông một chút.
Thượng Quan Hạo cuối cùng có thể phản ứng trở lại.
“Cô đi đến trường, tôi ở chỗ này chờ cô.” Hắn lên tiếng.
Không hiểu tại sao, hắn đột nhiên nhớ lại câu nói trước kia của nàng, tôi thích anh, anh thích chị của tôi, tất cả đều đã định trước, không ai có thể thay đổi được.
Đúng vậy. Người mà Thượng Quan Hạo hắn yêu chính là Tần Cẩn Lan, điều này, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến hắn thay đổi.
Tần Mộc Ngữ đứng xa một chút, dừng trước mặt hắn, hé miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Nàng vẫy tay, bước lùi về phía sau : “Tạm biệt! Thượng Quan Hạo!”
——————————————————–
Ngự Phong Trì từ phía trên cầu thang ưu nhã nhanh chóng xoay người, nhảy đến trước mặt nàng.

Tần Mộc Ngữ lại càng hoảng sợ.
“Này, nhóc … chúng ta lại gặp nhau!” Hắn tươi cười tà mị mà ấm áp, cổ áo lộ ra trang sức màu bạc mang vẻ kiêu ngạo chói mắt.
“Tôi không phải con nít, tôi đã trưởng thành rồi, trẻ con phải là nhà ngươi mới đúng!” Tần Mộc Ngữ dừng lại một chút, thì thầm rồi bỏ anh ta bước đi.
“Ồ? Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Ngự Phong Trì đuổi theo nàng.
“Dù sao cũng đã trưởng thành.” Tần Mộc Ngữ không hiểu vì sao người này luôn đi theo cô, lại nhỏ giọng nói.
“Ha ha…” Ngự Phong Trì cười tỏa sáng, thân ảnh cao lớn gần kề bên tai nàng nói, “Vậy là cô thật sự xem tôi còn nhỏ tuổi, cô bé kia, ta cũng không còn nhỏ nữa, cô có muốn hay không thể nghiệm một chút?”
Tần Mộc Ngữ lắc đầu : “Tôi không muốn, anh đừng đi theo tôi nữa.”
“Toàn bộ cô gái ở đây rất ít có thể cưỡng lại sự quyến rũ của tôi, không những thế còn rất hay quấy rầy tôi …”
Ngự Phong Trì chỉ đơn giản nắm lấy tay cầm cầu thang phía trước mặt nàng, nàng bị mắc kẹt trong ngực hắn với thành cầu thang, mỉm cười tươi sáng : “Cô vì sao, đối với tôi không có lấy một chút cảm giác chứ?”
Tần Mộc Ngữ đứng lại, cau đôi mày tinh tế : “Anh luôn tự kỷ như thế này sao?”

“Tôi không phải tự kỷ, là đang nói thật lòng, tôi luôn khiến các cô gái hài lòng với kỹ thuật của tôi…” Ngự Phong Trì kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt mang chút tò mò cùng say đắm, “Còn cô đối với tôi thờ ơ lãnh đạm.”
“Xem ra anh có khuynh hướng tự ngược, nhiều cô gái lấy lòng anh như vậy, nhưng anh lại muốn đến với người nguội lạnh như tôi đây, là tật xấu của anh sao?” Tần Mộc Ngữ ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào nam nhân đẹp trai đang phẫn nộ, mở miệng nói.
Ngự Phong Trì cười hai tiếng, giữ nàng ở trong lòng càng chặt, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú : “Tôi không phải muốn tìm bát nước lạnh, tôi là muốn nhìn thấu cô vì sao đối với tôi không có cảm giác, chẳng qua là.. hiện tại tôi đã biết.”
“Anh biết cái gì?” Nàng phản đối.
“Tần tiểu thư, bạn học tiểu Mộc Ngữ, trên thế giới này đúng là nam nhân có rất nhiều, nhưng trong con mắt cô không chỉ nhìn hắn mà ngay cả nụ cười cũng dành cho tên vệ sỹ kia — hắn có cái gì tốt, có thể khiến cô thần hồn điên đảo như thế?” Mắt Ngự phong Trì tỏa ánh sáng mờ ảo.
Trái tim Tần Mộc Ngữ như đột ngột bị đâm trúng, con mắt trong veo nhìn chằm chằm vào hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui