“Ngự thiếu gia…” Huấn luyện viên chần chừ lên tiếng.
Khuôn mặt Ngự Phong Trì có hơi tái xuống, chậm rãi đi qua, đem cánh cửa khẽ đẩy ra, tiếng nói trên tivi càng truyền đến nghe rõ ràng hơn.
“Sáng nay tại khu điều dưỡng thuộc Tín Viễn, xảy ra vụ án máy thở bệnh nhân đang điều trị bị tháo ra, theo như được biết, người chết là chủ tịch tiền nhiệm của Tín Viễn, Tần Chiêu Vân lão tiên sinh, đã điều trị ở đấy mấy tháng nay, sau khi hôn mê chưa từng tỉnh lại. Sau khi trải qua ca phẫu thuật thứ ba bệnh tình đã có phần được ổn định nhưng đột nhiên xảy ra sự việc ngoài ý muốn… Qua xác minh, sự việc xảy ra cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là có người rắp tâm hãm hại, mà trước kia chi phí và hoạt động chăm sóc điều trị cho Tần lão tiên sinh là Tổng giám đốc Tín Viễn Thượng Quan Hạo lại ngậm miệng không nói, không đề cập tới nguyên nhân tại sao, cũng không cho cảnh sát một câu trả lời… Tin tức buổi sáng, người đưa tin.”
Mà tiếp theo hiện lên trên màn hình, khuôn mặt Thượng Quan Hạo ủ dột, sát khí ngưng trọng, nhưng vẫn bước dài mà đi, một chữ cũng không nói.
Cho dù là một chút suy đoán, cho dù là một chút giải thích, cũng không có!
Ngự Phong Trì từ nỗi kinh hãi dần dần khôi phục lại bình thường, sắc mặt tái nhợt xuống.
Đã chết…
Người kia vẫn được Thượng Quan Hạo quả chế chăm sóc, cứ như vậy chết rồi…
Trước đây hắn nghe nàng nói qua, sau khi Tần gia triệt để suy tàn, nàng không gượng nổi tiền thuốc men cho Tần Chiêu Vân, cái vị mà nàng gọi là tỷ tỷ cư như vậy xem người nhà như rác rưởi đuổi ra ngoài! Nàng không có bất cứ biện pháp nào mới phải nương tựa vào cái loại cầm thú Thượng Quan Hạo, mà từ lúc một lần nàng bị bắt đi, hắn hoàn toàn không biết nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì lại thành ra như vậy?
Đầu óc hắn ong ong, nhớ tới thời gian chạy tới M thị tìm nàng, chứng kiến cảnh nàng quỳ trên mặt đất cầu xin hắn đem đứa bé trong bụng nàng biến mất đi, nhớ tới một lần ở trong bệnh viện, nàng yếu ớt nhưng khuôn mặt tĩnh lặng, tâm hắn như bị dao cắt!
Hắn đã không có cách nào suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra cái gì, là kẻ nào táng tận lương tâm đem sinh mạng của một người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết bóp nghẹn! Hắn cũng không có suy nghĩ là vì chọc giận Thượng Quan Hạo cho nên ngay cả tính mạng ba nàng cũng không đảm bảo! Hắn chỉ biết là nàng nghe được tin tức này sẽ phát điên…. Nàng sẽ phát điên…
Đầu Ngự Phong Trì vẫn còn ong ong, tay buông lỏng cánh cửa, mặt trắng như tờ giấy, quay người hướng về phía cổng mà đi đến.
Bảo vệ ở cổng chặn đường lại.
“Thiếu gia, người muốn đi đâu…”
Tránh ra.”
Hai người bảo vệ ở cổng nhìn nhau một cái, “Xin lỗi Ngự thiếu gia, chúng ta e rằng không thể tránh ra, trừ phi ngài nói cho chúng ta biết ngài muốn đi đâu.”
Ngự Phong Trì cười nhạt, khí sắc có chút dữ tợn: “Ta nói các ngươi sẽ để ta đi sao? Ta mà ngu ngốc đến như vậy sao?”
Họ xấu hổ cúi đầu: “Không phải, Ngự thiếu gia.”
Ngự Phong Trì gật đầu, cười nhạt, trong con mắt hiện lên một tia âm lãnh: “Ta quả thực là ngu ngốc….. Ta đã sớm không nên khoanh tay chờ chết…”
Ngay sau đó, ở cổng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi!
Trong tay Ngự Phong Trì móc ra một con dao sắc nhọn, rõ ràng mà đặt ở trên cổ một người bảo vệ chế ngự đặt trên vách tường, một vết cắt nhỏ hiện ra, dòng máu đỏ thẫm đã chảy ra. Hắn tàn nhẫn nghiêm nghị: “Ta còn không thể đi có đúng không? Kia không bằng ngươi đi trước đi, ta trực tiếp tiễn ngươi một đoạn tới địa phương kia, ngươi có chịu không?”
“Thiếu…. Thiếu gia, mau buông dao xuống!” Vài người có mặt xung quanh mặt mũi sợ hãi đến trắng bạch.
Ngự Phong Trì cười gằn, dao đâm sâu thêm một đoạn.
“Ngươi có biết yếu hầu ngươi sâu bao nhiêu? Có cần dao của ta tới nói cho ngươi biết?” Hắn ngoan cố, ngoan cố phảng phất như không phải có ý muốn đi ra ngoài, mà là thầm nghĩ ở chỗ này đại khai sát giới một phen.
“Thiếu, thiếu gia!” Người bảo vệ kia đã sợ hãi đến mặt vàng như nghệ, không phải không có từng gặp qua tình cảnh này, mà là lực lượng của Ngự Phong Trì quả thực rất tàn nhẫn, nếu như cắt thêm nửa phân, hắn nhất định phải chết. Hắn móc chìa khóa từ trong túi áo ra đưa cho Ngự Phong Trì, run giọng nói.
“Đây là chìa khóa xe… Đây là chìa khóa xe duy nhất chưa từng bị lão gia gắn bộ phận theo dõi, đỗ ở cổng thứ ba, thiếu gia… đừng giết ta…” Bảo vệ sợ đến toàn thân đều run rẩy, sắc mặt tái mét!
Ngự Phong Trì cười nhạt, nắm cổ áo hắn lên: “Ngươi theo ta một chút chứ!”
Tới trong xe, Ngự Phong Trì thu hồi dao lại đưa hắn vây hãm ngổi ở ghế phụ, cửa xe khóa lại, giữa ánh mắt một đống người đang còn kinh hãi nhìn theo chiếc xe lao đi ra ngoài, một chút cũng không để ý tới máu ở cổ người ngồi trên ghế phụ chảy dài xuống.
“Ngày hôm nay cảm tạ cái mạng của ngươi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.” Hắn đem cửa xe mở ra, một cước hung hăng đạp người nọ xuống phía dưới.
Phía trước đường, càng ngày càng rộng, cũng càng ngày càng rõ rệt.
Ngự Phong Trì lâu lắm không có tự nghiệm thấy loại cảm giác tự do cùng điên cuồng này, con mắt hắn đầy ắp màu đỏ tươi hòa cùng đau nhức, khàn giọng nói: “Ta tới đây…. Mộc Tiểu Ngữ, ngươi đừng khóc…. Ta tới…”
***
Ai cho phép để lộ ra chuyện này?” Một thanh âm chậm rãi truyền đến, lạnh lẽo như băng, nhưng lại nhẹ như cánh ve.
Một tia sát khí trong bầu không khí xơ xác tiêu điều lan tràn.
“Thượng Quan tiên sinh, chúng ta buổi sáng đã sắp xếp đem tin tức chuyện này phong tỏa, căn bản là không có cho giới truyền thông biết tới, tới sau này lộ ra,… hẳn là phía bên cảnh sát…”
“Thịch!” Một quyền tàn ác đánh qua, đem phần sau câu nói người kia hung hăng đập bể lùi lại hai bước, đụng phải cái bàn ngã xuống trên mặt đất!
Thượng Quan Hạo ánh mắt âm u lạnh lẽo, lửa giận ngút trời, bàn tay nắm chặt rung rung.
Tối hôm qua có người trực không?… Người là làm sao đi vào? Ta không cho các ngươi để phòng các ngươi cho rằng không ai có chủ ý tới đánh một người sắp chết có phải không?” Miệng hắn lạnh lẽo, “Hắn chết trên giường bệnh cũng không hề gì… Nhưng các ngươi ai nói cho ta biết, vì cái gì lại là mưu sát? Là ai làm?”
Người trong phòng bị giáo huấn, không có một ai có dũng khí lên tiếng.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo đỏ tươi, trong đầu tồn tại sát khí ngút trời, hắn cũng không phải là tốt đẹp gì, cho dù là người kia chết sớm một chút hắn cũng không quan tâm! Nhưng là có người quan tâm… Cho dù là một người sắp chết… Nàng còn xem trọng hơn bất cứ cái gì…
Cũng bởi vì đã không còn những ràng buộc này, hắn sợ không còn giữ nàng lại được nữa…
“Thượng Quan tiên sinh, chúng ta, chúng ta đã bắt đầu đã bắt đầu điều tra…” Có một bảo vệ mồ hôi lạnh ứa ra, cam đảm nói ra.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo khiến người ta sợ hãi, lạnh lùng nắm chìa khóa lên, nhìn vào chỗ đau người đang bụm ở mặt, trên miệng máu chảy ra, ngầm nói: “Suy nghĩ sâu xa thêm một chút, sẽ có thể biết được người nào lại có mối cừu hận với Tần Chiêu Vân lớn đến như vậy…. Lại có thể…”
Lúc này trong đôi mắt hắn, thoáng chốc hiện lên một tia máu rét lạnh.
Ý kiến vừa lóe lên kia, làm cho hắn kinh sợ, lại làm cho nét mặt đỏ bừng bừng của hắn dần dần cuốn đi, nếu không có ý muốn suy nghĩ.
“Cứ như vậy đi, điều tra trước!” Thượng Quan Hạo lên tiếng nói ra mấy chữ, đè nặng run sợ cùng đau nhức ở trong lòng, đi ra.
Hắn trên chiếc xe sáng bóng hào nhoáng một đường từ công ty chạy đến khu nhà ở.
Đem xe khóa kỹ, hắn từ dưới lầu đi lên.
Cánh cửa khe khẽ mở ra, bầu không khí so với buổi sáng lúc hắn rời đi cũng giống như thế, tĩnh lặng, phảng phất như không có sự kiện gì phát sinh.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi vào, đến tận phòng ngủ bên trong.
Trên giường, tiểu nữ nhân ngủ say kia dường như vừa mới tỉnh lại, đôi mắt trong suốt có tồn tại một làn hơi nước mỏng, ngón tay đặt ở trên gối bên cạnh, giống như đã cảm nhận được một chút gì, lại như cái gì cũng chưa từng biết.
Hình ảnh này, làm í mắt Thượng Quan Hạo nhảy lên…. Hắn rời khỏi, đó là lúc ngủ ở vị trí đó.
Tần Mộc Ngữ thấy hắn, ánh mắt trong veo hiện ra một tia kinh ngạc.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi qua, đặt hai tay bên cạnh nàng, khàn giọng nói: “Có muốn hỏi ta gì không, là ta vẫn liên tục ở đây không rời đi, hay là ta vừa mới quay về?”
Tần Mộc Ngữ dừng ở trong đôi mắt lắng đọng của hắn bởi vì cực độ mệt mỏi rã rời mà toát ra tơ máu nồng đậm, nhẹ nhàng giương mặt lên: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Thượng Quan Hạo ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, bên môi vậy mà nở ra một nụ cười lãnh đạm nhưng lại ấm áp.
Cũng tốt. May mà nàng bây giờ còn không biết.
Nàng không biết. Thật tốt.
Hắn đi qua đem nàng ôm lấy, để hơi thở nàng tỏa ra trên ngựng hắn, đem nang ôm vào, hơi thở chôn sâu ở trên mái tóc nàng, khàn giọng nói ra: “Ngươi có thể nói có một ngày nếu như ngươi ở bên cạnh ta tỉnh lại không nhìn thấy ta nữa, trong phút chốc có cảm giác mất mát, cảm thấy ta không còn ở bên cạnh ngươi nữa, cũng là một loại hối tiếc không?”
Tần Mộc Ngữ lại lần nữa mở to mắt ra, nhìn bản thân mình chìm đắm trong thế giới nam nhân này.
“Ngươi có thật vẫn còn hy vọng, ngươi tàn nhẫn đâm một người hai đao, lại một bên bóc vết thương của hắn ra, lại một bên muốn nghe hắn nói lời cảm tạ ngươi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, không chút sợ hãi nhìn hắn.
Thượng Quan Hạo nhìn lên mái tóc của nàng, hô hấp trong nháy mắt có phần ngưng động.
Khuôn mặt trắng bạch, ôm nàng thêm chặt.
“Tần Mộc Ngữ, ngươi nếu như hận ta một chút nữa, thì sẽ thành cái bộ dạng gì?” Hắn yếu ớt nghiêm mặt, giữa ánh mắt u lạnh mang theo chút nghiêm túc hỏi.
Nàng cười, bi thương cô tịch, khe khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Bầu không khí cứ như vậy áp lực thật sâu dâng lên.
Trong khoảng không gian này, toàn bộ mọi thông tin đều đã bị chặn lại.
Cho dù là nhắn lại, hắn cũng sẽ trói buộc nàng ở trong thế giới của bản thân, nàng cũng sẽ không nghe được, vĩnh viễn không nghe được.
Bàn tay Thượng Quan Hạo vỗ về trên khuôn mặt của nàng, cũng vắng lặng nói: “Xuống phía dưới, theo ta đi ăn cơm.”
Thành phố phồn hoa, hắn thầm nghĩ tìm một chố yên tĩnh.
Xe chậm rãi chạy đến một nhà hàng Ý ven biển, không mưu toan làm ăn nhiều nhưng tâm tư lại có đủ, Thượng Quan Hạo tắt máy, dừng xe ở chỗ cách xa mặt biển, lại đem mắt nhìn vào gương chiếu hậu.
Nàng ngồi bên người hơi nghiêng, sợi tóc đen bóng ôn nhu bay ở trên vai, đi thẳng một đường, nàng một chút tin tức cũng không có thấy qua, tâm tình Thượng Quan Hạo ảm đạm xuống, chỉ biết là giấu được một ngày là hay được một ngày.
Trong bụng nàng có đứa bé. Hắn không muốn để cho nàng bị kích động như vậy.
Tần Chiêu Vân chết bệnh, cùng Tần Chiêu Vân bị người mưu sát trong phòng bệnh, tuyệt đối không phải một loại khái niệm giống nhau.
“Tới rồi,” Hắn thản nhiên nói, “Đi xuống, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút.”
Lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt ở tiểu nữ nhân ở bên cạnh mình, nhưng không có chú ý tới…
Phía sau có một chiếc xe chậm rãi tới gần, lại một người quyến rũ đường cong hoàn mỹ nhưng lại âm u lạnh lẽo đứng ở phía sau bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...