Khế Ước Hào Môn 2


Y tá lắc đầu: “Chuyện này ta không rõ ràng lắm, tâm tình nàng không ổn định, sau đó bắt đầu đau bụng khó chịu, cũng không phải ngoại thương, chúng ta mang nàng tới khoa kiểm tra, thì mới biết là có thai…”
Y tá đánh mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt cùng phức tạp: “Các ngươi suy cho cùng là có quan hệ gì? Nàng vẫn còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, lúc đầu là bị bắt cóc, sau đó kiểm tra thì lại có thai… Đứa bé đó là của ai hả?”
Đầu óc Ngự Phong Trì, lúc này cũng đã không còn có thể suy nghĩ được nữa!
Hắn nhợt nhạt lùi về phía sau, một lúc mới sải bước mà chạy đến khoa khác, càng chạy càng nhanh hơn, suốt một quãng trong suy nghĩ đều là gương mặt của nàng, mãi một mạch đến thẳng phụ khoa, vẫn là như trước chưa tìm ra được nàng.
Hắn tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc cũng thấy được ở trong góc phòng một bóng dáng nhỏ bé ngồi đó.
Trên đầu quấn đầy băng gạc, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt ngồi tựa ở góc tường, tay đặt ở bụng, nhìn không rõ được sắc mặt.
Ngự Phong Trì chạy vọt qua.
“Mộc Ngữ… Tần Mộc Ngữ, có đúng là ngươi hay không!” Hắn đặt tay lên hai vai của nàng, ép nàng giơ mắt lên, chua xót hòa cùng đau lòng ở trong ngực cứ lớn dần lên, hắn cắn răng hỏi, “Ta là Ngự Phong Trì, ngươi nhìn ta một cái đi! Ngươi cuối cùng là đã gặp phải những chuyện gì hả? Từ khi ngươi rời khỏi khu biệt thự đó, ta đều không liên lạc được với ngươi, ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!”
Tần Mộc Ngữ ngước mặt lên, trong đôi mắt trong suốt một làn hơi nước mỏng, trong trẻo nhưng vắng lặng hờ hững.

Bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt yếu ớt tuyệt vọng.
“Mộc Ngữ…” Ngự Phong Trì lại lên tiếng, đôi mắt đục ngầu, nội tâm đã đau nhức vô cùng.
Ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay Ngự Phong Trì, đôi môi mỏng manh hé mở, nhìn hắn: “Ngươi giúp ta đừng cho hắn biết… Giúp ta giấu hắn… Ngự Phong Trì…”
/* Thực tình thì câu này dịch chém gió chứ chả hiểu nghĩa gì đâu ^^ */
Cơ thể nàng không ổn định, Ngự Phong Trì đưa cánh tay ra đỡ chặt lấy, quỳ một chân xuống.
Mặt hắn xanh xao, nghe hiểu được ý muốn của nàng.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Hắn nghẹn giọng, nghiêm mặt hỏi lại nàng một lần nữa.
Tần Mộc Ngữ buông mắt xuống, đau đớn vây quanh bản thân mình.
Tất cả mọi thứ cứ lũ lượt mà kéo đến, từ Z thành đến M thị, đến trước khi phát sinh hết thảy nàng đã không thể nhớ được, tay nàng chỉ ấn nhẹ ở trên bụng, rõ ràng đã biết nơi đó đã có một tia huyết mạch của hắn!
Là cái nam nhân kia, bên tai nàng vẫn còn vang vọng giọng nói đó, ngươi còn chưa chết, đợi đến khi ngươi thực sự chết đi ta mới thay ngươi đi tìm công đạo… Bất quá nếu là người kia, ta sẽ không làm.
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt vây quanh, toàn bộ trong đầu đều là tiếng rít gào trào đến, oán hận sắc nhọn rét lạnh đến thấu xương.
Đôi mắt Ngự Phong Trì đỏ ngầu, đã hoàn toàn minh bạch.
“Là hắn đúng không?” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nắm tay siết chặt, tiếng khớp xương đáng sợ vang lên, “Đứa bé của ngươi là Thượng Quan Hạo, có đúng không?”
Tần Mộc Ngữ tái nhợt, không thể cất thêm được lời nào nữa.
“A…” Ngự Phong Trì cười gằn, ngửa đầu lên hơi thở từ từ kéo ra, lồng ngực như sắp bị vỡ tung, “Đồ cầm thú… Hắn rõ ràng đang kết hôn… Hắn lại có thể ở Z thành cùng con đàn bà kia làm đám cưới!”
Hắn rống lên, làm ọi người đấy đều bị hù dọa, từng ánh mắt đều hướng về chỗ bọn họ nhìn qua.
“Vì cái gì muốn bắt giấu? Vì cái gì vô duyên vô cớ muốn giấu đứa bé của chính hắn!” Ngự Phong Trì nắm lấy bờ vai nàng mà gầm lên, bị kích động tới cực điểm, “Hắn còn là người sao? Là người thì sao không cút lại đây mà chịu trách nhiệm với ngươi, chịu trách nhiệm với đứa bé ở trong bụng ngươi! Ngươi không đi tìm hắn? Ta thay ngươi đi!”
Lửa giận dâng lên, Ngự Phong Trì buông bờ vai của nàng, bật dậy quay đi.

“…Hắn sẽ không quan tâm…” Một giọng nói khàn nhỏ nhưng rõ ràng ở phía sau truyền đến.
Nàng mặc quần áo xanh lam của bệnh nhân, trên lớp băng gạc mơ hồ như có máu tươi chảy ra, mái tóc đen từng sợi rơi lả tả xõa xuống, đem thân thể nhỏ nhắn của nàng bao bọc lấy, nàng gục mặt xuống, đôi bờ mi dài rung rung, một giọt lệ nóng rơi xuống trên mặt đất.
“…Hắn ngay cả ta chết cũng không thèm quan tâm… Hắn lại sẽ càng không quan tâm đến đứa bé ở trong bụng ta…” Tần Mộc Ngữ lấy tay đỡ lấy bức tường, đầu ngón tay cấu chặt vào tường, đau đớn nói, “Ngự Phong Trì, ngươi nhân từ một chút… Đừng để hắn động thủ giết chết con ta…”
Cơ thể Ngự Phong Trì, lạnh ngắt cứng đờ tại chỗ.
Sống hơn hai mươi năm, hắn cho tới bây giờ cũng không có gặp phải hoàn cảnh như bây giờ, muốn dùng hết sức lực của bản thân mà phát hận, đi giết chết cái thằng khốn nạn kia! Nắm đấm siết chặt, khớp xương đáng sợ lộ ra, hắn đá một cước vào sau băng ghế chờ ở bệnh viện! Âm thanh vang lên làm cho cả phòng bệnh đều hoang mang!
Ngự Phong Trì cố nén lửa giận và đau nhức ở trong lòng, bước qua đem nàng ở dưới ôm lấy, sít sao mà ôm chặt lấy, hắn buông mắt xuống, tơ máu trong ánh mắt tràn đầy, hắn nghiến răng nói: “Ta sẽ cho ngươi một cái công đạo… Từ giờ trở đi, mệnh này của ngươi là của ta.”
Nói xong, hắn ôm lấy nàng, hướng về phía phòng điều trị mà sải bước đi.
***
Ngự Phong Trì không ngờ, vừa mới đến phòng điều trị lại gặp cảnh sát ở đấy.
Thấy hắn ôm nàng ở trong ngực, cảnh sát đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tần tiểu thư, chào ngươi.”
“Các ngươi là ai?” Ngự Phong Trì có hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Vị tiên sinh này chào ngươi, chúng ta là cảnh sát ở khu du lịch, về Tần tiểu thư mấy ngày trước bị bắt cóc có chút sự tình muốn hỏi nàng.” cảnh sát dừng một chút, “Mặc dù vị Thượng Quan tiên sinh kia đã nói cho chúng ta muốn rút án, thế nhưng hắn dù sao cũng không phải bị hại, cho nên chúng ta nhất định phải hỏi qua ý kiến của Tần tiểu thư mới được.”

Đưa mắt nhìn tình hình Tần Mộc Ngữ một chút, cảnh sát lên tiếng hỏi: “Thương thế Tần tiểu thư đã khá hơn chút nào không?”
Phòng bị của Ngự Phong Trì phai nhạt một chút, hờ hững nói: “Tâm tình nàng không ổn định, các ngươi chờ một chút rồi hãy vào.”
Tới trong phòng điều trị, đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn viên cảnh sát ở bên ngoài.
Ngự Phong Trì sợ nói chuyện tiếp sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nàng lại bị kích động, cẩn thận dè dặt hỏi thăm: “Ngươi không thích bọn họ tới sao? Không thích thì nói ra, ta sẽ đuổi bọn họ đi.”
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ càng trắng bạch.
Trong đôi mắt nàng hiện lên tia sáng tuyệt vọng, đơn giản vì vừa nghe được một câu, Thượng Quan Hạo yêu cầu lui án.
Chính miệng hắn nói ra những lời kia, không cho phép nàng bước ra khỏi cửa một bước, sau đó hắn bay về Z thành tham dự lễ cưới với Tần Cẩn Lan, chỉ làm một chuyện. Chính là để cho cảnh sát hủy án.
Tất cả điều tra, đến đó toàn bộ đều kết thúc.
Ngươi coi như, là đã chết qua một lần đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận