Khế Ước Hào Môn 2


Mồ hôi nhễ nhại.
Hồi lâu, Thượng Quan Hạo thở hổn hển buông lỏng cánh môi nữ nhân ở trong lòng ngực ra, cái miệng của nàng đỏ bừng, hắn ở trong thân thể nàng thiêu đốt kích tình như vậy, ở trên miệng nàng dai dẳng, giữ chặt sau gáy nàng, ôm chặt vào trong ngực.
“…” Thượng Quan Hạo kêu rên, nỏng hổi chôn chặt co rút ở trong cơ thể nàng không chịu thoát ra.
Tần Mộc Ngữ than nhẹ một tiếng, cắn môi, nghiêng mặt qua, mồ hôi đầm đìa nằm ở trong lòng hắn.
Trận yêu đương luyến ái này, giống như phát tiết, giày vò toàn thân nàng.
Nhớ lại Cẩn Lan vừa mới quát lên hòa cùng nước mắt đầm đìa lúc nãy, trái tim Thượng Quan Hạo như bị bóp chặt, giữ chặt nữ nhân trong ngực, giọng nói lắng xuống mang theo tia thống khổ đau đớn bên tai nàng nói ra: “Ta không thương ngươi…
Đôi mắt hắn màu đỏ tươi, tiếng nói có chút cắn chặt nghiến răng mà phát ra, nói với nàng một lần, lại một lần làm cho bản thân như bị tê dại, mê hoặc bản thân! “Ta không thương ngươi, Tần Mộc Ngữ…” Hắn đem hơi thở nóng hổi lại lần nữa nói ra, thâm nhập vào bên trong cơ thể nhu mềm của nàng, chịu đựng tê dại cùng khao khát của bản thân, gầm nhẹ, “Người ta yêu chính là Cẩn Lan, cũng chỉ có Cẩn Lan mà thôi… Dù cho ta muốn ngươi, cũng chỉ là chơi đùa mà thồi… Tần Mộc Ngữ, ta chỉ là chơi đùa ngươi!”
Giọng nói hắn khản đặc rống lên hết, nhắm mắt lại, đôi lông mi dày đậm run rẩy, cúi người mà chôn sâu vào thân thể nàng.
Chỉ có như vậy…

Chỉ có như vậy mới có thể đem bản thân tự mê hoặc đi….
Đối với khát khao của nàng, đối với yêu thương của nàng, đối với dục vọng không thể ngừng lại của nàng, chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất! “…” Hắn ôm sát vào trong lòng ngực, không để ý đến nàng vừa mới bị hắn giày vò suýt ngất xỉu, một đợt sóng tàn phá lại một lần nữa nổi lên.
“…” Tần Mộc Ngữ nhíu mày, rốt cuộc bị những xâm chiếm cùng khó chịu làm cho tỉnh lại.
“Không…” Nàng lẩm bẩm, nhỏ giọng run rẩy, tay đè chặt trên bờ vai to lớn của hắn, không thể chống đỡ, “Đừng… Còn đau xót… Đau quá… Không được…” Trong mắt nàng lệ mờ ảo, mang theo nức nở nghẹn ngào vùng vẫy.
Thân thể Thượng Quan Hạo to lớn chậm rãi chuẩn bị thế tiến tới, thở gấp, nhìn xem tình trạng của nàng.
Trong đôi mắt sâu xa tồn tại vừa yêu vừa hận, vừa thương vừa luyến tiếc, còn pha lẫn nét phức tạp!
“Ta nên đối với ngươi như thế nào…” Hắn nhỏ giọng tự nói, chống đỡ trên cái trán nhỏ nhắn, giữ chặt vòng eo của nàng mạnh mẽ tiến vào trong. Nhìn nàng đau đớn chịu không nổi mà ngửa đầu ra, thân thể mỹ miều yếu đuối chịu đến cực điểm, đôi mắt hắn càng đỏ rực lên. “Tần Mộc Ngữ, ngươi nói cho ta biết… Ta nên đối với ngươi như thế nào!”
“…!” Chỗ mềm yếu nhất bị xâm nhập, nàng đau đớn đến cắn chặt môi, một giọt nước mắt trên khuôn mặt rơi xuống.
Trong ngực Thượng Quan Hạo dục hỏa cùng yêu hận cuồn cuộn, cuối cùng bị yêu thương luyến tiếc che đậy.
Động tác của hắn chậm rãi dừng lại, đem nàng ôm vào trong ngực, để nàng vùi vào trên cổ hắn nghỉ ngơi, nhìn đôi lông mày thanh tú cau lại chậm rãi giãn ra, trong đôi mắt yêu thương không bị che lấp được nữa… “Làm ngươi đau có phải không…”

Hắn hôn lên khóe miệng của nàng, “Xin lỗi…”
Nhắm mắt lại, Thượng Quan Hạo thống hận bản thân mình mềm lòng, nhiều lần nói ình, bất quá chỉ là chơi đùa mà thôi…
Chiếm giữ nàng, chỉ là đối với nàng giày vò chà đạp và trừng phạt! Hắn không có khả năng đối với nàng động tâm… Càng không thể có năng lực vì nàng mà làm tổn thương Cẩn Lan!
Thế nhưng vì cái gì… Vì cái gì chỉ nhìn thấy nàng nhíu mày, hắn đã bắt đầu không muốn…
Tần Mộc Ngữ… Ngươi tới nói cho ta biết đây là vì cái gì?
***
Lần nữa tỉnh lại, bầu không khí xung quanh ấm áp, lông mi từ từ mở ra, trần nhà một màu trắng nhẹ dịu.
Dưới thân, khăn trải giường trắng tinh mềm mại, xung quanh không khí tĩnh lặng.
Tần Mộc Ngữ tỉnh lại, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả tóc cũng là âm ướt, lành lạnh rơi lả tả trên sống lưng. Trên thân thể một lớp chăn lụa mỏng, khẽ di động một chút, đôi chân đau nhức siết chặt, tức khắc cảm thấy khó chịu mà nhăn mặt.
Trong phòng, còn có người.

Ánh mắt trong veo nhìn lại, bên cạnh sô pha, nam nhân mặc ánh kim từ khuy cài áo tản ra ánh sáng êm dịu, hắn cầm trên tay tài liệu, buông mắt xuống lật xem, hồi lâu mới khép lại, thản nhiên nói: “Đã tỉnh?”
Tần Mộc Ngữ ngẩn ngơ một chút, nơi này thiết kế cao nhã thư thái, bức tường dưới ánh đèn màu cam trên cánh cửa như muốn nói cho nàng, đây là bên trong một gian quán rượu. Nàng từ lúc nào mà tới chỗ này?
“Thượng Quan Hạo, ngươi…” Nàng căng mắt ra nhìn, chỉ là có một tia bất lực sợ sệt.
Thượng Quan Hạo cầm tài liệu kẹp lại vứt đến trên mặt bàn, đứng dậy chậm rãi đi tới, hai tay đặt ở hai bên hông nàng, “Ngủ cũng thật sâu, ngay cả tắm rửa qua cũng không làm cho ngươi tỉnh dậy… Bất quá cũng tốt, ta thích ngươi thông minh một chút như vậy, chứ không phải mở mắt ra là đã quát gọi ta như vậy.”
Tắm… Tắm rửa?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ không còn chút máu, đã nhận ra thay đổi trên người, đôi mắt ẩm ướt, nhíu mày xấu hổ và giận dữ nói: “Ta không cần… Việc này tự bản thân ta làm, ta không cần ngươi tới giúp ta!”
Vừa nghĩ đến bản thân bị hắn sờ mó toàn thân, nàng hận không thể đi tìm lấy cái chết!
Thượng Quan Hạo cười nhạt, ngón tay giơ lên đến gương mặt nàng: “Nói vài câu ngươi cho là thật sao? Ta tìm phục vụ ở đây giúp ngươi tắm, ngươi nghĩ rằng ta thích sờ vào nữ nhân giúp tắm rửa sao? Ngoại trừ Cẩn Lan, không có nữ nhân nào được hưởng loại đối đãi này… Tần Mộc Ngữ, ta chỉ vì bắt ngươi đến phát tiết mà thôi, ngươi thật đúng là đem bản thân quay về đi a…”
Nói mấy câu ngắn ngủi, toàn thân Tần Mộc Ngữ kích động run rẩy, trong mắt mơ hồ nổi lên một chút lệ.
Nàng có một loại cảm giác, tựa như con chuột bị con mèo chơi đùa, sắc mặt nóng hầm hập, mỗi tế bào trên cơ thể như là tự châm biếm bản thân mình.
Nàng gật đầu, đẩy tay hắn ra, ngân ngấn nước mắt, “Như vậy là tốt nhất, ta bị ai đó chạm qua so với ngươi còn tốt hơn nhiều.”

Đôi mắt Thượng Quan Hạo đen như mực thâm thúy, lạnh đi vài phần.
“Tỉnh dậy thì đi xuống ăn cái gì, ngươi chết đói, ta chẳng muốn đi nhặt xác cho ngươi.” Hắn lạnh lùng nói.
Tần Mộc Ngữ buông mắt xuống, cảm thấy bản thân đã trải qua một trường hạo kiếp, nàng đưa tay nắm lấy quần áo, bao nhiêu phần có dấu vết bị xé rách, nàng muốn đi toilet đổi lại, đưa mắt nhìn qua chiếc gương ở đầu giường, nhìn bản thân đầy những vết tích hôn đáng sợ.
Nàng rời ánh mắt đi, tay chân run nhè nhẹ.
Thay quần áo nàng mới nhớ tới một vấn đề, nàng như thế nào mà đến được đây?
Vừa rồi nàng còn ở phòng làm việc, làm sao… Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng Tần Cẩn Lan tức giận đến điên cuồng cầm cái túi vừa khóc chạy rời khỏi phòng làm việc, trí nhớ càng thêm hỗn loạn, nhớ không rõ ràng lắm.
“Được rồi?” Thượng Quan Hạo đi tới, nhìn nàng, một tay lấy nàng kéo qua.
Tần Mộc Ngữ lảo đảo một cái, giương mắt lên nhìn hắn: “Ngươi không đi tìm tỷ tỷ của ta sao? Thượng Quan Hạo, ngươi lén lút bị nàng phát hiện, không cảm thấy đau lòng sao? Ngươi vì sao không đuổi theo nàng, vì cái gì hết lần này tới lần khác quấn quít lấy ta!”
Thượng Quan Hạo cười nhạt, giữ chặt sau gáy của nàng, đem nàng kéo lại càng gần: “Nếu như ta đuổi theo nàng có thể giải quyết vấn đề, ta sẽ đuổi theo… Chỉ là Tần Mộc Ngữ, tồn tại của ngươi, căn bản là không có vấn đề gì là quan trọng.”
Hắn tới gần ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt đè nặng quyến luyến thương yêu, “Một món đồ chơi mà thôi, tiện tay cầm đến chơi đùa, chơi đùa chán thì vứt đi… Ta yêu là Cẩn Lan, cùng nàng kết hôn, có cái gì quan hệ tới?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận