Khế Ước Hào Môn 2


“Ngươi cứ coi như là ta biến thái đi…” Giọng nói Thượng Quan Hạo âm lãnh cất lên, hơi thở nhàn nhạt thản nhiên toát ra từ trên người hắn, từng chứ rõ ràng mà nói ra: “Cho dù là ta biến thái, ngươi cũng là được qua tay ta, cùng làm nữ nhân của ta…”
Cảm giác nhục nhã kéo đến, Tần Mộc Ngữ run rẩy mà lùi bước vào trong, đôi tay nhỏ bé muốn đẩy thoát ra khỏi trong lòng ngực của hắn, lại bị hắn nắm chặt cổ tay, đau đớn mà rên một tiếng, tàn nhẫn đặt ở hai bên!
Khoảng cách càng lúc càng gần gũi, mắt đối mắt, hắn dùng sức mạnh đè ném phản kháng của nàng.
“Thượng Quan Hạo, ngươi vô sỉ!” Mặt nàng nhợt nhạt đỏ lên, nước mắt lấp lánh, vẫn ứ động không rơi xuống.
Thượng Quan Hạo bị phản ứng của nàng làm cho khí sắc u ám, lửa giận trong người hừng hực thiêu đốt, cười gằn, hắn nghiến răng nói, “Tần Mộc Ngữ, ngươi có thể thử chửi ta lần nữa!… Vô sỉ có đúng không? Ta tới nói cho ngươi, cái gì mới chân chính gọi là vô sỉ…”
Một tay hắn giữ cổ tay nàng, tay kia kéo cà- vạt mình xuống, tiếp theo là khuy áo sơ mi.
Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt nhìn, chậm chạp lắc đầu: “Không… Đừng…”
Cà- vạt bị ném trên mặt đất, ngực hắn lộ ra, bên dưới đúng là cơ thể cường tráng…
“Không, Thượng Quan Hạo ngươi đừng như thế này… Cút đi!” Nàng lui về phía sau, thân thể yếu đuối bất lực run rẩy. Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh, nổi điên xông lên, bàn tay tiến tới cổ áo của nàng, nắm lấy y phục mỏng manh của nàng xé ra!
Nàng thét lên, nước mắt thống khổ rơi xuống, hắn giữ chặt lấy vòng eo của nàng đè xuống trong nháy mắt, cổ tay vùng vẫy thoát ra, “Ba!” một tiếng thanh thúy vang lên trên khuôn mặt tuấn tú!
Mặt hắn lệch qua, một dấu tay nhỏ bé đỏ bừng dần hiện trên khuôn mặt hắn.

“Thượng Quan Hạo, ngươi đừng hòng đụng chạm ta nữa!” Nàng vừa khóc vừa hét lên!
Bầu không khí trở nên ngưng đọng.
Khuôn mặt Thượng Quan Hạo lệc qua một bên chậm rãi quay lại, nhìn nàng, lửa giận bốc lên, hắn kiềm chế, nhẫn nại kiềm chế, trong xương cốt hắn toàn bộ tàn nhẫn và cuồng dã, tại giờ khắc này tất cả bộc phát ra!
“Tần Mộc Ngữ… Ngươi bây giờ chọc tới ta!” Hắn mịt mờ cất tiếng, cực kỳ phẫn nộ!
Tiếp theo trong nháy mắt, tiếng nàng thét chói tai vang lên, Thượng Quan Hạo đẩy cả người nàng kéo xuống, phần lưng liền bị xé rách, cả người nằm ngửa trên ghế sô pha! Sắc mặt Tần Mộc Ngữ đau đớn đến trắng bệch, một bàn tay vòng ra sau lưng nàng, mạnh mẽ hôn lên giữa cổ nàng!
Giống như gặm nhấm lấy, dường như muốn nuốt lấy nàng, nàng thét lên, đau đến phat run!
Đây là lần đầu tiên, Thượng Quan Hạo triệt để bị chọc giận, mang theo sức mạnh hủy diệt cưỡng bức nàng làm chuyện ân ái! Nàng vẫn bị đau đớn hành hạ, giọng nói nghe khàn khàn khản đặc, dần biến đổi. Quần áo hết thảy bị xé rách, trên lưng một chút máu dính lên trên ghế, hắn cũng không hề thương tiếc!
Bên trong đùi bị người đột nhiên xâm phạm, sức lực mãnh liệt dọc theo đường đi mà tiến vào, thẳng đến phòng tuyến cuối cùng của nàng!
Tần Mộc Ngữ nức nở nghẹn ngào một tiếng, trong ngực sợ hãi và chua xót tức khắc ùa đến, bờ vai nàng rung động, nước mắt rơi xuống. Động tác của hắn vẫn thô bạo, nàng bị làm cho nhục nhã suýt chết đi, bàn tay nhỏ bé bấu xíu trên bờ vai của hắn, khóc thành tiếng: “Đừng… Đừng để ta hận ngươi! Thượng Quan Hạo!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cua nàng vùi sâu trong cổ hắn, khàn giọng la lên.
Nam nhân ở trên người nàng bỗng nhiên cơ thể đờ ra, thân hình tráng kiện chống đỡ bên hông nàng, kịch liệt run run.
Nữ tử trong lòng kia, khóc muốn ngất đi.
Trong con mắt Thượng Quan Hạo bốc cháy, toàn bộ động tác thô bạo dừng lại, ngưng mắt nhìn nàng, một phiến phức tạp đan xen nhau.
“…” Hắn đè nén hơi thở, kéo vào thắt lưng của nàng lên,…
Nàng than một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người gần như đau nhức đến vô lực.
Trên ghế sô pha những giọt máu kia như đâm vào mắt.
A…
Hận hắn…
Thượng Quan Hạo ở trong lòng cười nhạt, máu của nàng dính trong lòng bàn tay giữ chặt thắt lưng nàng, cúi đầu nói: “Tần Mộc Ngữ… Ngươi thắng!”
Của nàng, gần như lỏa thể.
Thượng Quan Hạo ngăn chặn dục hỏa bộc phát trong cơ thể, cúi đầu vùi sâu hít lấy mùi thơm dịu trên cổ nàng, cảm thụ dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay bỏ qua cho ngươi, nếu như ngươi còn không thông minh nữa, ta tuyệt đối sẽ không lại làm được một nửa thì dừng lại, hiểu chưa?”

Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, lông mi ướt sũng run nhè nhẹ.
Nàng không còn khí lực, không có hơi sức cùng cái nam nhân này đấu nữa, chỉ có thể tùy ý hắn ôm vào trong ngực.
“Thượng Quan Hạo… Ngươi sẽ xuống địa ngục.” Nàng cắn đôi môi nhợt nhạt, đánh mắt nhìn hắn, kiên định nói ra.
Thượng Quan Hạo cũng nhìn vào mắt nàng, như thế trong vắt, hắn gần như có thể liếc mắt một cái chứng kiến tàn nhẫn và tội ác bản thân. Khóe miệng nổi lên một nụ cười, mở miệng nói ra: “Ta sẽ dẫn ngươi xuống theo.”
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ mềm nhũn, mơ mơ màng màng một chút, lập tức mất đi toàn bộ hơi sức, ngã vào trong lòng hắn!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo biến đổi, ôm chặt nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng yếu ớt không một chút máu.
***
Lại lần nữa tỉnh lại, xung quanh có tiếng nói nhỏ đôi chút.
Là tiếng Anh thuần tuý, rất lưu loát, một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang cùng Thượng Quan Hạo nói chuyện với nhau.
Nhiều năm sinh sống ở nước ngoài, làm cho Tần Mộc Ngữ theo tiềm thức mà có thể nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì.
“Ta muốn chính thức thông tri cho ngươi, tiên sinh, vết thương vị tiểu thư này đích thực có thể lành, bất quá ta nghĩ nàng đã tổn thương tới gân cốt phần lưng, sau này hoạt động quá mức dẻo dai sẽ không làm được nữa, nói chẳng hạn như, dưới thắt lưng, mở rộng cực độ, một chút nhỏ…”
Thượng Quan Hạo ngồi ở trên ghế xoay, sắc mặt ảm đạm lắng nghe.
Chỉ chốc lát, đích tóc vàng rốt cục nói xong.
“Cảm ơn chẩn đoán của ngươi… Ngươi có thể đi.” Âm thanh hắn lạnh lùng, khiến người ta nghe được lãnh huyết mà vô tình.
Nam tử tóc vàng đảo qua sô pha, thấy được Tần Mộc Ngữ đã tỉnh lại, hướng nàng nhún nhún vai, bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Dưới thắt lưng. Mở rộng cực hạn.
Lông mi chậm rãi nhắm lại, Tần Mộc Ngữ rất yên bình. Không quan hệ… Những động tác kia cơ hội nàng làm vô cùng nhỏ…. Cho nên bị thương sao, thương thế ra sao, không có vấn đề gì.
“Đã tỉnh?” Giọng nói Thượng Quan Hạo trầm thấp trong văn phòng vang lên.
Nàng lại lần nữa mở mắt ra, cảm giác trong không khí một mảnh âm u lạnh lẽo, choàng trên người nàng, rõ ràng là âu phục hắn.
Xem đi, Tần Mộc Ngữ, ngươi đã suy đồi đến cái dạng nông nỗi gì? Ngay cả vật che giấu cơ thể, cũng cần phải người ta bố thí.
Trên lưng rất đau, nhưng Tần Mộc Ngữ không có để ý.
Nàng gắng sức ngồi xuống, nước trong khóe mắt trong veo, nhìn hắn: “Ta có thể đi xem ba ba không?”
Thượng Quan Hạo nhìn chăm chú nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Có thể.”
Lông mi Tần Mộc Ngữ buông xuống, cười nhạt, cảm tạ ở trong lòng hắn thật là tốt tâm, một phen nhục nhã có thể đổi lấy nhìn phụ thân nàng một cái, có ý nghĩa bao nhiêu. Thế nhưng đứng lên nàng phát hiện dị thường, váy nàng, lại lần nữa hủy ở trong tay hắn.
Ánh mắt run lên, bên trong dẫn theo một tia e ngại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nàng tái nhợt nhìn phía hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, kiềm nén run rẩy nhẹ giọng nói: “Lúc này đây, ngươi còn muốn ta trần truồng đi ra ngoài, ọi người xem, có đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận