Đó chỉ là một quả bóng tennis màu đen!
Duật Cảnh Viêm nhìn kỹ cô gái trước mặt.
Vừa tiến vào phòng cô phô bày kỹ thuật diễn hoàn mỹ, sau khi bị phát hiện cô lại tìm ra nhược điểm của đối phương để phản kích, lúc còn chưa vào phòng đã ấn chuông cảnh báo, sắp xếp đường lui cho mình; thậm chí còn chuẩn bị sẵn một quả tennis...…
Hết thảy mọi thứ, đều chứng tỏ cô gái này có tư duy thông minh và kế hoạch tỉ mỉ kín đáo.
Đặc biệt vừa rồi, nếu cô hô to có bom, có lẽ nhóm bộ đội đặc chủng này sẽ không tin, nhưng cô lại tuyệt vọng hô, “Muốn chết cùng chết” khiến người ta hiểu lầm, rốt cuộc thì cô là ai?
Thời khắc mấu chốt cô thể hiện ra sự cơ trí thông minh, thiếu chút nữa lừa được cả nhóm bộ đội đặc chủng!
Duật Cảnh Viêm tuyệt đối tin, để cô ra khỏi căn phòng này, cô có thể thuận lợi chạy thoát……
Các nhân viên an ninh đứng hết dậy, gương mặt có chút giận, bọn họ đường đường là binh chủng ưu tú nhất của Trung Quốc, thế nhưng lại bị một cô gái yếu ớt lừa.
Có người tò mò hỏi: “Đế thiếu, sao ngài biết đó không phải là bom?
Duật Cảnh Viêm ghét bỏ kéo cô gái trong tay vào phòng, sau đó lau lau ngón tay giống như trên đó dính rất nhiều vi khuẩn, giọng nói lạnh lùng, lời nói ngắn gọn, tích chữ như vàng: “ Âm thanh.”
“Phải rồi, thật đúng là!” Bảo vệ vừa hỏi xong nghe vậy bèn vỗ đầu mình một chút, “Bom rơi xuống đất không có khả năng nhẹ như vậy, Đế thiếu, ngài thật là lợi hại.”
Tuy được đối phương khen ngợi, nhưng gương mặt Duật Cảnh Viêm vẫn lạnh lùng không chút thay đổi.
Bảo vệ đã thấy nhiều nên không tỏ vẻ gì, còn anh thì vốn không có biểu cảm.
……
Tất cả đường lui của Bạch Tưởng đều bị chặt đứt.
Thật ra giờ phút này cô rất muốn chết, cô dám dựa vào chút thông minh của mình mà tự đắc, biết rõ người đàn ông không dễ chọc, nhưng cô không ngờ lại khó chơi đến vậy!
Đôi tay lại bị người ta giữ chặt lần nữa, cô thấy các nhân viên an ninh đi về phía cô, cô tuyệt vọng đến mức chỉ có thể hô to, hy vọng người bên ngoài nghe thấy, có thể xuất hiện một người từ trên trời giáng xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân.
“Này, các anh đừng quá đáng! Nói cho các anh biết, lén lút dụng hình là phạm pháp, tôi nhất định sẽ khởi tố các anh! Tôi là luật sư, tôi không sợ thua kiện! Tôi nhất định liều mạng với các anh!”
Các nhân viên an ninh không bị dao động.
Thấy bọn họ cứng không ăn, mềm cũng không ăn, gương mặt Bạch Tưởng lập tức thay đổi, bày ra bộ dáng lấy lòng: “Ôi chao, anh bảo vệ à, các anh tha cho em đi, em thật sự biết sai rồi.”
Gương mặt của các nhân viên an ninh vẫn không thay đổi.
Bạch Tưởng lại thay đổi sắc mặt lần nữa: “Bà nó! Các người dám chạm vào tôi một chút xem, tôi, tôi sẽ tự sát!”
Các nhân viên an ninh không bị cô uy hiếp.
Bạch Tưởng tiếp tục nói: “Đừng, đừng tới đây, anh còn tới đây, tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Rốt cuộc cũng có người không nhịn nổi nữa, mở miệng nói: “Thưa cô, cắn lưỡi không chảy nhiều máu, tự sát như vậy sẽ không thành công đâu, với lại, xin cô hãy giữ bình tĩnh.”
Mẹ nó, thật quá đáng!
Bạch Tưởng nhìn về phía đối phương giống như đang nhìn tên ngốc, nổi giận mắng: “Giữ bình tĩnh cái khỉ gió nhà anh! Thử hỏi có ai bị soát người còn có thể giữ bình tĩnh?”
“Soát người?” Rốt cuộc bảo vệ đã hiểu vì sao cô chống cự như thế, dở khóc dở cười: “Ai nói tôi muốn soát người?”
“Hả?” Bạch Tưởng cũng ngây ngẩn cả người, “Không soát người? Vậy các anh lục soát cái gì?”
“Đế thiếu, tìm được rồi!” Có người đi vào cửa bẩm báo.
Bạch Tưởng quay đầu, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Ngũ quang thập sắc” vì bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, xung quanh có cài đặt thiết bị chống nghe trộm quay lén.
………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...