Bà Mười Chi về rồi, tôi lại ngồi một mình trong phòng bệnh ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua.
Nghĩ thì thấy bà Mười nói cũng đúng, sống thì nên biết mình biết ta, kẻo lại ôm vào người trái đắng và muộn phiền…
Lúc O Lan bước vào phòng bệnh đã là nửa giờ đồng hồ sau.
Thấy tôi đang ngồi một mình trên ghế sô pha, O hốt hoảng lo lắng, vội nói với tôi.
– Ấy, sao mợ lại đi xuống giường rồi, mau lên giường nằm nghỉ đi mợ, mợ chưa đi lại được đâu!
Tôi ngớ người nhìn O, lắp bắp trả lời.
– Dạ… sao á O? Con… con đi bình thường được mà O?
O Lan chậc lưỡi, vội gấp.
– Mợ mới bị mất máu… giống như là đàn bà mới sanh… mợ đừng có đi lại sớm quá… không có tốt cho mợ đâu.
Nghe O, lên giường nằm nghỉ, có muốn đi lại thì cũng từ từ, đi phải đi nhẹ nhàng, chậm rãi… O dặn là chớ có sai đâu.
Tôi thì không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng thấy biểu cảm nghiêm trọng của O Lan, tôi đột nhiên cũng thấy lo lắng.
Vội vàng đứng dậy kéo thanh inox truyền nước đi lại giường, đỡ tôi ngồi xuống, O Lan khẽ trách.
– O thấy mợ vừa ăn quýt đúng không? Thiệt tình, O mới đi có chút xíu à, chắc O không dám đi đâu nữa quá, sợ mợ lại ăn bậy bạ là khổ nữa.
Bị O Lan trách, tôi không dám nói lại câu nào, chỉ biết im lặng ngồi một bên nghe O dặn dò.
O có trách cũng là vì muốn tốt cho tôi, tôi biết thừa như vậy nên đâu có buồn hay giận O làm gì.
Mẹ tôi mất sớm, từ lâu đã không nghe được giọng nói cằn nhằn quan tâm của người lớn.
Bây giờ có O chăm chút như vậy, tôi tự nhiên lại thấy ấm áp, cũng đặc biệt muốn nghe nhiều thêm chút nữa…
Thấy tôi nhìn O bằng ánh mắt long lanh như mèo con nhìn mèo mẹ, O Lan chắc là thấy ngạc nhiên, giọng O dịu lại chút, O tò mò, hỏi.
– Mợ sao vậy? Sao nhìn O kỳ vậy? Hay là mợ thấy khó chịu ở đâu, có cần O gọi cho bác sĩ… à hay là O gọi cho cậu nha? Nha mợ?
Tôi cười lắc đầu, khẽ đáp.
– Dạ con bình thường mà O, chắc là lâu rồi con chưa có được nghe ai cằn nhằn con như vậy… O giống mẹ với bà ngoại con quá chừng.
Nghe tôi nói như vậy, O Lan thoáng giật mình, cảm xúc dường như dao động mạnh, thoảng chừng vài giây sau, O điều chỉnh lại cảm xúc, thái độ cũng dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.
– Ờ vậy… sau này mợ phải nghe lời O.
Người già như O có mấy cái khó tánh lắm, mà O cằn nhằn nhiều thì cũng là muốn tốt cho mợ thôi à.
– Dạ, con biết mà O, con còn khoái nghe cằn nhằn nữa á.
Sau khi dặn dò vài chuyện quan trọng xong, O liền pha cho tôi một ly sữa ấm, đưa tới cho tôi, O nhẹ giọng khuyên nhủ.
– Mợ uống chút sữa cho lại sức, cậu nói với O là trời tối cậu mới vô thăm mợ được.
Tai mắt của cậu Ba vẫn đang canh chừng ở bên ngoài, cậu mà vô thăm mợ liền thì mắc công lộ chuyện không hay.
Với lại tình hình bây giờ cũng phức tạp, cậu cũng bận nhiều thứ lắm, mợ đừng buồn cậu nghe mợ.
Uống một hớp sữa, cảm nhận được dòng sữa ấm nóng chảy từ từ xuống dạ dày, một loại cảm giác dễ chịu thoải mái vô cùng.
Uống được nửa ly, tôi mới cầm ly sữa ủ ấm trong tay, tôi ngước mắt hỏi O.
– Dạ con hiểu mà O, với lại tình hình bây giờ sao rồi O? Con Trà với tên Phú sao rồi? Lúc nãy tên Phú với bà Ba có tới, mà bị… má con đuổi về luôn rồi.
Nghe tôi gọi bà Mười là má, O Lan cười cười, O thiệt tình, nói.
– O biết chuyện của mợ rồi, cũng biết mợ không phải là cô Út Lụa, không phải là con gái của bà Mười.
Vậy nên mợ không cần giấu O, cứ tự nhiệ đi mợ.
Tôi biết trước sau gì thì O cũng sẽ biết chuyện này, nhưng mà không nghĩ là O lại biết sớm như vậy.
Có chút ngại ngại, tôi bẽn lẽn nhìn O, tôi khẽ hỏi.
– Là anh Thịnh nói cho O biết ạ?
O Lan gật đầu, O nói với tôi.
– Mợ đừng có ngại với O, O thấy chuyện này có chi đâu mà mợ ngại.
Cậu Tư nói với O là không được nói gì với mợ, mà O nghĩ là giữa O với mợ thì có cái gì đâu mà phải giấu giếm.
Đối với O thì dù mợ có là ai đi chăng nữa thì mợ vẫn là mợ Tư, vẫn là vợ của cậu.
Cậu đã công nhận mợ, vậy thì chuyện mợ là con của ai cũng có gì là quan trọng đâu, phải không mợ?
Dừng chút, O lại nhìn tôi chăm chăm, biểu cảm của O đột nhiên có chút khác lạ.
– O biết là bây giờ mợ với cậu có nhiều chuyện cần nói với nhau lắm, xảy ra bao nhiêu chuyện vậy mà, làm sao thiếu chuyện để hỏi được.
Nhưng mà… O cũng nhận thấy là mợ có gì đó không được vui.
O thì không dám nhận là cái gì O cũng biết, nhưng nếu mợ có cái gì thắc mắc khó giải bày, vậy thì mợ hỏi O đi, để đỡ cho mợ phải suy nghĩ nhức đầu…
O Lan đã nói như vậy, vậy nên tôi cũng không muốn cứ tiếp tục để những thúc mắc ở mãi trong lòng hoài.
Có thể là những chuyện này tôi sẽ không bao giờ hỏi cậu Tư, nhưng nếu cứ để hoài những thúc mắc này ở trong đầu… quả thật là tôi cảm thấy không được yên lòng.
Có nhiều việc không phải cứ thắc mắc rồi hỏi thẳng là được.
Nhưng mà nếu vấn đề cứ mãi không được giải đáp cho rõ ràng, vậy thì mối quan hệ dù cho có bền chặt tới đâu thì e là về lâu về dài, kiểu gì cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn và khoảng cách…
Thấy tôi im lặng một hồi lâu, O Lan ngồi bên cạnh tôi cũng không có ý định hối thúc.
Tôi nói tôi muốn ăn táo, vậy nên O lúc này đang gọt táo cho tôi.
O Lan vừa gọt táo cũng vừa kiên nhẫn đợi tôi mở lời, đợi tôi trãi lòng tâm sự với O.
Cũng may là O biết tôi có tâm sự trong lòng, chứ nếu không tôi cũng không biết nên nói những chuyện này với ai…
Chừng mấy phút sau, sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, tôi mới quyết định mở lời nói với O Lan.
– Có chuyện này, nếu như không có O thì con cũng sẽ không có ý định hỏi anh ấy.
Nhưng mà O biết không, con cứ thấy khó chịu trong lòng kiểu gì đó O.
Con biết, con biết có thể là vì kế hoạch đã định sẵn nên anh ấy mới buộc lòng phải làm như vậy.
Nhưng mà không hiểu sao con lại thấy trong lòng buồn buồn, giống như là… giống như… Thiệt, con không biết phải nói sao cho O hiểu, chỉ là con thấy khá là buồn, thấy bản thân mình chịu nhiều uất ức quá…
O Lan dừng tay, giống như là O đã biết trước kiểu gì tôi cũng sẽ nói tới vấn đề này, vậy nên O liền trấn an tôi trước, rồi sau đó mới dịu giọng giải thích cho tôi hiểu.
– Mợ đang giận cậu vì nghĩ cậu lợi dụng mợ đúng không? O nghĩ là thế nào mợ cũng sẽ hiểu lầm cậu chuyện này mà, mà mợ giận cậu thì cũng là tâm lý bình thường thôi, mợ đừng có kích động quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Cũng may là mợ chịu nói với O, chứ nếu mà mợ cứ để hoài ở trong lòng thì vừa khổ tâm cho mợ mà cũng tội cho cậu.
Để O phân trần cho mợ hiểu, mọi chuyện thật ra là như thế này…
Dừng khoảng chừng vài giây, biểu cảm của O Lan đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, O nói rõ ràng từng câu từng chữ.
– O nuôi cậu từ nhỏ, có khi bà Hai còn chưa chắc đã hiểu cậu bằng O, vậy nên có nhiều việc cậu không cần nói quá rõ ràng thì O cũng hiểu được là cậu đang làm gì.
O cũng xin lỗi là O giấu mợ, nhưng ở thời điểm nước sôi lửa bỏng, cậu không có cho O nói với mợ.
Mà O nghĩ là có nói với mợ thì cũng không thể giải quyết được gì.
Lại sợ nói cho mợ biết rồi tâm lý mợ thay đổi, để cho cậu Ba nhận ra được thì cả mợ, cả cậu đều khổ.
Với lại, có vài chuyện O cũng mới được rõ, vậy nên bây giờ mới dám tự tin để nói với mợ đây…
– Thú thật thì chuyện của cô Thúy Kiều không phải là âm mưu của cậu Ba, thực ra chuyện này là âm mưu của mợ Ba.
Mục đích mợ Ba hại cô Kiều là muốn đổ tội cho mợ.
Nhưng ông Trời không có độ người làm ác, vụ chiếc bông tai may mà cậu Tư phát hiện kịp thời nên mới giúp cho mợ không bị vu oan.
Với lại O nghĩ một phần cũng là do mợ Ba không dám làm lớn chuyện, chứ nếu đưa chuyện này cho phía công an thì kiểu gì mợ cũng sẽ gặp rắc rối.
Còn về sau đó cậu Ba có tham gia cùng với mợ Ba không thì O không có biết, nhưng theo O nghĩ thì chắc là không có đâu…
Tôi cũng có suy nghĩ giống như những gì mà O Lan vừa nói, bởi vì ngay sau vụ chiếc bông tai thì tên Phú lại cứu tôi trong vụ xác nhận bằng chứng ngoại phạm.
Vậy nên tôi nghĩ âm mưu trong chuyện của Thuý Kiều hết thảy là do con Trà nghĩ ra.
Mục đích của nó là muốn đổ tội cho tôi, nó muốn tống cổ tôi ra khỏi nhà họ Trần, hoặc ác độc hơn là muốn tôi ngồi tù vì tội chủ mưu hành hung người khác.
Tôi cũng không biết là vào thời điểm đó con Trà nó có biết chuyện tên Phú với cô Gấm có gian díu với nhau hay không, hay chỉ vì nó ghét tôi nên mới toan tính hại tôi như vậy…
Nhưng xui xẻo cho nó là tôi chẳng những được chồng tôi cứu mà tôi còn được cả chồng của nó giúp đỡ, vậy nên âm mưu của nó mới tan thành mây khói.
Vừa không hại được tôi mà còn ôm cục tức vào người.
Tính ra thì việc tên Phú dám thừa nhận tôi với hắn ở chung với nhau… hắn cũng gan quá!
Thấy tôi tạm thời không nói gì, O Lan lại tiếp tục lên tiếng.
– Cậu có nói với O, cậu cho nhốt mợ trong phòng là vì cậu muốn dò xem thái độ của cậu Ba như thế nào.
Cậu nghi là có chuyện chẳng lành từ ngay lúc công an tới nhà hỏi chuyện của cô Kiều rồi.
Cậu cũng định là sau đó sẽ đưa mợ với bà Hai đi trước nhưng mà kết quả là không kịp.
Cậu Ba đánh úp cậu một vố quá nặng, xém chút nữa là mợ không còn nhìn thấy cậu nữa rồi đó mợ.
Nghe O Lan nói tới đây, tôi đột nhiên cảm thấy dường như có chuyện gì đó mà O đã giấu tôi, vậy nên tôi liền hỏi:
– O nói vậy là sao? Anh ấy bị làm sao hả O? O có chuyện gì giấu con phải không O?
O Lan nhìn tôi, có chút do dự trong lòng, nhưng khoảng chừng vài giây sau, O cuối cùng cũng quyết định trả lời.
– Cũng không phải O muốn giấu mợ, cả O cả cậu đều không muốn nói cho mợ biết vì sợ mợ lo lắng.
Lý do vì sao nhà họ Trần không ai biết được tin này thì O nghe nói là hình như là cậu Ba cố ý phong tỏa tin tức cậu Tư gặp họa, mục đích tại sao cậu Ba làm vậy thì O không rõ.
Phần khác nữa là cậu Tư cũng không muốn để cho mợ và mọi người biết.
Cái lúc mà cậu cho nhốt mợ trong phòng rồi đột nhiên cậu Ba lên nắm quyền đó mợ, đó không phải là kế sách gì của cậu Tư đâu mợ.
Mà tình hình thật sự của lúc đó là cậu Tư bị cậu Ba gài bẫy, xém chút nữa là bị bắt đi t.ù vì án kinh tế.
May là cậu Tư tìm được đường gỡ, cũng tìm được người giúp nên mới yên ổn tới giờ này.
Chứ thú thật cái lúc mà cậu tới gặp mợ, lúc đó là cậu đang bị tạm giam để điều tra đó mợ.
Thiệt, một mình cậu chịu hết, cậu đâu có để cho ai biết đâu mợ, tới cả bà Hai còn không được biết mà.
Còn tại vì sao O biết thì là do ông chú Khanh âm thầm cho người liên lạc với O.
Bởi vì cậu nói với ông chú là chỉ tin tưởng O và cũng chỉ có O mới giúp được cho mợ, vậy nên O mới được biết…
Dừng chút, O lại nhìn tôi, vành mắt O đỏ lên, cảm xúc dạt dào.
– O biết là trong lòng mợ có uẩn khúc, nếu O là mợ thì O cũng sẽ nghĩ sai cho cậu.
Cái việc cậu từng bị bắt giam, cậu đã dặn O là không được nói cho mợ biết, nhưng O nghĩ là mợ nên được biết, chứ nếu giấu mợ thì mợ chắc chắn sẽ hiểu lầm cậu.
Mợ biết không, lúc đó cậu lo cho mợ lắm, bản thân cậu còn chưa chắc có giải oan được hay không nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức cài người ở nhà để bảo vệ cho mợ.
Thuốc mà O cho mợ uống cũng là cậu âm thầm đưa tới, cậu sợ mợ chịu thiệt.
Mợ yên tâm, chỉ cần cậu Ba dám đụng tới mợ thì người của cậu dù cho có thịt nát xương tan thì cũng sẽ bảo vệ sự an toàn và trong sạch cho mợ tới cùng.
Chắc chắn cậu sẽ không để ai đụng tới mợ, chắc chắn đó mợ.
O cũng nhớ có lần cậu lén gọi được cho O, cậu nói với O, nếu lỡ như cậu bị bắt, vậy thì O phải ráng cùng với người của cậu đưa mợ đi trốn.
Một khi hay tin cậu bị bắt giam, không thể giải oan được… thì ở đây… sự an toàn của mợ là ưu tiên hàng đầu rồi mới tới bà Hai…
Tôi hít sâu vào một hơi, tay siết chặt ly sữa ấm, cảm giác khó chịu lắm, như có cái gì đè nặng ở lồng ngực, làm cho tôi thở thôi cũng thấy đau buốt.
Hóa ra là tôi luôn được anh bảo vệ từ xa mà tôi không hề hay biết, vậy mà tôi còn nhẫn tâm trách anh là cố tình bày mưu bày kế mà không nghĩ tới cảm nhận của tôi, còn trách anh lợi dụng tôi làm mồi nhử, trách anh không thật lòng yêu tôi…
Trong khi tôi được người của anh bảo vệ ở nhà thì anh đang phải một mình đối mặt với á.n – t.ù kinh tế, xém chút nữa là hỏng hết một đời của anh.
Anh thà chịu khổ một mình chứ nhất quyết không muốn cho tôi biết, còn cố gắng bảo vệ tôi tới cùng, tới khi anh không còn khả năng nữa thì thôi.
Mẹ nó! Anh thì một mình chịu khổ bên ngoài, còn tôi thì ở nhà âm thầm tích góp oán trách dành cho anh… suy nghĩ của tôi khốn nạn quá mà!
Ánh mắt lưng tròng nước, O Lan sụt sịt nước mắt, giọng O khàn khàn vì xúc động.
– Lúc cậu nghe O nói mợ tính kế giả có bầu để giúp cho cậu… cậu đâu có đồng ý đâu mợ.
Cậu nói với O là cậu chỉ cần mợ được bảo vệ bình an là cậu yên tâm rồi, cậu không có cần mợ phải chịu cực chịu khổ vì cậu.
Nhưng mà O nói, mợ đã tính toán kỹ rồi, với lại cách này cũng giúp cho cậu đỡ phải tính cách giải quyết má con mợ Ba.
O biểu cậu yên tâm, biểu cậu cứ tin tưởng vào mợ, mợ thông minh lắm, cũng biết tự bảo vệ bản thân mình, chắc chắn sẽ không làm cậu phải đau lòng… Là O nói dữ lắm thì cậu mới đồng ý, cậu còn dặn đi dặn lại O là phải trông chừng mợ cho thật kỹ, phải bảo vệ mợ cho thật tốt, có gì là phải báo ngay với cậu, để cậu đi cứu mợ.
Thời gian mà mợ bị cậu Ba nhốt thì cậu Tư ở bên ngoài cũng vất vả ăn không ngon ngủ không yên với cậu Ba.
Cậu Ba vừa hại cậu Tư chịu án oan, mà cậu ấy còn huy động người bên phe của cậu ấy gây sức ép trong tộc họ, bắt phế bỏ cậu Tư, gạch tên cậu Tư ra khỏi gia phả họ Trần.
Thiệt, bây giờ O nghĩ lại mà O còn thấy thương cho cậu Tư, một thân một mình chống với một băng đảng hung ác.
Cũng may là bây giờ mọi chuyện đã được kiểm soát rồi, cậu Tư không sao rồi…
Nói tới đây, O Lan đột nhiên nắm lấy tay tôi, O nghẹn ngào nhận lỗi với tôi.
– Mợ cho O xin lỗi, O biết là O không nên để mợ mạo hiểm với tính mạng của mình, O cũng không nên xen vào nhiều chuyện của cậu với mợ như vậy.
Nhưng mà O lo cho cậu Tư quá, O coi như là người nuôi cậu từ nhỏ… thấy cậu chịu khổ như vậy… O không có chịu nổi mợ ơi.
O biết mợ hiểu lầm cậu là vì mấy chuyện này, O sợ mợ có khúc mắc rồi mợ bỏ cậu thì tội cho thân cậu.
Cậu thương mợ quá chừng, trong lúc rối ren như vậy mà cậu cũng chỉ nghĩ cho mợ… cậu thương mợ như vậy thì nỡ lòng nào mà cậu để mợ chịu khổ vì cậu hả mợ? Mợ có giận thì mợ giận O đi mợ, là tại O ở giữa lựa lời khuyên cậu nên cậu mới đồng ý để mợ làm kế này đó mợ…
O khóc, tôi cũng không nhịn được nữa mà rơm rớm nước mắt theo.
Thú thật là tôi đâu có giận anh ấy chuyện này, tôi uất ức là vì hiểu lầm anh ấy cố tình bày mưu tính kế mà không chịu nói cho tôi biết.
Chứ chuyện tôi giả có bầu là do tôi quyết tâm làm như vậy, là tôi muốn giúp anh ấy, muốn hạ bệ tên Phú với con Trà cho vừa cái nư của tôi mà.
Dù cho cậu Tư anh ấy có đồng ý hay không đồng ý thì tôi cũng sẽ làm, cái gì giúp được cho anh ấy thì tôi sẽ làm, là tôi tình nguyện, không phải do ai ép tôi, càng không có chuyện tôi giận anh ấy bởi chuyện này…
Biết O cũng khổ tâm vì bọn tôi nhiều, sợ O lo lắng quá độ, tôi liền vội vàng giải thích cho O hiểu, tôi nói trong nghẹn ngào.
– Không có đâu O, con cũng thương anh ấy nhiều như vậy, làm sao con bỏ anh ấy được.
Đúng là con có giận anh ấy, có hiểu lầm anh ấy, nhưng giờ con hiểu rồi, con hiểu rồi O.
O đừng xin lỗi con, con đâu có trách O đâu mà…
– Vậy… vậy thì mợ hiểu lầm cậu chuyện gì hả mợ?
Tôi cũng không muốn giấu giếm O, lại thấy O thương cậu như vậy, nếu không nói thì sợ O sẽ rầu, sẽ lo.
Nghĩ nghĩ kỹ càng, tôi mới quyết định nói hết tâm sự của mình cho O nghe.
– Con… con có chút hiểu lầm anh ấy là vì tưởng anh ấy cố tình bày mưu bày kế rồi ép con ở bên cạnh tên Phú… mà con cũng chỉ buồn trong lòng con thôi chứ con cũng hiểu đó là kế sách tốt nhất để kéo tên Phú vào bẫy.
Nhưng mà bây giờ nghe O nói rõ mọi chuyện như vậy, con mới biết là con hiểu lầm anh ấy rồi, con trách oan anh ấy rồi O… trách oan chồng con rồi…
Nghe tôi nói như vậy, O Lan lau vội nước mắt trên mặt mình, lắc đầu liên tục, O thổn thức nói với tôi.
– Không phải đâu mợ, cậu đâu có tính kế gì… mà nếu cậu có tính kế thì cậu cũng không có đem mợ ra để tính kế đâu mợ.
Là cậu có khó mà chưa nói rõ được với mợ, mợ đừng có hiểu lầm cậu nha mợ? O chỉ sợ cậu với mợ có khúc mắc mà không chịu nói, rồi cứ để khúc mắc ở trong lòng rồi hiểu lầm nhau.
Khó khăn lắm mới vượt qua được mọi chuyện… đừng để lại xa nhau nữa nha mợ… cậu thương mợ lắm đó mợ ơi!
Bụng thì vẫn còn đau, mà trong lồng ngực lại có thứ còn đau hơn cả cơn đau bụng.
Phải diễn tả cảm xúc lúc này của tôi là thế nào đây, vừa đau lòng, vừa xót xa, cũng cảm thấy vô cùng vừa xấu hổ và có lỗi với cậu Tư rất nhiều.
Tôi biết rõ là trong lòng tôi thương cậu rất nhiều, tôi đã chấp nhận hy sinh cả bản thân mình vì cậu thì dễ dầu gì tôi chịu rời xa cậu chỉ vì một chút hiểu lầm như vậy…
Tôi cũng không cảm thấy dễ chịu gì khi hiểu lầm cậu, cái cảm giác hiểu lầm là bản thân mình không được người mình yêu xem trọng… phải nói là nó cũng đau đớn không thua gì việc bắt bọn tôi phải chia tay nhau.
Còn gì đau khổ hơn việc nhìn người yêu mình cố tình đẩy mình vào vòng tay kẻ khác chỉ vì thực hiện mục đích cơ chứ? Nói nào hay, thời gian qua tôi cũng khổ sở, cũng đủ thổn thức nhoi nhói trong lòng…
Nhưng mà thật may, thật may đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, cuối cùng thì tôi cũng đã chọn đúng người để hy sinh, để gửi gắm.
Biết được anh ấy đã phải trải qua những gì, đã phải âm thầm bảo vệ lo lắng cho tôi ra sao… tôi thật sự cảm thấy mát lòng mát dạ.
Nếu như hôm nay không có O Lan, tôi cũng không biết là tôi với anh ấy có thể đi được bao xa trong mối quan hệ này với một mớ hành trang là sự hiểu lầm không được giải bày.
Có lẽ là cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ cho anh ấy biết là tôi đã từng nghi ngờ anh ấy như thế này, tôi thật sự không dám…
Khó khăn qua hết rồi, bây giờ tôi chỉ mong năm dài tháng rộng sau này, tôi có thể nắm tay người đi hết một đời một kiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...