Thời gian thấm thoát thoi đưa, những chuyện cần xảy ra thì vẫn phải xảy ra.
Thế giới này sẽ không hề vì một ai bị tuột lại phía sau mà dừng lại để chờ đợi.
Trái Đất vẫn phải xoay, không nợ ai bất cứ thứ gì.
Cũng đã 16 năm trôi qua, Phan Thế Khôi được bà cụ nhận nuôi cũng đã lớn khôn.
Bà cụ sau khi làm giấy tờ nhận nuôi cậu đã đổi tên cho cậu thành Trần Hoàng An, bà cụ cùng cậu bé nhỏ nương tựa nhau cũng đã 16 năm.
Do bà cụ không có nhiều tiền nên khi những đứa trẻ khác sáu tuổi đã được đi học thì Hoàng An mười tuổi mới được đi học.
Nhưng cậu không hề thấy xấu hổ vì mình to con như vậy mới đi học, bạn bè cùng lớp chỉ bé tí.
Hoàng An biết ơn vì bà đã cho mình đi học.
Cậu bé Hoàng An rất giỏi giang, trên lớp cậu học tập rất giỏi, về nhà thì làm nhiều việc phụ giúp bà.
Năm nay Hoàng An đã học lớp 11, đỗ vào trường cấp ba không tệ, vì thành tích của cậu cao và hoàn cảnh khó khăn nên luôn được nhận hỗ trợ thích hợp.
Hoàng An lớn tuổi nhất lớp, mọi người trong lớp chỉ mới 16 thì cậu năm nay đã 20 tuổi tròn.
Thêm dáng người cao to nên cậu được phân phó làm lớp trưởng.
Buổi sáng hôm cậu đứng trên bục giảng phổ biến về thi đua tháng học tập.
Do cậu lớn hơn nên uy nghiêm trong lớp cũng lớn hơn, đôi khi còn hơn cả thầy giáo chủ nhiệm.
Đang huyên thuyên trả lời câu hỏi của các bạn thì ở trước cửa lớp xuất hiện một cô gái, cô cất tiếng hỏi.
"Thưa thầy, đây có phải là lớp 11D không ạ?"
Hoàng An đưa mắt nhìn cô, cô gái mặc áo dài trắng, tết tóc thiết tha, giọng nói nhìn như là người miền Trung nhưng rất dễ nghe.
Cậu thấy ánh mắt khó hiểu của các bạn bên dưới cũng như mình thì gượng gạo gật đầu.
Cô gái mỉm cười bước vào, cúi người chào cậu một cái rồi vui vẻ nói.
"Chào thầy ạ, em làm học sinh mới chuyển đến, được phân vào lớp mình ạ!"
"Ngưng!" Hoàng An giơ tay ngăn lại cuộc hội thoại này.
Cậu lạnh lùng nói tiếp.
"Tôi không phải thầy giáo!" Cậu xoay sang nói với các bạn trong lớp: "Có gì thắc mắc đến hỏi sau!"
Nói xong cậu nhìn cô gái đứng bên cạnh một cái rồi bước về vị trí của mình ngồi.
Để lại cô gái nọ đứa ngại ngùng trong toàn bộ cái nhìn của các bạn.
Đang ngượng chín cả mặt thì thầy giáo thật đi vào, ông vui vẻ nói với cô.
"Còn biết tự tìm lớp nữa à, giỏi lắm!"
Cô gái nhìn thầy một lượt rồi lại nhìn Hoàng An cao to ngồi phía cuối lớp, nhìn thế nào cô cũng thấy cậu bạn kia ra dáng thầy giáo hơn nhỉ? Hay tại cậu bạn kia đẹp trai?
"Giới thiệu với các em, đây là bạn Trương Nữ Đông Anh, bạn mới chuyển từ Quảng Bình đến đây học.
Từ giờ bạn sẽ học ở lớp của mình!"
Học sinh trong lớp ồ lên một tiếng như lời chào mừng đến Đông Anh, vì họ ít khi thấy người ở miền khác chuyển đến học lắm, hơn nữa cô bạn này còn rất xinh xắn, còn có cái tên rất độc đáo.
"Em xuống ngồi tạm ở cuối lớp bên cạnh lớp trưởng nhé, có khó khăn gì thì thấy sẽ chuyển chổ sau?" Thầy giáo chỉ tay vào vị trí trống phía trên Hoàng An.
Đông Anh mím môi, trùng hợp vậy sao?
Cô đi xuống vị trí của mình, việc cô ngại ngùng với tình huống ban nãy thật ra chỉ có một mình cô là lo nghĩ, Hoàng An thậm chí còn không bận tâm chuyện gì đang xảy ra trong lớp này, cậu chỉ cặm cụi làm bài.
Đông Anh còn nghe cậu lẩm bẩm đọc tiếng Anh trong khi đang làm bài tập Toán cơ.
"À bạn ơi!" Đông Anh lấy hết dũng khi quay người xuống gọi nhẹ.
Hoàng An dừng lại động tác đang làm, ngẩng mặt nhìn cô.
Đông Anh hơi bất ngờ khi bị cậu nhìn vì trông cậu đẹp trai kinh khủng luôn, nhìn từng bộ phận nhỏ lẻ trên gương mặt của cậu cũng khiến cho cô bất giác mà đỏ mặt.
"À, khi nãy mình hiểu lầm.
Xin lỗi bạn nhé!" Đông Anh ngại ngùng nhìn cậu.
Hoàng An chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái rồi tiếp tục làm bài của mình, Đông Anh chỉ bậm môi nhẹ một cái rồi gượng gạo quay người lên.
Cậu bạn này lạnh lùng thật đấy!
Giờ ra chơi, bạn nữ ngồi bên cạnh quay sang hỏi chuyện Đông Anh.
"Chào bạn! Mình là Thu Hồng, mình có nghe thầy giới thiệu tên của bạn, tên bạn đẹp ghê á!"
"Mình cảm ơn nha, mình mới vào Nam nên có nhiều chuyện không hiểu, mong bạn giúp đỡ mình nha!" Đông Anh vui vẻ trả lời.
"À tại sao bạn vào Nam vậy? Mình ít thấy các bạn miền ngoài vào học cấp 3 trong Nam lắm!"
"Ba mình có chuyện cần giải quyết ở đây nên gia đình mình đi theo ba luôn, à mà cho mình hỏi..." Đông Anh ấp úng muốn hỏi Thu Hồng.
Thu Hồng chờ đợi câu hỏi của Đông Anh, thấy Đông Anh ngại ngùng thì Hồng liền cười rồi nói.
"Hỏi đi, cứ tự nhiên nha!"
"À, lớp trưởng của mình tên gì vậy Hồng?"
"Ảnh tên Hoàng An á!" Thu Hồng vui vẻ trả lời.
"Ảnh?" Đông Anh khó hiểu hỏi lại.
"Anh ấy lớn hơn tụi mình tới bốn tuổi lận á, nhưng mà ảnh không có bị học lại lớp đâu, tại ảnh đi học trễ á".
Thu Hồng thành thật trả lời.
Đông Anh à một hơi dài như hiểu ra mọi chuyện, chả trách thân hình của Hoàng An lại cao lớn vượt trội như vậy.
Lúc này Đông Anh bị thu hút bởi bóng dáng của Hoàng An đang ôm về một đống tài liệu dày cộp đi vào lớp.
Cậu đứng ở bên bàn giáo viên đọc tên mọi người trong lớp lên nhận tài liệu.
Mỗi một người sau khi nhận được tài liệu đều lễ phép nói: "Cảm ơn anh An".
Đông Anh hơi bất ngờ định hỏi Thu Hồng liệu đây có phải một quy luật trong lớp hay không thì Hồng đã nói trước.
"Đông Anh đừng sợ ảnh nha, tại ảnh lớn nhất lớn nên thay lớp làm những chuyện nặng nề á, ảnh xem tụi mình như em trai em gái trong nhà vậy, nên tụi mình cũng thích ảnh lắm!"
"Lâm Thu Hồng!" Hoàng An trên bục giảng kêu tên.
Thu Hồng nhanh nhẹn chạy lên bục giảng nhận lấy tài liệu, Hồng cũng như mọi người cảm ơn Hoàng An một tiếng.
Hoàng An cầm trên tay hai bộ tài liệu cuối cùng, cậu nhìn cả lớp một lượt, một phần là của cậu, vậy phần còn lại là của ai?
Nhìn một vòng lớp thì cậu bắt gặp ánh mắt của cô bạn mới vào đang nhìn mình, à ra là của cô ấy.
Hoàng An cầm tài liệu bước về vị trí của mình, khi đi ngang bàn của Đông Anh thì dừng lại đưa cho cô, cậu hỏi:
"Bạn tên gì?"
Trong đầu Đông Anh nhảy ra hàng loạt dấu chấm hỏi, không phải vừa vài thầy đã giới thiệu rồi sao? Nhưng cô vẫn trả lời cậu.
"Em tên là Trương Nữ Đông Anh".
"Tài liệu của bạn".
Hoàng An đặt tài liệu lên bàn rồi quay về vị trí của mình, cậu lấy danh dách lớp ra ghi thêm têm của cô vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...