Khế Ước Cấm Dục Cô Vợ Ngọt Ngào


“Cũng xử lý người phụ nữ kia luôn đi.”
Tát Tô Thời Sơ một cái, cũng không thể dễ dàng cho qua như vậy được.
Trong điện thoại, Lâm Hoài dừng một chút: “Vâng, Ân tổng.”
Sau khi đóng máy tính, Ân Dĩ Mặc cảm thấy mệt mỏi, tắt đèn trong phòng ngủ, cơ thể nặng nề ngã xuống giường.
Trong đầu anh vẫn lặp đi lặp lại nội dung cuộc gọi đêm nay.
Bỗng nhiên, gương mặt lo lắng và sợ hãi của Tô Thời Sơ đột nhiên hiện lên trước mắt anh, anh kinh ngạc mở to mắt.
Trong con ngươi thâm trầm và u ám của Ân Dĩ Mặc lộ ra vẻ phức tạp khó phân biệt.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Cuộc sống Tô Thời Sơ rất khổ sở, phải trở về công ty xử lý một số công việc trước đó, nói một cách hoa mỹ thì cô không có ngày nghỉ.
Tô Thời Sơ xử lý xong công việc, vừa ra khỏi công ty đã gặp được người quen, khiến cô hơi bất ngờ.
“Ôn Thư?” Tô Thời Sơ nhìn thấy cô ta nên rất ngạc nhiên.
Tại sao Ôn Thư lại xuất hiện ở dưới sảnh của của Quốc Tế Huy Hoàng?
Nghe thấy có người gọi mình, Ôn Thư xoay người lại, nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
Tô Thời Sơ ngẩn ra, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
“Tô Thời Sơ, đã lâu không gặp.” Giọng nói Ôn Thư nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với thái độ vừa gặp đã giương cung bạt kiếm lúc trước.
Ôn Thư đã xảy ra chuyện gì, hôm nay uống nhầm thuốc sao?

Tô Thời Sơ áp chế sự chấn động trong lòng xuống, vẻ mặt cũng bình tĩnh: “Đã lâu không gặp.”
Bây giờ cô đã có thể tự kiểm soát được cảm xúc của mình.
Như nhìn thấy sự kinh ngạc thoáng hiện lên trên khuôn mặt Tô Thời Sơ, Ôn Thư mím môi cười: “Hôm nay cô có bận không? Có muốn tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện không?”
Không biết có phải vì nụ cười của Ôn Thư hay không mà Tô Thời Sơ đã không từ chối.
Vốn dĩ Tô Thời Sơ nghĩ rằng Ôn Thư sẽ dẫn cô đến một quán cà phê, ai ngờ cô ta lại dẫn cô đến Wild Rose.
Wild Rose là một quán bar, nổi tiếng là giá đắt sắc ra miếng.
Khi biết Ôn Thư đưa mình đến đây tiêu xài, trong lòng Tô Thời Sơ hơi ngạc nhiên.
“Tôi mời cô, muốn uống gì?”
“Nước chanh là được rồi.”
Nghe vậy, Ôn Thư nhíu mày, ngồi ở quầy bar, ngoắc tay với bartender, động tác thành thạo gọi một ly Whisky Sour, còn gọi cho Tô Thời Sơ một ly nước chanh.
Nhìn thấy Ôn Thư quen thuộc với nơi này, Tô Thời Sơ lại tiếp tục cảm thấy ngạc nhiên.
“Lăng Vân Vũ đã tìm tôi, nhờ tôi hỗ trợ vạch trần Mộ Ngữ Nhiên.” Giọng Ôn Thư bình tĩnh, âm thanh dịu dàng.

Tô Thời Sơ cũng không ngờ giọng nói cô ta lại dễ nghe như vậy.
Cũng không thể trách cô, dù sao mỗi lần hai người gặp mặt đều như kẻ thù đối đầu, đấu đá đến đỏ cả mắt, không cãi nhau đã là chuyện hiếm chứ đừng nói là nhẹ nhàng ngồi nói chuyện với nhau như vậy.
Tô Thời Sơ đã đoán được rằng Lăng Vân Vũ sẽ tìm truyền thông hỗ trợ, nhưng không nghĩ tới anh ta lại tìm Ôn Thư.
Tuy nhiên, Tô Thời Sơ nghĩ lại, lúc trước khi cô làm scandal này, người hợp tác với cô cũng chính là Ôn Thư.
Ngoại trừ Tô Thời Sơ, chỉ mình Ôn Thư có tư liệu trong tay.
“Người cô đắc tội là nhà họ Mộ.

Nhà họ Mộ sẽ tìm cô xử lý, dù cho vì thành tích đi nữa thì cô cũng không được hời trong chuyện này.” Tô Thời Sơ chân thành mở miệng, hiển nhiên là đang suy nghĩ cho cô ta.
Ôn Thư xua tay, ngữ khí phá lệ tùy ý nói: “Vì lần trước chống đối cô mà tôi đã bị Lục Quang đuổi việc.

Đây là thành tích cá nhân của tôi.”
Trong lòng Tô Thời Sơ lộp bộp, nếu Ôn Thư đã bị đuổi việc thì đồng nghĩa với việc không có cả sự bảo vệ của công ty, vậy nhà họ Mộ muốn động đến cô ta chẳng phải là chuyện đơn giản lắm sao?
Ôn Thư liếc mắt một cái liền nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tô Thời Sơ, không khỏi cười khẽ một tiếng, vén tóc vụn bên tai, nói một cách bình tĩnh:
“Không cần lo lắng cho tôi, cũng không cần áy náy, với tiền lương của Lục Quang cho tôi thì chuyện tôi rời khỏi đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Trong lòng Tô Thời Sơ vẫn có chút áy náy, vừa chuẩn bị mở miệng xin lỗi thì Ôn Thư lại tiếp tục nói: “Bây giờ sau lưng tôi có Lăng Vân Vũ.


Quán bar này là của tôi, điều này chẳng phải kiếm được nhiều hơn so với làm việc cho Lục Quang sao?”
Nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Ôn Thư, sắc mặt Tô Thời Sơ biến đổi: “Ôn Thư, cô không phải là bị...”
Cô không thể bình tĩnh được nữa, suýt chút nữa đã nói từ “bao nuôi”, cũng may cô biết dừng đúng lúc, không nói ra khỏi miệng.
Ôn Thư trái lại như đã đoán được từ trước, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ngoại trừ quán bar này, trong bóng tối còn có vô số vệ sĩ, nhà họ Mộ căn bản không động được đến một ngón tay của tôi.”
“Đây chẳng qua là chuyện anh tình tôi nguyện, huống hồ, những điều kiện Lăng Vân Vũ đưa ra khiến tôi rất động tâm.”
Lúc này, lời nói của Tô Thời Sơ mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể thốt ra bất cứ lời nào trong một thời gian dài.
Không ai có thể cứu được kẻ sa ngã.
Trong lòng Tô Thời Sơ chỉ có một câu như vậy.
Như đoán được suy nghĩ của cô, Ôn Thư chớp mắt nói: “Có phải cô xem thường tôi đúng không?”
“Không có, chỉ là rất bất ngờ.” Tô Thời Sơ thẳng thừng phủ nhận, trong lòng vẫn buồn bã.
Tuy rằng lúc trước khi làm việc cùng nhau ở Lục Quang, Ôn Thư quả thật khiến người ta chán ghét.
Tuy nhiên, trong công việc, cô ta thực sự là một đối thủ đáng nể.

Nhưng bây giờ cô ta tự cam chịu sa đọa, dựa vào đàn ông mà sống, khiến cô hơi thất vọng.
Trong quán bar, ánh đèn mờ ảo ái muội chiếu vào gương mặt Ôn Thư khiến cô ta có một loại mị lực đặc biệt.
Ôn Thư cũng là một mỹ nhân, nhưng trong xương cốt có chút tà ác, là loại mỹ nhân lạnh lùng không dễ tiếp cận.

Ánh đèn sặc sỡ của quán bar phản chiếu khiến đường nét trên khuôn mặt cô ta mềm mại hơn rất nhiều, tỏa ra hương vị quyến rũ.
Nhiều người đàn ông cũng bắt đầu thường xuyên nhìn qua đây, hiển nhiên đã chú ý tới họ.
Nội tâm Tô Thời Sơ cảm khái, khó trách kẻ lăng nhăng như Lăng Vân Vũ lại có thể để ý đến Ôn Thư.

Ôn Thư hờ hững nhún vai, uống cạn ly Whiskey trên bàn, sau đó gọi thêm một ly Pink Lady, quay đầu nhìn về phía Tô Thời Sơ, hai mắt mờ mịt nói: “Tô Thời Sơ, mẹ tôi bị bệnh tâm thần.”
Đồng tử Tô Thời Sơ chợt co rút lại.
Nói xong câu này, Ôn Thư tự giễu nhếch miệng cười: “Tôi cần tiền, nếu không có tiền thì làm sao chữa bệnh cho người phụ nữ điên đó được? Chẳng lẽ muốn tôi và người phụ nữ điên đó cùng nhau đi xin ăn trên đường sao?”
Cô ta đang cười, nhưng khóe môi rõ ràng chứa đựng sự cay đắng.
Cô ta cứ một mực nói người phụ nữ điên, nhưng Tô Thời Sơ lại cảm nhận được Ôn Thư rất yêu mẹ mình.
Trong lòng Tô Thời Sơ thổn thức, nghĩ lại tình cảnh của mình, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm khái “đồng bệnh tương liên”.
Cô có tư cách gì để lớn tiếng nói Ôn Thư tự cam chịu sa đọa?
Cô cũng có khác gì cô ta, vì để có tiền chữa bệnh cho cha nên cô cũng đã giao dịch với Ân Dĩ Mặc.
Hầu hết các gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh đều bất hạnh theo cách riêng của họ.
Cuộc đời này nực cười làm sao!
“Tô Thời Sơ, cô là đối thủ đáng nể.

Nếu như không phải vì thành tích, tôi rất muốn làm bạn với cô.” Ôn Thư nặn ra một nụ cười, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, nhưng những lời này lại là thật lòng.
Ôn Thư thật sự rất thưởng thức Tô Thời Sơ, cô ta có thể tìm được cảm giác tương tự trên người cô gái này.
“Người tài giỏi thường ngưỡng mộ nhau mà.” Tô Thời Sơ cười, bưng nước chanh trước mặt lên rồi chạm ly với Ôn Thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui