Khế Ước Cấm Dục Cô Vợ Ngọt Ngào


Tính tình Tô Thời Sơ từ trước đến nay vẫn luôn hiền lành, trong thời gian học đại học, ở chung với bạn bè cũng xem như hòa thuận.

Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp, cô đã lập tức xóa tất cả phương thức liên lạc của bạn cùng lớp, rời khỏi các nhóm sinh viên đại học có liên quan, xem như là cắt đứt tất cả các mối quan hệ với bạn bè thời đại học.

Bây giờ cách xa vài năm lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Tô Thời Sơ cảm thấy có chút khác thường.

“Nghe nói hôm nay văn phòng thư ký có một vị thư ký trưởng mới đến, cả buổi chiều đều ở trong văn phòng.

Chúng tôi còn tưởng là nhân vật độc ác không dễ chọc, đang buồn rầu hết cả đây, thì ra là cậu.


Phương Tịnh Huyên che miệng, đôi mắt cong cong nở nụ cười tao nhã.

“Mấy năm nay vẫn luôn không liên lạc được với cậu, bây giờ cậu so với lúc trước càng ngày càng ưu tú.

” Giọng nói Phương Tịnh Huyên nhẹ nhàng, nụ cười kiểu tiêu chuẩn, chắc chắn là đã luyện tập qua nhiều lần, ngay cả khí chất và dáng người đều đặc biệt điềm tĩnh.

Vừa nghĩ đến những thư ký của Ân Dĩ Mặc đều là những người vô cùng ưu tú, Tô Thời Sơ cảm thấy có chút hổ thẹn không sánh bằng bọn họ.

Sau khi Phương Tịnh Huyên và Tô Thời Sơ trao đổi phương thức liên lạc, cô ấy lấy lý do có hẹn nên đã rời công ty trước một bước.

Có thể trở thành đồng nghiệp với Phương Tịnh Huyên, Tô Thời Sơ vẫn có chút không thể tưởng tượng được, đứng trước máy quẹt thẻ ra vào vẫn còn sửng sốt một hồi lâu, cô cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ.

“Chị Thời Sơ, chị quẹt thẻ xong chưa?” Tô Thời Sơ đang ngẩng người thì một giọng nữ sợ hãi vang lên ở phía sau làm cho cô phản ứng lại, lập tức nhường vị trí:
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi không chú ý.



Quay đầu lại, thì ra là hai cô gái trẻ tuổi, sau khi hai người quẹt thẻ xong, trên mặt bày tỏ biểu cảm muốn nói chuyện với cô.

“Chị Thời Sơ, xin chào, em là thư ký Tiểu Lỵ.


“Em là Tiểu Đình.


Tô Thời Sơ lập tức ghi nhớ tên và ngoại hình của hai người họ ở trong lòng, lễ phép gật đầu: “Xin chào.


Tiểu Lỵ và Tiểu Đình nhìn xung quanh một lượt, sau đó muốn nói lại thôi: “Chị Thời Sơ, chị và chị Huyên Huyên có mối quan hệ tốt với nhau không?”
“Chị Huyên Huyên? Hai người đang nói đến Phương Tịnh Huyên sao?” Tô Thời Sơ hỏi.

“Đúng vậy.

” Nhắc đến cái tên này, Tiểu Lỵ có chút khẩn trương: “Chúng em có không ý xúc phạm chị, chỉ là rất tò mò, vì sao chị lại đột nhiên được phái đến làm thư ký trưởng của tổng giám đốc Ân, dù sao vị trí này cũng đã bỏ trống rất lâu rồi.


Nghe họ hỏi như vậy, Tô Thời Sơ cũng không hiểu: “Lúc trước mọi người làm thư ký vẫn không có thư ký trưởng sao?”
“Không có, chẳng qua là cách đây không lâu tổng giám đốc Ân có nói sẽ cân nhắc chuyện này.

” Tiểu Đình nói: “Lúc ấy, tổng giám đốc Ân nói cho chúng em sát hạch một thời gian, nói là sẽ lựa chọn một thư ký có năng lực tốt nhất làm thư ký trưởng mới.


Tô Thời Sơ chớp chớp mắt, có chút không hiểu: “Cho nên?”
Nhìn thấy cô vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của mình, Tiểu Lỵ và Tiểu Đinh liếc nhau một cái, Tiểu Lỵ cắn răng hạ thấp giọng, nói: “Trước khi chị đến đây, chị Huyên Huyên cho rằng vị trí đó là của chị ấy.



Nghe đến đây, Tô Thời Sơ đăm chiêu suy nghĩ.

Vị trí thư ký đặc biệt không phải là vị trí ai cũng có thể tùy tiện ngồi ổn định, cần phải có năng lực thật tốt và phản ứng nhanh nhạy hơn người.

Tiểu Lỵ và Tiểu Đình nói cũng không sai, nếu như cô không xuất hiện, Phương Tịnh Huyên nhất định sẽ thông qua kỳ sát hạch, thuận lợi trở thành tổng thư ký trưởng.

Nhưng cô là “quan hệ người nhà” với tổng giám đốc, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, trong lòng thầm xin lỗi Phương Tịnh Huyên.

“Chị Huyên Huyên tính tình không tốt lắm.

Chị vừa mới đến không quen thuộc, nhất định phải cẩn thận hơn.

” Hai người này vừa nhìn đã biết bình thường bọn họ không ít lần bị Phương Tịnh Huyên khi dễ, cho nên lúc nói những lời này, sắc mặt đều rất khó coi.

Tô Thời Sơ có chút dở khóc dở cười, thuận miệng an ủi họ hai câu, sau đó cùng nhau ra khỏi công ty.

Chờ Tiểu Đình và Tiểu Lỵ đi xa, Tô Thời Sơ chậm rãi mím môi, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ngày đầu tiên làm việc đã phát hiện nội bộ có chút lục đục như vậy.

Nhiều năm làm việc ở Báo chí Lục Quang, cô đã sớm có thể thành thạo những điều này.

Cô không phải kẻ ngốc, tuy rằng hai thư ký trẻ tuổi này “thiện ý” nhắc nhở tình huống trước mắt với cô.

Nhưng cô cũng hiểu rất rõ, hai người kia rõ ràng là dự định có ý khoanh tay đứng nhìn nếu cô và Phương Tịnh Huyên đấu đá với nhau.


Hai người họ bị Phương Tịnh Huyên ức h.

i.

ế.

p một thời gian dài, tất nhiên sẽ cảm thấy không vừa mắt cô ấy, cho nên muốn lợi dụng cô để nhanh chóng loại bỏ Phương Tịnh Huyên.

Nhưng với tư cách là người cạnh tranh vị trí tổng thư ký trưởng với bọn họ, cô tuyệt đối sẽ không bị bọn họ kéo vào cùng một phe.

Thứ hai người họ muốn nhìn thấy chính là cục diện cả cô và Phương Tịnh Huyên đều thất bại thê thảm.

Tô Thời Sơ nhếch môi, ánh mắt hơi híp lại.

Đôi khi tuổi trẻ không phải là một chuyện tốt, thiếu kiên nhẫn, tự cho mình là đúng, ngược lại sẽ phơi bày những nhược điểm của mình với người ngoài.

Đêm đó, Tô Thời Sơ nhận được tin nhắn của Phương Tịnh Huyên, nói là mời cô tham dự buổi tiệc của mấy người bạn đại học vào cuối tuần.

Tô Thời Sơ vốn định từ chối nhưng nhớ đến “lời nhắc nhở thiện ý” của Tiểu Lỵ và Tiểu Đinh, cô vẫn gõ một hàng chữ trên màn hình.

“Được, cuối tuần gặp.


Buổi tối hôm đó, Tô Thời Sơ trở về phòng khách đi ngủ, không quấy rầy Ân Dĩ Mặc nghỉ ngơi.

Bởi vì ban ngày đọc quá nhiều tư liệu, Tô Thời Sơ cảm thấy rất mệt mỏi, khi đầu vừa chạm vào gối đã lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Tô Thời Sơ bị ánh mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ đánh thức.


Cô mơ mơ màng màng, ánh mắt lim dim buồn ngủ, vuốt tóc rối trên đầu, mắt còn chưa mở ra đã cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường…
“Mẹ kiếp!” Nhìn thấy thời gian trên điện thoại di động, cô hoảng sợ hét lên một tiếng, cảm giác toàn thân đều tỉnh táo lại, nhảy xuống giường chạy thẳng vào toilet.

Mấy ngày không đi làm, cô sắp quên mất việc đi làm này, tối hôm qua cũng quên không đặt báo thức.

Tôi Thời Sơ nhanh chóng rửa mặt, lao ra khỏi phòng khách, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang ngồi ở bàn ăn.

Lúc này, Ân Dĩ Mặc ung dung ngồi ở phòng khách, giữ nguyên tư thế như ngày hôm qua xem thong thả xem tin tức, trên tay cầm một chiếc ly Americano.

Cô hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, còn bốn mươi phút nữa là chín giờ.

“Chào buổi sáng Ân tổng, hôm nay chúng ta không cần đi làm sao? Nếu không xuất phát, chúng ta sẽ trễ mất.

” Tô Thời Sơ mở miệng thăm dò, trong lòng ôm hy vọng.

Nghe được những lời này của cô, Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, ánh mắt chậm rãi di chuyển từ tờ báo sang mặt của Tô Thời Sơ.

“Tô Thời Sơ, Quốc Tế Huy Hoàng là công ty của ai?”
Tô Thời Sơ ngẩn ra, chợt cảm thấy bản thân hỏi nhầm người.

Đúng vậy, ai dám nói Ân Dĩ Mặc đi trễ? Toàn bộ Quốc Tế Huy Hoàng này là của anh!
“Nhưng mà, ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ, lập tức trừ nửa tháng lương đầu tiên.

” Lúc giọng nói của Ân Dĩ Mặc truyền đến, Tô Thời Sơ chỉ nghe thấy tiếng tan nát của cõi lòng mình.

Cô không dám chậm trễ, ngay cả cơm cũng không dám ăn, lập tức chạy đến cửa thay giày.

“Trở về, ăn cơm.

” Ân Dĩ Mặc lên tiếng, giọng nói gần như ra lệnh: “Đây là thành quả của đầu bếp buổi sáng, cô cứ như vậy mà lãng phí hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui