Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Khoảng cách hai người gần nhau như thế, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Mà loại luật động có tiết tấu này, trở thành thanh âm cuối cùng trong đất trời.
Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn người trước mắt, không rõ bản thân vì sao đột nhiên cả thiên địa đều xoay chuyển.
Ngay cả nhóm thí sinh cũng một đầu mờ mịt, rõ ràng vừa rồi Lăng Tiêu còn đang đứng trong màn hình, bọn quái vật đối cậu phát khởi đợt tiến công cuối cùng, nhưng trước khi nguy cơ đến, Lăng Tiêu bỗng chẳng thấy đâu, đảo mắt xuất hiện ngay bên người Doanh Phong.
Trong sát na khi họ tiếp xúc nhau đó, địch nhân đã nhào lên phi giữa không trung, một con tiếp một con xoạt xoạt hóa thành sương khói biến mất, máy đếm ngược thời gian cũng vĩnh cửu dừng lại ở 00: 00.
Nhóm thí sinh đối với việc này nhất vô sở tri (hoàn toàn không hiểu), bất quá cũng may ở hiện trường cũng không thiếu những đàn anh vây xem, đối với trường hợp này, bọn họ phi thường quen thuộc.
“Triệu hoán khế tử, trong khoảng cách nhất định đem khế tử triệu hoán đến bên cạnh mình, thuộc loại kỹ năng trung cấp của khế chủ, bình thường sau khi nhập học nửa năm sẽ nắm giữ, nhưng mà xuất hiện trên người thí sinh, cũng rất khiến người khác giật mình."
Thì ra là thế, mọi người rốt cuộc hiểu rõ, bất quá dùng loại phương pháp này tìm được khế tử, rốt cuộc tính là thông qua cuộc thi? Hay là không qua?
Mọi người nhất tề đem ánh mắt đặt lên đèn chỉ thị quyết định vận mệnh hai người, trong số này cũng bao gồm hai người Lăng Tiêu cùng Doanh Phong, đèn còn chưa sáng, đã sắp bị những tầm mắt nóng rực chọc thủng.
Bất kể là người trong trường thi, hay người trên ghế khán giả, đều đang khẩn trương chờ đợi kết quả phán định.
Ngay cả hệ thống phán định cũng cảm nhận được một chút áp lực vô hình, một đoạn thời gian ngắn qua đi, trên sân cư nhiên sáng lên đèn vàng.
Một mảnh tiếng nghi hoặc vang lên, sao lại là đèn vàng? Cái gì là đèn vàng?
Không phải màu xanh đại biểu thông qua, cũng không phải màu đỏ tượng trưng đào thải, mà là màu vàng tràn ngập nghi vấn, tim Lăng Tiêu ngừng đập nửa nhịp, rốt cuộc vẫn không được sao?
Trên ghế giám khảo, vài huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau.
“Trong số thí sinh mấy khóa trước, ngay cả khế chủ nắm giữ thuấn gian truyền tống đều ít ỏi chẳng bao nhiêu, cũng chính vì biết cậu ta nắm rõ, tôi mới đặc biệt tăng cường lá chắn phòng truyền tống trong không gian của khế tử,” nhân viên phụ trách bố trí sân bãi giải thích.
"Nhưng lá chắn này là đơn hướng, chỉ phòng được người truyền tống vào, mà không trở ngại người đi ra, ai mà ngờ cậu ấy lại đột nhiên lĩnh hội triệu hoán khế tử?”
“Trước tiên không nói triệu hoán khế tử cần tinh thần lực đạt tới 40 mới có thể khu động, phương diện tình cảm cũng ít nhất cần bốn sao mới được, chính là bọn họ rõ ràng hôm qua mới..."
Mọi người tui nhìn anh, anh nhìn tui, tinh thần lực vượt xa bạn cùng lứa, còn có giá trị tình cảm ấm lên nhanh chóng, hai người đó rốt cuộc còn có thể bạo xuất bao nhiêu tiềm lực, mang đến bao nhiêu kinh hỉ?
"Nếu là sơ suất trên quy tắc, vậy không nên do thí sinh gánh vác hậu quả," thanh âm Phục Nghiêu hợp thời chen vào, “Không trái với quy tắc, lại đạt được kết quả quy định, thành tích này phải được tính là hữu hiệu."
“Đèn vàng đại biểu giám khảo bỏ phiếu, là một thành viên trong ban giám khảo, tôi bỏ phiếu thông qua.” Nói xong, hắn đè xuống đèn xanh trước mặt.
Người thứ hai suy nghĩ sâu xa hơn một chút, "Cho dù là bốn sao, giá trị tình cảm này cũng vẫn là quá thấp, không phù hợp yêu cầu nhất quán của hệ liên hợp tác chiến chúng ta, ngại quá, tôi phản đối." Y đè xuống đèn đỏ.
“Hai thí sinh này thực lực ít có, nếu cứ như vậy đào thải, thật sự rất tiếc, tôi cho rằng hẳn nên cho bọn họ cơ hội vào vòng sàng lọc bằng nhân lực, tôi cũng bỏ phiếu thông qua.”
"Nhân tài cố nhiên khó được, nhưng hệ chúng ta chú trọng nhất là ăn ý và phối hợp, loại thực lực cá nhân cường đại này rất khó khiến người khác đồng tình, thật xin lỗi."
Hai với hai, vị huấn luyện viên cuối cùng nhận lễ chú mục của tập thể, y thật cẩn thận liếc mắt Phục Nghiêu, trên mặt đối phương là ý cười thần bí khó lường, khiến y cảm thấy an toàn nhân sinh bị uy hiếp.
"Cái đó," Y lau mồ hôi trên trán, "Tình cảm là có thể bồi dưỡng nha, hôm qua họ vẫn là ba sao, hôm nay liền thành bốn sao, dựa theo mức độ ấm lên này, không chừng đến khai giảng bọn họ đã như keo như sơn...đi? Cho nên tôi, tôi vẫn là chọn thông qua đi."
Khi người cuối cùng đè xuống đèn xanh, đèn trên sân cũng từ vàng chuyển xanh, một trận tiếng hoan hô vang lên, Lăng Tiêu cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi dài thườn thượt.
Chờ đợi vừa rồi, quả thực so với trải qua một cuộc thi còn khẩn trương hơn, chờ khi hoàn toàn trầm tĩnh lại, cậu mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cũng không biết là của mình, hay của Doanh Phong, hoặc hai người đều có.
Không, Khủng long bạo chúa sao lại đổ mồ hôi được, cậu lập tức phủ nhận suy đoán này, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị Doanh Phong lôi kéo hướng ra ngoài sân, đại não bị vây trong trạng thái nửa lờ mờ, không chút nào cảm thấy chuyện trước mắt có gì dị thường.
Tóc đỏ và Băng Xán chờ ngoài cửa ra nghênh đón bọn họ.
"Chúc mừng các cậu,” Băng Xán cười nói, "Vừa rồi biểu hiện rất phấn khích, khiến người ta không thể không tán thưởng.”
"Lăng Tiêu thổ lộ càng cảm động, tớ nghe tới sắp khóc,” Tóc đỏ tìm chỗ chết bổ sung.
Lăng Tiêu lờ mờ, "Cái, cái gì thổ lộ?"
“Chính là mấy câu cậu nói lúc cuối cùng a, anh rất tuyệt em rất kiêu ngạo gì đó, mấy lời cậu nên nói hôm qua ấy.”
Lăng Tiêu triệt để trợn tròn mắt, “Tớ nói chuyện trong điện thoại các cậu cũng nghe được?”
"Không chỉ nghe được, mà còn xem được cơ,” Tóc đỏ chỉ chỉ màn hình hình tròn phía trên, toàn phương vị 360 độ không có góc chết, âm thanh vòng nổi (hi-fi surrounding), vô luận nhìn hay nghe, đều không thể rõ ràng hơn.
"Không phải chứ!” Độ ấm trên mặt Lăng Tiêu từ từ từ tăng lên.
Cậu còn tưởng lời mình nói qua ống nghe chỉ có Doanh Phong bên kia mới có thể nghe được, vì cái gì không ai nói cho cậu biết là ở hiện trường truyền trực tiếp?!
Hơn nữa đến tận giờ này, Lăng Tiêu mới giác ngộ tay hai người còn nắm với nhau.
Cậu luống cuống bỏ ra, “Không, không phải thổ lộ a, cậu cậu cậu đừng hiểu lầm."
Sau đó cậu vội vã xoay người muốn rời khỏi tầm nhìn công chúng, không nghĩ tới mấy lời mất mặt như vậy, cư nhiên bị mọi người nghe hết, sớm biết vậy còn không bằng hôm qua len lén nói cho rồi.
“Cùng tay cùng chân rồi kìa,” Tóc đỏ ở đằng sau chê không loạn kêu lên.
Băng Xán nhịn cười, “Cậu ấy đi nhầm hướng rồi, bên đó là trường thi."
Doanh Phong vươn tay một trảo, Lăng Tiêu đã đi ra ngoài hơn mười thước lập tức trở về chỗ cũ, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, vị trí lại bị chuyển dời, tay cũng lần nữa bị cầm.
Lăng Tiêu: "..."
Tất cả chuyện này đều là nằm mơ, nằm mơ.
Cậu thôi miên chính mình, thay đổi hướng tiếp tục đi.
"Ai, bên kia là bục giám khảo.” Băng Xán vừa buồn cười vừa vô lực.
Lăng Tiêu đi chưa được hai bước lại bị bắt trở về.
“Anh chơi đủ chưa a!” Lăng Tiêu rốt cục nhịn không được ồn ào, "Cái kỹ năng chết tiệt này bộ không cần hao tổn tinh thần lực sao?"
"Còn có thể." Ngụ ý, đi nữa thì vẫn có thể đem cậu trảo về.
Lăng Tiêu buông tha việc giãy dụa, triệt để thành thật bất động.
Tóc đỏ thấy thế rất là hâm mộ, "Khế chủ nhà tớ rất nhanh có thể học xong, đến lúc đó chúng tớ cũng chơi trảo trảo cho vui.”
Lăng Tiêu rốt cục không tình nguyện bị bọn họ kéo đến thính phòng, bất quá sau khi cuộc thi sau đó bắt đầu không lâu, mấy chuyện phát sinh trên người mình liền hoàn toàn bị cái tên thần kinh thô này quẳng ra sau đầu.
Nhóm thí sinh thật sự rất mạnh, mỗi người đều thi triển kỹ năng đối kháng địch nhân trong mê cung, khi có một người một quyền trúng đích khiến cho quái vật bị định thân, toàn trường đều sôi trào.
"A, bọn họ chính là đôi tình lữ hai sao ngày hôm qua!” Lăng Tiêu nhận ra.
Khế chủ đó mở cửa xác suất thành công còn thê thảm hơn Doanh Phong, nhưng anh ta dựa vào một chiêu này, thành công vào những giây trước thời hạn mở ra cánh cửa chính xác, mà khế tử của anh ta ngay cả bóng dáng con quái cũng chưa nhìn thấy.
Về phần đôi của Băng Xán tự nhiên khỏi cần nói, 90% xác suất thành công thêm chín ngôi sao trợ giúp, khiến anh dễ dàng tìm ra phòng của Tóc đỏ, lúc tìm được đối phương Tóc đỏ còn oán hận chưa đánh đã ghiền, tổng thành tích hai người vẫn như cũ dẫn đầu.
Ngày cuối cùng của cuộc thi rốt cục đã qua, trước khi rời đi Lăng Tiêu gặp được Phục Nghiêu.
“Tôi lâm thời nhận được nhiệm vụ, hôm qua mới trở về điểm xuất phát, không phải cố ý bỏ lại các cậu không lo,” Phục Nghiêu đơn giản giải thích.
Có thể được người mình sùng bái nhớ đến Lăng Tiêu đã rất cảm động, làm sao có thể trách hắn.
“Quyền xử lý các cậu bị chuyển giao cho thượng tướng Long Dần, tôi biết phương diện này khẳng định liên quan đến những chuyện tôi không thể biết, nên tôi sẽ không hỏi những câu làm các cậu khó xử. Long Dần là một kẻ cuồng chiến tranh, bất quá hắn đối quốc gia tuyệt đối trung tâm, bản thân tôi không lo lắng hắn sẽ lợi dụng các cậu làm chuyện xấu, chỉ sợ hết thảy hắn làm, đối với các cậu mới là chuyện xấu. Tôi là người ngoài cuộc, không tiện nhúng tay, tất cả chỉ có thể dựa vào các cậu tự mình cẩn thận."
“Chúng tôi biết rồi.” Doanh Phong nghiêm nghị nói.
"Vậy là tốt rồi," hắn chuyển hướng Lăng Tiêu, "Liên tục hai ngày của cuộc thi tôi đều có xem, hai người các cậu biểu hiện rất xuất sắc, không làm tôi thất vọng, chỉ mong học kỳ mới có thể nhìn thấy các cậu ở nơi này.”
Cuộc thi chấm dứt, Lăng Tiêu hướng những thầy cô trong trường quan tâm đến cậu báo kết quả, dù thành tích cuối cùng còn chưa có, nhưng mọi người vẫn đối với việc tuyển chọn tràn ngập hi vọng.
“Các cậu có thể tới chỗ bác sĩ Dao nói riêng, các cậu là học trò cô ấy đặc biệt quan tâm, có lẽ trước khi đi, cô ấy cũng rất muốn cùng các cậu gặp nhau một lần.”
“Từ biệt? Bác sĩ Dao muốn đi? Đi đâu?”
Hiệu trưởng mỉm cười, "Các cậu đi tìm cô ấy sẽ biết."
Hai người tới phòng y tế thì thấy Dao Đài quả nhiên đang thu dọn đồ đạc.
"Bác sĩ Dao, cô muốn đi đâu?" Lăng Tiêu vừa tiến đến liền khẩn trương hỏi.
Dao Đài thấy cậu đến, nhịn không được muốn đưa tay sờ đầu cậu, đã sớm quên cậu không còn là trẻ con, ngay cả đầu cũng vượt qua mình.
Lăng Tiêu cũng đã phát hiện, Dao Đài hôm nay tâm tình phi thường tốt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn nhiều.
“Tôi muốn quay về căn cứ."
"Căn cứ?"
“Phải, lúc trước không nói cho các cậu biết, tôi ban đầu nhậm chức ở căn cứ, vì một vài nguyên nhân trở thành bác sĩ học đường, nhưng trong lòng tôi luôn luôn rất muốn trở về."
“Lúc tôi lớn bằng các cậu bây giờ, liền lập chí phải làm một nghiên cứu viên của căn cứ, sau đó nguyện vọng đạt thành, bản thân lại không biết quý trọng. Trực Thượng nhiều năm qua vẫn một mực xin chuyển tôi về, bây giờ cấp trên rốt cục phê chuẩn, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội này."
"Thật tốt quá!" Mức độ vui mừng tin tức này mang đến, một chút cũng không thua việc họ đã thông qua cuộc thi tuyển sinh học viện quân đội.
Dao Đài không che dấu được vui sướng, cô không đề cập đến, hôm nay thật ra là ngày song hỷ lâm môn, sau một thời gian quân bộ điều tra, rốt cục bài trừ hiềm nghi với Trực Thượng, anh sáng nay cũng chính thức phục chức.
Nhưng chuyện này, không thể nói với hai đương sự, tránh để họ áy náy.
"Kỳ thật tôi luôn thực áy náy..." Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng, khiến Dao Đài sửng sốt.
“Tôi trộm đồ ở căn cứ, nhất định gây phiền cho tiến sĩ đi? Nói không chừng chú ấy còn bị tôi liên lụy, tôi luôn muốn tìm cơ hội nói với chú ấy một câu xin lỗi.”
Dao Đài cười than, “Anh ấy không trách cậu, ngược lại, anh ấy cũng rất áy náy với cậu, bởi vì… chuyện đó.”
Cô nhắc lại chuyện cũ, cảm xúc mọi người đều hơi sa sút.
Yên lặng một lát, Dao Đài một lần nữa vực dậy tinh thần, "Cho nên lúc quân bộ điều tra, anh ấy cũng cực lực giải vây cho các cậu, hi vọng dùng việc này đền bù món nợ anh ấy thiếu bằng hữu của cậu. Các cậu cũng có ý tưởng đồng dạng, vậy không bằng huề nhau đi, ai cũng không cần tiếp tục cảm thấy áy náy nữa."
“Tuy là nói thế,” Lăng Tiêu gãi đầu, "Bác sĩ Dao, cô sắp đi chưa? Chúng tôi có xe, không bằng để chúng tôi đưa cô đi đi, tôi muốn giáp mặt chú ấy nói xin lỗi.”
Dao Đài nghĩ nghĩ, "Cũng tốt, bất quá các cậu mua xe hồi nào?”
***
“Chủ tịch, ngài đã trở lại?"
"Hoan nghênh trở về."
Trực Thượng một đường đối những người hướng anh chào hỏi gật đầu vấn an, suốt ba tuần tạm thời cách chức điều tra, khiến anh vô cùng hoài niệm cương vị công tác của mình.
Nhưng hôm nay ngoại trừ phục chức, còn có một chuyện khiến anh còn vui vẻ hơn.
“Đúng rồi chủ tịch, Dao trợ lý khi nào thì đến? Chúng tôi chuẩn bị lo liệu một bữa tiệc nhỏ hoan nghênh cô ấy.”
Trực Thượng nghe vậy cười nói, "Hẳn là rất nhanh sẽ tới, tôi vừa rồi nhận được tin tức của cô ấy, họ đang trên đường, à, học trò của cô ấy đưa cô ấy lại đây.”
“Chúng tôi canh giờ đi chuẩn bị."
“Có lòng.”
Trực Thượng một đường đi về phía trước, đột nhiên thấy một thân ảnh chợt lóe ở ngã rẽ xa xa, giữa ban ngày ban mặt có vẻ vô cùng lén lút.
Anh tò mò theo sát qua, bóng người lại không thấy, ở bên kia góc tường là kho cũ rất ít người sẽ tới.
Trong kho đó đều là hồ sơ đã vứt đi, vì sao lại có người đặc biệt tới nơi này?
Anh theo trực giác thấy không ổn, nhẹ chân nhẹ tay tới gần, thình lình từ trong kho truyền đến thanh âm, thanh âm kia rất quen thuộc, rồi lại nhất thời nghĩ không ra là ai.
“Phải, anh ta đã sắp trở lại, quân bộ rất nhanh sẽ tiếp tục tra xét, tình huống đối với chúng ta rất bất lợi."
Thanh âm một người khác vang lên, dù từ trong điện thoại truyền ra hơi có chút sai lệch, nhưng Trực Thượng lại vĩnh viễn không thể nào quên.
Đó từng là ân sư của anh, người anh biết ơn nhất trong đời, giúp anh đạt được nhiều thành công, đồng thời cũng khiến anh lâm nào sự khó khăn lựa chọn giữa ơn thầy và đại nghĩa.
Thầy còn sống? Lại còn có liên hệ với người trong căn cứ? Trực Thượng trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.
"Không phải đã bảo cậu đem dấu vết toàn bộ xóa sạch sao?” Đây tuyệt đối là thanh âm của Thái Ân.
"Ngay từ đầu ngài chỉ nói để bọn họ đem tư liệu nghiên cứu tuồn ra ngoài, ai biết bọn họ lại tiện tay dắt trộm dê, gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa bại lộ. Chuyện này nếu không có một người chịu tội thay, quân bộ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."
Trực Thượng giật mình che miệng, thì ra trong căn cứ thật sự có nội gián, lần trước sự kiện kia không phải trùng hợp, học sinh đã bị lợi dụng! Loại sự tình này, nhất định phải mau chóng thông tri quân đội!
Anh mới vừa lui về phía sau một bước, một trận đau đớn liền từ sau lưng truyền đến, cảm giác lạnh như băng nhất thời thổi quét toàn thân.
Nhược điểm lớn nhất của người Thiên Túc, trái tim bị đâm, một kích mất mạng.
Cửa kho mở, một người chậm rãi đi ra, tựa hồ đã sớm dự đoán được ngoài cửa sẽ có chuyện như vậy phát sinh.
"Là cậu..."
Trực Thượng gian nan xoay người, rốt cục thấy rõ chân diện mục hung thủ. Anh bị hai người kia liên hợp tính kế, đến nông nỗi này, tất cả đã muộn.
“Các người…”
"Thực xin lỗi, chuyện này nhất định phải có một người chịu tội thay, nếu lúc trước anh lựa chọn trợ giúp sư phụ mình, ngày hôm nay đã không như thế."
Linh hồn Trực Thượng chậm rãi tụ tập, chuẩn bị vào một vòng luân hồi mới, anh dùng hết một chút khí lực cuối cùng lắc đầu, "Không, dù có cho tôi thêm một cơ hội lựa chọn, tôi cũng sẽ không..."
Đôi mắt anh dần dần khép kín, ý thức thoát ly thể xác bay đến bên người đang lòng tràn đầy vui mừng tiến đến nơi này.
“A Dao…”
Anh nỉ non tên người yêu mình tâm tâm tương niệm, thân thể ngã về phía trước rốt cục biến mất trong không khí vô hình.
Trong phi hành khí Lăng Tiêu vẫn đang nói nói chuyện phiếm, Dao Đài thường thoải mái cười to, đột nhiên thống khổ ôm chặt ngực, gương mặt đột nhiên thống khổ trắng bệch dọa hai người kia hoảng sợ.
Lăng Tiêu vội điều khiển Ly phi sa lập tức đáp xuống, chạy vội ra chỗ ngồi phía sau xem xét tình trạng Dao Đài.
"Bác sĩ Dao, bác sĩ Dao cô làm sao vậy?"
Dao Đài giãy dụa ngẩng đầu, lệ đã rơi đầy mặt.
"Trực Thượng..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...