*Chúc hỏa: Ánh nến
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đi ngang gian ký túc xá nào đó thì đột nhiên từ bên trong truyền đến một tiếng vang thật lớn, Lăng Tiêu lập tức cảnh giác nhảy ra bên cạnh, thậm chí theo bản năng bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, chờ đợi địch nhân phá cửa ra.
Nhưng sau âm thanh đó, trong phòng không còn tiếng động, Lăng Tiêu muốn tiến về trước xem xét, bị Doanh Phong ngăn cản.
“Cậu định làm gì?”
"Nhìn xem bên trong chuyện gì xảy ra."
"Không cần quản.”
Lăng Tiêu từ thái độ của anh nhìn ra được chút phản cảm, lúc này mới nhớ hỏi, “Phòng ai vậy?”
"Trục Nguyệt."
Lăng Tiêu lúc này cũng không muốn quản, họ cũng không phải hai người duy nhất nghe được âm thanh kỳ lạ, những bạn học gần đó còn nghe không chỉ một tiếng, nhưng bởi vì xưa nay Trục Nguyệt quan hệ không tốt, bạn học cách vách thậm chí dùng sức vỗ vỗ vách tường ý bảo cậu ta im lặng.
Hết thảy rốt cục bình ổn xuống, Trục Nguyệt cũng dần dần khôi phục lý trí, đầu lưỡi còn lưu lại vị máu tanh ngọt của người nào đó.
Y mơ hồ nhớ Chẩm Hạc bị chính mình bổ nhào trở tay không kịp, phản ứng đầu tiên của đối phương chính là muốn chạy, nhưng y làm sao có thể cho anh ta cơ hội này. Trong sát na khi sắp bị lấy máu trong tim, Chẩm Hạc bất đắc dĩ tiến nhập nghi thức trưởng thành, thậm chí liều mạng đem hết toàn lực cho y vài lần phản kích.
Hắn thật sự rất mạnh, đáng tiếc dù mạnh thế nào, cũng không mạnh bằng đốt tẫn đời hai tinh luyện gấp hai mươi lần đốt tẫn, cuối cùng thua trong tay Trục Nguyệt thực lực kém xa hắn.
Đương nhiên, hiện tại năng lực của bọn họ đã cơ bản ngang hàng.
Trục Nguyệt cảm giác dược hiệu đang từng chút xói mòn, đồng thời đầu óc y cũng càng ngày càng thanh tỉnh, y nhất định phải giành giật từng phút từng giây giải quyết tốt hậu quả. Y giãy dụa nhặt lên Trấn hồn thạch thả lại chỗ cũ, lại từ ngăn ngầm lấy ra dây thừng, đem Chẩm Hạc trên mặt đất gắt gao trói vài vòng, nếu là lúc trước, y nhất định không có sức lực lớn như vậy, có thể trói người chặt chẽ đến thế.
Cổng cá nhân của Chẩm Hạc đeo trên cổ tay, Trục Nguyệt thô bạo giật nó xuống, tùy tiện quơ thứ gì đó vào tay đập nó vỡ nát, tiếp theo lấy ra một hộp thuốc trấn định sớm đã chuẩn bị tốt, rút ra một ống tiêm cho hắn.
Làm xong tất cả chuyện này, y nghiêng ngã lảo đảo đi đến bên bàn, vào lúc sau cùng chống đỡ hết nổi ngã sấp xuống, chỉ có thể chìa một bàn tay ở trên mặt bàn vô cùng lo lắng sờ soạng. Mấy quyển sách giới thiệu khế tử khế chủ bị gạt xuống đầy đất, có cuốn bị mở ra, lộ ra bên trong dòng chữ được gạch bằng mực đỏ:
Khế chủ sẽ đạt được toàn bộ lực lượng cùng với tài sản của khế tử.
Trừ việc chịu kích thích tố sinh dục ảnh hưởng, chỉ cần đương sự có ý nguyện mãnh liệt, nghi thức trưởng thành cũng có thể bị chủ động xúc phát.
Sau nghi thức trưởng thành, song phương kết hợp có thể xúc tiến phát dục lần thứ hai.
...
Trục Nguyệt rốt cục mò tới ống tiêm thứ hai, trước đó, y đối với tác dụng phụ của đời hai hoàn toàn không biết gì cả, càng không biết nếu không tiêm thuốc làm sạch sẽ chết, cảm tạ Chẩm Hạc, hắn thật là một thương nhân đủ tư cách.
Hô hấp của y đã rất rối loạn, máu gần như sôi trào, trong tầm mắt chỉ còn lại một mảnh sương mù mênh mông. Sau rất nhiều lần thử lặp đi lặp lại, rốt cục gian nan đem kim tiêm đâm vào cánh tay, đẩy hết chất lỏng trong suốt vào, sau đó rút ra kim tiêm vứt bừa, lập tức té trên mặt đất hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
***
Khi Lăng Tiêu tỉnh lại vẫn như cũ kèm theo đau lưng, nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm trước, cả người đều thấy không khỏe.
Dù cho ngay từ đầu là cậu xáp qua trước —— đó là bóng ma tâm lý kỳ nguy hiểm lưu lại, cảm thấy không dựa vào đối phương liền ngủ không được —— nhưng chuyện phát sinh kế tiếp là thế nào? Doanh Phong từ trước đến nay ngay cả ân ái đều có thể đưa ra một cái cớ rất lý tính, hôm qua cư nhiên chủ động đánh vỡ cân bằng, trước dục vọng của khế chủ, thân thể khế tử vĩnh viễn không thể chống cự, càng về sau người chủ động quấn quít lấy đối phương là cậu, nếu nói mình bị ép buộc thì đúng là không biết ngượng.
Nhưng mà cậu nghĩ thế nào cũng không cam tâm, "Lần đầu tiên là vì an toàn vượt qua kỳ nguy hiểm, lần trước là vì phát tiết tinh lực, vậy lần này lại là vì cái gì?"
"Bởi vì muốn."
“Anh ngay cả lý do cũng lười bịa sao?!”
Doanh Phong đã ngồi dậy, anh không phải lười lấy lý do, anh đã đưa ra lý do của mình, lần đầu tiên không phải xuất phát từ mục đích nào đó mà kết hợp, mà chỉ bởi vì muốn.
Bất quá anh không muốn giải thích nhiều chuyện lần này, "Mau dậy đi," anh đưa lưng về phía cậu nói, “Cậu hôm nay không đi học sao?"
Lời Doanh Phong nhắc nhở Lăng Tiêu, kỳ nghỉ đã hết, cậu đã thật lâu không đến lớp rồi.
"Đi!" Nói xong cậu liền bật dậy, ngay cả bị thương đổ máu còn không sợ, sao có thể bởi vì một chút đau nhức mà nằm nướng.
Lăng Tiêu đi vào phòng học xa cách đã lâu, đám học trò thấy cậu đều nhiệt tình chào hỏi, Đình Lôi theo thường lệ lại muốn ôm cậu một chút thể hiện nhung nhớ, cũng may trước tiên liếc nhìn về cuối lớp, lại ngượng ngùng lui về, trong lòng nghĩ lại mà sợ: không phải kỳ xây dựng quyền sở hữu đã xong rồi sao? Cái ánh mắt cảnh cáo đó là chuyện gì xảy ra, có khi nào mình bị vĩnh viễn cho vào sổ đen rồi không?
Đoạn thời gian này lớp học lục tục có rất nhiều đôi tình lữ cử hành nghi thức trưởng thành, gần một phần ba chỗ ngồi đều trống, Lăng Tiêu chú ý thấy ngay cả chỗ của Trục Nguyệt cũng không có người.
"Ngay cả Trục Nguyệt cũng trưởng thành rồi?” Không phải là bị người nào tùy tiện cắn chứ.
Đình Lôi khinh thường phiêu mắt qua cái ghế trống của y, “Thằng đó a, dạo này cứ đi học một ngày nghỉ một ngày, ngay cả thầy cô cũng lười quản nó.”
Giáo viên vào, mọi người trở lại chỗ ngồi, thấy Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đã đi học lại, hơn nữa hai người trạng thái cũng không tệ, thầy huấn luyện rất cao hứng, sau khi tan học một mình giữ bọn họ lại.
"Quyết định tốt ghi danh chuyên ngành nào rồi chứ?”
“Rồi,” Doanh Phong đáp, "Chúng tôi chuẩn bị báo danh hệ liên hợp tác chiến.”
"Hệ liên hợp tác chiến?” Thầy hướng dẫn sửng sốt, “Hệ này rất khó đậu a, Lăng Tiêu không thành vấn đề chứ?”
Lăng Tiêu nhất thời cảm thấy bị đả kích gấp bội.
"Không không không, tôi không phải ý đó,” Thầy huấn luyện vội vàng giải thích, “Tôi đối với năng lực thực chiến của cậu rất có lòng tin, nhưng hệ này cần thi viết nữa, mấy môn văn hóa của cậu không thành vấn đề sao?"
"Ha?" Lăng Tiêu trợn tròn mắt, trường quân đội còn phải thi môn văn hóa?
“Lúc trước tôi nghĩ chỉ có Doanh Phong một mình phải thi, nên cũng chưa nói qua,” Thầy hướng dẫn lấy thành tích bao năm qua của hai người ra, trước đây, điều này thuộc về riêng tư cá nhân của họ, nhưng hiện tại, riêng tư giữa hai người đã càng ngày càng ít.
Lăng Tiêu luôn luôn lấy Doanh Phong lực lượng tương đương tự cho là đối thủ của mình, nhưng đó chỉ hạn định ở lĩnh vực thể năng, khi thấy bảng điểm môn văn hóa của Doanh Phong, cậu quả thực bị một kích vào đầu.
“Điểm sinh vật thiên văn địa lý của cậu, coi như cũng tạm, toán học... Miễn cưỡng đi, nhưng mà môn lịch sử này là chuyện gì xảy ra? Doanh Phong điểm lịch sử hàng năm đều là tối đa, cậu dù không được điểm tốt, ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn chứ?”
Lăng Tiêu nhìn nhìn của mình, lại nhìn nhìn của anh ta, dạo này cậu sớm đã có giác ngộ Doanh Phong là học bá (trùm, thủ lĩnh, đứng đầu), nhưng năm nào cũng đạt điểm tối đa cũng quá khủng bố đi?
"Lịch sử là môn thi bắt buộc vào Ngự Thiên, các cậu nếu thật quyết định ghi danh hệ liên hợp tác chiến, từ giờ phải học gấp đi.”
Thầy hướng dẫn tra lịch trên cổng cá nhân, “Từ giờ đến ngày thi tuyển sinh kế tiếp vào Ngự Thiên còn chưa tới một tháng, các cậu cần giải trừ xử phạt lưu lại trường xem xét, nhận huấn luyện tinh thần lực, còn phải học bổ túc lịch sử, bao nhiêu đó thứ xác định có thể làm được không?”
Lăng Tiêu đương nhiên không có khả năng chỉ vì môn lịch sử liền buông tha, cậu ưỡn ngực, "Không thành vấn đề!"
“Tôi giới thiệu sơ lược làm sao huấn luyện tinh thần lực, ở sơ cấp học viện chúng ta chủ yếu là huấn luyện thể năng, nhưng lên đại học, tinh thần lực liền trở nên phi thường trọng yếu, tôi chỉ ra phương pháp huấn luyện đơn giản nhất cho các cậu.”
Hắn vo tròn một tờ giấy đặt trong lòng bàn tay, ngưng thần tụ khí, viên giấy thế nhưng di động, nhẹ nhàng đảo quanh trên lòng bàn tay, Lăng Tiêu nhìn thấy hô to ngạc nhiên.
"Năng lực này đối với chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, tương lai hết thảy kỹ năng đều do nó giục phát, vốn là phải vào đại học mới học, nhưng luyện tập trước một chút đối với các cậu cũng không hại gì.”
“Phải như thế nào mới có thể làm được?"
"Tập trung tinh lực suy nghĩ, đem khí của cậu tập trung tới bàn tay, sau đó thực thể hóa."
Lăng Tiêu đã vò ra một cục giấy trong tay bắt đầu luyện, thầy hướng dẫn đập vào ót cậu, “Đây là thứ yếu, trọng điểm vẫn là lịch sử, Doanh Phong phụ trách giám sát, có cái gì không hiểu cậu phải nhớ kỹ xin cậu ấy chỉ đó.”
Lăng Tiêu theo Doanh Phong từ lớp học đến thư viện, lại mượn thêm một đống sách trở lại ký túc xá, dọc theo đường đi Lăng Tiêu cũng không nhàn rỗi, thủy chung vẫn thử thôi động cục giấy nhỏ kia, mãi đến khi Doanh Phong tịch thu nó đi.
"Trước tiên đem nội dung cái tôi chỉ ra cho cậu xem hết, mới có thể tiếp tục luyện cái này, " Doanh Phong quy định.
Lăng Tiêu nghĩ chính mình đã đáp ứng Doanh Phong, dù có chán ghét lịch sử đi nữa cũng chỉ có thể kiên trì, bất quá vẫn nhịn không được oán hận vài câu.
“Đọc sách như vậy thật sự rất nhàm chán."
"Như thế nào mới không nhàm chán?”
"Nếu có thể tự mình trở lại quá khứ nhìn xem, vậy thì tốt rồi.” cậu đột phát ý nghĩ kỳ quái.
"Nằm mơ đi, " Doanh Phong ra nhiệm vụ cho cậu, “Cậu đọc sách một giờ, thì có thể làm nửa giờ huấn luyện tinh thần."
"Một giờ, " Lăng Tiêu cò kè mặc cả.
“Bốn mươi phút.”
"Bốn mươi lăm."
Doanh Phong trừng mắt liếc cậu một cái, Lăng Tiêu đầu hàng, "Được thôi, bốn mươi thì bốn mươi."
Lăng Tiêu vùi đầu vào tài liệu lịch sử buồn tẻ, Doanh Phong thì đang thầm nắm viên giấy nhỏ trong tay.
Tinh thần lực sao?
Anh thử làm như thầy hướng dẫn nói, đem lực chú ý tập trung trong lòng bàn tay, nhưng không cảm giác được bất cứ dị thường nào, cục giấy cũng không chút sứt mẻ.
Hiệu quả không đúng, Doanh Phong lập tức quyết định thay đổi phương thức, tưởng tượng cục giấy thành Lăng Tiêu, dùng năng lực khống chế khế tử khu động, cục giấy trong lòng bàn tay lập tức bay lên không trung, rất nhanh xoay tròn.
Quả nhiên.
Doanh Phong nắm tay, nắm lại viên giấy, vô luận là điều khiển khế tử hay là viên giấy, đều dùng đồng dạng năng lực, thì ra đây là cái gọi là tinh thần lực. Phục Nghiêu một quyền đập nát cột đá, hiệu trưởng một hơi bay lên sân thượng, trước đó đều từng sử dụng thứ gì đó giống nhau, chắc hẳn cũng là cùng loại nguyên lý. Đối với Doanh Phong đã có kinh nghiệm mà nói, vận dụng tinh thần lực không hề khó khăn, cũng không biết Lăng Tiêu thân là khế tử có nắm giữ nhanh chóng không.
"Đã đến giờ!" Lăng Tiêu quả thực là canh y boong ngồi bật dậy, ngay giây sau đó càng không ngừng mải miết vùi đầu vào sự nghiệp khiến cục giấy bay lên. Doanh Phong giữ im lặng ở một bên quan sát, bốn mươi phút sắp qua, cục giấy vẫn không nhúc nhích, ngay lúc Doanh Phong cho là cậu ấy lần đầu tiên sử dụng tinh thần lực, khẳng định không thể làm được thì Lăng Tiêu đột nhiên kinh hô lên.
“Nhìn kìa!”
Doanh Phong ngẩn ra, quả nhiên dưới sự cố gắng của Lăng Tiêu, cục giấy đã hơi hơi rời khỏi tay cậu, nửa lơ lửng trong không trung. Dù chỉ có một chút xíu khoảng cách, nhưng đối với một người lần đầu thử, có thể có thành tích như vậy đã rất khiến người khác ngạc nhiên.
Nếu Lăng Tiêu trong môn lịch sử cũng có đồng dạng tiến bộ, vậy bớt việc rồi.
Doanh Phong không khen ngợi cậu, mà là rất vô tình nói cho cậu biết đã hết giờ, thuận tay quơ lấy một quyển sách lịch sử.
"Hiện tại khảo khảo thử mấy kiến thức cậu vừa xem qua, tương truyền người Thiên Túc có hai vị tổ tiên, tên của bọn họ là?"
"A, tôi biết, có một người lớn lên giống Tinh Lâu, ổng gọi là..."
Doanh Phong diện vô biểu tình lật qua trang kế tiếp, "Vị đế vương cuối cùng trong lịch sử Thiên Túc tên?”
"Ách..."
“Cách phân biệt năm đầu tiên Tân lịch?”
"Cái này hả…”
Doanh Phong xoạch một cái gấp sách, “Trước năm đầu tiên là đế chế, sau năm đầu tiên là nước cộng hoà, câu hỏi đơn giản như vậy, sao cậu cũng không biết nữa?"
Quả thực ngu ngốc!
Lăng Tiêu không vui, "Dù cho không biết, anh cũng đâu cần mắng tôi ngu ngốc a.”
“Không phải ngu ngốc thì là gì? Loại câu hỏi căn bản này, ngay cả đám thiếu niên năm nhất cũng trả lời được.”
Bên trong gian phòng quỷ dị trầm mặc vài giây.
“Đợi đã,” Doanh Phong đột nhiên ý thức được cái gì, "Tôi vừa rồi không có nói cậu ngu ngốc.”
Lăng Tiêu cũng kịp phản ứng, "Chính là tôi rõ ràng tựa hồ có nghe được..."
Doanh Phong tìm tòi trong trí nhớ, lập tức từ trên giá sách cầm ra một quyển, chuẩn xác lật đến một trang trong đó, Lăng Tiêu cũng đi đến gần xem:
—— Tâm linh câu thông: Khi tình cảm khế chủ và khế tử cùng với tinh thần lực song phương đạt tới giá trị nhất định thì có thể sinh ra Tâm linh câu thông. Tâm linh câu thông có hạn chế về khoảng cách, thường tỉ lệ thuận với tinh thần lực, sử dụng năng lực này cũng sẽ tiêu hao tinh thần lực.
Trọng điểm Lăng Tiêu chú ý vĩnh viễn lệch lạc, "Cái gì gọi là ‘tình cảm đạt tới giá trị nhất định’, ai có tình cảm đạt tới giá trị nhất định với anh?”
Doanh Phong nhắm mắt lại, chậm rãi tập trung tinh lực, loại cảm giác vừa rồi dần dần dâng lên.
—— Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu nhảy dựng lên, "Tôi nghe được!"
Quả thực giống như anh ta gọi trong đầu mình ấy.
—— Rõ ràng không?
"Phi thường rõ ràng!"
—— Vậy...
"Vậy cái gì a? Nửa câu sau đâu mất rồi!”
Doanh Phong lại mở mắt ra, "Không biết, hẳn là tinh thần lực đã tiêu hao hết."
“Có chút xíu vậy thôi?” Lăng Tiêu còn tưởng ít nhất có thể tán gẫu đủ năm phút chứ.
“Tôi cũng vừa mới nắm giữ, cậu cho là có thể được bao nhiêu?"
Lăng Tiêu ý tưởng đột phát, "Nói như vậy tôi khỏi cần đọc sách a, lúc thi anh đem đáp án nói cho tôi biết không phải là được rồi sao?”
Doanh Phong khóe mắt co rút, “Cậu đây là gian lận cậu biết không?"
"Đương nhiên không phải! Anh quên thể lệ chiêu sinh hệ liên hợp tác chiến rồi sao? Hệ này tiêu chuẩn hàng đầu chính là năng lực khế chủ cùng khế tử, cùng với cảm tình ăn ý song phương, có thể làm được tâm linh câu thông chẳng phải chính là minh chứng tốt nhất?"
Doanh Phong mặt không chút thay đổi phản bác, "Vừa rồi là ai nói cảm tình chưa có đạt tới giá trị nhất định?"
Lăng Tiêu xấu hổ kéo kéo khóe miệng, trước đó thì không thấy phát biểu ý kiến, cái loại phương pháp để tính sổ sau này là sao đây.
Doanh Phong ở bên kia thì lâm vào trầm tư, Lăng Tiêu phân tích tuy rất kỳ lạ, nhưng không phải không có đạo lý, là chuyên ngành duy nhất ở Ngự Thiên cần song phương đều cùng thi tuyển, không có khả năng chỉ chọn dùng cách sát hạch truyền thống.
Doanh Phong không tin học viện quân đội lại không biết tâm linh câu thông tồn tại, nói không chừng còn có thể dùng phương pháp nào đó bọn họ không biết giám sát, nhưng điểm này lại không được ghi trong những điều cần biết về cuộc thi, thật khiến người ta sinh nghi.
Nhưng càng khiến anh ngoài ý muốn, là anh cho rằng lúc Lăng Tiêu đi thăm trường trên mạng căn bản không hề cân nhắc hệ liên hợp tác chiến, không ngờ cậu ấy ghi nhớ thể lệ chiêu sinh tỉ mỉ như vậy, có khi nào thật lâu trước đây cậu ấy đã động tâm với chuyên ngành này không?
"Như vậy đi, " Doanh Phong trải qua một phen suy nghĩ, quyết định chủ ý, "Tôi có thể giúp cậu, nhưng chính cậu cũng phải nỗ lực. Lấy thang điểm 100, chỉ cần cậu làm được 30 điểm, tôi có thể nói cho cậu biết 30% nữa, giúp cậu đạt tiêu chuẩn."
Lăng Tiêu kích động, "Tôi nếu làm được 50%, vậy anh có thể giúp tôi đạt 100 điểm?”
“Đúng,” Doanh Phong hướng cậu hứa hẹn, "Chính là ý tứ đó.”
Lăng Tiêu nhất thời đấu chí tràn đầy, "Không thành vấn đề, tôi sẽ hảo hảo gánh vác môn lịch sử, nhưng anh cũng phải luyện tốt tinh thần lực, đừng có tới trường thi nói được mấy câu là im đó.”
"Trao đổi thành công."
Lăng Tiêu hướng anh đưa nắm tay cao cao, Doanh Phong mất hai giây mới hiểu được ý nghĩa động tác này của cậu, cũng vươn tay của mình, Lăng Tiêu dùng sức đập xuống, hai nắm tay trên không trung va vào nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...