Khế Tử

Lăng Tiêu lòng đầy tâm tư chạy về phòng học, giáo viên phụ trách hướng dẫn thực tập dã ngoại đang giảng giải những hạng mục cần chú ý, nhìn thấy Lăng Tiêu xuất hiện ở cửa, cho là cậu ngủ dậy muộn.

“Sao giờ mới đến? Quay về chỗ ngồi đi."

Lăng Tiêu lập tức lẻn đến chỗ ngồi của mình, vừa lúc nghe được giáo viên hướng dẫn đang tiến hành chia tổ.

"Để rèn luyện năng lực sinh tồn của mọi người tại dã ngoại, lần thực tập này chúng ta sẽ đóng quân dã ngoại ở bên ngoài ba ngày hai đêm, lều trại nhân viên nhà trường chuẩn bị là cho hai người, cho nên các em sẽ chia làm hai người một tổ, tám tổ thành một đội, cuối cùng dựa theo biểu hiện của toàn đội đánh giá thành tích, đây cũng là mục đích thứ hai của kỳ thực tập lần này —— bồi dưỡng năng lực hợp tác làm việc đoàn thể cho học sinh.”

Giáo viên hướng dẫn lấy ra một tờ danh sách, “Để cho công bằng, chúng ta sẽ dựa theo tổng thành tích ngày thường mà chia tổ, người đứng đầu và người đứng cuối cùng sẽ thành một tổ, cứ theo quy tắc như thế, sau đây là danh sách: Tổ một: Doanh Phong, Trục Nguyệt; Tổ hai: Lăng Tiêu..."

Trục Nguyệt nắm tay lại dưới bàn, cùng một tổ nghĩa là ba ngày tiếp theo đều sẽ chặt chẽ cùng Doanh Phong hành động, ban đêm lại càng là cùng chung một lều. Gần đây không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, Doanh Phong đối với mình vô cùng xa lánh, cùng Lăng Tiêu lại rất thân thiết, điều này làm cậu nhớ tới lời Chẩm Hạc từng nói.

Trục Nguyệt không tin người từng kết huyết khế kiếp trước đời này cũng sẽ hấp dẫn nhau, bất quá sau khi thấy biểu hiện khác thường của Doanh Phong ngày đó, cậu cũng không thể xem thường, nhất định phải nhân khi hai người còn chưa biết chân tướng, hoàn toàn đoạn tuyệt mọi khả năng có thể xảy ra.

Lần thực tập này cùng tổ với Doanh Phong, quả thực chính là cơ hội trời cho mình, nghĩ đến đây, Trục Nguyệt đã thầm có chủ ý.

Tan học trở lại ký túc xá, Trục Nguyệt khẩn cấp vào mạng Thiên Nguyên, trong khoảng thời gian này cậu ăn mặc tiết kiệm, toàn bộ tiền để dành, chính là để một ngày kia có thể phát huy công dụng.

Biển hiệu ‘Cái gì cũng bán’ vẫn nằm đó, chưa có ai hủy nó đi, đại khái Chẩm Hạc thật sự có thủ đoạn buôn bán mấy thứ cổ quái hiếm lạ, lúc này đây, cũng chỉ có hắn có khả năng giúp đỡ cậu.

"Hoan nghênh quang lâm," Chẩm Hạc thấy là Trục Nguyệt, hô lên, “Thì ra là khách quen, lần trước tin tức cho cậu có hài lòng không?"

Trục Nguyệt không nhiều lời cùng hắn, lập tức đem thẻ đập lên quầy, “Tôi muốn mua đồ."

“Ai tới chỗ tôi cũng muốn mua đồ," Chẩm Hạc đối khách quen thường có vẻ thực cà lơ phất phơ, "Lẽ nào đến tìm tôi thân thiết sao?"

“Thứ đó anh nhất định phải có, nếu như không có, tôi sẽ thực sự hủy đi biển hiệu của anh.”

“Sợ quá,” Chẩm Hạc khoa trương phất tay, “Nói thử xem."

“Anh có biết, thiếu niên sắp thức tỉnh nếu muốn tham gia thực tập dã ngoại, nhất định phải tiêm một loại thuốc ức chế.”

Chẩm Hạc vui vẻ, "Tôi đã thức tỉnh mười ba năm, cậu nói xem tôi có biết không?"

“Vậy tốt, tôi cần thuốc khiến cho loại thuốc ức chế này mất hiệu lực, không, tốt nhất là thuốc có thể khiến kích thích tố sinh dục* tiết ra nhiều hơn.”

*Từ quen thuộc hơn là hormone testosterone


“Cái cậu nói thuộc loại một nguyên lý, bởi vì lượng kích thích tố sinh dục tiết ra gia tăng, nên mới làm cho thuốc ức chế mất hiệu lực, chẳng qua nếu cậu muốn là loại thuốc đủ để khiến kích thích tố tiết ra mất khống chế về lượng… Tôi có phải có thể hiểu thành, thứ cậu cần thật ra là xuân dược?”

“Đó là cái gì?" Trục Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghe qua từ này.

"Đây là một từ ngoại lai, nó chính là dùng để hình dung cái loại đó của cậu, bất quá Thiên Túc không có thứ xuân dược này, xuân dược của người hành tinh khác đối người Thiên Túc cũng không có tác dụng."

Trục Nguyệt cho là hắn nói như vậy ý là không có, sắc mặt nhất thời tối sầm xuống.

"Bất quá," Chẩm Hạc lại chuyển lời, “Thật ra có một loại tinh chất có tác dụng thúc giục tương tự.”

“Tinh chất?”

"Từng có một vị nghiên cứu viên thiên tài phát minh ra một loại thuốc có thể kích phát tiềm năng chiến đấu của con người, tên là ‘đốt tẫn’, loại tinh chất này chính là sản phẩm phụ của ‘đốt tẫn’.”

"Đốt tẫn?" Trục Nguyệt lần này có biết, “Tôi từng nghe nói qua.”

"Lúc vừa được phát minh ‘đốt tẫn’ có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, sau khi tiêm vào kích thích tố sinh dục sẽ vượt mức cho phép. Nghiên cứu sau đó mới phát hiện, trong ‘đốt tẫn’ có chứa một loại chất hóa học thúc đẩy quá trình sinh ra của kích thích tố sinh dục trong khoảng thời gian ngắn, vì thế nhân viên nghiên cứu đem chất hóa học có tính thúc giục này tách ra, lúc này mới có ‘đốt tẫn’ hoàn thiện.”

“Thế thứ được chiết xuất ra đó đâu?” Trục Nguyệt khẩn trương hỏi.

“Thứ này đối với người Thiên Túc mà nói không có giá trị gì, thường đều bị cho là chất thải hóa học mà xử lý, sẽ không ai sử dụng, huống hồ sử dụng cũng không có ý nghĩa. Cho dù là người trưởng thành, cũng không cần phương pháp kích dục thấp kém như vậy, thiếu niên thì lại càng không cần dùng.”

Trục Nguyệt đem thẻ từ đẩy về phía trước, "Tiền trong thẻ anh có thể lấy hết, tôi muốn thứ đó, trước ngày kia nhất định phải có.”

Chẩm Hạc sảng khoái nhận lấy thẻ, “Một ngày, giờ này ngày mai, tới tìm tôi lấy hàng."

“Anh không hỏi tôi cần làm gì?” Trục Nguyệt rất cảnh giác.

“Tôi kinh doanh, luôn chỉ lấy tiền, không hỏi nguyên do, chỉ cần cậu giao đủ tiền, tôi sẽ bán cho cậu. Còn cậu lấy nó đi làm cái gì, cho dù là chuyện phi pháp, đều không liên quan gì tới tôi, càng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, điều kiện trao đổi của tôi chính là, cậu không thể hỏi tôi có được bằng cách nào, càng không thể nói với bất luận kẻ nào là lấy được từ chỗ tôi, hiệp nghị trao đổi này, cậu có nguyện ý tuân thủ?”

“Thành giao!”

Cùng lúc đó, Lăng Tiêu đang thật cẩn thận nhìn một cái bình thủy tinh nhỏ trong tay, bên trong bình chứa một lượng thuốc nước màu cam, đây là cậu tìm được lúc sửa sang lại hành lý.

Chỉ là để đề phòng vạn nhất... Lăng Tiêu nghĩ vậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một ống tiêm tinh xảo loại tiện lợi (dễ mang theo).

***


Thực tập dã ngoại mỗi năm một lần rốt cục cũng đến, bốn lớp khối mười chia thành hai đường, hai lớp tiến về vùng duyên hải, lớp Lăng Tiêu thì rút thăm trúng đất liền.

Mỗi thiếu niên đều hưng phấn muốn chết, ngồi trên xe bay suốt dọc đường quang quác nói không ngừng, đến vùng đất chỉ định cũng chưa lắng xuống, giáo viên hướng dẫn bất đắc dĩ phải tiêu phí lượng lớn tinh lực để duy trì trật tự.

"Im lặng! Im lặng! Chúng ta là đang thực tập quân sự hóa, không phải đi dạo chơi dã ngoại, ồn ồn ào ào còn ra thể thống gì nữa!”

Thầy liên tiếp lập lại mấy lần, đội ngũ mới dần dần an tĩnh lại.

“Bây giờ bắt đầu điểm danh, học sinh đội A… “

Bốn đội rốt cục điểm danh xong, Doanh Phong và Lăng Tiêu phân biệt bị phân vào đội A và đội B, thành viên đội A tuy rằng vì có Doanh Phong chiến lực mạnh mẽ mà cảm thấy phấn chấn, nhưng đồng thời với tồn tại của Trục Nguyệt cũng tỏ vẻ bất mãn.

“Tuy người đứng nhì từ dưới đếm lên bên kia lực chiến đấu không mạnh, nhưng ít ra cũng vẫn là con số dương, không giống như người nào đó, căn bản chính là cái giá trị âm, hi vọng đừng có kéo chân sau của toàn đội,” một bạn học đội A nói mà không chỉ đích danh, những người khác nghe xong đều lòng dạ biết rõ.

"Nếu tự mình hiểu lấy thì đừng có tham gia, chờ ở một bên là tốt rồi, bằng không còn phải cần Doanh Phong phân tinh lực tới chiếu cố, căn bản chính là liên luỵ người ta nha," người thứ hai nói càng trắng ra.

Trục Nguyệt nghe vào trong tai, yên lặng nhẫn nhịn, giờ không phải lúc so đo cùng bất luận kẻ nào, cậu bất chấp nguy hiểm không tiêm thuốc ức chế tới tham gia thực tập, mục đích cũng không phải là để ầm ĩ với mấy người khác trong này.

Tay cậu lặng lẽ vói vào trong túi quần, hung hăng nắm chặt cái chai trong túi, chờ tôi đạt được mục đích rồi, cũng không cần phải quan tâm mấy người nói gì.

Giáo viên hướng dẫn mọi người tới nơi chỉ định đóng quân dã ngoại, các học sinh đều tự chọn chỗ, từng cặp hai người bắt đầu dựng lều trại.

Lều trại tổ Doanh Phong cơ bản là một mình cậu dựng lên, vì không để chính mình không có vẻ vô dụng quá, Trục Nguyệt xung phong nhận việc bố trí bên trong.

Hành lý Doanh Phong để một bên, miệng túi mở rộng, Trục Nguyệt tùy tiện liếc mắt nhìn, ngoài ý muốn phát hiện một thứ nhìn rất quen mắt bên trong.

Cậu thấy Doanh Phong đi vắng, trộm lấy chai thuốc xịt kia ra cẩn thận tỉ mẩn xem xét, lại so sánh với cái trong túi mình, xác định văn tự bên trên giống nhau như đúc.

Bất quá cậu rất nhanh lại nghĩ, lúc Chẩm Hạc đưa thuốc cho mình đã đặc biệt ngụy trang, vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Như vậy xem ra của Doanh Phong mới là thật, mà của mình bất quá là dùng cái chai giống vậy lại đựng thứ không giống mà thôi.

“Cậu đang ở đó làm gì?"

Thanh âm Doanh Phong từ phía sau truyền đến, Trục Nguyệt sợ tới mức tay run lên, hai cái chai đều rớt xuống, cậu hốt ha hốt hoảng nhặt lên một cái ném vào túi của Doanh Phong, cái kia thì giấu phía sau, khẩn trương xoay qua chỗ khác, "Không, không có gì..."

Doanh Phong cảm thấy bộ dáng cậu ta có chút khả nghi, "Sao lại đụng vào đồ của tôi?”


“Tôi…” Trục Nguyệt cực nhanh tìm cái cớ, “Tôi chỉ là vô tình thấy trong túi của anh có một thứ rất giống của tôi, cho nên hiếu kỳ… Tôi không phải cố ý nhìn lén," cậu ta nhanh chóng bổ sung một câu.

Ngờ vực của Doanh Phong được giải trừ, cúi người từ trong túi của mình lấy ra bình xịt thuốc ức chế khẩn cấp, “Cậu là nói cái này?”

Trục Nguyệt kỳ thật cũng không biết trong chai thật chứa cái gì, đành phải bất chấp tất cả ừ một tiếng.

Doanh Phong ngẫm nghĩ, lại phối hợp biểu hiện chột dạ của Trục Nguyệt, nhất thời minh bạch bảy tám phần.

“Cậu đã sắp chính thức tiến vào Kỳ thức tỉnh, phải không?”

"A? Ừm…” Trục Nguyệt biết không thể nói dối, chỉ đành thành thực báo.

“Cậu không tiêm thuốc ức chế, mà dám đến tham gia thực tập?" Doanh Phong nhất châm kiến huyết vạch trần, “Loại thuốc xịt này có thể dùng ứng phó trong trường hợp khẩn cấp, nên cậu mang theo để phòng ngừa vạn nhất?"

“Tôi có tiêm!” Trục Nguyệt theo bản năng nói dối.

Doanh Phong không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta, “Mặc kệ cậu có tiêm hay không, hi vọng cậu giữ khoảng cách với tôi, tôi không muốn vì cậu, mất đi cơ hội thực tập lần này. Nếu cậu làm không được, ngay bây giờ tôi sẽ xin y sĩ theo đoàn tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho cậu, đến lúc đó họ sẽ biết cậu là nói thật hay nói dối.”

Trục Nguyệt rụt rụt rè rè lui về phía sau một bước, đầu không dám ngẩng, ánh mắt lóe sáng, xem như ngầm thừa nhận suy đoán của Doanh Phong.

Doanh Phong đem bình thuốc xịt nhét vào túi quần, lập tức đi ra ngoài.

Từ lều Lăng Tiêu vừa lúc có thể chứng kiến nhất cử nhất động của lều Doanh Phong bên kia, vì thế cậu tận mắt thấy Trục Nguyệt đi vào, chẳng bao lâu Doanh Phong cũng đi vào, hai người ở bên trong không biết làm những gì, hoàn hảo Doanh Phong lại đi ra…

Khi cậu ý thức được hành động của mình giống một tên biến thái cuồng nhìn lén, Doanh Phong đã phát hiện ra cậu, Lăng Tiêu đành phải lập tức giả vờ đang ngắm phong cảnh hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Nhìn cái gì đấy, " một cái tay đập lên bả vai Lăng Tiêu, dọa cậu giật bắn mình.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn, người đập cậu là Đình Lôi, "Cậu làm tớ sợ muốn chết."

“Giáo viên hướng dẫn kêu tập họp, cậu còn phát ngốc cái gì?”

Lăng Tiêu đang thất thần, không có nghe thấy tiếng còi, lúc này theo Đình Lôi một đường tới điểm tập họp, người của bốn đội đã đến đông đủ, giáo viên bắt đầu giới thiệu nội dung huấn luyện ngày đầu tiên.

“Hôm nay là ngày thực tập đầu tiên, lấy việc huấn luyện làm nóng thân thể và thích ứng địa hình dã ngoại là chính, địa giới nơi này của chúng ta đã được đánh dấu, trong phạm vi dấu hiệu, mọi người có thể tự do hành động."

Giáo viên ở trước mặt học trò vừa đi vừa nói, "Mọi người đều biết, mỗi một loài sinh vật đều có nhược điểm, sinh vật khác nhau có nhược điểm bất đồng, nhưng có một yếu điểm chung, chính là bộ vị trái tim."

“Người Thiên Túc so với chủng tộc khác mà nói, năng lực khôi phục nhanh hơn, lúc cần thiết, thậm chí có thể bỏ qua một vài bộ vị thân thể để bảo vệ mình, cứ cho là chặt đứt một cánh tay, trang thiết bị chữa trị tiên tiến cũng có thể giúp chúng ta mọc lại. Nhưng trái tim thì không giống, trái tim của chúng ta cùng chủng tộc khác yếu ớt giống nhau, một khi đã bị công kích, nhẹ thì có thể tạm thời đánh mất sức chiến đấu, nặng có thể trí mạng."

"Bởi vậy, trái tim là bộ vị mỗi người cần chú trọng bảo hộ nhất, đồng thời cũng là bộ vị địch nhân chú trọng công kích. Để học được cách bảo vệ mình, đồng thời tiêu phí khí lực ít nhất, bằng tốc độ nhanh nhất miễu sát địch nhân, đây chính là nội dung huấn luyện của chúng ta hôm nay.”

Giáo viên chỉ chỉ một đống trang bị nằm trên đất ở một bên, “Đây là thiết bị tính điểm, mỗi người trang bị một cái ở ngực, cái nút màu đỏ bên trên, chính là nút dừng của thiết bị.”


“Điểm ban đầu của mỗi người là 1, sau khi nhấn xuống nút dừng trước ngực những người khác, sẽ có được toàn bộ điểm số của đối phương, mà người bị nhấn nút dừng này, chỉ có thể bị loại. Người vượt ra khỏi phạm vi quy định cũng sẽ bị loại, điểm của người đó sẽ được chia đều cho ba đội còn lại.”

"Chúng ta có sáu mươi bốn cá thể, thời gian chiến đấu là ba giờ, hoặc khi chỉ còn lại duy nhất một người. Chỉ cần em có thực lực, thì có thể đánh bại tất cả mọi người trên trận, đạt được toàn bộ số điểm, hoặc cũng có thể lựa chọn ẩn nấp, bảo vệ bản thân để vì đội mình trở thành người cuối cùng trên sân, muốn làm thế nào, là tùy các em.”

“Có câu hỏi nào không?”

"Không có!" Mọi người trăm miệng một lời.

“Bây giờ mỗi đội chiếm lĩnh một phương hướng, chờ đèn thiết bị tính điểm sáng lên, là có thể bắt đầu tác chiến, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng!"

Sau một tiếng hiệu lệnh, thành viên bốn đội lập tức hướng về bốn hướng khác nhau thẳng tiến, dẫn đầu đội A chính là Doanh Phong, cho đến khi cậu lựa chọn được một khu vực tương đối an toàn mới dừng lại, các đội hữu cũng lục tục đến.

"Chúng ta có chiến thuật gì không?” Bạn học theo bản năng sẽ xem Doanh Phong là người đứng đầu đoàn thể.

Mà thân là một độc hành hiệp, cái gọi là chiến thuật của bạn nhỏ Doanh Phong vĩnh viễn chỉ có một.

"Bảo vệ mình, tiêu diệt địch nhân."

Đèn trước ngực mỗi người đều phát sáng, con số trên màn hình tinh thể lỏng từ 0 nhảy sang 1.

"Xuất phát, " Doanh Phong bước ra một bước, Trục Nguyệt mới vội vàng đuổi tới.

Đối với loại tốc độ này của cậu ta, Doanh Phong căn bản không muốn đánh giá, điểm của Trục Nguyệt, từ đầu cậu đã không ôm hi vọng có thể giữ, chỉ là không biết sẽ bị đội nào đắc thủ trước mà thôi.

Cậu vừa định vòng qua cậu ta rời khỏi, chợt nghe Trục Nguyệt mở miệng.

“Tôi, tôi sẽ tận lực bảo vệ tốt chính mình, sẽ không gây trở ngại cho anh.”

Doanh Phong vốn đã đi mấy bước, nghe được câu này, lại vòng trở về.

“Cậu thật sự không muốn cản trở?"

Trục Nguyệt cho là mình được xem trọng, lấy hết dũng khí ưỡn ngực.

“Đúng vậy!”

“Muốn vì đội mình góp một phần lực?"

“Ưm!”

Doanh Phong gọn gàng dứt khoát giơ tay lên, nhấn xuống nút dừng trước ngực cậu, số điểm của Trục Nguyệt trên màn hình lập tức về 0, mà Doanh Phong bên này thì nhảy sang 2.”

"OUT."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui