* Bàn nhược: Nghĩa là Bát nhã, sự thông thái, trí tuệ
Sân sau giáo đường nhỏ thật hiếm thấy tụ tập rất nhiều người, chỗ Doanh Phong từng chôn hạt đào xuống, xa cách thật nhiều năm như vậy, mới mọc được một gốc cây nhỏ cao chừng một thước, nhiều năm qua Doanh Phong vẫn luôn tìm kiếm tư liệu có liên quan tới nó, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì.
"Đây là cây linh hồn mà cậu nói?” Tóc đỏ là người đầu tiên biểu đạt nghi ngờ, "Cây gì trụi lủi đến một cái lá cũng không có."
Băng Xán cũng cảm thấy kỳ quái, "Vì sao trong hậu viện giáo đường Doanh Phong sống lại mọc lên một cây linh hồn chứ?”
"Bởi vì hạt giống là Doanh Phong tự tay gieo xuống.” Nghe xong lời Lăng Tiêu, mọi người tập thể nhìn phía Doanh Phong.
Doanh Phong lại càng chẳng biết tí gì, “Anh? Chẳng lẽ không phải Tiểu Hôi?"
Lang xám một bên nghe xong vội vàng lắc lắc đầu tỏ vẻ vô tội.
Doanh Phong cẩn thận nhớ lại một chút, "Chẳng lẽ thật là hạt đào đó?”
Anh đột nhiên nghĩ, nếu Lăng Tiêu chính là người yêu kiếp trước của anh, vậy hạt đào đó chẳng phải chính do cậu lưu lại sao?
"Năm đó Lăng Tinh vì không để quân đội đem hạt giống trồng trên những tinh cầu khác, mới lén trộm nó từ tay Cô tinh, sau đó giao cho tớ. Tớ bỏ hạt giống vào lồng năng lượng của Doanh Phong, cho nên ảnh từ sau khi thức tỉnh liền mang theo nó." Lăng Tiêu dăm ba câu khái quát chuyện trước đó.
Doanh Phong nghe vậy hết sức kinh ngạc, không ngờ là cậu đem nó đặt vào lồng năng lượng của mình, Lăng Tiêu đã biết nó sẽ tạo thành hậu quả gì, không biết mang tâm tình gì làm chuyện này.
"Cho nên anh căn bản không biết nó là cái gì, mà vẫn luôn mang theo? Nhưng thứ quan trọng như vậy, sao anh lại đem chôn chứ?” Tóc đỏ tả oán.
Lăng Tiêu đương nhiên khó mà nói là bởi vì cậu ghen, cọ cọ mũi qua loa chuyện này, “Trọng điểm là may mắn nó không bị vứt, cũng không bị trồng ở nơi khác, chúng ta dời nó về căn cứ, nhìn xem hải đăng có thể cảm ứng được không, liền biết nó có phải cây linh hồn hay không ngay thôi.”
Phục Nghiêu đã nhận được thuộc hạ báo cáo, sau khi hải đăng tắt những thiếu niên thể chất yếu kém đã xuất hiện dấu hiệu bị lực dẫn linh hồn ảnh hưởng, những thiếu niên đó chỉ sợ thật không có biện pháp tồn tại lâu dài dưới tình huống không có hải đăng, việc khẩn cấp trước mắt chính là phải lập tức đem cây linh hồn di chuyển qua.
"Địch nhân nếu thấy hải đăng một lần nữa sáng lên, nhất định sẽ sinh nghi, nếu lại đột kích ồ ạt thì làm sao?”
"Sẽ không," Doanh Phong thập phần khẳng định nói, "Bọn họ lần này tiến công, nhất định phái ra toàn bộ binh lực, cũng tiêu hao lượng lớn tài lực, tôi đoán bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tiếp tục chế tạo chiến sĩ mới, mà những người đã chuyển thế đó coi như một lần nữa thức tỉnh, cũng cần ít nhất mười năm.”
Phục Nghiêu gật đầu đồng ý, “Cho nên chúng ta nhất định phải dời cây linh hồn đến một chỗ bí mật nằm trong phạm vi hải đăng nhưng không dễ dàng bị địch nhân tìm ra, trận chiến dịch này quân bộ cũng tổn thất hơn phân nửa, lại còn là mất mát mang tính vĩnh cửu, chúng ta chỉ sợ phải vô cùng cố gắng, mới có thể nghênh đón lần khiêu chiến kế tiếp.”
Lăng Tiêu thuộc phái hành động đã tìm tới cái xẻng, thật cẩn thận đào đất xung quanh cây linh hồn, lộ ra rễ cây phía dưới.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần theo dõi động tác của cậu, chỉ sợ xảy ra chút sai sót nhỏ nào, chỉ riêng Doanh Phong ngay lúc đó đột nhiên sâu kín nói một câu:
“Ai đào lên lại là chó con.”
(Câu này lúc trước khi chôn hạt đào vì không hiểu ý nên dịch nhầm, đã lén lên blog chỉnh, ai đã đọc thì xí xóa coi như ko thấy nhé)
Lăng Tiêu: "... Ẳng."
Tóc đỏ chẳng hiểu ra sao nhìn nhìn người này ngó ngó kẻ kia, “Hai người đang chơi trò bí hiểm gì?"
Lăng Tiêu đời này tự đào hố cho mình đâu chỉ có một cái này, cậu chỉ có thể tự an ủi mình, dám đào dám nhảy mới thật là anh hùng.
Cây linh hồn rốt cục bị bới cả gốc lên, lập tức có người tiến lên giúp cậu bao tốt hệ rễ, cây con chở đầy hi vọng của toàn thể người Thiên Túc, được trịnh trọng hộ tống ra giáo đường, lúc Doanh Phong hai người cũng muốn đuổi theo thì lại bị Phục Nghiêu ngăn lại.
“Chuyện trồng lại nó, để người của quân bộ đi làm sẽ tốt hơn, bởi vì liên quan đến tính bảo mật cao độ, dân thường mời lánh đi.”
“Nhưng mà tôi vừa rồi đã…”
"Vừa rồi là tình huống đặc thù, tôi cũng chưa có nói là phê chuẩn cho cậu nhập ngũ a," Phục Nghiêu mang vài phần trêu chọc nói, "Nếu cậu muốn gia nhập quân bộ, hoan nghênh cậu đi hưởng ứng lệnh triệu tập, bất quá tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu trước một câu, quân. bộ. không. thu. thiếu. niên."
Doanh Phong hiểu ngầm ý của hắn, ngay sau đó Lăng Tiêu luôn luôn chậm chạp cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại, đã đến nước này rồi, mà người này còn không đứng đắn như vậy… Không hổ là thần tượng của mình!
Hậu viện mới rồi còn đầy nghẹt người chớp mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, ngay cả Tiểu Hôi cũng không biết đã tránh đi nơi nào, lực chú ý của Lăng Tiêu bị đóa hoa tương tư khấu màu đỏ trên đất hấp dẫn qua, lúc bọn Lăng Tinh sống ở giáo đường, chỗ này còn chưa có loại hoa này.
"Đây là hoa gì?” Lăng Tiêu hỏi.
"Tương tư khấu, lúc chúng ta đi Lang Túc tinh thực tập đã mua về đó, qua nhiều năm như vậy nó mới nở hoa lần đầu tiên."
Có lẽ biết ai đó mà người trồng hoa tưởng niệm sắp trở về, thì ra hoa cũng có linh tính.
“Mấy cái này đều do anh trồng?” Lăng Tiêu ngắm nhìn chung quanh, quả nhiên phát hiện nhiều thêm không ít giống, giờ thì cậu đã biết vì cái gì Doanh Phong nhất quán lạnh lùng lại chỉ chỉ riêng chung tình với thực vật, khi vẽ những hoa này thì vẽ giống như đúc, thì ra đều là bị Lăng Tinh cách một thế hệ ảnh hưởng.
“Ừm.” So với Lăng Tiêu hết nhìn đông tới nhìn tây, tầm mắt Doanh Phong lại thủy chung gắt gao tập trung vào một người.
"Đúng rồi, anh hiện tại đang ở đâu?”
"Ở đó." Doanh Phong chỉ chỉ cửa sổ phòng mình.
“Anh ở chỗ anh Lăng Tinh từng ở?” Lăng Tiêu kinh ngạc, "Sao anh không đến quân bộ, ở đây làm gì?”
"Chờ em."
Lăng Tiêu góp nhặt bao nhiêu từng trải suốt bốn nghìn năm muốn cùng Doanh Phong chia sẻ, cũng khẩn thiết muốn biết mỗi một sự kiện phát sinh với Doanh Phong mấy chục năm nay, nhưng tất cả những chuyện đó đứng giữa đáp án hai chữ ngắn ngủi này đều có vẻ không quan trọng nữa. Cậu lúc này chỉ muốn kéo tay người kia, tại ngực anh ôn nhu cắn một cái, để báo thù ngàn năm qua đời đời kiếp kiếp phải làm thụ.
Chờ cậu khôi phục lý trí từ kích tình, mới ý thức tới hai người bọn họ đã từ sân sau dời vào phòng, lồng ngực cả hai đều kịch liệt phập phồng, y phục trên người cũng bị lôi kéo không chỉnh tề, ánh mắt Lăng Tiêu dừng trên đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của Doanh Phong, không thể tin được đó là kiệt tác của mình.
Cửa phòng bị ‘rầm’ một tiếng đóng chặt, Lăng Tiêu tựa vào ván cửa, ôm cổ Doanh Phong, vừa thở hổn hển vừa hỏi, "Vì cái gì chúng ta không bị thất khống?"
"Không biết," Doanh Phong như đang nghỉ ngơi giữa hiệp mà hạ từng nụ hôn vụn vặt như chuồn chuồn lướt nước khắp mặt Lăng Tiêu, mỗi khi trả lời một câu liền lặp lại một lần động tác này, "Có lẽ bởi vì chúng ta đã trải qua nghi thức trưởng thành một lần, mỗi người Thiên Túc một đời chỉ thất khống một lần.”
Lăng Tiêu bị hành động của Doanh Phong cào đến ngứa ngáy trong lòng, chủ động đến gần nghênh hợp, đối phương lại lẩn trốn, tiếp tục cợt nhả trên mặt cậu, Lăng Tiêu hận đến mức gắt gao bóp chặt gáy anh.
“Vậy anh nói chúng ta còn có thể xúc phát nghi thức trưởng thành không?”
"Thử xem sẽ biết."
Doanh Phong nói xong, rốt cục đình chỉ động tác cùng loại với khiêu khích kia, tìm đúng môi Lăng Tiêu, hung hăng hôn lên, Lăng Tiêu cũng kịch liệt đáp lại, hóa bị động thành chủ động, hai người rốt cục như cá gặp nước, bắt đầu một vòng triền miên mới. Nhiệt tình nhen lửa trong không gian nhỏ hẹp, độ ấm tăng rồi lại tăng, không rõ ai đã chủ động, họ dần dần đổi vị trí từ cửa dịch về bên giường, Lăng Tiêu đối hoàn cảnh không quen thuộc lỡ vấp một cái, để bảo trì cân bằng, cậu nhanh chóng đưa một bàn tay chống vào thứ gì đó gần người nhất.
"Đừng đụng tới cái đó.” Doanh Phong cực nhanh gián đoạn động tác, muốn ngăn cản Lăng Tiêu, nhưng vẫn muộn một bước, trung ương gian phòng đột nhiên xuất hiện hình chiếu của Lăng Tiêu, cùng lúc đó Lăng Tiêu nghe được thanh âm của mình:
—— mình sẽ phải nhận một trị liệu…
"Đây là... Đây chẳng phải...?" Lăng Tiêu sửng sốt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, "Đây chẳng phải là băng ghi hình đoạn hồi ức trước khi em tiếp nhận trị liệu sao? Hằng Hà tiến sĩ giao cho anh?”
“Phải.” Đã đến nước này Doanh Phong chỉ có thể thừa nhận.
Lăng Tiêu nhìn thấy mình trong quá khứ vô hạn thổn thức, trong mắt cậu tựa hồ xuất hiện cuộc sống của một người một lang trong căn phòng chật hẹp này, “Nhiều năm qua anh đều coi cái này mà sống?”
Doanh Phong đại khái không muốn nhắc đến những ngày không có Lăng Tiêu, đưa tay tắt nó đi, Lăng Tiêu muốn ngăn nhưng chậm một bước.
"Tắt đi làm gì? Em còn chưa coi qua nữa.”
“Em đều đã ở đây, anh sao còn phải coi bản ghi hình em,” Doanh Phong bá đạo nắm cái tay không an phận của Lăng Tiêu lại, “Nội dung bên trong anh thuộc lòng hết rồi, em muốn nghe đoạn nào sau này anh một mình đọc cho em nghe.”
"Ngô ngô ngô, " Lăng Tiêu bị bắt trao đổi xong một cái hôn, mới nhân lúc thở yêu cầu, "Em muốn nghe toàn bộ."
"Một chữ không sót."
Lăng Tiêu nhận được câu trả lời khiến cậu thỏa mãn, chiếc giường tầng duy nhất trong phòng cũng gần trong gang tấc, bất quá chỉ hai bước là có thể tới, hai người lại giống như đánh trận một hồi, hô hấp dồn dập, y quan bất chỉnh. Doanh Phong mãnh liệt như vậy khiến Lăng Tiêu càng thêm không thể bình tĩnh, dùng sức một cái đẩy ngã anh ra giường, sau đó theo sát khóa ngồi lên, vì trần giường hạn chế, cậu chỉ có thể cúi đầu xuống thật thấp.
“Anh đã làm khế chủ rồi, cũng nên đến phiên em.”
Doanh Phong bất vi sở động, "Dựa vào bản lĩnh.”
Lăng Tiêu lòng hăng hái mười phần, "Anh biết không, dù liên tục nhảy xuyên thời gian, em cũng chưa từng lơi lỏng huấn luyện, chính là vì giờ khắc này."
“Vậy sao? Anh còn tưởng em dồn hết tâm tư vào đồng tử thẩm mỹ rồi chứ,” Doanh Phong níu cổ áo cậu kéo xuống, "Để anh kiểm tra thành quả huấn luyện của em một chút xem nào.”
Lăng Tiêu lợi dụng vị trí bên trên đối Doanh Phong hết cắn rồi gặm, ngay cả cậu cũng hoài nghi chính mình cắn nát cả môi Doanh Phong rồi, còn đứt quãng không phục nói, “Đây còn không phải vì anh mỗi một đời đều đánh bại em trong nghi thức trưởng thành sao, chẳng có một đời nào để em thắng, quả thực khiến người ta không thể nhẫn nhịn."
“Anh đây thừa nhận lúc mới vừa gặp lại thì em thắng," Doanh Phong hung hăng ngậm đầu lưỡi đối phương hút một cái sau đó buông ra, rất vô sỉ mà thêm một từ giới hạn đằng sau, “trong mười phút."
Tay Lăng Tiêu đã không an phận mà bồi hồi quanh quẩn nơi chốn trên mục tiêu, tựa như đang chọn cho mình một chỗ thích hợp nhất mà hạ khẩu, "Em còn chưa hưởng qua máu trong tim anh là tư vị gì đâu, hôm nay chính là ngày em nhất tuyết tiền sỉ*.
*Nhất tuyết tiền sỉ: Một thành ngữ, giải thích thì dài, tóm lại nghĩa là ‘rửa nhục’.
Nói xong bàn tay đang áp chế đầu vai Doanh Phong của cậu âm thầm dùng sức, kiên quyết không để cho đối phương có cơ hội xoay người.
“Vậy sao?” Doanh Phong nói xong câu đó, hơi hơi ngẩng đầu ngậm vành tai Lăng Tiêu vào miệng, dùng răng nhẹ nhàng khẽ cắn, chỉ một động tác như vậy, Lăng Tiêu cả người cứng đờ, sau đó liền mềm nhũn ngã sấp trên người đối phương.
Lúc này Lăng Tiêu tứ chi mềm yếu, lực lượng cả người đều tán đi, bản lĩnh khổ luyện nhiều năm rốt cuộc không có chỗ dùng, này thói quen nhỏ khi Doanh Phong đến cao trào, khơi gợi toàn bộ ký ức trên thân thể cậu, càng đừng nói một lần lại một lần phóng thích, sớm khiến cho cậu đối với động tác này hình thành phản xạ có điều kiện.
“Anh… Anh…” Lăng Tiêu đỏ bừng cả mặt, không thể nói rõ là tức giận hay là kết quả do dục tình dâng lên.
Doanh Phong ôm chặt thắt lưng cậu nhân tiện lật một cái, vị trí hai người đã đảo ngược, Doanh Phong ôm lấy Lăng Tiêu không thể động đậy dùng mọi cách để yêu thương, từ khóe môi cậu hướng xuống, thuận theo cổ hôn đến xương quai xanh, tay kia thì đã bất giác cởi mấy cái cúc áo.
"Vô sỉ, anh cư nhiên dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!” Lăng Tiêu ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có đã hoàn toàn rơi vào bại thế, vốn hùng tâm bừng bừng muốn cùng đối phương phân cao thấp, lại bị một chút thủ đoạn đơn giản như vậy chinh phục, duy nhất có thể dùng khí lực là cái miệng thì vẫn không chịu nhận thua.
"Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, không phải sao?" Doanh Phong tinh tế liếm ướt làn da nơi anh sắp chiếm hữu, anh đã từng cắn ở đây một cái, dưới tình huống hoàn toàn không tình nguyện đem người này biến thành của mình, tựa như để bồi thường cho tiếc nuối của bọn họ, nghi thức trưởng thành lần này, họ rốt cục có thể mang theo tình yêu với nhau mà xúc phát.
“Anh đáng ghét! Em đều đã bị anh đè bốn ngàn năm rồi!” Lăng Tiêu liều mạng vào một khắc cuối cùng cố gắng kháng nghị.
"Vậy tiếp tục đè thêm bốn ngàn năm là được.” Doanh Phong hướng về phía trên cong mình lên, đầu hơi ngưỡng, một tiếng khẽ kêu truyền đến, khi lần nữa chậm rãi cúi đầu, hai chiếc răng nanh đã trở nên bén nhọn vô cùng.
Lăng Tiêu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến biến thân trong nghi thức trưởng thành, không khỏi thấy ngây dại.
“Một lần nữa thuộc về anh đi.”
Doanh Phong dùng sức cúi đầu, răng nanh sắc bén hung hăng đâm xuyên qua ngực Lăng Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...