Khế Hôn

Hách Liên Tình tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Hàn Dạng vùi đầu ở vị trí lúc nãy viết chương trình, cái kẹp tóc đã lấy xuống, không còn tính trẻ con như lúc nãy mà biến trở về sự cẩn thận như lần đầu gặp mặt.
Trên bàn là bữa tối nóng hổi cho hắn, một đĩa cơm rang trứng, một đĩa cải xanh, một đĩa dưa chuột muối nhỏ, bên cạnh còn một bát canh gà bốc hơi nóng hổi, cơm rang trứng lẫn vào hạt bắp cùng cà rốt, màu sắc thoạt nhìn rất không tồi.
Mấy món đơn giản đặt trên bàn ăn, ấm áp lạ thường, làm cho nam nhân nguyên bản lạnh lùng cứng rắn càng nhu hoà.
Sau khi uống hai ngụm canh, dạ dày không thoải mái rất nhanh dịu xuống, Hách Liên Tình nếm thử cơm rang trứng, mùi vị phi thường ngon.
Quả nhiên giống như trong tư liệu, Hàn Dạng làm cơm rất ngon.
Hắn dùng cái muôi múc một muỗng cơm cơm cho vào miệng.
Lúc này Hàn Dạng ở một bên mở miệng nói, “Không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh dùng tạm một chút, canh là buổi chiều nấu.” Nói tới chỗ này cậu dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Tình, “Xin lỗi, tôi… Quên anh ngày hôm nay trở về.”
Câu nói sau cùng làm cho lông mày Hách Liên Tình vừa thả lỏng lần thứ hai nhíu lại, hắn đem cái muỗng cơm cho vào trong miệng, ung dung thong thả nhai mấy miếng liền nuốt xuống, có chút chế giễu mà mở miệng, “Em căn bản sẽ không ghi trong lòng đi?”
Hàn Dạng có chút yên lặng, cậu xác thực là như vậy, mà lúc này chỉ có thể lựa chọn cúi đầu trầm mặc. Cậu không biết nên nói cái gì, dù sao hai người cũng chưa quen thuộc, thậm chí có thể nói là không quen biết, cậu chỉ biết Hách Liên Tình qua vài lời giới thiệu ngắn ngủn trong tạp chí tài chính và kinh tế, còn có cái ngày kí kết đó.
Thấy cậu cúi đầu không nói, Hách Liên Tình có chút buồn bực, mới vừa rồi còn cảm nhận được mỹ vị của cơm rang trứng đột nhiên ăn không vô nữa, hắn nhìn Hàn Dạng, “Em có phải đã quên mất thân phận của chính mình?”
Em có phải đã quên mất thân phận của chính mình.
Lời nói của nam nhân ở trong lòng Hàn Dạng xoay xoay, làm cậu khẽ mím môi, khóe miệng mím càng mạnh.
Thân phận của cậu?
Đúng đấy, thân phận của cậu, khế ước thê tử của Hách Liên Tình.
Lúc trả nợ, Hàn Dạng nghĩ tới các loại hình thức lao động của chính mình bán cho Hách Liên Tình, cuối cùng nội dung khế ước lại làm cho cậu giật nảy cả mình. Không phải sức lao động, mà là quan hệ vợ chồng.
Tuy rằng hai năm trước hôn nhân đồng tính đã được pháp luật cho phép, thậm chí chỉ cần song phương nguyện ý, bọn họ có thể đi chiết xuất tinh trùng mượn phương pháp của y học tạo ra em bé, mà Hàn Dạng vẫn luôn lớn lên trong thôn nhỏ xa xôi, nơi đó đối với phương diện này phi thường cổ hủ, từ trước đến giờ âm dương điều hòa mới là chính đạo, mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đồng tính này.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, Hàn Dạng không thể nói là đồng tính luyến ái hoặc là dị tính luyến ái, cậu chưa từng thích ai, bất kể là nam hay nữ, đời sống tình cảm nghèo nàn.
Thời gian hai mươi năm ngắn ngủi cậu đều dùng để học tập cùng kiếm tiền, tuy rằng cậu nghĩ tới sau này mình sẽ lấy một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, mà đó cũng là phù dung chớm nở (thoáng qua) mà thôi, điều cậu muốn làm nhất, là đem người dưỡng dục mình nhiều năm chăm sóc, ông cháu thanh thanh thản thản mà sống hết đời.
Lúc này Hách Liên Tình lại đang nhắc nhở cậu đừng quên thân phận chính mình, mà có nhớ thì làm sao? Lẽ nào bắt cậu giống như nữ nhân mỗi ngày ở nhà chờ chồng mình? Nghĩ đến liền mắc cười.
Hai tay Hàn Dạng đặt trên bàn phím không nói gì, số liệu trên màn ảnh một chút cũng không nhìn thấy.
Hách Liên Tình đã trở lại, cuộc sống sau này của cậu có chút mờ mịt, muốn cậu dùng thân thể của nam nhân đi làm vợ của một nam nhân khác?
Hách Liên Tình không thể nghi ngờ là một người ưu tú, tuấn mỹ, gia thế hùng hậu còn có sự nghiệp thành công, chỉ là cho dù đối phương ưu tú bao nhiêu cậu cũng không nghĩ tới việc tìm một nam nhân.
“Em bay ra ngoài không gian rồi sao?” Hách Liên Tình thấy cậu hơi mất tập trung, lên tiếng nói.
“Hả?” Thanh âm của nam nhân đánh gãy suy tư của cậu, ngẩng đầu nhìn qua liền phát hiện đối phương đã ăn xong, do dự nhìn nam nhân muốn nói lại thôi.
“Có chuyện liền nói, ấp úng như vậy, em là đàn bà sao?”
“……” Qua mấy lần trò chuyện ngắn ngủi, Hàn Dạng quả quyết phát hiện tính cách Hách Liên Tình rất tệ hại, nếu hắn đã nói như vậy thì cậu không cần thiết phải do dự nữa, suy nghĩ một chút mở miệng nói, “Cái kia…”
Hách Liên Tình sắc mặt lạnh xuống, nói, “Em là đang gọi ai?”
Hàn Dạng, “Hách Liên tiên sinh.”
Hách Liên Tình, “Kêu tên, hay là em càng muốn gọi ‘ông xã’.”
Hàn Dạng, “……….”
“Hách Liên Tình.” Đối với Hách Liên Tình như vậy, Hàn Dạng có chút đỡ trán, cậu do dự một chút nói, “Tôi nghĩ là, hai tuần trước chúng ta căn bản không hề quen nhau, kỳ thực chính xác mà nói chúng ta cho tới bây giờ cũng không tính là quen biết…”
Lời cậu còn chưa nói hết Hách Liên Tình từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt cậu đứng lại, “Em nghĩ quen biết như thế nào?”

“Chúng ta không biết đối phương…”
“Em muốn biết rõ?”
“Ngoại trừ biết đến tên của anh, tôi chẳng biết gì về anh nữa cả.”
“Ồ.” Hách Liên Tình nhíu mày, “Cho nên ý của em là muốn tìm hiểu tôi?”
“Không phải, ý của tôi là chúng ta chưa quen thuộc, ở chung như vậy không quá thích hợp.” Hàn Dạng nói.
“Quen thuộc?” Hách Liên Tình cười nhạo, “Hồ sơ cá nhân của em tôi đã sớm nhìn qua rồi, nếu như em muốn, tư liệu của tôi cũng có thể cho em một phần.”
Hàn Dạng, “………”
“Tôi không phải ý này.” Hàn Dạng thử giải thích, “Tôi là nói, chúng ta không có cơ sở tình cảm, hiện tại quan hệ như vậy, anh… Không cảm thấy như vậy rất qua loa sao? Tôi thấy chúng ta nên nói chuyện một chút.”
Nói cho cùng Hàn Dạng đối với quan hệ hai người không hài lòng.
Nghe vậy Hách Liên Tình lẳng lặng nhìn cậu vài giây, tựa tiếu phi tiếu nhếch miệng, nói, “Nói chuyện gì? Cha mẹ em lúc trước làm sao nợ nần? Hay là lúc em kí tên xuống cái khế ước kia? Lúc ký kết rất nhanh chóng, làm sao, hiện tại sợ sao?”
Lời của hắn như con dao rạch đi vẻ bình tĩnh bề ngoài của Hàn Dạng, lộ ra tậm tình bi ai khó nén ngày đó.
Cho dù hôm đó làm bộ lạnh lùng kiên cường đến đâu, đối với việc cha mẹ ruột lấy chính mình trả nợ, cậu không thể thờ ơ không động lòng, chỉ là ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng mà thôi.
Hách Liên Tình lạnh nhạt nói, “Đừng vọng tưởng sẽ thay đổi, em không có quyền lựa chọn. “Ngày mai thu xếp một chút, buổi trưa cùng tôi về nhà một chuyến.”
“Tôi ngày mai…” Hàn Dạng ngẩng đầu.

“Tôi là thông báo cho em chứ không phải đang trưng cầu ý kiến của em.” Hách Liên Tình đánh gãy lời cậu, nhẹ nhàng mà liếc mắt một cái, mang theo ghét bỏ, “Lại nói con dâu dù có xấu cỡ nào cũng phải ra mắt cha mẹ chồng.”
Hàn Dạng, “………”
Sống hai mươi năm, cậu mới biết hoá ra mình xấu xí.
“Nghe rồi thì đáp một tiếng.” Hách Liên Tình nói.
“Vâng.” Hàn Dạng đáp một tiếng.
Nhận được câu trả lời, Hách Liên quay người trở về phòng, hai tuần lễ này công việc làm cho hắn có chút uể oải.
Phòng khách chỉ còn dư lại một người, Hàn Dạng không yên lòng gõ lên bàn phím, chờ lúc cậu khôi phục tinh thần liền phát hiện trên màn hình viết một chuỗi lớn kí tự lộn xộn.
Khẽ thở dài một cái, cậu đem nó xoá bỏ, lưu lại bản thảo xong xuôi, sau đó tắt máy vi tính.
Đem máy vi tính để một bên, Hàn Dạng mang dép đem chén dĩa sau khi Hách Liên Tình cơm nước xong còn dư lại đến nhà bếp, dùng nước rửa chén rửa sạch sẽ.
Có một số việc làm sao cũng tránh không khỏi, đã như vậy, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Chờ Hàn Dạng tắm xong trở về phòng, Hách Liên Tình đã ngủ.
Cái chăn mỏng chỉ đắp đến hông, phần lưng tinh tráng của nam nhân hoàn toàn lộ ra ngoài, Hàn Dạng không nghĩ tới một nam nhân cường thế lạnh nhạt như vậy lại thích nằm úp sấp ngủ, khuôn mặt ở trên gối không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc trước.
Buổi tối đầu thu man mát, cậu đi tới giường vừa đưa tay kéo chăn lên, che lại tấm lưng của nam nhân, sau đó chuẩn bị đến phòng khách đi ngủ, vậy mà mới vừa quay người liền bị tóm lấy tay, quay đầu lại liền thấy người vừa nãy đang ngủ đã mở mắt ra.
“Đi đâu?” Hách Liên Tình nắm lấy tay cậu hỏi.
“Tôi đến căn phòng cách vách ngủ.” Hàn Dạng nói.
Cậu vừa dứt lời, đáy mắt Hách Liên Tình hiện lên trào phúng, nhìn cậu nói, “Còn chưa kết hôn liền muốn chia phòng ngủ, sớm muộn cũng là người của tôi, cần gì chứ?”
Hàn Dạng, “…………”
Kỳ thực Hách Liên Tình nói cũng không sai, sớm muộn, cần gì chứ.

Thế nhưng đáy lòng Hàn Dạng chính là loại có thể trốn được một ngày liền trốn.
Chỉ là tình huống bây giờ xem ra khả năng không có bao nhiêu, lực đạo Hách Liên Tình nắm trên tay cậu mang theo ý tứ không được phép từ chối.
Hàn Dạng ở trong lòng bỏ ra mười mấy giây thuyết phục chính mình, đem Hách Liên Tình thành xá hữu (bạn cùng phòng KTX), chỉ là cùng bạn bè ngủ một đêm thôi. Nghĩ như vậy cậu gật đầu nói đã biét, Hách Liên Tình nghe vậy buông lỏng tay.
Hàn Dạng lừa gạt đến bên kia giường cùng nằm lên, giường rất lớn, giữa hai người còn cách một khoảng.
Hách Liên Tình nâng nửa mắt nhìn thấy cậu nằm ở bên giường, cánh tay bất mãn mà đem cậu lôi lại đây, một tay ôm, “Ngủ xa như vậy làm gì? Nếu tôi muốn làm, cho dù em ngủ trên sàn nhà cũng vô dụng.”
Làm…
Làm cái gì?
Hàn Dạng quả thực không dám nghĩ.
Hách Liên Tình, “Yên tĩnh một chút, hôm nay tôi sẽ không động vào em, ngủ đi, tôi rất buồn ngủ.”
Bởi vì hai người áp sát nhau, giọng nói của đối phương gần như phả tại bên tai chính mình, nhiệt khí làm cho Hàn Dạng có chút không quen, bên tai hơi nóng, hơn nữa Hách Liên Tình hắn không mặc quần áo!!!
Hách Liên Tình hình như thật sự rất mệt, nói xong câu đó liền ngủ rồi, chỉ là cánh tay vắt ngang hông cậu ôm chặt, lồng ngực trần trụi dán vào cánh tay Hàn Dạng. Nhiệt độ thân thể làm cho Hàn Dạng cảm giác cánh tay như bị nướng lên, cứng ngắc không dám động, chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ngoại trừ khi còn bé cùng ông nội ngủ qua, cậu chưa bao giờ cùng người nào thân cận như vậy, cho dù quan hệ với bạn bè có tốt chừng nào cũng không đến mức chung giường chung gối, cậu không thể nói là tư vị gì, tuy rằng không ghét nhưng tuyệt đối không gọi là thích.
Quá xa lạ, làm cho đáy lòng cậu không có cảm giác an toàn.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu…
Lúc trước giấc ngủ cũng không tệ lắm, thế nhưng bên cạnh có nhiều hơn một người làm cho Hàn Dạng bắt đầu ngủ không được, cuối cùng chỉ có thể sử dụng phương pháp thôi miên thông thường nhất, đếm cừu!
Đếm tới hàng ngàn con cừu vẫn không buồn ngủ, mà Hách Liên Tình bên cạnh hô hấp vững vàng biểu thị hắn đã ngủ, hơi quay đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú bên gối kia, Hàn Dạng thật muốn đem hắn đẩy ra.
Một con Hách Liên Tình, hai con Hách Liên Tình, ba con Hách Liên Tình, bốn con Hách Liên Tình, năm con Hách Liên Tình…
Đếm mãi đếm mãi, Hàn Dạng rốt cuộc trong vô số con cừu Hách Liên Tình mà ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui