Khế Hôn

Hàn Dạng ở toilet rửa mặt, tối hôm qua dằn vặt lâu như vậy, cảm giác mồ hôi còn đọng trên người, toàn thân đều khó chịu. Lau nước dính trên mặt, Hàn Dạng vẫy vẫy tay, kéo cửa đi ra ngoài.
Hàn Dạng mới bước được hai bước đột nhiên bị người ôm ngang lên, cậu khẽ hô một tiếng, liền nghe Hách Liên Tình nói, “Ồn ào cái gì?”
“Anh… Trước tiên thả em xuống dưới đã.” Hàn Dạng nhỏ giọng nói.
“Anh còn không ghét bỏ em, em ngược lại ghét bỏ anh như vậy.” Hách Liên Tình nói.
“… Em không có ý này.” Hàn Dạng nói.
“Vậy thì câm miệng.” Hách Liên Tình nói.
“………” Thôi, cậu cũng lười nói.
Ngồi trở lại trên giường, Hàn Dạng chú ý trên chân Hách Liên Tình mang dép, tò mò hỏi, “Dép ở đâu vậy?”
“Mua.” Hách Liên Tình nói.
“Mua lúc nào?” Cậu đi toilet cũng mới 2,3 phút.
“Lúc em ngủ.” Hách Liên Tình rót chén nước đưa cho cậu.
“………” Hàn Dạng câm nín, có dép mà không nói với mình, để cho mình mượn dép của hắn, ngoại trừ Hách Liên Tình thì chẳng ai vào đây.
Thấy Hàn Dạng không có uống nước, Hách Liên Tình cầm lấy tay cậu nhét cái cốc vào, trào phúng nói, “Tay em đau hay bụng em đau? Còn muốn anh uy em uống sao?”
“Không có.” Hàn Dạng lắc đầu một cái.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, nghĩ thầm em thực ra muốn tôi uy đúng không, tôi cũng nên rộng lượng a.
Bất quá hắn không có cơ hội bày tỏ sự rộng lượng của mình.
Hàn Dạng phát hiện qua một buổi tối độ chấp nhận của chính mình đối với sự độc miệng của Hách Liên Tình cao hơn một chút. Cậu bưng cốc đưa lên mép, liền thấy Hách Liên Tình dùng chân đem thùng rác bên giường dời qua, đạp mở cái nắp, nói, “Trước tiên súc miệng cái đã.”

Tối hôm qua ói quá nhiều lần, lúc này Hàn Dạng cảm giác trong miệng quả thật có chút đắng chát. Kinh ngạc với sự tỉ mỉ của Hách Liên Tình, Hàn Dạng nghe lời mà dùng nước ấm trong cốc để súc miệng, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Hách Liên Tình cầm lấy cái ly trong tay cậu đem nước còn dư lại đến toilet, đổi cốc khác rót nước cho cậu lần nữa, “Uống một chút.”
“Cảm ơn.” Hàn Dạng nhận lấy cốc, nước ấm chảy vào trong dạ dày, làm cho cậu thư thái không ít.
“Anh ra ngoài mua cho em chút cháo, có việc thì bấm chuông ở đầu giường.” Hách Liên Tình nói rồi liền muốn đi ra ngoài, Hàn Dạng liền vội vàng kéo hắn, “Không cần làm phiền, em không đói bụng.”
Hách Liên Tình quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt chuyển xuống bàn tay đang kéo lấy chính mình, “Buông tay.”
Hàn Dạng lập tức buông ra, Hách Liên Tình nói câu ‘Ngoan ngoãn chờ’ liền rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi hắn rời khỏi, Hàn Dạng nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn 4 giờ sáng.
“Này đi chỗ nào mua cháo a…” Hàn Dạng lầm bầm, có chút nhàm chán dựa vào giường, lấy chăn che lại chân.
Lúc cậu chờ Hách Liên Tình thì có y tá đến kiểm tra phòng, thấy cậu tỉnh liền hỏi thăm tình huống thân thể.
“Ồ, vị tiên sinh lúc trước đưa cậu đến kia đâu? Về rồi sao?” Y tá hỏi.
“Hắn đi ra ngoài mua đồ.” Hàn Dạng biết người cô hỏi là Hách Liên Tình, suy nghĩ một chút liền hỏi, “Xin hỏi cô có biết gần đây có tiệm cháo nào không?”
“Cách bệnh viện không xa có một tiệm cháo mở suốt 24h.” Y tá hiểu rõ, “Người đó là đi mua cháo cho cậu đi? Như vậy vừa vặn cậu có thể ăn chút cháo rồi uống thuốc. Nói ra thì người đó đối với cậu thật là tốt a, trông coi cả buổi tối, lúc tôi kiểm tra phòng còn nhìn thấy người ta giúp cậu lau mồ hôi mấy lần nữa đó.”
Y tá đi rồi, Hàn Dạng ở trên giường phát ngốc. Cậu biết Hách Liên Tình luôn ở bên cạnh trông coi, thế nhưng chuyện như vậy từ trong miệng của người khác nghe cũng có cảm giác không giống lắm, cụ thể không giống ở nơi nào cậu cũng không nói ra được.
Lúc Hách Liên Tình trở lại liền thấy cậu ngần người nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình mê man không biết đang suy nghĩ gì, thấy hắn đã trở lại mới lấy lại tinh thần.
“Anh đã trở lại.” Hàn Dạng thấy đồ vật hắn cầm trong tay, vén chăn lên muốn qua hỗ trợ.
“Ngồi kia đừng nhúc nhích.” Hách Liên Tình lên tiếng ngăn cậu lại, đem cháo vừa mua về đặt trên tủ đầu giường, sau đó đem bàn ăn trên giường bệnh dựng lên, đem cháo cùng đồ ăn để trước mặt Hàn Dạng.
“Cảm ơn.” Hàn Dạng nói.

“Đừng tự mình đa tình, là anh đói bụng.” Hách Liên Tình nói, tự mình bưng lên một phần cháo xương khác ngồi ở một bên ăn.
“………” Thành thực một chút sẽ chết sao?
Cháo trắng của Hàn Dạng có chút loãng, vừa vặn thích hợp với tình huống bây giờ của cậu, Hách Liên Tình còn đặt cho cậu thêm một phần củ cải cùng nước bắp cải thảo thanh đạm, bắp cải thảo gọt thành khối nhỏ, phi thường dễ tiêu hóa.
Là đặc biệt nói tiệm hàng cháo làm đi? Hàn Dạng nhịn không được trộm nhìn qua Hách Liên Tình, không nghĩ tới bị hắn phát hiện.
“Nhìn cái gì vậy? Ăn cháo trắng của em đi.” Hách Liên Tình ăn cháo, “Cái này em không có phần.”
“Em cũng không muốn ăn của anh a.” Hàn Dạng thì thầm, cúi đầu húp cháo.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, “Sau này lại dẫn em đi ăn cái khác, đừng có bày ra bộ dáng ‘tôi bị ngược đãi’ như vậy.”
“… Em có nói gì đâu.” Hàn Dạng nói như vậy, khóe miệng không tự chủ giương lên.
Tuy rằng bụng Hàn Dạng trống rỗng nhưng tình huống này cũng ăn không được bao nhiêu, chờ cậu ăn được xấp xỉ, Hách Liên Tình đem đồ vật thu thập một chút ném vào thùng rác, đi rót nước cho cậu uống thuốc.
Uống thuốc không bao lâu Hách Liên Tình liền giục Hàn Dạng đi ngủ, Hàn Dạng cũng có chút buồn ngủ. Cậu nằm xuống lấy tay kéo chăn lên, Hách Liên Tình đứng bên cạnh giúp cậu chỉnh chăn cho tốt, sau đó liền ngồi trên ghế bên cạnh.
Hàn Dạng nhìn hắn ấn ấn mi tâm, trên mặt có chút uể oải, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nhìn hắn muốn nói gì đó cũng không biết làm sao mà mở miệng. Xoay xở vài lần, vẫn là Hách Liên Tình phát hiện cậu có chút không thích hợp, lên tiếng nói, “Còn chưa ngủ, nhìn chồng em làm gì?”
Hàn Dạng, “………”
Hàn Dạng sửng sốt một chút, bên tai chậm rãi nóng lên, cậu yên lặng mà thu hồi tầm mắt, đem mặt của mình vùi vào trong chăn.
Hách Liên Tình không biết xấu hổ đến nước này cậu chịu không nổi.
Nhìn cậu bởi vì một câu nói của mình mà xấu hổi, tâm tình Hách Liên Tình vô cùng tốt, duỗi chân một cái, đá đá chân giường, nói, “Nhanh ngủ đi, em không mệt nhưng anh mệt.”

“Ừm.” Hàn Dạng đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
Qua mấy phút, Hàn Dạng vẫn không nhịn được mở miệng kêu một tiếng, “Hách Liên Tình.”
“Chuyện gì?” Thấy cậu còn chưa ngủ, Hách Liên Tình dữ dằn hỏi.
“Anh có lạnh không?” Do dự một chút Hàn Dạng hỏi, tuy rằng ban ngày có chút nóng thế nhưng đêm xuống liền bắt đầu hạ nhiệt độ, mà Hách Liên Tình chỉ mặc một kiện áo sơmi mỏng.
Hách Liên Tình nghe cậu hỏi như vậy cũng không nói chuyện, chỉ là đứng lên đi tới bên giường lẳng lặng mà nhìn cậu. Cho đến khi sau lưng Hàn Dạng phát lạnh, cứ nghĩ mình nói sai cái gì, mới nghe hắn nói, “Sao, em lạnh? Vậy anh giúp em làm ấm chăn đi.” Nói xong cũng không chờ Hàn Dạng phản ứng liền vén chăn lên cởi giày chui vào trong.
Ớ!? Đây là phát triển theo cái quái gì?! Hàn Dạng lơ mơ.
Hách Liên Tình ngược lại phi thường thong dong bình tĩnh, sau khi nằm xuống liền ôm Hàn Dạng cùng cậu chen một cái gối.
“Anh…” Hàn Dạng còn muốn nói chuyện, Hách Liên Tình đánh gãy lời cậu, “An phận ngủ đi.”
Nghĩ đến Hách Liên Tình trông cậu hơn nửa đêm quả thật cũng mệt mỏi, Hàn Dạng không nói gì nữa, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung, thuận theo hắn đi. Mà chính cậu cũng có chút mệt, đầu cũng còn chóng mặt, nhắm mắt lại dần dần ngủ thiếp đi.
Hách Liên Tình thì lại vòng qua eo cậu đem người ôm vào trong ngực, chậm rãi ngủ.
Ngày thứ hai Hàn Dạng đã tốt hơn rất nhiều, bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, dặn dò phải chú ý cơ thể liền để cậu xuất viện. Hách Liên Tình mua đồ rửa mặt, hai người tại bệnh viện súc miệng rửa mặt xong mới rời khỏi. Hách Liên Tình lái xe mang Hàn Dạng đến chỗ tiệm cháo tối hôm qua ăn sáng.
Hàn Dạng cởi seat-belt còn chưa kịp xuống xe, Hách Liên Tình đã từ một bên khác lại đây giúp cậu mở cửa xe, đưa tay tiến vào muốn dìu cậu.
“Em đã không sao.” Hàn Dạng có chút dở khóc dở cười, người này làm cho cậu cảm giác giống như mình bị bệnh giai đoạn cuối.
“Ờ.” Hách Liên Tình nhún nhún vai, ở phía sau giúp cậu đóng cửa xe, sau đó kéo Hàn Dạng tiến vào tiệm cháo.
Hàn Dạng đi cùng hắn, không biết là vì cái gì, cậu cũng không có tránh khỏi tay Hách Liên Tình.
Sinh ý của tiệm cháo cũng không tệ lắm, hai người tìm chỗ ngồi xuống, Hàn Dạng chỉ có thể ăn cháo trắng cùng một ít đồ ăn thanh đạm, Hách Liên Tình thì chọn sủi cảo tôm bóc vỏ hấp, bánh rán trứng gà cùng cháo hạt kê, thức ăn của hai người được bưng lên, khác nhau một trời một vực.
Hương vị của sủi cảo hấp cùng bánh rán quấn lấy Hàn Dạng, làm cho cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn hơn mấy lần, cảm thấy cháo trắng trong miệng thật sự là vô vị.
“Muốn ăn không?” Hách Liên Tình hỏi cậu.
Hàn Dạng ngoan ngoãn mà gật gật đầu, liền thấy Hách Liên Tình ác liệt nở nụ cười, nói: “Nhìn là được rồi, anh cũng không muốn lại trông coi em một buổi tối nữa.”

Hàn Dạng, “………”
Đúng là Tình Cách Cách miệng tiện hết sức. Hàn Dạng nghĩ thầm.
“Tối hôm qua em đã ăn cái gì?” Hách Liên Tình hỏi.
“Cùng đồng học liên hoan ăn lẩu.” Hàn Dạng nói, cậu nghĩ có lẽ món lẩu có vấn đề.
“Hừ.” Hách Liên Tình cau mày, “Sau này đừng ở bên ngoài ăn những thứ bậy bạ kia.”
“Ừm.” Hàn Dạng gật đầu.
“Đau đến như vậy còn không biết đi bệnh viện, em bị ngốc sao?” Hách Liên Tình hỏi.
“… Không phải.” Hàn Dạng tưởng rằng có thể chịu được, cứ nghĩ nhịn một chút sẽ vượt qua, lúc thực sự không nhịn nữa cậu mới gọi điện thoại đến bệnh viện, mới gọi chưa được bao lâu, Hách Liên Tình liền xuất hiện.
“Lần sau có việc trực tiếp điện thoại cho anh.” Hách Liên Tình nói, một giây sau liền bỏ thêm một câu, “Tối hôm qua tôi mới nhận được tin tức của em.”
A? Hàn Dạng kinh ngạc nhìn hắn, Hách Liên Tình đây là đang giải thích với cậu sao? Giải thích hôm qua hắn không phải là không muốn hồi âm, mà là không có nhận được?
“Nhìn cái gì vậy? Ăn đi.” Hách Liên Tình nói, có chút mất tự nhiên đẩy đồ ăn trên mặt bàn một cái.
“A, được.” Hàn Dạng cúi đầu húp cháo, hé miệng nở nụ cười.
Ăn điểm tâm xong trở lại căn hộ mới hơn mười giờ sáng, hôm nay là cuối tuần, Hàn Dạng vừa vặn có thể ở nhà nghỉ ngơi. Hách Liên Tình liền không có nhàn nhã như vậy, công ty có một khách hàng vô cùng trọng yếu hôm nay sẽ tới L thị, hắn phải đến công ty.
Hách Liên Tình tắm xong thu thập một phen liền chuẩn bị xuất môn, lúc sắp đi khỏi hắn nói với Hàn Dạng, “Buổi trưa anh sẽ kêu người đưa thức ăn tới, có việc thì điện thoại, không có chuyện gì thì đừng có đi loạn.”
“Biết rồi.” Hàn Dạng đáp, thì thầm trong lòng chính mình cũng không phải tiểu hài tử.
Hách Liên Tình đứng không nhúc nhích, Hàn Dạng hỏi, “Còn có việc sao?”
“Thật ngốc.” Bàn tay Hách Liên Tình xoa xoa tóc cậu, rồi cầm áo khoác ra khỏi cửa.
Hàn Dạng bị động tác này của hắn làm choáng váng, ngơ ngác nhìn ra cửa, nửa ngày mới phản ứng được nói chữ ‘hảo’. Cậu đưa tay sờ nơi được Hách Liên Tình xoa xoa, trừng mắt nhìn.
Động tác của Hách Liên Tình chẳng hề ôn nhu, thế nhưng cậu lại không khỏi cảm thấy ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui