Khẽ Chạm Vào Em


Một năm nay cuộc sống của Kiều Doanh vẫn như vậy, chỉ là quen thêm được một người bạn tốt là Linh Vi thôi.
Ngoài ra thì cũng không có gì thú vị.

Nói trắng ra là nhàm chán muốn chết.

Ngày nào cũng đi đi về về từ nhà đến quán bar, không thì cũng tụ tập đi chơi bời, ngày nào cũng lập lại như vậy thật vô vị.
Kiều Doanh thường chê Linh Vi suốt ngày ở nhà làm nội trợ, chẳng có gì vui.

Nhưng mà Linh Vi có Tần Minh Hạo, còn cô...!chỉ cô độc một mình.

Tuy xung quanh luôn có đàn ông vây quanh nhưng có ích gì?
Cô biết rõ là trong lòng bọn họ đã nghĩ cô là loại người ra sao, khinh cô thế nào.

Hôm nay cô lại rơi vào trầm tư, muốn một mình uống rượu ở quán bar, cô vừa uống rượu, hai ngón tay vừa kẹp điếu thuốc.

Người khác nhìn vào chỉ nhìn ra vẻ phong trần, tự do, tự tại.
Chợt, một người đàn ông đi đến, cướp lấy điếu thuốc trong tay cô sau đó rít một hơi, phía sau làn khói trắng là một bóng hình quen thuộc.
"Cô bớt hút thuốc lại đi!" Giọng của người đàn ông đó hơi khàn khàn nhưng vẫn ấm áp như vậy, khiến cô có chút lưu tâm.
"Kiều Tuấn, dạo này anh hay quản chuyện của tôi quá nhỉ?" Kiều Doanh lấy một điếu thuốc mới ra nhưng lại bị Kiều Tuấn cướp luôn cả hộp thuốc khiến cô có hơi bực bội: "Anh muốn làm gì đây?"
"Bỏ thuốc đi! Một cô gái như cô mà lúc nào cũng hút thuốc, không tốt đâu." Anh ngồi xuống kế bên cô, ân cần nói.
"Vậy thì sao? Liên quan gì đến anh? Sao anh cứ thích lo chuyện bao đồng vậy bác sĩ?"

"Tôi chỉ lo cho cô thôi, không có lo chuyện bao đồng."
Kiều Doanh bị lời nói của anh làm rung động, vội vàng xoay mặt đi nơi khác: "Anh đang trả thù tôi sao?"
"Gì cơ?" Anh ngạc nhiên.
"Chuyện lúc trước tôi tiếp cận anh á.

Không ngờ anh là loại người thù dai như vậy." Kiều Doanh nâng ly rượu lên uống cạn.
Cô nghĩ như vậy thì anh cũng không còn gì để nói.
"Cô say lắm rồi đó, tôi đưa cô về."
Đôi mắt Kiều Doanh lờ mờ nhìn anh, nở một nụ cười đắc ý: "Tôi còn uống được."
"Còn uống nữa thì không ổn đâu, cô không sợ loét dạ dày chết à." Kiều Tuấn cau mày cướp đi chai rượu trong tay cô khiến cô vô cùng tức giận đè Kiều Tuấn xuống ghế sofa, chốc lát thân cô đã ngồi trên thân anh.
"Sao anh cứ lải nhải hoài vậy hả? Cứ làm như là anh lo lắng cho tôi lắm vậy, rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?" Kiều Doanh đỏ mắt, gương mặt cũng đã đỏ bừng vì say rượu, cô cực kì ghét sự quan tâm này, trong lòng cô đã thật sự muốn từ bỏ, không thích anh nữa rồi nhưng anh cứ xuất hiện trước mặt cô khiến cô vô cùng khó chịu.
Kiều Tuấn đột ngột bị cô đè xuống, có chút bất ngờ nhưng tư thế này khiến anh có chút ngượng ngùng, hơi thở bị rối loạn, anh vội vàng né tránh ánh mắt của cô.
"Cô...!xuống trước đi đã."
"Tại sao anh lại làm như vậy hả? Hức...!tại sao...!tại sao anh lại cứ thích...!chơi đùa tôi như vậy? Vui lắm sao? Hả? Tôi đã nói là tôi sẽ không thích anh nữa, tôi sẽ không tiếp cận anh nữa, nhưng sao anh cứ...! treo ghẹo tôi? Hức..." Kiều Doanh vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt, có lẽ vì sai quá nên cô mới ấm ức mà nức nở như vậy.
Kiều Tuấn dơ hai tay lên không trung, anh muốn dỗ cô nhưng lại không biết nên dỗ làm sao, miệng cứ ậm ừ không thốt ra được tiếng nào.
"Nếu vậy thì anh đừng có trách tôi."
Đột nhiên, Kiều Doanh nắm cổ áo anh, đặt đôi môi nóng bỏng lên môi anh.
Hương vị cay nồng của rượu phat lên mặt anh khiến anh không cách nào cưỡng lại được, anh ôm lấy cô, cuồng nhiệt hôn cô khiến cô có chút giật mình, đáng lẽ anh phải đẩy cô ra mới đúng chứ.
Kiều Doanh có chút hối hận, cô muốn đẩy anh ra nhưng đã muộn, anh bật dậy, đè cô xuống sofa.

Anh dùng ánh mắt đầy ham muốn nhìn cô, hơi thở hổn hển.
"Anh...! anh muốn làm gì? Tôi..." Kiều Doanh ngồi dậy nhưng lại bị anh đẩy xuống một cách mạnh mẽ, lần này anh chủ động hôn cô, một nụ hôn nồng cháy làm đầu óc cô như muốn nổ tung.

Kiều Tuấn mặc kệ xung quanh, anh từ từ hôn xuống cổ cô.
"Kiều Tuấn, anh tỉnh táo lại đi! Tôi bẩn lắm anh có biết không hả? Hức...!Tôi bẩn lắm, anh mau buông tôi ra đi." Kiều Doanh đẩy anh ra nhưng cơ thể lại mềm nhũn, cô tuyệt vọng than khóc.
Tim Kiều Tuấn chợt nhói lên, nhưng đồng thời cũng vô cùng tức giận, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Anh không chê em bẩn, anh cũng không có ghét em, Kiều Doanh...! em thật sự không nhận ra cảm xúc anh dành cho em sao?"
Cảm xúc? Cảm xúc gì chứ? Đối với cô, đàn ông tiếp cận cô điều muốn chơi đùa, điều vì nhan sắc và muốn chiếm đoạt lấy cơ thể cô, ngoài ra thì còn gì được chứ? Huống hồ chi Kiều Tuấn là một bác sĩ, anh đối với cô có cảm xúc gì được chứ?
Có dù có nhận ra cô cũng không tin.
"Anh...!anh đang nói gì vậy?"
"Anh thích em, anh thích con người em, tính cách của em.

Anh thật sự không quan tâm đến quá khứ của em, cũng không quan tâm em đã từng trải qua những gì.

Chúng ta chỉ suy nghĩ đến tương lai thôi được không, những thứ đó...!điều đã qua rồi." Kiều Tuấn nhìn cô bằng đôi mắt chán thành nhưng cô lại né tránh, thậm chí còn cười tự giễu: "Tôi không xứng với anh đâu."
Kiều Tuấn nghiến răng, anh cau may sau đó liền hôn cô một cách mạnh bạo, cô có chút kháng cự nên đã khiến môi cô chảy máu.
Vị máu ngọt tanh dần lan ra, mùi vị này khiến anh càng muốn nuốt chửng lấy cô, muốn cắn xé cô.
...
Hai mươi phút sau, Kiều Doanh cũng không biết tại sao mình lại ở khách sạn.

Anh bế cô đặt nhẹ nhàng lên giường rồi đè cô xuống.
Anh gấp gáp hôn cô, lưu luyến đến mức không muốn dứt ra, đồng thời cởi bỏ đi chiếc áo vướng víu.
"Ư...!ưm..."
Kiều Doanh mơ hồ mở mắt ra, rõ ràng là một bác sĩ vậy mà lại có cơ bắp đẹp đến vậy, cô bất giác sờ tay vào múi bụng của anh.
"Như vậy là không công bằng đâu, anh cũng muốn sờ của em." Kiều Tuấn nở nụ cười đầy gian tà.

Anh gặm nhấm môi cô một cách điêu luyện, tay thì không ngừng hành động.

Một lúc sau, người dưới thân anh đã trở nên trần như nhộng, thân hình gợi cảm hiện ra, một cơ thể vô cùng hoàn hảo.
Nhưng anh chợt nghĩ đến cơ thể xinh đẹp này đã từng bị nhiều gã đàn ông dơ bẩn chạm vào khiến anh vừa đau lòng vừa mất kiếm soát.
Anh sờ vào bộ ngực căng đầy của Kiều Doanh, không ngừng liếm láp, bàn tay hư hỏng dần di chuyển xuống phía dưới, hai ngón tay anh đi sâu vào trong để thăm dò.
"Ư...!ưm...!đừng...!anh sẽ hối hận đó."
"Hối hận?" Kiều Tuấn mỉm cười sau đó dạng rộng hai chân cô ra, anh vùi đầu vào không ngừng liếm láp, lưỡi anh đưa vào trong khiến cơ thể cô run rẩy giật bắn lên.
"Ưm...!dừng lại đi mà..."
"Em thật sự muốn dừng lại sao?" Kiều Tuấn thật sự dừng lại, anh đứng dậy nhìn cơ thể cô đang khó chịu, không ngừng cong eo lên cựa quậy.
"Kiều Tuấn..."
"Hửm?" Anh nhếch mép đầy đắc ý.
"Em khó chịu..."
"Vậy thì sao?" Anh rất mong chờ câu tiếp theo của cô.
"Em muốn...!về nhà."
Anh cứng đờ ngờ, đây không phải là như kịch bản.

Anh cũng đang rất bứt rứt, khó chịu, anh kiên nhẫn chờ đợi là muốn cô càu xin anh làm tiếp, vậy mà cô lại muốn về nhà?
Nụ cười trên môi Kiều Tuấn tắt hẳn, mặt anh tối sầm lại, tay anh đang thoăn thoắt cởi thắt lưng ra: "Về nhà? Đã muộn rồi Kiều Doanh à.

Anh không thể nhịn tiếp đâu."
Kiều Doanh vội vàng ngồi dậy, cô muốn chạy trốn, nhưng chốc lát, cô đã bị anh dùng thắt lưng trói chặt tay lại.
Thứ to lớn của anh đang run run trước mặt cô.
"Anh...!anh...!nó...!nó to quá!"
"Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, không rách được đâu."
"Ư...!chậm...!chậm thôi."

"Chậc! Sao em lại thít chặt vậy? Anh thật sự không dừng lại được, phải xin lỗi em rồi, Doanh Doanh."
"Đừng, đã bảo là nhẹ nhàng cơ mà...!ư..."
...
Sáng hôm sau, Kiều Doanh đang nằm trong lòng anh, đột nhiên lại xoay người lại, cô định mơ mơ màng màng mà ngồi dậy như bình thường nhưng đột nhiên lại bị anh ôm chặt khiến cô bừng tỉnh.
"Dậy rồi sao?" Anh thổi hơi vào tai cô khiến cô rùng mình.
"Điểm yếu của em lài tai nhỉ? Đáng yêu thật." Kiều Tuấn cười hì hì.
"Anh buông em ra đi, bây giờ anh tỉnh rượu rồi phải không? Vậy thì cứ xem như chưa có chuyện gì đi."
Anh nhíu chặt mày xoay người cô lại: "Ý em là sao?"
"Sao gì chứ? Cứ xem như là tình một đêm đi." Giọng nói cô lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại đầy gượng ép.
Anh tức giận đè lên người cô và dùng một tay nắm chặt hai tay cô lên đỉnh đầu.
"Tình một đêm? Em cảm thấy anh là đang đùa giỡn sao? Anh nói cho em biết, anh, bây giờ vô cùng tỉnh táo, anh muốn nghiêm túc với em." Kiều Tuấn nghiêm nghị nhìn cô nhưng cô lại cứ né tránh, không dám tin.
"Chậc! Thật là." Kiều Tuấn muốn cô nhìn anh nên anh đã hôn cô: "Kiều Doanh, em nhìn vào mắt anh, anh không hề muốn trêu đùa em."
"Có thể không? Chúng ta...!có thể sao?" Kiều Doanh hỏi.
"Đương nhiên, nếu em không tin...!vậy được, chúng tà "làm" lại đi! "Làm" đến khi nào em có con với anh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Kiều Tuấn cúi mặt xuống vùi đầu vào cổ cô, phả hơi vào tai cô làm cô rùng mình.
"Ư...! anh nói gì vậy?" Kiều Doanh muốn giả vờ không hiểu nhưng có thứ gì đó đang chọc vào bụng cô, cái của anh...lại bắt đầu...!hưng phấn rồi.
"Kiều Doanh...!chúng ta điều họ Kiều...!đặt tên con là gì đây?" Kiều Tuấn thở hổn hển nhìn cô.
"Anh...!sao em em biết được." Cô hoảng loạn.
"Ha!" Anh nhếch mép: "Em cảm nhận được rồi à? Nó đang rất khó chịu.

Em phải giúp anh mới được."
"Không...!không muốn..."
"Nói dối, em ướt rồi này, hai ngón tay có thể dễ dàng cho vào."
"Ư...!dừng lại..."
"Không, phải sinh con nữa chứ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận