Buổi sáng, khi tỉnh dậy, toàn thân Linh Vi đều đau nhứt, cảm giác khó chịu tràn ngập cả cơ thể, cô cố gắng ngồi dậy nhưng chợt nhận ra điều gì đó bất thường.
Tần Minh Hạo quần áo chỉnh tề ngồi trầm tĩnh ở ghế sofa, khi thấy cô tỉnh lại mới mỉm cười: "Dậy rồi sao? Có điều bất ngờ đang chờ em đó."
Linh Vi không hiểu điều bất ngờ mà anh nói là gì, cô nhanh chóng quấn chiếc chăn lên người rồi e dè bước xuống giường, nhưng chân lại có chút run rẩy, không đứng nổi khiến cô phải lần mò vào mép giường mà đi.
Điều đó khiến cho Tần Minh Hạo không thể nhịn được mà cong môi.
Quả nhiên, kĩ thuật của anh rất tốt, sức mạnh cũng rất dư thừa, một đêm bảy nháy, Linh Vi không chịu nổi cũng phải.
Thấy Linh Vi có vẻ khó khăn trong việc di chuyển, anh e hèm một tiếng rồi bước đến đỡ cô ngồi xuống giường, còn bản thân thì tự mở tủ quần áo ra.
"Thấy sao?" Tủ quần áo được anh mở ra, bỗng một ánh sáng chói mắt hiện lên.
Tất cả quần áo đã được anh mua mới, anh đã dựa trên chỉ số mà anh tự đo, tự cảm nhận được để mua chúng.
Toàn là đồ hiệu đắt tiền, xa xỉ, thậm chí còn là mẫu mới nhất, ngay cả một chiếc váy bình thường cũng đủ để gia đình bình thường sống cả năm không lo cơm áo gạo tiền.
Không những vậy, anh còn mua rất nhiều thứ khác, túi xách, giày cao gót, tất cả đều trên mười món.
Ngay cả trang sức, mỹ phẩm mà anh cũng giúp cô đầu tư.
Linh Vi nhìn đến loá mắt rồi lại cau mày, không vui: "Anh...!sao lại mua nhiều thứ đắt đỏ như vậy, rất hoang phí, bình thường em cũng đâu có hay ra ngoài, giày cao gót cũng không mang.
Với lại những thứ này...!em nhận không nổi.
Hay là...!anh đem chúng trả lại đi được không?" Linh Vi thật sự rất cảm kích vì anh đã quan tâm đến cô như vậy, nhưng mà cô thật sự không dám nhận những thứ này, cho dù có nhận cũng không dám dùng.
Lỡ như cô làm hỏng, lỡ như không cẩn thận bị cô làm bẩn thì không phải sẽ tốn rất nhiều tiền?
Nhưng khi Linh Vi dứt lời, cô mới cảm những được sự u ám của Tần Minh Hạo, khuôn mặt anh trở nên xám xịt, vẻ vui mừng, đắc ý của lúc nãy cũng đã bị cô dập tắt từ bao giờ: "Em nói trả lại, là ý gì? Anh mua cho em ít đồ thì sao? Đắt tiền một chút thì sao? Anh đây là đang quan tâm đến em, sợ em thiệt thòi, vậy mà em lại tỏ thái độ không vui với anh?"
Khi anh cho người đem đến những thứ này, trong lòng anh đã rất hưng phấn, đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô, anh nghĩ cô sẽ mừng rỡ đến mức nhào đến ôm anh như những người phụ nữ khác, không ngờ lại là kết quả như này.
"Em...!em thật sự không phải có ý đó."
"Mặc kệ em có ý gì, đồ anh cũng đã mua rồi, có dùng hai không là chuyện của em."
"Rầm!!!" Cửa phòng được đóng sập lại, Linh Vi cũng không biết nên làm thế nào để dỗ anh, càng không biết giải quyết thế nào với đống đồ này.
...
Khi Linh Vi chọn được một bộ đồ đơn giản nhất để mặc và bước xuống lầu thì Tần Minh Hạo đã đi làm mất.
...
Tâm trạng của Tần Minh Hạo hôm nay không tốt nên khi đến công ty cứ không ngừng tức giận, nhân viên phạm một lỗi nhỏ anh cũng sẽ trách phạt: "Vô dụng!"
Anh cũng không biết vì sao gần đây tâm trạng của anh lại bị Đặng Linh Vi làm ảnh hưởng, cũng không biết vì sao lại tức giận đến vậy.
Anh không có lí do nào để biện minh cho sự thất thường của bản thân nhưng đồng thời cũng chối bỏ lí do thật sự.
Làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
...
Nhưng trưa hôm đó, quản gia vừa đưa đến cho Tần Minh Hạo một hộp cơm do Linh Vi tự làm.
Trên đó chỉ trang trí bằng tương cà, vẽ một hình trái tim anh đã cảm thấy nguôi giận.
"Còn có mảnh giấy ghi chú sao?"
Trên mảnh giấy ghi chú viết: Đừng giận nữa nhé! Đây là hộp cơm mà em dùng để chuộc lỗi, anh nhớ ăn hết.
Tần Minh Hạo đọc xong, không khỏi mỉm cười, anh chắc chắn là không biết trong nụ cười của mình có chứa bao nhiêu ấm áp, bao nhiêu sự ôn nhu, mãi mãi cũng không biết được.
"Đúng là đồ ngốc! Sao không tự mang đến mà lại nhờ quản gia chứ? Cũng đâu có ai cấm em là không được đến công ty."
Anh vừa dứt lời thì chợt nhớ ra chuyện lần trước, hình như lúc đó anh đã rất tức giận mà bảo cô không được đến công ty nữa thì phải.
"Chậc! Sao lại nghe lời như vậy."
...
Vào buổi chiều, Linh Vi ở nhà đã cùng Dưa Hấu vui vẻ chơi đùa, mèo nhỏ rất mềm, ôm cũng rất thích.
Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bỏ Dưa Hấu xuống và đi nhấc máy.
"Alo! Cho hỏi là ai ạ?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng đầy ma mị cà nữ tính, mang đến cho Linh Vi một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô phải sợ hãi: "Chúng ta gặp mặt được không? Chị có chuyện muốn nói với em."
Khi Linh Vi đặt điện thoại xuống, toàn thân đều run rẩy, sắc mặt trong chốc lát đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
"Đặng Tử San, chị có thể cho em thêm chút thời gian không?"
Lần này Đặng Tử San hẹn cô ra nói chuyện, chắc chắn là có vấn đề, cô cũng biết rõ, cái gì thuộc về ai thì sẽ là của người nấy, Tần Minh Hạo đến cuối cùng vẫn sẽ ở bên cô ta.
Nhưng cô chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa thôi, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh thêm vài ngày nữa thôi rồi sẽ chủ động rời đi.
Chắc chắn sẽ không níu kéo, chia rẻ hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...