Khâu vá lại trăm năm

 
Chú Trần nghe Tư Tắc giới thiệu Yến Chân xong, sau khi biết ông ngoại cô là Diêu Dư Phương lão tiên sinh đại sư chữa trị sách cổ, cảm thấy an tâm hơn mấy phần. Ông dò xét vẻ mặt của Yến Chân, nhìn dáng vẻ Yến Chân trấn định tự nhiên không giống như giả bộ, sau khi dặn dò một vài việc chú ý liền rời đi trở về thành phố G hồi âm cho ông cụ Tư.
 
Tư Tắc mở hộp đựng sách ra.
 

Hiện vật nhìn càng thêm giật mình hơn cả ảnh chụp, một vài trang sách đã xốp giòn vỡ thành mảnh.
 
Bản khắc Đại Tống chủ yếu đều là làm di vật văn hóa được bảo tồn ở thư viện hoặc là trong viện bảo tàng, được dân gian cất giữ hẳn là được tính như cực kỳ hiếm có rồi, hiện tại mấy quyển sách cổ vô giá hơn một ngàn năm trước cứ như vậy được bày ra trước mặt Yến Chân.
 
Tư Tắc hỏi cô: “Vỡ thành như vậy rồi cũng có thể sửa được sao?”
 
Yến Chân gật gật đầu: “Có thể, thật ra sách sau thời Minh và Thanh ngược lại càng khó sửa. Chỉ cần có thể tìm được giấy dùng để sửa chữa gần giống với nguyên tác, tốn nhiều thời gian một chút là không thành vấn đề.”
 
Tư Tắc cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với chữa trị sách cổ, nói không tò mò là giả, chỉ có điều là sự quản lý vẻ mặt của đại lão luôn luôn rất thích hợp, không lộ ra chút nào.
 
Tư Tắc ngồi ở một bên nhìn Yến Chân đeo khẩu trang.
 
Phút chốt mặc của cô liền bị che khuất một nửa, chỉ còn lại một đôi mắt lộ ra bên ngoài, tiếp theo là đeo găng tay, cẩn thận lấy ra một cuốn tình trạng tốt hơn, tiến hành chụp ảnh lưu hồ sơ.
 
Cô cúi thấp đầu, có vài sợi tóc từ sau tai trượt xuống bên gò má trắng nõn, ngón tay Tư Tắc giật giật, đặt sự chú ý của mình phía trên cuốn sách cổ trong tay cô.

 
Yến Chân cho rằng Tư Tắc không yên lòng về kỹ thuật của cô, xốc lại trăm phần trăm tinh thần tiến hành ước định và phân tích sách cổ, cố gắng đạt được biểu hiện tốt.
 
Ánh sáng trong phòng sửa chữa ấm áp sáng tỏ, có một tia nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, đúng lúc rơi vào trên bệ cửa sổ phía sau Yến Chân, từng hạt bụi nhỏ bé bay múa dưới ánh mặt trời.
 
Đặt sách cổ vào trong máy đẩy gió tiến hành khử bụi, Yến Chân quay đầu nói với Tư Tắc: “Sâu hại của quyển sách cổ này chủ yếu là giấy axit hóa, đốm cáo, nấm mốc ô nhiễm cùng với sự thiếu thốn trang giấy, phía trên bị rách, tôi sẽ bóc phía sau trang giấy sau đó tiến hành khử chua và vá trang giấy.”
 
Ánh mắt của Tư Tắc và cô chạm vào nhau, mắt hai mí của cô rất sâu, đuôi mắt hơi cụp xuống, cho người ta một loại ấn tượng đầu liên là vô tội yếu đuối cần bảo vệ, nhưng mấy lần ở chung, phát hiện ra chủ nhân của đôi mắt này mềm mại lại không mất đi sự sắc sảo, hiển nhiên không phải dễ dàng bị bắt nạt như vậy.
 
“Khử chua?” Từ ngữ xa lạ.
 
“Giấy trước thời Minh trên cơ bản đều là dùng sợi li – be* để chế tác, độ PH trung tính hoặc là tính kiềm yếu, có thể bảo tồn từ 500 năm đến 2000 năm, cho nên mới có cách nói giấy thọ ngàn năm.” Đột nhiên phát hiện cũng có thứ mà đại lão cũng không biết, tâm tình của Yến Chân trở nên vô cùng tốt: “Nhưng theo thời gian bảo tồn dài, trang giấy liền sẽ bị bên ngoài ảnh hưởng dần dần axit hóa. Cường hộ axit hóa càng lợi hại, sách liền càng giòn, nghiêm trọng liền biến thành mảnh vụn.” 

 
(*: Một trong các bộ phận hợp thành nhẫn bì trong thân cây.)
 
Tư Tắc một chút liền hiểu: “Dùng khử chua để kéo dò tuổi thọ của sách cổ?”
 
Yến Chân gật đầu.
 
Điện thoại “Vù ----” rung lên, Yến Chân không quen mở tiếng chuông, là điện thoại của Du Hiền, cô lấy khẩu trang xuống, bắt máy.
 
Đầu bên kia điện thoại có chút ồn ào, xung quanh hình như có không ít người đang nói chuyện, giọng nói Du Hiền truyền đến, hơi vang: “Yến Chân, tối hôm nay có rảnh không? Anh mời mọi người tụ họp một chút. Anh đã gọi Tiểu Phi Phi rồi, đợi lát nữa cũng mang theo Tư Tắc nhà em theo, anh gửi vị trí cho em.”
 
Yến Chân nghe mà suýt chút nữa bị sặc: “Hôm nay là ngày gì?” Còn có, đại lão không phải của nhà tôi…
 
Bên kia không chờ cô nói xong liền cúp máy, ngay sau đó, một tin nhắn vị trí được gửi tới.
 
Yến Chân nhìn vị trí, là trong một tiểu khu gần trường học. Cô dùng khóe mắt lặng lẽ quét qua Tư Tắc một cái, mặc dù xác định được anh không nghe thấy tiếng trong điện thoại, chẳng biết thế nào mà vẫn có chút bối rối.
 
Phát hiện ra sự chú ý của đại lão vẫn ở trên quyển sách cổ kia, cô an tâm, hỏi: “Du Hiền nói buổi tối muốn mời mọi người ăn cơm, anh có đi không?”
 
Tư Tắc ngẩng đầu nhìn cô mấy giây, nhìn đến mức nhịp tim cô lại có chút loạn mới gật đầu nói: “Đi.”
 
….. Nhìn chằm chằm người ta như vậy, quả thật quá phạm quy rồi.
 
Hai người đến lúc đó mới biết được, hôm nay là sinh nhật của Du Hiền, thọ tinh trực tiếp thuê căn phòng mở tiệc sinh nhật.
 
Khách mời chính là mấy chàng trai trong phòng làm việc của Tư Tắc, cộng thêm Nhậm Khởi Phi và một nữ sinh Yến Chân không biết.
 
Nam sinh người đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, người đang ở trên ban công dựng vỉ nướng, nữ sinh đang dùng máy ép làm nước ép trái cây tươi.
 
Yến Chân và Tư Tắc một trước một sau đi vào, Nhậm Khởi Phi nhìn thấy, vui vẻ gọi cô đến hỗ trợ.
 
Tạ Tuấn ở trên ban công ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Tắc, thoáng kinh ngạc: “Bà mẹ nó, lão đại thế mà cũng xuất hiện, cậu ta không phải luôn không có hứng thú với loại tình cảnh hò hét ầm ĩ này sao!”
 
Du Hiền chỉ chỉ đầu của mình: “Chỗ này phải chú ý phương pháp, lát nữa cậu ăn nhiều quả sổ một chút, bồi bổ não.”

 
Lão Viên ở một bên xử lý nguyên liệu nấu ăn lộ ra nụ cười thần bí: “Tớ đã nói trực giác của tớ không sai được.”
 
Sự chú ý của Tạ Tuấn lập tức bị quả sổ mang đi: “Quả sổ cậu mua chín sớm sao? Sớm như vậy đã ra thị trường rồi?”
 
Trọng điểm chú ý của cậu có phải sai rồi không?
 
Du Hiền và lão Viên đọc được câu nói này trong ánh mắt của đối phương.
 
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời rất nhanh liền tối xuống.
 
Mọi người vây quanh bàn ngồi xuống.
 
Nhậm Khởi Phi ở sát bên tay phải của Yến Chân, vị trí bên tay trái của cô dường như là đã hẹn để trống rồi. Mãi đến khi Tư Tắc rửa tay xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
 
Hai người vẫn là lần đầu tiên gần nhau như vậy, Yến Chân ngửi thấy trên người anh tỏa ra một luồng mùi thơm rất tươi mát nhàn nhạt, không biết là mùi sữa tắm hay là dầu gội đầu.
 
Nữ sinh thứ ba ở đây là bạn gái của Hướng Ninh, là một cô gái có chút ngại ngùng lại an tĩnh, vừa rồi còn có chút ngượng ngùng xin lỗi Yến Chân vì bài viết của cô ấy, Yến Chân an ủi nói không phải là lỗi của cô ấy, bảo cô ấy không nên để trong lòng.
 
Nữ sinh uống nước trái cây, nam sinh uống bia, Hướng Ninh xung phong nhận việc đi nướng thịt cho mọi người.
 
Vài ly rượu vào trong bụng, lão Viên bắt đầu không an phận, ồm ồm cuống họng, đề nghị mọi người chơi trò chơi quốc vương.
 
Tư Tắc lành lạnh liếc mắt nhìn anh ta: “Có con gái, đừng quá mức.”
 
Lão Viên dùng tay ra hiệu yên tâm: “Được, có thể dùng uống rượu thay cho bị phạt.”
 
Ở đây có 8 người, ngoại trừ Hướng Ninh đang ra sức nướng thịt, tổng cộng 7 người. Du Hiền lấy ra một bộ bài poker, tìm lá K thay thế quốc vương, còn lại rút thăm từ số 1 đến số 6.
 
Vòng thứ nhất, Nhậm Khởi Phi rút được lá quốc vương, cười lấy ra khí thế mất hết tính người: “Hừ hừ, đều chuẩn bị xong rồi chứ?”
 
“Số 1 và số 4, nói ra một điểm của đối phương làm bạn chán ghét nhất.” Nhậm nữ vương nói là mệnh lệnh của quốc vương.

 
Tạ Tuấn rút được số 1: “Đậu xanh, Tiểu Phi em muốn gây sự à! Số 4 là ai?”
 
Tư Tắc để số 4 lên bàn.
 
Tạ Tuấn ôm lấy chai bia, run lẩy bẩy, không muốn từ bỏ cơ hội chửi bậy đại lão lần này, hai mắt nhắm lại: “Có nữ sinh tìm tôi nói chuyện phiếm, cuối cùng lại muốn phương thức liên lạc của cậu ta.”
 
Lão ca cậu thật sự là không sợ chết!
 
Du Hiền và lão viên đọc được câu nói này ở bên trong ánh mắt của đối phương.
 
Tư Tắc vuốt vuốt cái ly trên bàn, nhướng lông mày, nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: “Am hiểu tối ưu hóa không có giá trị nhất.”
 
Đâm vào tim rồi, lập trình viên chú Tuấn lệ rơi đầy mặt.
 
Vòng thứ hai, lão Viên rút được lá quốc vương: “Ha ha ha ha ha ha ha, số 3 và số 4 đi đến ban công, số 3 hô ‘Tôi có rồi’, số 4 hồ ‘Là tôi đó’!”
 
Du Hiền là số 3, Tạ Tuần là số 4.
 
Tạ Tuấn cười mắng: “Mà! Tại sao lại là tôi!”
 
Hai người đi tới trên ban công, Du Hiền hít sâu, dồn khí đan điền, hô: “Tôi có rồi ~~~”
 
Tạ Tuấn không quyến luyến cuộc sống: “Là tôi đó ~~” Không cẩn thận còn phá âm.
 
Hai người vừa rống xong, tòa nhà ở đối diện cạch cạch cạch mở mấy cái cửa sổ ra.
 
“Hình như là cô vợ nhà ai có rồi?”
 
“Con là của người khác!”
 
“Thật là loạn!”
 

 
Du Hiền và Tạ Tuấn lập tức che mặt vọt vào trong phòng, đè lão Viên lại đánh một trận.
 
Nhậm Khởi Phi cười đến mức ngã nghiêng lên trên người Yến Chân.
 

Mấy người náo loạn một trận, điện thoại của Du Hiền có tin nhắn, anh ta nhìn mấy lần liền ném điện thoại cho Tư Tắc: “Lão đại, tìm cậu, hỏi cậu có tham gia biểu diễn lễ kỷ niệm thành lập trường không.”
 
Tư Tắc ấn mở, là lớp của bọn họ, hỏi anh có hứng thú tham gia biểu diễn không.
 
“A, nói đến kỷ niệm thành lập trường, nghe nói lần này tài tử Lý Tô Chiết của khoa âm nhạc cũng muốn biểu diễn.” Vẻ mặt bạn gái của Hướng Ninh ngóng trông: “Dáng vẻ anh ấy đánh đàn dương cầm cực kỳ đẹp trai, nam thần đó!”
 
Hướng Ninh lập tức chua giọng hỏi: “Ôi, không phải, nam thần của em chẳng lẽ không phải anh sao? Lý gì đó này là từ đâu tới?”
 
Nhậm Khởi Phi cầm lấy chân gà, điên cuồng gật đầu: “Lần trước nhìn thấy anh ta biểu diễn vẫn là trên buổi tiệc đón tân sinh viên vào năm nhất, tôi và Yến Yến cũng cảm thấy như vậy, nếu như có vương tử, hẳn là giống như anh ta.”
 
Du Hiền “Chậc” một tiếng, lắc đầu: “Nông cạn, biết đánh dương cầm liền đẹp trai sao? Anh bắn bi còn đẹp trai hơn cậu ta tin không?” Thành công thu hoạch được mấy ánh mắt khinh thường.
 
Tư Tắc cụp mắt, nhìn giao diện trên điện thoại, trong khung chat vẫn còn ba chữ “Không hứng thú”.
 
Sau đó, ngón tay anh giật giật, xóa đi một lần nữa gõ chữ/
 
“Được.”
 
Sau đó xóa đoạn đối thoại trả điện thoại cho Du Hiền.
 
Một đám người ồn ào đến hơn 8 giờ.
 
Hướng Ninh và bạn gái anh ta rời đi trước đi xem phim.
 
Yến Chân phát hiện ra, Tư Tắc đại lão sau đó cũng không nói lời nào, lúc chơi trò chơi cũng là uống bia thay thế.
 
Sau khi tan cuộc, mọi người tản bộ về trường học.
 
Vốn là Yến Chân và Nhậm Khởi Phi đi ở phía sau, mấy nam sinh đi ở phía trước. Du Hiền không biết nói gì, chọc cho Nhậm Khởi Phi chạy lên đá anh ta.
 
Phía trước thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười mắng pha trò, dần dần liền biến thành hai người Yến Chân và Tư Tắc rơi lại ở phía sau.
 
Hai tay Tư Tắc cắm trong túi, an tĩnh bước đi, ánh đèn ven đường mờ nhạt kéo dài bóng hai người hẹp dài. Buổi tối gió mát thổi tan sự khô nóng ban ngày, trong khoogn khí dường như có một mùi thơm ngát trộn lẫn với mùi rượu nhàn nhạt.
 
Yến Chân làm trơn cuống họng, không nói chút gì đó hình như là lạ, suy nghĩ một chút liền nói với Tư Tắc: “Hai ngày nữa lễ Quốc khánh, tôi sẽ đi một chuyến đến thành phố Q tìm kiếm giấy sửa chữa, giấy trong tay đã không đủ nữa, hiện tại chỉ có vùng núi bên kia còn có người chế tác loại giấy này.”
 
Qua mấy giây, Yến Chân nghe anh nói ra: “Tôi cũng đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận