Editor: Phương Phan
"Nếu cậu ấy vĩnh viễn cũng không nghĩ thông, em định sẽ cứ như vậy cả đời sao?"
"Vâng. Cho tới giờ phút này, em đều chỉ muốn có anh ấy." Cho dù có hay không có hôn nhân.
"Nhưng ngày nào cậu ấy còn chưa cưới em, ba sẽ còn không ưng ý."
"Không sao, ba sẽ không giận lâu đâu." Sau khi sinh Úy Úy, thái độ của ba đã mềm mỏng hơn trước một chút, nhìn thấy Lương sẽ không có vẻ mặt khó chịu, dù gì thì anh ấy cũng là ba của cháu ngoại ông, cho dù không thương cháu ngoại thì ba cũng sẽ niệm tình anh là người mà con gái rượu của ba yêu thương. Yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần có chút thời gian, cô hiểu ba cô mà.
"Em cảm thấy thông suốt là được rồi. Lương Vấn Hân quả là may mắn, gặp được người yêu thương cậu ta đến mức có thể bao dung nhiều như vậy. Nếu là người khác, làm sao có thể kiên trì một lòng đến bây giờ." Quả thực là hành động của người phụ nữ si tình nhất thế kỷ.
Cô bật cười. "Chị dâu à, trời sắp tối rồi, em vào phòng bật đèn đã, buổi tối ăn cơm lại tán gẫu tiếp."
"Đi đi đi, đi tìm tình nhân của em đi, chị không quấy rầy."
Bị trêu chọc, Quan Tử Dung quẫn bách. Quả thực là cô quan tâm người đang ở trong phòng, người đàn ông của cô.
Sau khi tạm biệt Thiệu Sính Đình, cô bước lên hai bậc cầu thang, đi qua cửa hiên trở về phòng, bắt gặp anh đang đứng đó.
Cô vô cùng tự nhiên, dịu dàng cười. "Tỉnh ngủ rồi à? Em đang định gọi anh dậy ăn cơm tối."
Lương Vấn Hân không nói gì, dang tay ôm cô.
"Làm sao vậy?" Cô khó hiểu. Biểu hiện của Lương có chút là lạ.
Anh tựa đầu vào vai cô, đáp một tiếng mơ hồ, không biết là lẩm bẩm cái gì.
"Lương, anh nói gì cơ?" Hình như cô mơ hồ nghe anh nói cảm ơn, còn có cái gì như là "không buông tay anh..."...
"Anh nói, em lùn thật đấy, anh cứ phải khom lưng." Thở dài. Cái này còn cần phải dựa vào cả đời đấy...
"..." Đã cho anh dựa vào là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh!
Người đàn ông này, hình như là ở rể nhà họ Quan?
Còn không phải sao? Đứa bé cũng mang họ Quan còn gì.
Không phải nghe nói bọn họ không kết hôn à?
Thì đó. Tiểu Dung quang minh chính đại đưa đàn ông về sống chung như vậy, làm sao mà không chọc cho ba nó tức chết?
Lại nói nữa rồi, chỉ cần có người thì ở đâu cũng sẽ có chuyện thị phi. Tò mò là bản tính của nhân loại, hàng xóm luôn rỉ tai nhau không ngớt lời. Gần đây nhà họ Quan đang là đề tài bàn tán nóng hổi, là trung tâm buôn chuyện hàng đầu của những người hàng xóm trong lúc trà dư tửu hậu.
Quan Tử Dung đi siêu thị mua đồ ăn về thì thấy mẹ đang ở phòng khách vừa xem chương trình nấu ăn vừa ghi chép lại. Cô hỏi: "Ba đâu rồi mẹ?"
Mẹ Quan đẩy đẩy gọng kính, chỉ về phía ngõ sau. "Cãi nhau với thím Thủy."
"Sao vậy ạ?" Ba với chú Thủy không phải là hàng xóm tốt của nhau ba mươi năm rồi sao, còn là bạn đánh cờ thân thiết nữa?
"Lúc nãy thím Thủy nói cái gì mà Vấn Hân là được bao nuôi... làm cho ba con nổi giận. Thật là, càng già tính tình càng tệ."
"Có sao đâu? Cứ mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói, Lương nói anh ấy không ngại."
"Chúng ta biết cậu ấy không ngại, tại ba con không chịu được khi nghe người ta nói A Hân không phải."
Quan Tử Dung ngạc nhiên, bật cười.
Hiện tại, ở nhà họ Quan này người được yêu thương nhất thế mà lại là Lương Vấn Hân. Ba bảo vệ anh rất kỹ, không để anh phải chịu ấm ức, thương anh còn hơn con gái mình, ngay cả cô cũng không thể hiểu nổi tình hình tại sao lại đảo lộn thành như vậy.
Bây giờ ba không thường xuyên tìm A Thủy bá chơi cờ nữa mà trực tiếp cùng Lương Vấn Hân chơi với nhau. Hai hôm trước cô còn nghe ba cô bị Lương đánh bại mà không chịu thừa nhận, bèn bị Lương trêu khiêu khích: "Ông già, thua thì nhận đi chứ." Ba cô giận đến gần chết, nói nhất định là anh đã giở mánh khóe gì đấy.
"Chậc, lớn tuổi vậy rồi, còn bị thua thảm hại như vậy, thật buồn cười." Em bé trong ngực anh cũng khoa chân múa tau cười vui vẻ, trông thật giống đang cười nhạo ba vợ nhếch nhác thảm hại.
"Hư, Úy Úy, cười nhỏ thôi, ba vợ thật chẳng phong độ tí nào."
Anh nói chuyện cực kì đáng ghét, thế mà ba cô lại bị khích tướng, lần sau lại tiếp tục tìm anh chơi cờ.
"Ba con ấy à, chẳng qua già rồi nên không chịu xuống nước, ngoài miệng luôn cùng A Hãn đấu khẩu, chứ thực ra trong lòng ông trân trọng cậu ấy hơn bất cứ ai. Những gì A Hãn làm cho con, mọi người đều nhận ra, cũng biết là cậu ấy đối xử với con thật sự rất tốt, nhất định sẽ thương con đến hết cuộc đời." Thời gian Dung Dung mang thai, cậu ấy ngày nào cũng cùng cô đi dạo nửa tiếng để thuận tiện cho việc sinh con, lúc bụng đã lớn, gội đầu không tiện, cậu ấy cũng gội đầu cho cô, động tác rất dịu dàng cẩn thận. Người có mắt đều nhìn thấy, đến bây giờ khi con đã bắt đầu học nói, cậu ấy luôn dạy Úy Úy nói "mẹ mẹ" chứ không phải "ba ba".
"Lương hiểu rõ." Ba mẹ đã không chỉ xem anh là con rể mà đối xử với anh như con đẻ, Lương Vấn Hân không thể nào không biết, tiếng "ông già" chính là đứa con ngỗ nghịch gọi ba mình, nếu không phải vô cùng thân mật như người trong nhà thì làm sao dám có thái độ trẻ con nghịch ngợm như thế.
"Về được nửa ngày rồi mà sao không thấy hai ba con nhà kia vậy?" Cô nhìn ngó hai bên trái phải.
"Bảo là muốn tắm cho Úy Úy, đi lâu rồi, chắc chắn là lại nghịch ở trong đấy rồi."
Quan Tử Dung lắc đầu, cười nói: "Để con đi xem thử."
Mới tới gần phòng tắm đã nghe tiếng con trai cười.
"Lương?" Đẩy cánh cửa nhà tắm vốn không khóa ra, hai cha con trần truồng ngồi trong bồn tắm, ông bố xấu xa đem con trai mới bảy tháng tuổi đặt trở phía trên bồn tắm lớn chơi cầu trượt, trượt xuống nước ngập đầu mới chịu dừng, một kẻ chơi đùa, một kẻ bị chơi đến ngu người.
"Hai cái người này, đủ rồi." Nàng cười gằn. "Nhanh đứng lên mặc quần áo vào, cẩn thận cảm lạnh."
Lương Vấn Hân để cô ôm con trai từ trong tay mình đi, thuận thế nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu. "Con trai cho em, đổi lại em phải vào tắm cùng anh." Bọn họ đã rất lâu rồi không tắm uyên ương.
Nghe lời mời mọc hết sức mờ ám, cô đỏ bừng mặt, khẽ mắng: "Ban ngày ban mặt tắm tắm cái gì, anh không sợ bì cười nhưng da mặt em không dày như anh." Đến lúc đó cả nhà còn không biết bọn họ ở trong phòng tắm làm chuyện gì sao.
Cô dùng khăn tắm lớn quấn quanh người con, anh vẫn còn nằm trong bồn tắm không chịu ra, cô đỏ mặt hờn dỗi: "Được rồi, anh mau đứng lên mặc quần áo vào, buổi tối ba mẹ ôm Úy Úy sang ngủ cùng, anh muốn thế nào thì như thế đó, được không?"
Miễn cưỡng chấp nhận được.
Anh sung sướng đứng dậy mặc quần áo rồi ôm con trai, vừa huýt sáo vừa trở về phòng.
Một lát sau cô vào phòng nói mẹ nấu cho anh một bát cạnh cách thủy, gọi anh ra uống, lại dở khóc dở cười phát hiện đang biến con trai thành món đồ chơi để chơi đùa.
Đứa trẻ mới sáu, bảy tháng ngồi còn chưa vững, được bọc thật nhiều tã, giống như con lật đật lúc la lúc lắc, ông bố xấu xa đưa ngón tay nhẹ nhàng đẩy trán nó một cái liền ngã vào tầng chăn bông dày được trải trên giường.
Bé con lúc thắng lúc bại, càng bị áp chế càng giãy dụa ngồi dậy hướng về phía ba. Nó nhận diện được, nhận biết được người thường âu yếm nó, người yêu thương nó nhất...
Lại đẩy, lại ngồi dậy. Lại đẩy tiếp một cái, lại ngồi dậy, rồi lại ngã xuống.
"A a a..." bé con không chịu, chống cự bằng cách duỗi thẳng hai tay, không có khí thế nằm dựa vào ba.
Nhìn thấy con trai sắp khóc, bàn tay to đưa ra bế bé con vào lòng, hôn một cái thật kêu. Bé con đang mếu máo lập tức cười ha ha vô cùng thỏa mãn, dựa sát vào người ba nó.
Người này thật là hết chỗ nói, già cũng trêu, trẻ nhỏ cũng chọc, làm sao mà thích giở trò đùa giỡn thế chứ?
Quan Tử Dung tức giận đem khăn lau mặt cho em bé, miệng không ngừng lẩm bẩm: "lại đùa với con, tóc cũng không sấy, nếu lại sinh bệnh thì cứ liệu hồn."
Anh liếc mắt. "Anh còn muốn chơi em...", chưa nói xong đã bị đánh một cái vào ót.
"Con còn ở đây mà anh nói linh tinh gì vậy hả!"
Chậc, bà quản gia càng ngày càng quản chặt, bây giờ đến cả nói chuyện cũng bị cấm.
"Đợi đã, bên ngoài lạnh đấy, anh mặc áo khoác rồi hẵng ra..."
Không thể nhịn thêm được nữa, hít một hơi thật dài...
"Bà ngoại à, em không làm bà ngoại anh một ngày thì không chịu được sao?"
Ba Quan cãi nhau với người ta cuối cùng cũng về nhà, thấy vợ mình đang ngồi cười ở trung đình, liền hỏi: "Có chuyện gì vui mà cười tươi đến vậy?" Liền kể chuyện vừa rồi.
Vợ chồng mới cưới đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. "Ôngkhông thấy là Vấn Hân gọi "bà ngoại" lại có ý giống như "bà xã" à?" Gọi kiểu này chẳng đáng yêu gì cả, nhưng cũng chứa đựng tình cảm lắm chứ, mỗi lần nghe gọi, lại cảm thấy ấm áp trong lòng!
"Vậy có gì lạ đâu?" Dung Dung vốn là vợ nó mà! Ít nhất thì trong lòng người nhà họ Quan đều biết thế.
Tuy rằng chúng nó không kết hôn.
Sau đo shai năm, bọn họ sinh tiếp một em bé nữa, là bé gái.
Khi sinh con gái cô rất đau đớn, chịu đựng rất khổ sở, đến sắp mất nửa cái mạng mới sinh được. Sau đó anh kiên quyết bắt cô thắt buồng trứng, không để cô phải chịu đau đớn vì sinh con như vậy nữa.
Ngày đầy tháng con gái, ba cô rất vui vẻ mời bạn bè đến uống rượu. Trong nhà đã lâu rồi không huyên náo như vậy. Đêm đó cô cũng uống mấy chén, say khướt.
Trước khi đi ngủ, cô ngà ngà say ghé vào lỗ tai anh thì thầm: "Lương, em yêu anh." Dừng một chút lại hỏi: "Thực ra anh đã biết lâu rồi đúng không?"
Anh không trả lời, yên lặng ôm cô, hỏi lại: "Em có hạnh phúc không?"
"Ừm..." Thực sự rất hạnh phúc, bởi vì có anh.
Men rượu ngấm vào khiến cô mềm nhũn, liền nằm gục lên tấm chăn ấm áp, không nghe tiếng anh thì thầm thật khẽ...
"Anh cũng vậy, Dung, chúng ta kết hôn đi!"
Ba Quan và... người gọi là con rể:
Ba Quan rất không thích người nọ, thái độ vô cùng khó chịu.
Nói chuyện không để ý giọng nói, không coi ai ra gì, thái độ nhà nhã thoải mái, coi những thứ "nghiêm túc cẩn thận", "đi thưa về gửi" mà ông dạy con gái mình là thừa thãi.
Được, cho dù phẩm hạnh không tốt, thì ít nhất cũng phải thương con gái ông chứ. Nhưng cứ nhìn mà xem! Ngay cả việc ăn canh bồi bổ cũng phải để Dung Dung giục giã ba lần bốn lượt. Con gái ông từ nhỏ đã được xem như bảo bối mà yêu chiều, đến cả cái bát cũng không phải rửa, vậy mà lại bị bắt nạt như vậy. Thằng nhãi này còn có thể cao ngạo hơn được nữa không!
Thất bại! Thật thất bại! Ông ngồi đánh giá từng phương diện, chẳng có điểm nào đạt tiêu chuẩn!
Rốt cuộc là người này có điểm gì tốt? Dung Dung cứ khăng khăng như vậy, mắt nhìn người quá kém.
Ông vừa cho cún cưng ăn cơm, vừa lên án, nghĩ thế nào cũng không thấy cam lòng.
"Tiểu Bạch, lại đây."
Phía sau truyền đến một tiếng kêu to, con chó đang nằm dưới bàn tay ông liền quay đầu nhìn về người đàn ông đang bưng một bát đồ ăn.
Nó biết được nha, người này lần nào cũng có đồ tốt cho nó...
Giữa khí khái và đồ ăn ngon, con cún Tiểu Hắc vô cùng bất đắc dĩ mà chọn thỏa hiệp với đồ ăn.
Nhìn cún cưng bỏ mình mà đi, ba Quan tức giận trợn mắt.
Phản chủ!
Uổng công lúc nào cũng thương nó, có chuyện gì cũng tâm sự với nó, ai ngò chỉ cần một chút đồ ăn là nó đã bị mua chuộc, quay ra đầu hàng kẻ địch.
"Tiểu Hắc!" Nét mặt già nua không nhịn được, tức giận muốn gọi cún cưng trở về.
"Tiểu Bạch." Lương Vấn Hân kêu một tiếng, húp một miếng canh, lại tiện tay ném miếng thịt mềm mại thơm ngát xuống, vì thế Tiểu Hắc hoàn toàn không giãy giụa gì mà chạy đến dụi đầu vào chân anh.
Ba Quan càng nhìn càng tức giận!
Đây là tình yêu của con gái ông, ông lại cứ thế mà dẫm đạp lên tâm sức của cô!
"Cậu mù màu à? Nó là Tiểu Hắc!" Hừ hừ hừ, tức chết mất.
"Như vậy không có sáng tạo gì cả? Vậy thì tất cả chó đen trên đời đều gọi là Tiểu Hắc hết à. Cứ như vậy thì chợ bán thức ăn sẽ làm cho Tiểu Bạch ở thế giới loài chó không ngóc đầu nổi đâu." Ông già à, ông có biết tột cùng là ông đã tạo ra tội lỗi gì không vậy?
Kêu chó đen là Tiểu Bạch, người ta lại nghĩ là ngươi bị thần kinh!
Quan Phục Hưng không nghe lời anh nói, kiên quyết không thay đổi suy nghĩ, rồi như muốn chứng minh cái gì, liền gọi: "Tiểu Hắc, lại đây!"
Dù sao cũng là người chó tình thâm, cún con ngậm xương trong miệng, biết điều quay lại bên người ông chủ.
Quan Phục Hưng đắc ý hừ một tiếng, giống như ý nói: xem đi, nó thật sự gọi là Tiểu Hắc!
Lương Vấn Hân nhướn mi, thật sự đã ăn no rồi, đổ hết đồ ăn thừa trong bát xuống. "Tiểu Bạch, mày có ăn nữa không."
Quan Phục Hưng không dám tin, lớn tiếng gọi cún cưng trở về. "Tiểu Hắc, quay lại đây cho ta!"
"Tiểu Bạch! Lại ăn hết đi." Đừng có hại anh được không? Anh sẽ bị Thái Hậu lão phật gia lải nhải đến khi lỗ tai kết vảy luôn nha.
"Tiểu Hắc!"
"Tiểu Bạch!"
Ba vợ con rể đấu nhau, cún con vạ lây, bị bọn họ làm cho tinh thần hoang mang.
Tóm lại ta gọi là Tiểu Hắc hay Tiểu Bạch?
Quan Phục Hưng tức điên! Thằng nhãi này cứ nhất định phải làm trái ý ông mới được hay sao?
Người đàn ông này căn bản chính là muốn chọc giận ông, mỗi một câu nói với hắn là có cảm giác bệnh tim sắp phát tác.
Ông quyết định cả đời cũng sẽ không thích người không để bậc bề trên vào mắt này, hỗn láo tới cực điểm!
Quyết định này chỉ duy trì được đến lúc con gái sinh con thì hoàn toàn tan rã không còn một mảnh.
Một thời gian dài, ông nhận ra người đàn ông này tận tình tận sức như thế nào, cũng thấy người này che chở cho con gái ông hết mức, cùng cô đi dạo, giúp cô gội đầu, nửa đêm còn thức đọc sách kiến thức về thai nghén, con bé vừa khóc một cái thì chuyện gì cậu ta cũng đồng ý ngay. Hàng xóm xem thường cậu ta ở rể nhà họ Quan, cậu ta chỉ cười cười nói không để tâm, nói cứ nghe vậy rồi thôi bỏ qua...
Trái tim ông hoàn toàn bị thu phục là ngày con gái sinh con. Lương Vấn Hân đi vào phòng sinh, sau đó đi ra, ôm theo một đứa bé sơ sinh, giữa những người chờ đợi bên ngoài, anh bế em bé đi thẳng tới cho ông.
"Ba, đặt tên cho em bé đi!" Anh kêu tự nhiên như vậy, khiến ông nghe mà sửng sốt.
"Ta, ta đặt á?!"
"Đúng. Con với Dung Dung đã bàn rồi, để đứa trẻ mang họ Quan, ba là người lớn nhất, tên cũng nên do ba đặt." Xét về thứ bậc, ở đây không có ai lớn hơn ông rồi, lễ nghĩa này Lương Vấn Hân hiểu.
Quan Phục Hưng giật mình hiểu ra, anh không phải không hề để ý, chẳng qua ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã coi ba của Dung Dung là ba của mình. Thường ngày đấu qua đấu lại, nhưng lúc quan trọng thì tuyệt đối tôn trọng người lớn.
Ông không phải là không cảm động. Trên thực tế, lúc ấy ông quả thực là cảm động đến rối tinh rối mù.
Ông sinh bảy người con, tất cả cháu nội đều là do ông đặt tên. Nhưng ông cũng biết theo truyền thống thì con gái là con người ta, tên của cháu ngoại không đến lượt ông đặt cho...
"Tử Úy..." Ông thốt lên một chữ, nhưng không nghĩ lại dùng nó đặt tên.
"Úy Lam Đích Úy Mạ? Được đấy, Quan Tử Úy. Cảm ơn ba."
Một tiếng "ba" này khiến ông hoàn toàn bị cảm hóa.
Tuy ngoài miệng người này vẫn rất ngoan cố, cả đời cũng sẽ không thừa nhận, nhưng anh thực sự rất cảm ơn vợ chồng ông đã sinh ra Dung Dung, để anh có thể sống một đời hạnh phúc, nhưng mà... Quên đi, ông cũng không trông mong người kia nói được lời gì dễ nghe, chỉ cần trong lòng hiểu là tốt rồi, ông và Dung Dung giống nhau, tư tưởng tiến bộ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...