Khẩu Thị Tâm Phi Full

Lăng Phi liền ngây dại tại chỗ, con mắt chớp, lại chớp, khó được cà lăm: "Tiểu, tiểu xà, ngươi mới vừa nói cái gì?"

Vẻ mặt đần độn.

Luyện Thiên Sương liếc hắn một cái, quay đầu đi hống bởi vì sợ mà khóc thút thít Lăng tiểu quai, tức giận nói: "Không nghe thấy thì thôi."

"Đương nhiên nghe được nhất thanh nhị sở." Lăng Phi cũng không thèm để ý đến vết thương trên người mình, lập tức dính đi qua ôm lấy Luyện Thiên Sương, ôn nhu nói: "Nhưng chỉ nghe một lần làm sao đủ? Cho dù nghe trên ngàn lần vạn lần, cũng còn chưa đủ."

Nói, không thành thật xoa tóc dài của Luyện Thiên Sương chậm rãi tiến tới.

Khuôn mặt Luyện Thiên Sương ứng đỏ, thanh âm có chút khàn khàn, nói: "Ngươi đè lên vết thương của ta rồi."

"A... " Lăng Phi lúc này mới thanh tỉnh một ít, luống cuống tay chân muôn giúp Luyện Thiên Sương trị thương, quên toàn thân mình cũng là vết má, một đống đại thương tiểu thương.

Luyện Thiên Sương liền nhịn không được cười rộ lên.

Tướng mạo hắn vốn là anh tuấn, lúc bình thường lạnh lùng như băng không để ý đến người khác, cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt vô số, bây giờ cười như vậy, lập tức khiến Lăng Phi xem ngây dại, thật sự là lam nhan họa thủy.

Sao đó người nào cũng không quan tâm đến những vết thương kia.

Môi Lăng Phi không chút do dự đặt lên, nếm được mùi máu tươi trong miệng Luyện Thiên Sương.


Đáng tiếc vừa chạm liền tách ra.

Đột nhiên bị tiếng bước chân cắt ngang, Luyện Thiên Sương đằng đằng sát khí nắm quyền, cả giận nói: "Ta muốn giết họ Bạch kia!"
6

Người của Thiên giới ăn no không có chuyện gì làm, chuyên môn tới phá hủy chuyện tốt của người ta sao? Vừa không có lương, cần gì phải chuyên cần như vậy?"

"Dạ dạ dạ" Lăng Phi gật đầu đáp, vừa kéo Luyện Thiên Sương trốn phía sau cự thạch bên cạnh, "Bất quá chúng ta hiện tại cũng bị thương, cứng đối cứng nhưng tuyệt đối không được, hay là trước tránh một chút, bàn bạc kỹ hơn."

Đang nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Lăng tiểu quai.

Tiểu oa nhi trúng pháp thuật, lập tức ngừng khóc, nhắm mắt ngủ.

Bất quá đối phó Luyện Thiên Sương cũng không dễ như vậy, Lăng Phi vì phòng ngừa hắn quá mức xung động, không thể làm gì khác hơn hiến dâng cánh tay của mình cho hắn chà đạp. Luyện Thiên Sương cũng không khách khí, cầm cánh tay Lăng Phi cắn hai cái mới ngoan ngoãn an tĩnh lại, ngừng thần(nín thở) đợi.
5

Quả nhiên không lâu sau, liền có hai đạo thân ảnh một đỏ một tím từ trong đống loạn thạch đi ra, vừa đi vừa líu ríu nói không ngừng.

"Kỳ quái, hai người kia rõ ràng rớt xuống chung quanh đây, vì sao không thấy tăm hơi?"

"Lại cẩn thận tìm một chút đi. Lúc này chúng ta không thể không bắt tiểu Ma tinh, bằng không nếu Bạch Hổ đại nhân tiếp tục ở nhân gian, sợ rằng ngay cả hài tử cũng muốn sinh ra."

"Ai, nếu như Lưu Quang cũng đi theo thì tốt rồi, chỉ có hắn mới có thể khuyên Bạch Hổ đại nhân thôi."

"Muội muội ngốc, ngươi cũng không phải không biết tính tình Lưu Quang. Hắn nhẹ dạ thành cái dáng vẻ kia, nhất định sẽ lặng lẽ thả đi tiểu Ma tinh. Đến lúc đó không làm được nhiệm vụ, xui xẻo không phải là chúng ta?"

"Cũng đúng... "

Mắt thấy hai nữ tử càng đi càng xa, Lăng Phi hướng Luyện Thiên Sương nháy mắt.

Luyện Thiên Sương ngầm hiểu, ngón tay búng một cái, độc phấn giấu trong kẽ móng tay lập tức phiêu tán khắp nơi, trong cái sơn động nho nhỏ này tràn ngập nồng đậm sương mù.

Đưa tay không thấy năm ngón.

"Tỷ tỷ" Hồng y nữ tử lập tức sợ hãi kêu, "Có mai phục!"


"Nhanh đi tìm Bạch Hổ đại nhân... A!"

Sau tiếng hét thảm, tiên Lăng Phi đã quấn lấy cổ tử y nữ tử, mà Luyện Thiên Sương thì phi thân mà lên, tà tà bổ ra một chưởng, thuận lợi đem nhân đập hôn mê bất tỉnh. Còn lại hồng y nữ tử đương nhiên không đáng ngại, Luyện Thiên Suong tùy tiện đá một cước, liền đem nàng đánh ngã.

Sương mù dày đặc từ từ tán đi.

Luyện Thiên Sương cùng Lăng Phi đánh mấy trăm cái, sớm đã thăm dò lai lịch của đối phương, lúc này trong bóng tối cũng phối hợp thiên y vô phùng(không chê vào đâu), thực sự ăn ý mười phần.

Cho nên Lăng Phi ý vị la hét "Thần giao cách cảm", gương mặt đắc ý, cuối cùng bị Luyện Thiên Sương đá vài cái mới miễn cưỡng ngậm miệng.

Luyện Thiên Sương đau đầu gần chết, liếc hai nữ tử nằm dưới đất một cái, hỏi: "Tại sao không giết các nàng? Dù sao cũng đến nước này, cũng không sợ đắc tội người của Thiên giới nữa."

"Không nên không nên," Lăng Phi khoát tay lia lịa, nói: "Thật vất vả mới bắt được hai người bọn họ chất vấn, đương nhiên phải lợi dụng thật tốt một phen mới đúng. Ân, vừa lúc bắt bọn họ làm mồi, dẫn Bạch Thất Mộng vào cạm bẫy."

"Sao ngươi vẫn nhớ cạm bẫy kia của ngươi?" Luyện Thiên Sương phát hiện tuy là mình thích Lăng Phi nhưng vẫn chán ghét tính tình của hắn, nếu đổi lại là hắn, nhất định là trực tiếp giết giết giết!

"Bởi vì không thể liều mạng xong lên a." Lăng Phi hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của Luyện Thiên Sương, một tay ôm hông của hắn, một tay ôm Lăng tiểu quai, khẽ cười nói, : "Chúng ta vừa mới lưỡng tình tương duyệt, sau này còn muốn thật lâu thật lâu ở bên cạnh nhau, nếu như chết ở trong tay Bạch Thất Mộng, chẳng phải là rất oan uổng."

Luyện Thiên Sương lập tức trợn mắt.

"Ai nói muốn sống chung với ngươi?" Hắn vừa nói thích, người này liền nhảy tới sống bên nhau trọn đời rồi, có phải quá nhanh hay không?

"Ngươi không muốn sao?" Lăng Phi nắm tay Luyện Thiên Sương đưa lên hôn một cái, ánh mắt nhẹ nhàng êm dịu, con ngươi ở sâu trong mắt lộ ra vô tận nhu tình, cười nói: "Ta lại rất muốn ni."

Luyện Thiên Sương như trong mộng.


Hắn hẳn là chặt tay kia của Lăng Phi, lại bị ánh mắt ôn nhu đầu độc, hỏi: "Vạn nhất... cạm bẫy của ngươi không thành công..."

Thần sắc Lăng Phi khẽ biến, trong con ngươi có ánh sáng chợt lóe lên, nhưng lập tức khôi phục như thường, cười híp mắt mắt nói: "Ta đây vô luận như thế nào cũng phải đem Lăng tiểu quai cứu ra ngoài cái địa phương quỷ quái này, sau đó..."

Dừng một chút, nắm tay Luyện Thiên Sương thật chặt, bên môi vẫn như cũ hàm chứa nụ cười, từng chữ từng chữ nói: "Sau đó, cùng với ngươi chết ở một chỗ."

Kỳ thực giọng của Lăng Phi rất bình thản.

Nhưng tầm mắt của hắn vẫn rơi vào người Luyện Thiên Sương, thẩn sắc ôn nhu, đa tình như vậy, nhìn thấy lòng người đều đau.

Vì vậy Luyện Thiên Sương giơ tay lên, kìm lòng không đặng đưa tay ra, nhẹ nhàng thuận thuận gò má bên tóc rối bời của Lăng Phi. Sau đó ánh mắt hắn chuyển tối vài phần, đột nhiên nghiêng người hôn lên, trọng trọng cắn lên môi Lăng Phi.
2

Máu hai người xen lẫn cùng một chỗ.

Luyện Thiên Sương cắn tương đương dùng sức, hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm nói: "Ta cùng ngươi."

Cùng ngươi sinh, cùng ngươi tử.

Cùng ngươi... ở bên nhau trọn đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận