Quân Tùy lúc này đã cho quân lính ăn Tết sớm để chuẩn bị cho kế hoạch nam hạ.Canh phòng trong trấn thì chặt do người dân dồn về mua bán trao đổi vật phẩm, còn bên ngoài thì xem nhẹ.
Lính người Hán mới đến mặc dù đã quen với cái lạnh của phương Bắc nhưng cũng rất ghét cái không khí rét lạnh đặc trưng của cái vùng đất này.
Không như phương Bắc cái lạnh của tuyết từ da rồi thấm vào trong, mặc áo đủ dày là được.
Cái xứ này tuy không lạnh bằng nhưng nó lại lạnh từ xương phát ra, lúc nào cũng như dao kéo cắt vào da thịt.
Mặc áo dày mà vẫn run cầm cập, đã thế môi, da đầu, chân tay do thời tiết hanh khô nứt nẻ toác maú xót hết cả ra, càng ngâm nước càng bị nặng, không làm việc được việc nặng, tay chân nứt nẻ mà bắt cầm giáo tập thì dúng là cực hình.
Đám đi tuần toàn trốn vào mấy làng giàu vào quán rượu uống cho ấm người, hoặc đi trốn vào chỗ nào đó đốt lửa sưởi ấm rồi về.
Hôm nay cũng 1 đám người Hán trong quân Tùy cũng đi tuần tại trước lối vào con đường vào máy cái trại nhưng con đường đó toàn rừng.
Xe cộ không đi được, muốn chuyển hàng vào trại thì phải đi bộ và chở hàng bằng gùi,chính vì vậy 2 cái trại này chưa có ai phát hiện ra trong suốt 1 năm.
Bọn lính Tùy vừa rời đi thì gần đó có trong bụi cây có 2 lính đặc công của Bân đang nhìn chúng.
Bọn hắn đã được lệnh của Bân là không được phép có xung đột với lính Tùy trừ trường hợp bị phát hiện thì phải tiêu diệt toàn bộ xóa dấu vết , không được để phát hiện mình có trang bị.
Người lính tên Tuất nói với người lính tên Càng rằng:
-Mẹ nó nếu không phải chúa công không cho phép nổ súng với bọn này thì tôi đã làm 1 chàng AK này cho tụi nó biết mặt.
Tụi nó đánh giét dân mình bao nhiêu người rồi.
Càng nói nhưng trong tay anh ta vẫn cầm khẩu SVD :
-Tao cũng tức lắm chứ nhưng chúa công và ông Lâm dặn rồi nên thôi.
Mình giết tụi nó ở đây thì chúng nó kéo cả đại quân đánh làng mình mất, làng mình chưa đủ lực chống chúng.
Nhưng nhìn cái thằng bé vác đồ cho tụi này mặt non choẹt chắc13- 14 tuổi, chắc vừa vào quân, bằng tuổi em tao.
Bắn chết nó tao không nỡ.
Tuất nói:
-Mày nói đúng, mà tụi người Hán chúng nó đông dân như thế sao đưa đám trẻ con này đi lính ra chiến trường thế nhỉ?
Càng :
-Nghe chúa công nói là bên đấy nước Hán cũ bị chia thành 3 nước sau đó thống nhất mấy chục năm bây giờ bị chia thành 5 nước lớn cới thêm mấy nước nhỏ nữa.
Bên đấy đang đánh nhau dữ lắm, chết cả đống người rồi, bọn trẻ này đi lính xong mang xuống dưới này huấn luyện, mấy năm nữa lại mang ra bên đấy đánh nhau tiếp.
Tuất nói:
-Cái đếu! chỗ mình mà tụi nó coi khinh chỉ xứng đẻ trẻ con huấn luyện.
Mẹ tụi Hán chó chết.
Tao thề sau này tao cho tụi Hán này mỗi thằng 1 viên đạn vào chim cho tiệt giống.
Càng trêu:
-Không biết chúa công có đủ đạn để cho mày bắn không, nghe chúa công bảo dân tụi nó gấp toàn vùng giao châu này 40 lần cơ ( vì ko có thông tin dân số Giao châu thời nhà Tùy nên mình lấy số liệu thời nhà Đường là giao châu có 95 vạn)
Tuất kêu :
-Tụi nó đông dân như thế cơ à ! Tụi này dân đông, đất rộng mà tụi nó thích chiếm nước mình là sao nhỉ.
Đánh nước nào đéo đánh, toàn đánh nước mình.
Càng nói:
-Do chúng nó thích thế.
Chúng nó quan niệm đồ của mày tao cướp được là đồ của tao, mày cướp đồ tao thì tao đánh chết mày giành lấy, mày lấy lại đồ của tao cướp của mày là mày sai,tao đánh chết mày vì đó là đồ của tao.
Tuất nói :
-Mẹ nó ! vô lí thế.
Đồ của nó thì là của nó thì tao chịu nhưng đồ của mình mà tụi nó cướp thì là đồ của nó là thế quái nào.
Đã thế mình lấy lại đồ của mình từ trong tay nó cướp thì là mày đang cướp đồ của nó và mình sai.Bọn này đàu óc có vấn đề hay sao mà nghĩ là cái ý nghĩ này nhỉ.
Càng nói:
-Nghe vô lí nhưng cực kì thuyết phục.
Lí phật tử và các đại lão cường hào gia tộc lớn ở kinh đô Long Biên cũ cũng bị cái này cứng họng đấy.
Vì thế mà 1 lũ đầu hàng khi vừa đánh vài trận và bị chiêu hàng ngon ơ.
Chúng đã quên mất mình là người Việt và là 1 nước độc lập riêng ngang hàng với người Hán.
Chúng chỉ chăm chăm đọc sách người Hán, nhiều sách viết bậy bạ về nước ta mà quên đi lịc sử người Việt nên bị cái đám người Hán hiểu rõ về sách vở cãi cho cứng họng.
- Lúc đấy mà chỉ cần chúng nghĩ mình là người Việt và là nước độc lập thì chỉ cần đánh thôi đéo quan tâm cái khác thì có khi chúng ta vẫn là nước Vạn Xuân độc lập rồi.
Tuất ngơ ngác nhìn thằng bạn nối khố mà tròn mắt.
Thằng này thông minh từ bao giờ sao không biết vậy.
dấu tài nha.
Tuất nói:
-Kinh, Kinh thằng bạn của tôi thông minh phát sợ nha.
Tao chơi với mày từ bé đến lớn mà không biêt mày là thiên tài đấy.
Chú có tài thế mà anh không biết, dấu kĩ thế, chả cho anh em biết gì cả.
Bạn bè như con cẹc ấy.
Càng nói:
-Ủa cái này chúa công có nói cho chúng ta vào giờ bổ túc chính trị sau khi phụ đạo học chữ mới buổi tối mà.
Nói cho mấy chục anh em nghe hết mà, mày ko nghe à?
Tuất noi:
-Mẹ! lúc đấy vào buổi tối muộn, xong hết tập luyện rồi học chữ , giờ đấy tao ngủ , ko ngủ mắt cũng lim dim cả.
đầu óc đâu mà học.
Càng :
-Thế thì hôm nào tao bổ túc cho mày.
Học đi , sau này chửi bọn nhà Nho tụi Hán cho tụi nó cứng họng, khỏi chửi dân mình là bọn không học hành.
Mẹ nó ngay chính nước nó người Biết chữ đếm trên đầu ngón tay mà bày đặt.
-Mà trưa rồi mày lấy túi cơm mà chúa công cho ăn đi, tao canh, trong bình tông còn nước ấm đun từ lúc tờ mờ sáng đấy, trộn vào cơm ăn cho ấm bụng.
Cái bình này hay hay thật, giữ nước nóng được đến nửa ngày, đúng là thần vật.
-Tao đi báo cáo đã, mẹ nó cái bộ đàm Kenwood TK-3307 gì đó này chúa công đưa đều là thần vật cả,to bằng nắm tay mà truyền xa tiếng nói đến chục dặm.
Nghe nói bọn trinh sát trên núi có cái còn tốt hơn, to bằng cái đùi nhưng liên lạc xa trăm dặm.
Câu truyện trên là câu truyện mà các nhóm trinh sát thì thầm với nhau về sự thần kì của vị chúa công này.
Chính ngay cả lão Lâm sau khi biết thứ có thể truyền giọng nói đi xa cả chục, trăm dặm và được dạy trong suốt 1 tháng qua cũng phải quỷ xuống thề thốt trung thành với hắn vì lão đã coi hắn là thần được Lạc Long quân và Âu cơ phái xuống cứu dân tộc này nên mới có nhiều thần vật như vậy.
Bân thì cái đám lính dưới đất trinh sát thì hắn cho cái bộ đàm bình thường cảnh sát và dân đi phượt, thám hiểm hay dùng.Cái này toàn đồ hắn mua để đi phượt, có 4-5 cái, dễ sử dụng không lắt léo như quân đội và chúng chỉ có phạm vi hoạt động 4-5km.
Đám trên núi thì hắn cho dùng loại bộ đàm riêng của quân đội để truyền được xa hơn.
Những người lính này đã ngồi đây theo dõi suốt 5 ngày rồi.
5 ngày qua họ đã thuộc quy luật hoạt động 2 cái trại này, giờ giấc ra vào, tuần tra, số lính, các vị trí phòng thủ và chòi canh.
Bây giờ những người lính nằm trên đỉnh núi chỉ có mấy việc là thay phiên nhau giám sát 2 cái trại này qua ống nhòm thần kì có thể nhìn xa ban ngày cũng như ban đêm mà Bân mua mỗi con hơn 20 củ.
nhân 108 chỉnh nét.
Thay phiên nhau giám sát với túi ngủ và lều quân dụng, xếp đầy lá cây, thức ăn đóng gói sẵn ăn trực tiếp luôn không cần đun nấu, thằng nào muốn ăn đồ nóng thì xé gói tự sôi tự sôi.
Nước thì mỗi thằng mang 1 can 5l và 1 bidong 1l để ăn uống, còn rửa mặt, nước để làm nóng túi tự sôi thì tối làm chỗ hõm của lều hứng sương đêm.
Cả năm người 3 trên núi có 1 súngPK2 hộp đạn,1 AK47 cải tiến vát nòng với 6 băng đạn , 1 Remington Model 700 + túi 60 viên và 1 K54 với 6 băng đạn.
2 dưới núi có 1 SVD + 2 băng đạn dự phòng và túi 60 viên + 1 K54 với 6 băng đạn + 1 băng sẵn trong súng cho bắn tỉa , 1 1 AK47 cải tiến vát nòng với 6 băng đạn.
2 tiểu đội 5 người đều trang bị như vậy cả, đội dưới đất phải hỗ trợ đội trên núi mang đồ lên .
Trong mấy ngày này trong cái trại cướp, kẻ đứng đầu tên Dần không có họ vì đó chỉ cho quý tộc người Việt hoặc người Hán cũng diễn ra các cuộc họ tưng bừng chuẩn bị cho mùa Tết đến.
Tên dần này phía dưới có 9 đàn em thân tín đi theo hắn từ ngày đầu dang ngồi cùng cái bàn dài bày rượu thịt họp bàn cách cướp lương vì số lương thực trong trại chỉ đủ ăn cho hơn 1 tháng nữa, ăn dè sẻn 1 tý thì 2 tháng.
Tên Dần nói :
-Như anh em đã biết, trại ta không còn nhiều lương thực, sắp tới vụ xuân chưa phải lúc thu hoạch nên xung quanh không có lương thực dư, chúng ta khá khó mua lương thực mà mua được thì giá quá cao.
Hôm nay , tôi họp anh em ở đây để bàn xem làm gì để có lương thực và muối đủ dùng cho cả trại ít nhất là 3 đến 6 tháng nữa.
Hơn 2000 người trong trại đang chờ quyết định chúng ta để có cái Tết yên vui không lo nghĩ đấy.
Tên Tý chột có 1 mắt đứng thứ 6 nhanh nhảu nói:
-Đại ca à, chúng ta lúc đầu chúng ta là cướp, lập trại cũng xác định làm cướp nên tất nhiên chúng ta đi cướp rồi.
mấy làng quanh đây thiếu gì lương hahhahahahahah.
Cả đám cũng cười hahahahhaha theo.Dần mồm vừa cười vừa nói :
-Chú Tý! Chú là loi choi nhất trong anh em, nói năng bỗ bã không suy nghĩ gì cả.
Anh tất nhiên biết là chúng ta là cướp nhưng quanh vùng này làng nào cũng có hộ vệ mạnh cả, nhiều thằng từng đi lính cho Lí Phật Tử.
-Máy làng nghèo yếu kia cướp chảng bõ dính răng mà có khi chúng ta thiệt người.
Mấy làng giàu thì quân đội cũng như trang bị rất mạnh, có liên hệ với quân Tùy.
Cướp chúng nó không xong lại bắt được người của ta, hôm sau quân Tùy kéo quân cướp trại phí bao công sức anh em.
-Mấy làng tầm trung tuy trang bị kém hơn nhưng cũng quân sỗ cũng ngang ta, nhiều thằng từng đi lính.
Đánh chiếm thì được nhưng ta thiệt hại nặng, có cá lọt lưới thì quân Tùy làm cỏ ta.
Chúng mà biết ta ở đây chả kéo quân thịt vội, tiền bạc, phụ nữ, nô lệ lương thực ở đây cả, chúng ta khác nào miêngs mồi ngon
Trâu lé là thằng thứ 3 nói:
-Đại ca! vậy chỉ còn cái trại cách chỗ ta chục dặm đường thôi.
Trại đấy nhiều người, nhiều lương, nhiều gái.Nghe nói có mấy tên quần áo đẹp chạy vào đấy, chắc là bọn này giàu, bọn này còn vỡ đất làm ruộng tu hoạch năm qua không tệ.
Lính chúng nó toàn nông dân với mấy thằng từng đi Lính Lý phật tử nhưng em có đi trinh sát bọn này rồi, lính nó vừa ít lại thiếu huấn luyện do tập trung người xây trại và làm ruộng, chiếm nó là ổn rồi.
Trần Vân, xuất thân dòng thứ nhà quan lại Vạn Xuân cũ được ăn học đàng hoàng, đứng hàng thứ 2 là quân sư cho đám này.
Tuy nhiên tên này thích tự do bay nhảy dấn thân làm giang hồ, khi quân Tùy truy sát các nhà quan lại thì hắn trốn được và theo Dần.
Dần có quyết định gì cũng phải hỏi qua tên này.
Vân đứng lên, chắp tay nói:
-Thưa đại ca và các anh em , tiểu đệ thấy là cướp đám trại nạn dân này là phải.
Chúng ta không cướp chúng thì ta không có lương ăn.
Nhưng trại nó người cũng như mình, cho dù có cướp được thì theo tính toán của tiểu đệ thì với số người đó và trại ta cộng lại thì lương thực cướp được cũng chỉ có cho ta thêm 2 tháng nữa.
Tháng 6 mới gặt, vậy thì đến tháng 3 chúng ta hết lương.
-Anh em săn bắn thêm và ăn dè sẻn thì đến tháng 5, còn 1 tháng nữa tính sao, mà mấy nah em ta tập luyện nhiều ăn như hổ vồ ý không biết có đến được tháng 5 không..
Đấy còn là chưa kể vũ khí trang bị chúng ta hỏng hóc với cuộc chiến với đám kia, đám kia nhiều vũ khí gì cho cam.Hơn nữa còn muối nữa đại ca ạ, muối mắm của trại sắp hét rồi, đám kia nghèo hơn ta chắc không có nhiều.
Đệ sợ cho dù cướp đám kia thì cũng chỉ tháng 3 là hết muối .
-Còn chưa kể người trung thành với chúng ta có khoảng 60 người, còn lại thì chưa chắc trung thành bằng nửa 60 người kia.
Đánh nhau anh em hao tổn thì đám kia làm loạn tính sao.
Cả đám bắt đầu ngồi trầm tư suy nghĩ.
Trong cái trại này, nói về chữ nghĩa tính toán không ai hơn được Nhị ca nên cả trại nể trọng lắm, đại ca cũng phải nghe ý kiến nhưng được cái nhị ca cũng thích sống như anh em giang hồ nên hòa dồng mọi người, không có khinh bỉ loại người như bọn hắn như đám nhà nho hay con cháu gia tộc kia nen họ càng nể trọng.
Chưa kể nhị ca sống biết trên biết dưới không làm mất lòng đại ca, cũng như anh em bên dướ,i cũng không lấn quyền ai, nên 9 thằng này ai cũng quý.
Lời nhị ca nói bày ra rất nhiều vấn đề mà với cái đầu của chúng không nghĩ ra được, cái trại này 1 tay nhị ca quy hoạch sắp xếp., Bọn chúng ai cũng trầm ngâm kể cả Dần khi nghe lời người nghĩa đệ thân thiết có học thức này phân tích và tính toán.
Lão ngũ tên Mộng, thằng ác nhất trog nhóm đứng lên nói :
-Đại ca và anh em, theo tiểu đệ nghĩ để cho chúng ta có thời gian cầm cự ,thì đệ cho là khi cướp và bắt hết trại chúng.
Chúng ta nên giết hết người già, ốm yếu bệnh tật và cái đám từng đi lính đi, trẻ con bé quá thì cũng giết nốt cho đỡ tốn lương thực.
còn đám thanh niên thì bắt về làm nô lệ lao động, cho ăn ít đi.
Như vậy chúng ta có khả năng cầm cự đến lúc thu hoạch.
Mọi người cùng húp 1 hơi khí lạnh khi thằng này tính giết cả trẻ con bé tý.
Nhưng cả đám suy nghĩ lại thì cũng đành chấp nhận vì hiện giờ không còn cách nào khác.
Chúng lo chưa xong thân chúng lấy gì mà lo cho người khác.Tay Vân nói:
-Đại ca và anh em, tiểu đệ thấy chú Mộng nói đúng đấy.
Tuy có chút ác nhưng thời loạn mà, chúng ta lo thân mình chưa xong còn lo gì đến người khác.
Với cách của chú Mộng chúng ta đỡ tốn cả 5-700 miệng ăn.
Lão dần nghe vậy cũng nói:
-Được rồi ta quyết định như chú Mộng nói, cứ như thế mà làm, chúng ta cướp chúng vào buổi chiều lúc trời sắp tối ý.
Lúc này bọn này mới đi làm đồng và chuẩn bị nghỉ.
Đây là lúc chúng đói và mệt nhất, tấn công lúc này dễ dành phần thắng.
Cố gắng giải quyết nhanh lúc trời chưa tối để tránh có thằng chạy chốn mà không bắt được.
Nhị đệ theo đệ ta cướp ngày nào thì thích hợp.
Trần Vân nói luôn:
-Đại ca, tiểu đệ thấy lúc này mới rét, mà theo kinh nghiệm thì vào lúc cuối năm này mỗi đợt rét này kéo dài 7 ngày, bây giờ đc 3 ngày rồi.
Sau đợt rét này thì trời bắt đầu có nắng ấm và buổi chiều lâu tối hơn, ngày nắng ấm này sẽ kéo dài 2-3 ngày.
Đệ tháy nên tấn công lúc nắng ấm này thì quân ta sẽ phát huy chiến đấu tốt hơn do đỡ rét.
-Ngoài ra đám nông dân kia cũng vì mấy ngày ấm này mà tranh thủ ra đồng làm lâu hơn nên sẽ mệt hơn.
Quân lính của chúng có lẽ cũng vì tranh thủ đợt nắng ấm này mà hò nhau ra cày ruộng nên chiều tối cũng mệt hơn và canh phòng lỏng lẻo hơn.
Vì vậy, đệ nghĩ chúng ta đánh vào ngày cuối cùng của đợt nắng ấm là lúc chúng mệt mỏi và canh phòng lỏng lẻo nhất thì chắc ăn và chiếm nhanh, đỡ thiệt hại anh em, nhất là anh em trung thành với ta.
Cả lũ hô tuyệt.
Thằng Mộng còn bồi thêm :
-Đại ca, theo đệ nghĩ thì chúng ta nên cho mấy anh em bắt cóc mấy chục đứa đi làm đồng về sau cùng ra uy hiếp dể chúng hàng, có khi không tốn xương máu anh em mà vẫn chiếm được trại.
Dến lúc đó sống hay chết trong tay chúng ta cả.
Nếu chúng không hàng thì cứ từng đứa để em giết đi, lúc đó chúng sẽ mở cổng trại chạy ra đánh tay đôi với anh em mình.
Mà mấy lợi thế tường trại mà đánh tay đôi anh em chúng ta thắng chắc.
hahahahahah.
Cả lũ lại hô tuyệt vỗ tay, đập bàn rầm rầm Trần Vân cũng phải khen thằng này vì kế này quá tuyệt.
Dần noi:
-Chú Mộng khá lắm cứ duyệt thế đi.
Anh em chuẩn bị 7 ngày sau đánh chết mẹ chúng nó
BÁO BÁO
Bên ngoài có người chạy thẳng vào trong chỗ họp của đám cướp.
Dần ní:
-Có chuyện gì mà chạy hớt hải thế?
Thằng kia nói:
-Trại chủ, ông Lân ( thằng thứ 9) bảo con chạy gấp mang tin tức gấp mang về cho trại chủ.
Dần cầm lấy mảnh vải đưa cho Trần Vân xem vì hắn không biết chữ.
Trong 9 anh em chỉ có lão nhị biết nhiều chữ nhất, lão cửu có đi học xong bỏ nên biết cũng không nhiều chữ.
Đọc xong Trần vân hô lớn ;
-Đại ca, trúng mánh lớn rồi.
Cửu đệ báo rằng có đoàn buôn sẽ đi ngang qua đây, họ mua lương thực với muối và trâu.
Họ hẹn lão Lí và lão Hàng, lão Dục giàu nhất ở làng Đoài ,làng Hến 1 tuần nữa đén mua.
Có đặt mỗi lão kia 2 nén vàng đặt cọc.
mà đoàn buôn này theo như hắn biết có 2 người đứng đầu và 20 thằng hộ vệ
Cả phòng rộn ràng hẳn lên, đang buồn ngủ gặp chiếu manh, đang lo lắng cái gì thì có con lợn béo dâng đến tận cửa.
Thế là nỗi lo về sau không còn rồi, tay Dần cũng vui nhưng lúc này lão nhị liền ném boom vào hội nghị:
-Đại ca à, có cái khó ở đây là bọn kia đến và đi ngay trong ngày chúng ta đi cướp, khả năng cao là chúng ta chỉ cướp 1 bỏ lại đoàn buôn hoặc cướp đoàn buôn bỏ lại trại.
Vì đám đoàn buôn mới đến đặt hàng dã mang đi theo 20 người hộ vệ mà còn dùng vàng để đặt cọc.
Đệ nghĩ hắn đi lấy hàng cũng phải mang cỡ 50-60 người hộ vệ, có khi toàn là loại võ công cao hoặc từng đi lính, nên cướp với quân số đông mới được, chưa kể chúng ta phải phục bất ngờ nữa.
Cả dám lại trầm ngâm, mấy thằng tiếc nuối vì con môi đến mồm còn rớt, mà đây là dê béo toàn hàng ngon.
Lúc này Dần với kinh nghiệm dày dạn trộm cướp nhất và là lãnh đạo nói :
-Các chú không phải nghĩ gì nhiều, việc này đơn giản.
đầu tiên chúng ta cho 1 đám người khoảng độ 20 anh em và 30 dân trại.
hôm đấy khi đoàn xe đi lấy hàng đi qua thì chặt cây lăn đá chặn đường.
Đám này kiêm theo dõi xem khi nào đoàn xe đi về.
Ta nghĩ sáng chắc chúng đến, chiều chắc về luôn vì đến tối chúng sẽ sang địa bàn huyện khác rồi mà trấn đấy ngay gần đây.
Mà trại ta ở giữ đường nên cho anh em lăn đá, cây chặn đường làm chúng lâu nhất có thể.
Hôm đấy huy động thêm trai tráng để thị uy trại kia cũng như vận chuyển đồ cướp
-Chiều chúng ta dẫn quân như cách của chú và chú Mộng.
Nếu thuận lợi thì chúng giải quyết cái trại này nhanh nhất, giết hết người cần 1 lượt, cho 50 anh em canh chừng và 50 người dẫn theo để kiểm đồ.
Còn gần 200 anh em chúng ta chạy thật nhanh đén chỗ đoàn buôn kia.
Nếu chúng vẫn bị chặn chưa đi thì ta tập kích bằng cung tên và đồng loạt sông lên làm gỏi đám kia.
Đám kia bất ngờ bị tấn công đằng sau sẽ bị đánh bật và dời sự chú ý sang đằng sau, lúc đó 50 người phía trước chạy ra tập kích.
Chặn đàu chặn đuôi có chạy vào mắt.
-Bảo anh em chặn đường cố gắng chặt nhiều cây và đá để kéo dài thời gian, nếu lâu và tối quá mà bọn ta chưa đến thì chứng tỏ chúng ta phải đánh mạnh mới chiếm đc trại kia thì cho anh em dùng cung tên tập kích đoàn buôn để giữ chân chúng và cho người về báo.
Nếu người báo tới mà chúng ta đánh trại này chưa xong thì thôi coi như số trời thả đám buôn đó đi, rồi dẫn người tiếp viện cho trại.
Cả đám trầm trồ khen đại ca có mưu kế hay tuyệt.
thế mới xứng lãnh đạo anh em.
Lúc này vị trí của Bân.
Hắn đã chia quân làm 3 đường , đường đi về phía trại nạn dân khoảng 60 lính và 5 đặc công + 5 đặc công trinh sát, 1 đường là đoàn buôn với 100 lính + 20 đặc công.
1 đường 40 lính và 5 đặc công tấn công trại thổ phỉ.
Trại thổ phỉ lúc này là phòng ngự yếu ớt nhất nên chỉ cần 40 lính cùng 5 đặc công cầm súng+3 đặc công trinh sát từ trước là có thể chiếm được.
Nhưng đội lính này là người xuất phát trước 2 đội còn lại vì họ phải đi qua đường dẫn vào trại cướp, đi lên trên 1 đoạn rồi nằm phục.
chờ có thông báo là xông vào cướp trại và chống quân từ trong trại tiếp viện.
Còn Bân thì hắn đi theo đoàn buôn, vì trận chiến lớn nhất là ở đây, bọn thủ lĩnh cũng là ở đây, hắn cần chỉ huy mọi người ở đây nhất là đám dùng súng và trang thiết bị thông tin liên lạc vì hắn là người duy nhất biết sử dụng.
Hắn cần đem những người con em yêu nước này về nhà sum họp với gia đình Tết này
THẾ LÀ CUỘC CHIẾN ĐẦU ĐỜI CỦA HẮN BẮT ĐẦU.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...