Trong hơn 1 tháng qua hắn chạy đôn chạy đáo kháp nơi tại căn cứ này, sắp tết rồi.
Năm này, mọi người không lo tết nữa, chỉ có đội lính tăng cường đi săn để kiếm thêm thịt ăn tết, còn các bộ phận khác thì năm nay khá nhàn.
Bên lão Trâu và Lão Phần trước kia tầm từ tháng 8 âm lịch đã phải tính cho gạo chuẩn bị Tết cho anh em, thóc nếp trong kho bình thường từ sau rằm tháng 8 là không ai được động vào 1 hạt.
Năm nay có Bân đại gia mang lương thực tới và số gạo nếp khổng lồ, trai tráng cố gắng săn thêm nhiều thịt để ướp muối hoặc treo gác bếp,tết lôi ra dùng.
Trong chuồng nhà nào cũng có nuôi thêm lợn để tết nấu bánh, chúa công bảo năm nay nấu nhiều hơn bình thường, gạo nếp, đậu , thịt lợn , muối không lo nữa, có người sẽ mua thừa ra.
Năm nay có cả hạt tiêu nữa, thứ này đắt lắm, cả lượng bạc 1 cân ( cân ta), chúa công bảo năm nay làm nhiều gấp mấy lần lên vì còn phải cho những làng quanh vùng.
Nhiều làng có người sắp chết đói nên phải cho họ có cái ăn mà có sức làm việc, no quanh năm hay không thì không biết nhưng no 3 ngày Tết phải có.
Lúc này trong nhà chính, Bân đang cùng bộ sậu của mình họp về những thông tin mà Lão Phần và Lão Bàn mang về để xem cung cấp trâu bò, lương thực và muối.
như thế nào.
Lão Lương nói: -Thưa chúa công, tôi nghĩ chả còn mấy nữa là Tết, ta cho người nấu bánh chưng sớm, sau đó phân phát đến cho 10 làng đói kém nhất thêm cả lương và muối.
Trâu thì tôi nghĩ rằng ngoài dùng trâu cũ của làng thì chúng ta nên mua trâu trên trấn về, có đắt 1 chút nhưng ít nhất cũng có trâu để phân phát cho các làng này.
Mỗi làng 10 con trâu và một số lưỡi cày bằng sắt binh khí cũ.
Còn 5 làng gần đây quy thuận nếu chúng ta đáp ứng đủ điều kiện chúng ta nói thì cho ít trâu hơn nhưng tăng cường cho lương và muối.
.
-Còn 2 bản người Mường quy thuận thì chúng ta đầu năm mới chúa công tặng quà và lên thăm luôn.
Bân nói:
-Ý kiến này rất hay, rất tốt.
Cứ như vậy mà làm, mà tiện thể để họ có thể cầm cự được thì ngươi bảo mọi ngừi có thịt gác bếp, thịt muối mang cho 10 làng nghèo nhất này.
Gạo cũ chúng ta có thể đủ nhưng còn phải nộp thuế và ăn cho đến lúc thu hoạch vài tháng nữa.
Lương thực ta có cung cấp cho mọi người ăn đến lúc thu hoạch cũng không vấn đề gì nhưng nó còn phải dùng cho cứu trợ khẩn cấp, chiến tranh hoặc thiên tai.
Tuy nhiên cấp mấy ngày tết và cấp để nấu bánh không là gì.
Ông cố gắng huy động mọi người bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu bánh, gạo nếp , đậu xanh,thịt, muối,tiêu ta cung cấp thêm, gạo dự trũ trong kho cứ lấy hết mà dùng, ta cấp thêm cho, ông bảo mọi người chuẩn bị mấy thứ khác.
-Lão Tùng ông cho tăng thêm lính ra ngoài săn thú, đánh cá, kiếm thêm thịt.
Tiện thể rèn luyện hoạt động đoàn đội, hành quân cho đám lính mới luôn.
-Lão Tượng trong mấy ngày này rèn gấp cho ta 1 cơ số lưỡi cày, Nếu không đủ hay không kịp cứ báo ta bù cho, nếu sợ thì lấy lưỡi cày cũ cung cấp cho họ cũng được nhưng phải rèn và gò lại cho mới.
-Lão Bàn, cố gắng trước tết phân phát bánh và gạo ,muối, trâu cho họ.
Phân theo từng đợt, đợt đầu này cho gạo, muối đi, đợt 2 cho thì mới mang bánh, trâu cho họ
- Lão Phần mệt ông lần nữa vậy, cố gắng mua trâu trên trấn và mấy cái làng giàu kia nhiều nhất có thể, không cần phải tăng giá cố mua gây tranh chấp để bọn chúng nghi ngờ.
Cố gắng trong 1 tuần rồi.
Lão Lâm đứng lên nói:
-Thưa chúa công còn 1 trị cướp, 1 trại dân thường và trại dân mới lập thì sao ạ.
Khả năng cao chúng sẽ hành động trước Tết, vì người Việt chúng ta luôn có thới quen giải quyết mọi việc trước Tết.
Mà tháng Giêng là tháng ăn chơi nên khả năng cao bọn chúng làm vụ lớn trước Tết.
Mà sắp tới quân Tùy sắp mang quân nam hạ, bọn chúng không quản đám cướp đâu.
Bây giờ tôi xin phép chúa công xử lý đám này trước tết.
-Bọn chúng mới lập trại được 1 năm , có khoảng hơn 2000 người, người già, phụ nữ, trẻ em chủ yếu.
Quân số khoảng hơn 200 tên.
Nhưng chủ yếu là trai tráng chúng bắt được hoặc thu trai tráng từ lưu dân mà thôi.
Lực lượng tinh nhuệ và trung thành với tên trại trưởng là lũ lục lâm thảo khấu theo hắn khoảng 50 tên.
Chúng ta cần tiêu diệt đám này còn đám khác tự tan.
Lão Tùng cũng đứng lên nói:
-Thưa chúa công chúng ta cũng nên tiêu diệt chúng.Tôi nghĩ vì chúng mới lập sức mỏng, người ít nên chắc chúng không giám cướp quân lương nhưng các làng và trại xung quanh đây thì chưa chắc.
Mấy bản Mường có thể chúng ko dám cướp, mấy làng giàu có có liên hệ với quân Tùy bọn chúng chắc chẳng dám cướp.
Vì những nơi này chắc có lực lượng hộ mạnh không chỉ hộ vệ chung mà còn những nhà giàu.
Quân Tùy chắc cũng thả cho đám này có số vũ khí bằng sắt nhiều hơn thực tế.
- Mấy làng nghèo thì cũng có thể nhưng chúng có khi chỉ đến bắt nộp bảo kê, cướp chẳng bõ dính răng mà còn mất nguồn mộ phu của quân Tùy.
Bọn nó tức lên sẽ diệt đám này.
-Còn mấy làng chúng ta và quanh đây.
Mấy làng này đều giàu hơn làng Bồ 1 phần, người cũng đông hơn, quân số khoảng 100 mỗi làng, huy động hết phải đông hơn, mà toàn người trước kia từng đi lính cho triệu việt vương hoặc lí phật tử.
Điều này chắc chắn chúng biết.
Chúng không ngu mà tấn công mấy làng này vì có thể tổn thất quân số của chúng nặng.
-Có thể chúng không tiếc trai tráng đi theo nhưng quân trung thành của bọn chúng vì chuyện này mà hao hụt vì chúng có hơn 50 tên.
Chưa kể chúng mà để chết quá nhiều thanh niên thì lấy ai thủ trại, lấy ai lao động, khiến dân cư bất mãn.
Chỉ cần có người ở đây báo về số cướp này tại trấn thì chắc chắn chúng sẽ bị quân Tùy hủy diệt do số lượng tài phú và dân phu có thể cướp và bắt công khai hợp pháp .
-Vậy còn chúng ta mấy làng quanh đây và trại lưu dân.
Làng Bồ lấy hết quân số khoảng 120 người.
Dân đây cũng đi lính , thằng Tán cũng từng là Lính Lí Phật Tử bọn chúng biết.
Chúng sẽ không ngu ngốc mà đánh vào đây như các làng kia.
Vậy......
Tất cả mọi người đều âm trầm, Bân nói để phá vỡ im lặng :
-Vậy còn cái trại những lưu dân mới lập thôi.
Vì đây toàn dân thường, trang bị kém, quân đội yếu, nhưng được cái họ biết làm nông và khả năng cao tích lũy khá nhiều lương thực, tiền bạc , vật nuôi và 1 số trâu bò.
Ngoài ra ở đấy đông người như trại của chúng, chúng có thể có thêm lao động, nô lệ rồi.
Hơn nữa trại này không có trên hành chính huyện nha nên chúng có cướp cũng chả có vấn đề gì.
-Ngoài ra Lão Phần này , lão có bảo là hẹn những làng lớn kia bao giờ quay lại không ?
Lão Phần nói:
-Thưa chúa công tôi hẹn 1 tuần nữa quay lại để mua hàng chỗ họ
Bân nói tiếp :
-Vậy có khả năng cao bọn chúng cũng nhắm vào lão rồi.
Người của chúng trong mấy làng giàu kia chắc cũng báo cho bọn ở trại về hành trình của chúng ta rồi.
Gần tết có thương buôn neo người chở theo đống hàng như lão đi đường thì đến chính ta còn muốn cướp chứ không nói gì chúng
-Vậy là có thể Tết này chúng làm 2 vụ 1 là lão Phần, 2 là trại lưu dân.
Mọi người lúc này cũng sửng sốt, Lão Phần cũng không nghĩ đến việc mình bị ngắm nhanh như vậy, Lão cùng từng bị cướp, lão cũng từng đánh lũ cướp nhưng gần nhà bị người ta tính kế cướp này đúng là chưa bao giờ.
Bân nói tiếp:
-Hiện tại ta thấy có 2 khả năng,: 1 là chúng cướp lão sau đó mới cướp trai, 2 là cướp trại trước sau cướp lão.
-Ta thì ta thấy bọn chúng sẽ cướp lão xong cướp trại sẽ có tỉ lệ cao hơn.
Vì chúng cho lão là người ngoài,lại ít người dù có là cao thủ thì với lợi thế đông người, lại bị tập kích bằng cung tên và ác loại bẫy như bẫy đá, chông, gỗ lăn vách núi thì khả năng chúng bị thất bại ít hơn và ít người chết hơn.
Còn cái trại kia thì chúng chỉ cần 100 tên cướp là sử đẹp cả lũ rồi.
-Thực ra cũng có thể chúng cướp cả 2 cùng 1 lúc, nhưng khả năng này rất thấp không đáng kể.
Đội buôn của chúng ta chắc chắn đi buổi sáng, tối thì hết địa bàn của chúng rồi, còn cướp trại chắc chúng sẽ cướp vào ban đêm.
Trừ khi Lão phần đi vào ban đêm không thì không có khả năng đấy xảy ra.
Lão Lâm nói:
-Thưa chúa công hay dẫn đội đặc công của lão, đảm bảo làm cỏ hơn 200 thằng cướp này.
Với thàn binh của chúa công làm gỏi đám này rất dễ.
Tiện thể thu cái trại của chúng vào luôn.
Chúng ta có luôn 1 căn cứ cho chúng ta luyện quân luôn.
Nuôi quân bao ngày giờ đã đến lúc thử lửa rồi.
Lão Tùng đứng lên:
-Lão Lâm đừng cướp hết công lao người khác như thế.Vụ này sao thiếu phần tôi được
-Thưa chúa công tôi xin lãnh 200 binh đi dẹp đám này, bọn này toàn ô hợp, quân ta được huấn luyện chính quy, tôi hoàn toàn có thể làm cỏ bọn này.
Hơn 1 tháng qua chúng tôi có tập luyện theo cách của chúa công mọi người thay đổi rõ rệt, anh em cũng được chúa công cho ăn đồ tốt nhất, lần này xin phép chúa công cho anh em lập công đầu.
Mọi người ngồi im lặng nghe 2 lão này chém gió vì hành quân đánh trận thì ai so được với lão Tùng nhưng lão Lâm cũng máu chiến thế làm cái gì nhỉ.
Mọi người có biết lão Lâm mới thành lập đội quân mới phục vụ cho việc của lão, có mấy chục người của lão mới huấn luyện của lão thì đánh đấm cái gì nhỉ, xông vào cho chết thêm người à.
Làng này không chịu đeo tang trắng nhiều đâu, sắp Tết rồi, có muốn cho người ta ăn Tết đầm ấm yên bình không đây.
Mọi người thì có nghĩ như vậy nhưng Bân biết hắn là thằng hiểu rõ nhất mấy chục người này hoàn toàn có thể tiêu diệt được bọn cướp.
Họ được huấn luyện riêng trong khu riêng không ai biết, không ai được phép vào trừ hắn có lệnh.
Cách huấn luyện mới chỉ là 1 phần, những người này toàn là thợ săn trong rừng tài giỏi cũng là 1 phàn, họ là lính tinh nhuệ cũng là 1 phần.
Võ vẽ hay ngón đòn mới hắn dạy ko được nhiều và họ cũng có nhiều thế võ khác phòng thân rồi không cần nhiều lắm.
Huấn luyện được đội hình đội ngũ và cách tập thể thao mới là kịch thủ.
Nhưng vì đây là đội quân tinh nhuệ của hắn dùng để giảm bớt xương máu người Việt, cũng như nhiệm vụ nguy hiểm bí mật nên hắn phá lệ cho họ sử dụng SÚNG.
Đúng vậy hắn cho họ sử dụng ak47 chính hãng Nga Ngố và 2 loại súng bắn tỉa Remington Model 700, SVD, súng máy PKM.
Bân chọn loại này vì nó dễ bảo dưỡng, tuổi thọ cao,dễ sử dụng, 1 người bình thường mất vài giờ để hướng dẫn sử dụng thành thạo tháo lắp, bảo dưỡng.
Hắn chọn chủ yếu để tối đa giảm sát thương cho quân mình vì những người này toàn là người giỏi cả.
Lão lâm khi nhìn tháy và cho thử dùng thì mắt lão sáng lên, mặt đỏ bừng, mồm luôn hô “ THẦN KHÍ, THẦN KHÍ”.
Lão cũng ước 1 ngày chính mình cầm 1 khẩu PK quét ngàn quân và cầm 1 khẩu SVD hạ sát tướng giặc giữa biển người ở khoảng cách cả dặm( dặm ta) mà thần không biết quỷ không hay.
Lúc đấy ta là thần chiến tranh, kẻ địch nghe tiếng súng của ta mà chạy khiếp vía.
Vì vậy trong làng hay có tiếng đùng đoàng của súng đạn.
Bân cho lính bắn thử bằng đạn mã tử để quen độ giật của súng, vài ngày sau hắn mới cho bắn đạn thật.
Binh lính cũng kinh hoàng khi thấy sức mạnh của súng, bọn họ chả khác gì lão Lâm cũng mong muốn 1 ngày quân địch nghe danh họ mà chạy.
Bân cũng dạy luôn cả đâm lê đánh báng, kĩ thuật khi hắn đi nghĩa vụ và bố dạy.
Thằng khựa kia nhập rất nhiều đạn mã tử
Đồng thời hắn làm vậy đẻ chủ đích giảm sát thương bên phe địch là người Việt vì hắn cũng muốn thu phục họ.
Bân cần những người lính này bắn chết chỉ huy đối phương là quân tự tan rã rồi, sau này nội chiến hay thanh toán đối thủ tiềm ẩn hay cả đám quân Tùy mà có người Việt tham gia cũng chỉ cần bắn chết chỉ huy người Hán là họ tự tan.
Ngoài ra cũng chỉ cần tạo áp lực cho đối phương bắt buộc phải rút quân khi mình trong tình thế hiểm nghèo.
Lão Tùng tuy không được dùng súng thì chưa đến lúc cho dùng, khi hắn chưa có thể tự sản xuất đạn dược và súng ống thế giới này, cũng như giáo dục cho họ hiểu được sự đáng sợ của nó.
Hắn cũng không muốn lính của hắn quá ỷ lại vào súng mà trở nên tự kiêu coi thường địch dễ bị tiêu diệt và thua trận như quân lê dương Pháp trong Kháng chiến chống Pháp của dân tộc nhất là các trận Hà Nội 1946, Thu đông 1947 hay biên giới 1950 khi đối đầu với QĐNDVN.
Hắn cần cho 1-2 thế hệ người Việt phải nếm chiến tranh giáp lá cà và thay đổi dần dần tư duy chiến tranh thì không cần hắn mà vẫn đi lên được lên được.
Đây là điều hắn học được sau những đêm dài đọc nhật kí của tay xuyên không hụt kia.
Đó cũng là lý do vì sao hắn chỉ cho quân đội lão Tùng sử dụng các loại cung nhựa tổng hợp hoặc các loại cung trợ lực bằng vật liệu hiện đại, nỏ hiện đại hay 1 số loại nỏ của máy tay hay làm trên mạng.
mà thằng khựa kia nhập cả đống, kể cả mũi tên hiện đại cũng thế.
Hắn cũng cho mẫu lão Thảo xem để lão có chế tạo được cung này bằng gỗ không, hắn mang cả những mẫu cung của các triều đại sau này để họ nghiên cứu.
Mặc dù bày cho họ 1 số cách nhưng nghe chừng khó khăn lắm cần nghiên cứu dài hoặc hắn phải nhập, âu cũng do trình độ kém mà, không thể như trình độ hiện đại được.
Lão Tùng nhìn thấy mấy đồ này và cho thử dùng thì mừng quýnh như gặp bảo bối vậy.
Lão luôn nghĩ sau này lão, con cháu lão cầm nó mà đại sát từ phương, đây đúng là con mẹ nó thần khí.
Bân định sang năm mới bắt đầu chinh phục các thế lực trong vùng mà không ảnh hưởng đến đám nhà Tùy và trong vòng vài năm bắt đầu dịch chuyển về phương nam mạn Thanh Hóa, Nghệ An.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy đã phải thu phục thế lực rồi, tuy là nhỏ không dáng kể nhưng nếu gộp cả 2 nơi thì hắn đã thành 1 thé lực lớn vùng này rồi, mọi chuyện vẫn là bí mật.
Có thể chuyển dịch 1 số ngành nghề sang mấy vùng kia cũng được, nó rất bí mật.
Vì 2 nơi này khá sâu trong rừng núi và heo hút không ai tới.
Hắn quyết định trong mấy ngày này dạy đám đặc công này sử dụng bộ đàm, kể cả Lão tùng và 1 số chỉ huy dưới trướng Bân nói:
-Ta tháy 2 vị dều nói đúng cả, nuôi quân bao ngày thì phải cho thử lửa nhưng giờ sắp Tết rồi, ta cũng không muốn Tết này tang trắng đầy nhà mà khóc trong nước mắt đâu.
Ta quyết định như vầy
-Ta sẽ huy động cả 2 ngươi gồm 200 lính lão Tùng và toàn bộ 40 người của Lão Lâm vào nhiệm vụ lần này.
2 người phải phối hợp với nhau mà hành động.
-Lần này ta cũng sẽ đi cùng vì không ai hiểu chiến thuật, cách sử dụng vũ khí mới hơn ta cả.
-Lão Phần cũng phải đi cùng chuyến này.
Nhiệm vụ cho lão và lão Tùng, Lâm 3 người phải kết hợp với nhau.
-Lão Lâm nghe ta nói này, Ta cần ngươi phái ra 10 người giỏi đi rừng nhất làm trinh sát thông báo tình hình hàng ngày của 2 trại.
Có biến động gì, có chuyển quân, chuyển người đi đâu thì thông báo ngay, phương thức liên lạc có gì ta sẽ dạy.
Lão Lâm:
-Vâng thưa chúa công
Bân :
-Lão Phần, chuyến này ông đi chắc chắn phải mang trâu, bánh , gạo , muối cho các làng đói kém nhất và người của 2 lão Tùng, Lâm đi theo.
Quân Lão Tùng thì đóng giả hộ vệ, Quân lão lâm thì đóng giả nô lệ nhốt trong xe tù
Lão Phần nói :
-Vâng thưa chúa công
Bân :
-Lão Tùng, quân ông chia 3 cánh, 1 cánh đi cùng lão Phần, 1 cánh đi sau rồi tiến về Trại nạn dân, 1 cánh đi về phía trại cướp.
Đi như nào thì đến nơi an toàn nhất phải nghe lời 2 lão Phần và Lâm.
Ta chắc đường đi vào trại bọn cướp này ko ít bẫy đâu.
-Tý nữa họp xong, lão Phần, Bàn, Tùng , Lâm ở lại họp cùng với ta kế hoạch tác chiến.
Chúng ta đánh 1 trận này phải thu hết cả 2 trại này để mở rộng căn cứ.
Tiến trình có nhanh hơn 1 chút so với những gì ta họp bàn với các ngươi trước nhưng nó cũng giúp chúng ta nhanh chóng mạnh lên và nhanh giành độc lập, khôi phục giang sơn hơn mà thôi.
Tất cả cùng hô ;
-Rõ thưa chúa công.
Ngay sau hôm đấy, một số người làng đã tạm biệt gia đình đi làm nhiệm vụ, họ hẹn trước tết sẽ quay về với gia đình ăn Tết.
Sau buổi họp đó cả làng bắt đầu không khí khẩn trương chuẩn bị cho năm mới.
Hắn nghĩ năm năm chắc phải cho mọi người ăn Tết sớm rồi, vì năm nay phải lo cho thêm mấy nghìn người nữa cũng có cái tết yên bình giống họ.
5 ngày sau cuộc họp, hôm nay làng làm lễ xuất quân.
Hôm trước xuất quân bân đã mở đống đồ hộp và thịt lợn tươi, nước ngọt cùng rượu trong đá không gian đãi họ 1 bữa đã đời, ngon nhất mà họ từng ăn.
Hắn phát cho họ bữa ăn toàn đồ túi mà người bình thường có thể mua trong siêu thị.
Đám quân lão Lâ chuẩn đồ full tác chiến hiện đại vì họ phải đi trinh sát nằm phục lãnh thổ địch , khi nào có lệnh mới được chiến đấu.
Đám quân lão Tùng thì mặc áo thường, trong tay nải có quần áo lương thực, đi giày cỏ và gùi có vũ khí, giáp đồng, giáp mây, giáp da , chăn ,màn của họ.
Không sao, Bân mặc vậy cho hoành tráng lễ xuất quân thôi, chứ đến làng Bồ là thay hết ý mà.
Đám trinh sát đi trước thì chuẩn bị dồ còn kinh khủng hơn.
Mỗi người 25kg.
Nhìn có vẻ nặng nhưng mà với những con người từ bé đến lớn phải kéo cày thay trâu thì vẫn còn nhẹ chán.
Đó cũng là lý do vì sao mà kháng chiến chống Pháp những người Việt Nam nhỏ bé có thể vận chuyển một lượng lớn quân nhu, súng đạn ra chiến trường với vóc người nhỏ bé.
Họ kéo cày thay trâu còn nặng hơn so với mấy cái hòm đạn này, họ làm cu li bốc vác cả tạ hàng 1 lúc nhẹ hơn so đóng đồ kia.
Sắp Tết rồi ai cũng muốn ở nhà với gia đình.
Bân bảo 2 Lão Lâm và Tùng cố gắng đưa mọi người bình an trở về.
Dặn lão Lâm, lúc đánh cứ đánh mạnh cho chúng sợ hãi vào, cố gắng giết sạch bọn cướp, còn người dân bị ép thì cố gắng đừng giết trừ khi có thể nguy hiểm tính mạng.
Đoàn quân không cờ xí rợp trời mà cứ lầm lũi mà đi trong yên lặng.
May mắn thay khi cận tết họ về 1 số người bị thương gãy tay chân, thưởng người phải nằm cáng nhưng ai cũng có thể trở về bình an trong vòng tay gia đình.
2 cái trại mà Bân thu lại được cho hắn rất nhiều cơ hội lớn trời cho, nó khiến hắn rút ngắn 1-2 năm để giành độc lập dân tộc.
Nó giúp hắn làm cho mảnh đất Trung nguyên kia của người Hán loạn thành 1 đống bầy hầy hơn nhiều, mất thời gian hơn so với lịch sử.
Mặc dù nó vẫn có kết quả như lịch sử nhưng đã cho hắn thêm thời gian vàng quý giá củng cố nền móng của dân tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...