.
"Bạn nói vậy là sao? Em là Jungkookie của bạn này" cậu run run nắm chặt tay hắn, đôi mắt vừa dừng khóc lại bắt đầu chảy nước mắt.
Kim Taehyung ngây người một lúc rồi bật cười.
"Tôi đùa thôi. Bé của tôi sao tôi quên được"
Nghe đến đây cậu liền thở phào đập vào tay hắn một cái.
"Trêu em là giỏi thôi"
"Tôi khát nước quá" hắn chẹp miệng khô khốc khẽ nhăn mặt.
"Đợi...đợi em một chút, em đi lấy nước cho bạn" Jungkook nhanh nhảu chạy ra khỏi phòng.
Lúc này Taehyung mới an tĩnh nằm xuống giường bệnh tịnh tâm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn ba Hyun.
"Ba à, cậu ấy là ai vậy?"
Ba Kim điếng hết cả người mở to mắt nhìn Taehyung. Y lo lắng đến gần giường bệnh xoa đầu con trai nhỏ nhẹ pha chút hốt hoảng hỏi.
"Con không nhớ Jungkookie sao con?"
"Con còn không biết cậu ta là ai thì làm sao nhớ được hả ba?"
Ba Kim sợ hãi nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ bình tĩnh đi đến chỗ Kim Taehyung, dùng đèn soi mắt của hắn, xong lại đo nhịp tim rồi hít một hơi sâu.
"Có lẽ là mất trí nhớ tạm thời. Khả năng hồi phục là 60%, còn tùy thuộc vào bệnh nhân và người nhà nữa. Tình trạng không nặng những vẫn phải lưu ý"
Kim Hyun thở hắt ra, lúc sau lại quay đầu dặn dò Taehyung.
"Con trai, kí ức cuối cùng của con là gì?"
"Là con đang nằm ngủ trong phòng giam ở nhà tù Hàn Quốc, đột nhiên tỉnh dậy lại thấy cậu ấy nhào vào ôm con. Chả hiểu gì cả"
"Trước đó con đã gặp thằng bé rồi mà không nhớ sao? Con đã tự giam mình trong phòng vì thằng bé đấy!"
"Không hề, con không nhớ gì về cậu ta hết ba ơi"
Ba Hyun trong lòng dậy sóng, bình thường Taehyung rất máu lạnh. Lỡ như làm cho Jungkook sợ không biết sẽ như thế nào.
Ba Kim vẫn đang lo nghĩ điều dư thừa mà không hề hay biết khi nãy cho dù không biết Jungkook là ai, hắn vẫn cứ ôn nhu mà đối đáp.
"Kim Taehyung, cái bé khi nãy ôm con!"
"Là...?" hắn vẫn đang đợi ba mình nói tiếp.
"Là người mà con rất là yêu, rất rất rất yêu luôn"
"Hả? Yêu hả? Con sao?" hắn bày ra vẻ mặt khó tin.
"Ừ!" ba Hyun gật đầu chắc nịch.
"Trước giờ đâu phải ba không biết con có bao giờ quen ai nghiên túc đâu. Giờ ba nói vậy con muốn tin cũng khó"
"Ba là ba của anh đấy, giờ đến ba anh còn không tin à?" ba Hyun cau mày nghiêm túc. Hắn thấy ba khó chịu như vậy cũng thôi đùa giỡn.
"Bây giờ con không nhớ gì hết ba à"
"Ba biết, Taehyung à, Jungkookie là bảo bối của con, con phải cố gắng nhớ lại để mà tiếp tục yêu thương thằng bé chứ con trai"
"Con nghĩ trước tiên ba nên bày con cách để em ấy không phát hiện ra con đã mất trí nhớ đi. Không chừng ẻm sẽ khóc toáng lên đấy, nhức đầu lắm"
"Chồng nhỏ của con mà con la nhức đầu, lúc trước còn thích chọc cho bé nó khóc để dỗ mà"
"Được rồi, lỗi con"
Ba Hyun thở dài xoa xoa rối tóc của Taehyung rồi đi lấy giấy bút ghi lại những thứ cần ghi nhớ.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Jungkook bưng khay nước đi vào bên trong đặt xuống giường bệnh. Taehyung nheo mắt nhìn mười hai ly nước đủ loại đặt trước mặt mình, rồi lại nhìn người nhỏ trước mặt đang cười tươi.
"Bạn thích uống cái nào thì lấy cái đó nhé, lúc nãy em không kịp hỏi bạn muốn uống gì"
"Tôi uống nước lọc là được rồi. Cực cho cậ-... em, cực cho em quá"
"Không cực mà, em sẽ làm mọi cách để Taehyungie khoẻ lại"
Hắn nhếch miệng cười nhìn câu một lúc rồi chọn đại một ly nước đưa lên miệng uống. Đợi Taehyung uống nước xong cậu dọn khay nước sang một bên, kéo chăn của hắn ra leo lên đùi hắn ngồi đối diện hắn. Kim Taehyung trơ mắt nhìn cậu.
Lẽ nào trước đây hắn thực sự dung túng cho bé con này đến mức có thể tùy tiện ngồi lên đùi hắn không thèm nhìn sắc mặt đến như vậy à?
Kim Taehyung nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cậu, điểm lên trán một nụ hôn rồi cất lên chất giọng khản đặc do ở bất tình nhiều ngày sinh thành.
"Có phải em bé lo cho tôi lắm không?"
Jeon Jungkook gật đầu lia lịa, môi nhỏ chu ra hôn đáp lại Taehyung nhiều cái.
"Vâng em lo cho bạn lắm, sao bạn bất cẩn như vậy vậy? Có phải...là do em nên bạn mới bị người ta hại như vậy không?"
Kim Taehyung dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu sau đó liếc mắt về phía ba Hyun. Ba Hyun cũng rất bất ngờ khi Jungkook biết chuyện Taehyung bị ám sát.
Taehyung nhìn biểu cảm của ba vội hiểu chuyện, môi nhanh nở một nụ cười trấn an bạn nhỏ trong lòng.
"Không, ân oán giang hồ thôi. Tôi đây không phải lần đầu gặp loại chuyện như vậy"
Jeon Jungkook nghe xong còn buồn hơn thế nữa, cậu ôm lấy Taehyung, vòng tay vỗ nhẹ lên lưng hắn vài cái như mẹ dỗ con.
"Taehyungie đáng thương của em"
Taehyung nhìn Jungkook, trong lòng trào dâng cảm giác buồn cười. Rốt cuộc là ai đang dỗ ai vậy? Cái bạn nhỏ này đáng yêu quá nhỉ?
Hắn vuốt lại tóc tai cho cậu, hôn hôn lên má cậu hỏi.
"Tối thế này rồi đã ăn uống gì chưa cục cưng?"
"Em chưa ăn, bạn đi ăn với em không? Hay em đi mua đồ ăn cho bạn nhé? Hay em với bạn đi mua?"
"Từ từ nào từ từ nào. Ba đã mua rồi kìa đồ ngốc" hắn chỉ về hộp thức ăn đặt trên bàn.
"Vậy bạn lại ăn với em nhé?"
"Ừm, nào ngồi dậy để đi ăn nào"
Jeon Jungkook xuống khỏi người Taehyung, còn rất hào hiệp đỡ hắn đi lại ngồi xuống ghế để dùng bữa.
Cậu không cho Taehuyng động vào, cậu muốn mình tự đút hắn ăn. Nhưng bạn bé Jeon Jungkook loay hoay mãi không biết cách gỡ cái hộp nên Taehyung đành tự mình làm.
Bày đồ ăn xong xuôi quay trở ngược lại đút cho cậu ăn, Jeon Jungkook như có như không quên mất Taehyung kia mới là người cần được chăm sóc. Rất vô tư ăn hết đồ ăn mà Taehyung đút cho, còn cười toe toét khoe đồ ăn rất ngon trong khi hắn chưa ăn được muỗng nào.
Màn đêm thư thả buông xuống nơi phòng vip của bệnh viện. Đèn trong phòng đã tắt, Jungkook nằm gọn trong lòng của Taehyung ngủ say, hắn từ từ mở mắt ngắm nhìn cậu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Em hình như là một người rất lạ.
Em không giống bất kì một minh tinh nào tôi từng quen.
Em hình như có chút ngây thơ và ngốc nghếch.
Em rất vô tư.
Em rất đáng yêu.
Dù chỉ vừa tiếp xúc với em khi vừa tỉnh dậy mới nãy thôi, nhưng em lại cho tôi cảm giac thoải mái đến lạ. Ở với em, tôi cảm nhận được thứ gì đó gọi là hạnh phúc len lỏi vào tim.
Tôi của thời gian trước ắt hẳn đã rất yêu em nhỉ em bé?
Nhưng giờ tôi thực không nhớ rõ em là ai, tôi mong kí ức kia có thể quay về, để tôi có thể yêu em thật nhiều thật nhiều. Hiện tại bây giờ, cảm xúc tôi dành cho em chưa rõ ràng, tôi không biết phải làm sao.
Em quá khác lạ, khi ba nói cho tôi biết tôi đã từng yêu em như thế nào, kể từng chuyện từng chuyện cho tôi, tôi đã rất sốc. Từ lúc sinh ra đến giờ tôi chưa từng yêu ai đến như vậy, tôi đã những tưởng bản thân sẽ chơi đùa tình cảm của mấy cô minh tinh màn bạc kia đến tận lúc già. Ai mà ngờ chứ, giờ lại đi yêu một em bé tròn xoe thế này.
Hắn bật cười nhìn Jungkook dù ngủ vẫn luôn ôm chặt hắn không buông, như sợ hắn sẽ rời đi bất cứ lúc nào vậy. Taehyung hôn lên môi cậu rồi thủ thỉ bên tai.
"Mong rằng ngày mai thức dậy sẽ được thấy em đầu tiên, bé nhỏ"
.
hôm qua có một số cmt làm mình khó chịu. cực kỳ khó chịu.
hình như mấy bạn bị thủy tinh tâm hả? vừa mới hỏi cậu là ai cái là ngược. ê không nma mình không muốn hở tí lại phải lên đính chính rằng mình không biết viết ngược nữa. hai fic kia mình đính chính mãi cũng chán rồi. mình chán lắm rồi ý, sao mấy bạn không chịu hiểu cho mình vậy? Taehyung đã đánh đập Jungkook hay Jungkook đi yêu người khác bỏ Taehyung đâu mà ngược với không ngược gì trời. khổ vcđ
có bạn hôm qua còn đòi giết mình, vui thực sự đấy haha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...