Trở về văn phòng tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn đem tài liệu giao lại cho Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ nhận lấy đặt ở bên cạnh, cũng không vội nhìn qua, chỉ liếc nhìn cô nói: “Không thanh toán cho cô, cô không có ý kiến gì đối với tôi sao?”
Lúc này tâm trạng của Thẩm Băng Đàn không tệ, mới không so đo với hắn: “Tôi nào dám, mọi quyết định của ông chủ luôn đúng, tôi đương nhiên không có bất kì ý kiến gì.”
Tần Hoài Sơ mắt nhìn đồng hồ, mới đó đã 5 giờ, hắn suy tư mở miệng: “Hay như vậy đi, tôi thấy cô nửa ngày nay chạy tới chạy lui tương đối vất vả, hôm nay cho phép cô tan làm sớm.”
Thẩm Băng Đàn không nghĩ tới sẽ có đãi ngộ này, nhưng mấu chốt là đối với việc này cô không thấy nó tốt chỗ nào cả.
Đêm nay cô đã có kế hoạch làm thêm giờ, nếu như bây giờ tan làm sớm, cô làm sao kiếm tiền làm thêm đây?
“Tần tổng, tôi còn nhiều bản thảo cần phiên dịch, sẽ tốt hơn nếu tôi trở về hoàn thành chúng.Tôi không thấy vất vả, thật sự không vất vả chút nào.”
Nhìn thấy dáng vẻ một lòng muốn kiếm tiền của cô, Tần Hoài Sơ không biết nên nói gì.
Thân là con gái, lại ở nơi vắng vẻ hỗn loạn như chung cư sinh viên kia, mỗi ngày không tranh thủ về sớm một chút sao, không biết cô lấy đâu ra lá gan lớn như vậy.
“Công việc không vội, ngày mai làm tiếp cũng được.”
“Không sao, tôi tăng ca đêm nay là xong ngay.”
Tần Hoài Sơ nhìn cô một lúc: “Cô muốn làm cũng được, nhưng nếu là cô tự nguyện tăng ca thì không có tiền làm thêm.”
“.…..”
Lời đã nói tới vậy, Thẩm Băng Đàn cảm thấy không cần cưỡng ép chính mình tăng ca.
Cô nhớ tới lúc nãy trong nhóm kiêm chức, nhìn thấy thông báo xế chiều hôm nay có phát tờ rơi.
Không có tiền tăng ca, còn không bằng đi phát tờ rơi.
Thời gian tập hợp là năm giờ rưỡi, tính theo khoảng cách này thì vẫn còn kịp, Thẩm Băng Đàn tranh thủ báo danh, vội vàng về văn phòng thu dọn đồ đạc.
Buổi trưa mua giấy cùng đồ dùng cũng không cầm đi được, trực tiếp rời đi, một mạch đến địa điểm kiếm tiền.
Kiếm tiền làm thêm không được, đến nơi này cũng không lỗ.
Cần phát tờ rơi ở trường học có rất nhiều, cô chọn trường trung học phụ thuộc C khoảng cách tương đối gần với công ty, cũng là trường cũ của cô.
Đã bốn năm, ngôi trường này không có quá nhiều thay đổi.
Thẩm Băng Đàn còn chưa kịp hoài niệm, người phụ trách đã đưa tờ rơi cần phát đưa cho cô.
Người phụ trách cùng bảo vệ đã quen với việc này, bảo Thẩm Băng Đàn và mấy người bạn có thể cầm tờ rơi trực tiếp vào sân trường.
Đang là thời gian cơm chiều, sân trường có không ít học sinh, mọi người mặc đồng phục xanh trắng, trên mặt tràn đầy nét thanh xuân rực rỡ.
Thẩm Băng Đàn cầm tờ rơi xuyên qua đám đông, trong đầu ký ức cứ lần lượt hiện ra, lại nhìn những khuôn mặt non nớt này, đột nhiên lại sinh ra lòng hâm mộ họ.
Đã từng có khoảng thời gian vô lo vô nghĩ ở nơi này, rốt cục cũng trôi qua rồi.
Một bạn dừng lại, nhận lấy tờ rơi trên tay cô, nói với nữ sinh đứng ở phía sau: “Niệm Niệm, là lớp huấn luyện vũ đạo này, cậu thích khiêu vũ nhất, có muốn báo danh không?”
“Giờ đã cao tam (lớp 12) rồi, cũng không phải là học sinh lớp năng khiếu lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi chứ, vẫn là thôi đi.”
Sơ Niệm cầm cốc trà sữa bước tới, miệng cũng không ngừng nói: “Vả lại những lão sư vũ đạo kia căn bản đều không tốt, trước đó mình…..”
Cô gái kia nói được nửa câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Băng Đàn, đầu tiên là kinh ngạc đến quên chớp mắt, sau đó đôi mắt bỗng sáng bừng: “Thẩm lão sư, đúng là chị rồi!”
Thẩm Băng Đàn bị sự nhiệt tình cùng ngọt ngào của nữ sinh trước mặt làm cho có chút mơ mịt.
Cách xưng hô vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, đã rất nhiều năm rồi cô chưa từng nghe thấy.
Thấy Thẩm Băng Đàn không nhận ra mình, Sơ Niệm điên cuồng gợi nhớ: “Chị không nhớ em sao, là Sơ Niệm đây, trước kia em đã học qua khóa vũ đạo của chị, em bị trật chân chính chị còn đưa em đi bệnh viện đó.”
Nói đến khóa vũ đạo đó Thẩm Băng Đàn có chút ấn tượng, nghỉ hè hồi cao trung cô có làm kiêm chức dạy vũ đạo, có dạy qua kha khá học sinh.
Khi đó tính tình của cô tương đối nhạt, ngoại trừ giảng dạy thì không thích giao lưu cùng người khác, có nhiều cô bé không dám lại tiếp xúc với cô.
Nhưng Sơ Niệm là một ngoại lê, luôn thích dính lấy cô nói hết cái này tới cái kia, là một cô bé lanh lợi đáng yêu.
“Hóa ra làm em sao.” Thẩm Băng Đàn cười chào hỏi.
Sơ Niệm hưng phấn đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Thẩm lão sư, rốt cục chị cũng nhớ ra em rồi!”
Thuận tay lấy tờ rơi của bạn học lật xem: “Đây là lớp huấn luyện của chị sao? Vậy thì em nhất định sẽ đăng ký, em thích nhất là khóa học của chị!”
Thẩm Băng Đàn có hơi giật mình, tay cầm tờ rơi siết chặt, chợt mỉm cười, lắc đầu: “Chị chỉ đến phát tờ rơi thôi.”
“Hả?” Trên mặt Sơ Niệm hiện lên mấy phần kinh ngạc, môi giật giật, tựa như có vô số lời muốn hỏi.
Mất một hồi lâu, cô cũng mở miệng: “Nhiều năm qua em không thấy tin tức về chị, hiện tại chị không khiêu vũ nữa sao?”
Sắc mặt Thẩm Băng Đàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tiện tay vén tóc lên khóe tai: “Đúng vậy, hiện tại là cuộc sống của người bình thường.”
“Mặc dù khá đáng tiếc, chỉ là nếu Thẩm lão sư đã lựa chọn thì chắc chắn là chính xác, là fan của chị, em sẽ luôn ủng hộ chị!”
“Cảm ơn.” Thẩm Băng Đàn chỉ vào tờ rơi trên tay: “Vậy các em đi trước, chị còn phải làm việc.”
Cô vừa mới đi được vài bước, đã bị Sơ Niệm gọi lại.
Sơ Niệm đi tới, muốn nói lại thôi, mất mấy giây mới có dũng khí hỏi: “Thẩm lão sư, cuối tuần này là sinh nhật của em, em có thể mời chị đến nhà em làm khách không?”
Việc này có chút đột ngột, Thẩm Băng Đàn không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Sơ Niệm lại nói: “Em thật sự……thật sự rất thích chị, nếu như hôm đó chị có thể đến, thì đây chính là món quà ý nghĩa nhất của lễ trưởng thành năm nay.”
Cô chắp tay trước mặt làm ra dáng vẻ cầu nguyện, trong ánh tràn đầy sự chờ mong cùng chân thành.
Hóa ra là sinh nhật 18 tuổi.
Thẩm Băng Đàn độc lai độc vãng đã quen, cũng không có bạn bè đặc biệt gì, vốn không thích những việc này.
Lại nghĩ tới lời Mẫn Phong khuyên cô trong điện thoại, một người ở thành phố lớn như vậy, hãy thử kết giao bạn bè, cũng không nên quá cự tuyệt thiện ý của người khác.
Cuối cùng cô cũng không nói lời cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, nếu như hôm đó chị có thời gian.”
Sơ Niệm cao hứng đến mất bình tĩnh, vội vàng lấy điện thoại ra: “Vậy chúng ta thêm Wechat của nhau đi, đến lúc đó em gửi địa chỉ cho chị.”
- ----------
Thẩm Băng Đàn tận dụng thời gian nhàn hạ của ngày thứ bảy để làm gia sư cho người ta.
Hơn năm giờ chiều mới kết thúc, cô bước ra từ khu biệt thự, nghĩ đến ngày mai sẽ đi sinh nhật của Sơ Niệm, nhưng mà quà còn chưa mua.
Tìm trên điện thoại một hồi lâu, cô đi xe đạp qua khu mua sắm.
Buổi chiều thứ bảy, trên đường tấp nập người đến người đi.
Thẩm Băng Đàn vừa đi vừa nhìn, suy nghĩ nên mua gì cho Sơ Niệm.
Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, qua lớp cửa kính nhìn vào kiểu dáng của những mặt hàng cũng rất đẹp.
Thẩm Băng Đàn đang định đi vào, đã thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một bên Tần Hoài Sơ vừa tìm gì đó vừa đi về phía bên này.
Hắn một thân áo khoác đen, tôn lên dáng người thẳng tắp, ánh đèn nhàn nhạt rơi vào trên đỉnh đầu hắn, tạo cảm giác vừa sạch sẽ vừa soái khí, khiến người khác không thể rời mắt.
Không khoác trên mình âu phục giày da, trên người hắn lại mang theo vài phần khí chất thiếu niên năm đó, vừa rực rỡ nhưng cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Thẩm Băng Đàn đang do dự có nên tránh đi hay không, đúng lúc Tần Hoài Sơ đã ngẩng đầu nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Băng Đàn bị ánh mắt của đối phương làm cho đông cứng tại chỗ.
Tần Hoài Sơ nhanh chân đi đến đứng trước mặt cô, mượn ưu thế của bản thân từ trên cao nhìn xuống Thẩm Băng Đàn.
Hắn không nói gì, Thẩm Băng Đàn đành chủ động chào hỏi: “Tần tổng, thật trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Tần Hoài Sơ gật đầu nhìn xung quanh: “Đi một mình?”
“Vâng.” Thẩm Băng Đàn trả lời: “Sắp tới sinh nhật của một người bạn, đến mua quà cho cô ấy.”
Tần Hoài Sơ mang theo ý cười nói: “Vậy thì càng trùng hợp, tôi cũng đến đây chọn quà sinh nhật.”
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu: “Ngài cũng có bạn tới sinh nhật sao?”
“Là em gái tôi.”
Sinh nhật hàng năm của Sơ Niệm, Tần Hoài Sơ đều dứt khoát đưa bao lì xì.
Năm nay hắn cũng định làm vậy, nhưng lúc sau ngẫm lại, tốt xấu gì cũng là sinh nhật 18 tuổi của nha đầu kia, hắn thân là anh ruột cũng nên chọn một món quà sinh nhật để ứng phó chứ.
Xế chiều hôm nay hắn có buổi tiệc xã giao, ở ngay khách sạn gần đây, lúc kết thúc mới chạy qua đây nhìn thử, tùy tiện mua một chút gì đó.
Không nghĩ tới có thể gặp được Thẩm Băng Đàn.
“Nếu đã như vậy hay cô giúp tôi chọn một món đi.”
“Tôi sao?” Thẩm Băng Đàn chỉ tay về mình, Tần gia ở Trường Hoàn cũng được xem là một hào môn nổi danh, chọn quà cho em gái của Tần Hoài Sơ, việc này cô làm không nổi.
“Không được tôi…..”
Tần Hoài Sơ trực tiếp cắt ngang lời cô: “Đây là nhiệm vụ do lãnh đạo giao cho cô, cô nhất định phải làm theo.”
“.…..” Nhưng hiện tại đâu phải giờ làm việc.
“Đúng lúc cô cũng chọn quà cho bạn, sở thích của con gái cũng không khác nhau là mấy, cô định mua cái gì?”
Thẩm Băng Đàn không còn cách nào, chỉ tay về phía cửa hàng trang sức bên cạnh: “Người bạn kia của tôi vẫn đang học trung học, tôi nghĩ học sinh cấp ba đều mặc đồng phục cả ngày nên định mua cho em ấy một cái trâm cài áo, cũng coi như tô điểm thêm cho em ấy.”
Tần Hoài Sơ nhìn cô một hồi: “Cô còn có bạn học cấp ba sao?”
“Trước đây có quen biết, mấy hôm trước vừa gặp lại.”
Tần Hoài Sơ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi sang cửa hàng trang sức: “Vậy cô chọn đi, thuận tiện giúp tôi chọn một cái luôn.”
“.…..”
Mua quà cho em gái mình cũng quá qua loa lấy lệ rồi.
Thẩm Băng Đàn thay em gái của hắn cảm thán, thật sự là quá thảm rồi!
Ở cửa hàng trang sức dạo một vòng, cuối cùng Thẩm Băng Đàn dừng lại ở một chỗ, ánh mắt bị thu hút bởi một trâm cài áo được chế tác rất tinh xảo.
Cô cầm lên thưởng thức một hồi.
Trâm cài được làm bằng bạc, chạm hình con bướm, trên cánh của bướm còn khắc hình vũ công đang uyển chuyển múa.
Cô và Sơ Niệm là vì vũ đạo mới kết bạn với nhau, món quà này quả thật rất hợp.
“Cái này giá bao nhiêu?” Thẩm Băng Đàn hỏi.
Nhân viên cửa hàng nói: “Cái này là [1] bạc 999 nguyên chất, giá 379 tệ.”
[1] Bạc 999: còn được gọi là bạc Ta là loại bạc gần như nguyên chất, là kim loại mềm, dẻo dễ dát mỏng tuy cứng hơn vàng, có khả năng phát ánh kim nếu bề mặt được đánh bóng.( Nguồn: gg)
Thẩm Băng Đàn khẽ cắn môi: “Tôi lấy, gói lại giúp tôi.”
Tần Hoài Sơ ở bên cạnh nhìn, chỉ vào trâm cài trên tay Thẩm Băng Đàn: “Còn cái giống vậy nữa không?”
Nhân viên cửa hàng: “Có.”
“Vậy gói giúp tôi một cái.”
Thẩm Băng Đàn cảm thấy bản thân vẫn cần nhỏ giọng nhắc nhở một chút: “Tần tổng, đây trang sức bạc, tôi có thể tặng cho bạn nhưng nếu ngài lấy ra tặng cho em gái có phải quá lấy lệ rồi không?”
Tần Hoài Sơ trả tiền, nhận lấy gói quà từ tay nhân viên, bộ dạng cà lơ phất phơ nói: “Tình cảm anh em không thể dùng tiền để cân đo đong đếm được, tâm ý là vô giá hiểu không?”
“.……”
- ------------
Tần Hoài Sơ lái xe về Tần gia, Sơ Niệm đang ngồi trên xích đu trong sân đọc sách.
Sơ Niệm thấy Tần Hoài Sơ về, lúc đầu không có ý định hỏi, lúc sau nhìn thấy gói quà trên tay hắn, ánh mắt liền sáng rực lên.
Cô để sách xuống chạy tới: “Anh ơi! Đây là quà sinh nhật của em phải không?”
Tần Hoài Sơ ném nó cho cô, rất vô tình đi vào nhà: “Dù sao không giờ tối nay cũng đến sinh nhật em, đưa quà sớm cũng không sao.”
Sơ Niệm hoan hỉ nhận lấy, cùng anh mình đi vào nhà.
Ngồi trên salon mở quà ra xem, nhìn thấy bên trong là một trâm cài áo, còn rất độc đáo, mặt trên còn chạm hình một vũ công đang múa.
“Trâm cài này thật đẹp!” Cô chậc chậc hai tiếng, cảm thấy hôm nay mặt trời mọc hướng tây: “Anh, cái này đắt lắm đúng không, bao nhiêu vậy anh?”
Tần Hoài Sơ đi rót một cốc nước, ngồi bắt chéo hai chân trên ghế salon: “379.”
Sơ Niệm: “?”
Tần Hoài Sơ: “379 vạn.”
“Đắt vậy sao?” Động tác cầm trâm cài của Sơ Niệm càng thêm cẩn thận: “Sao anh lại hào phóng dữ vậy, em không phải đang nằm mơ đó chứ.”
“Em là em gái của anh, anh đương nhiên phải hào phóng rồi.”
“Nhưng cái này cũng đắt quá rồi.” Sơ Niệm nhìn trâm cài đánh giá một hồi: “Sao lại mắc như vậy, là bạch kim hả? Nhìn không giống lắm.
Hơn ba trăm vạn có đáng giá không?”
Tần Hoài Sơ khẽ nghiêng người, hai chân dài gác lên thành ghế, chậm rãi nói: “Anh tìm một nhà thiết kế trang sức đặc biệt làm cho em, trên thế giới chỉ có một cái, là độc nhất vô nhị đó, đương nhiên là đáng giá rồi.”
Không nghĩ tới anh mình lại tốt như vậy, Sơ Niệm bị làm cho cảm động, vui vẻ chạy tới bên anh mình: “Anh ơi! Về sau anh muốn em làm gì em đều làm cái đó, cũng không đối nghịch với anh nữa."
Tần Hoài Sơ xoa đầu cô, hai tay đặt lên đầu gối, lười biếng nói: “Em anh thật ngoan, mau lột quýt cho anh đi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Hoài Sơ: Em gái thật dễ lừa.
Thẩm Băng Đàn: Ngày mai anh chết chắc =_=
- --------------
Hoàn chương 9: 8h35
2935K
Lời editor:
379 tệ = 1.331.094 VNĐ
1 vạn = 10.000 tệ
379 vạn = 13.304.361.867 VNĐ
Mọi người đã thấy được sự lươn lẹo của anh nam chính chưa? Đúng là người làm kinh doanh có khác nâng giá không kịp đỡ luôn....chỉ tội cho tiểu Niệm thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...