Khắp Nẻo Thành Nam Lại Đón Xuân

BỆ HẠ, THÌ RA TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI, ĐỀU LÀ VÌ BẢO VỆ A DAO CỦA NGƯỜI

Tố Lan biết Yến Hoa muốn đến thăm cung Thần phi, lập tức chạy đến báo cho Hứa Ninh Hoà.

“Nương nương, bệ hạ tới rồi! Nô tì giúp người rửa mặt chải tóc.”

Hàn Đông ngăn cản: “Đợi chút, nương nương không cần chải chuốt lại.”

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Tố Lan nghe xong không vui: “Ngươi thì biết cái gì, sao để nương nương diện kiến trong bộ dạng này được?”

“Nương nương, người chịu uỷ khuất một chút, có thế mới khiến bệ hạ thêm đau lòng.”

Hứa Ninh Hoà cười: “Không ngờ, cung của ta có một nha hoàn thông minh như ngươi.”

“Tạ ơn nương nương xem trọng.”

Hàn Đông thấy vẻ ngậm đắng nuốt cay của Tố Lan, thầm mỉa mai: Dám đấu với ta!

Lúc Yến Hoa nhìn thấy Hứa Ninh Hoà, trong mắt quả nhiên tràn ngập thương xót.

Yến Hoa nói: “Ninh Hoà, nàng chịu khổ rồi.”

Đôi mắt Hứa Ninh Hoà lập tức đỏ lên, ngã vào lòng Yến Hoa, thanh âm nức nở: “Bệ hạ, người đừng nói như vậy, Ninh Hoà không khổ chút nào. Chỉ là, mấy ngày nay không thể cùng bệ hạ tản bộ rồi.”

Yến Hoa hạ giọng an ủi: “Đều là chuyện nhỏ, nàng nên chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?”

Nghe lời Yến Hoa giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, tâm tình Hứa Ninh Hoà mừng khôn xiết, nhưng trên mặt vẫn bĩu môi đáp: “Bệ hạ, thần thiếp đã không còn là trẻ con, biết tự mình chăm sóc.”

Hứa Ninh Hoà dựa vào người Yến Hoa: “Khi còn nhỏ, bệ hạ cũng từng bị phạt rồi sao?”

Nhắc đến vấn đề này, dòng suy nghĩ của Yến Hoa không khỏi biến chuyển đôi chút.

Năm đó, Tiên đế vẫn còn trị vì thiên hạ, mẫu phi của Yến Hoa là Nhàn phi.

Bốp.

Yến Hoa ngày bé bị mẫu phi tát một phát thật mạnh.

“Làm phản rồi! Là ai cho con lá gan dám đẩy đệ đệ của mình vào nguy hiểm!”

Yến Hoa cúi đầu, không nói lời gì.

Ánh mắt lạnh lùng của Nhàn phi từ trên cao rơi xuống: “Con muốn chừa cho nha đầu kia đường sống?”

Tâm tư bị vạch trần, Yến Hoa sợ hãi khấu đầu: “Mẫu phi, nhi thần biết sai rồi! Sau này không dám tái phạm!”

Nhàn phi cười nhạt: “Bây giờ mới biết sai?”

Yến Hoa sợ hãi run lên, không dám đáp.

“Yến Hoa, nhớ thật kỹ! Sinh ra trong hoàng thất, tình cảm chính là điểm yếu chết người của con!”

“Nhi thần hiểu.”

Đã gần mười năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ về cảnh tượng này, thái độ thờ ơ của mẫu phi và cả thân phận hoàng gia không thể tự mình làm chủ, đều khiến y thống khổ.

Hứa Ninh Hoà thấy Yến Hoa cúi đầu không trả lời, lên tiếng hỏi: “Bệ hạ? Bệ hạ?”

Yến Hoa định thần trở lại, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Hứa Ninh Hoà, thoáng chốc hiện lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh liền che đậy cảm xúc, khôi phục trạng thái cũ: “Nói đến đâu rồi?”

Tâm tư Hứa Ninh Hoà đều đặt trên người Yến Hoa, trong mắt tràn đầy yêu thương, làm sao có thể nhận ra sự chán ghét của y với mình, cho nên vẫn vui vẻ tiếp lời: “Nói đến, bệ hạ trước kia có phải từng bị phạt giống thần thiếp không?”

Yến Hoa đáp qua loa: “Đã lâu rồi, không nhớ nữa.”

Y bỗng nhớ lại ánh mắt mang vẻ oán hận của Thẩm Dao đêm nay, cả những hồi ức không vui thời thơ ấu, cảm giác mệt mỏi và bất lực bỗng đổ dồn về phía y, khiến cho Yến Hoa không còn hứng thú với bất kỳ điều gì.

“Thần phi nghỉ ngơi đi, trẫm còn tấu chương chưa xử lý xong, đêm nay không ở lại.”

Cùng lúc đó, cung Đức phi cũng rực sáng cả đêm.

“Nương nương, người nghỉ ngơi sớm thì hơn! Đêm nay bệ hạ… đến cung Thần phi rồi ạ.”

Câu trả lời này dường như nằm trong dự đoán của Mạnh Chi Tình: “Bệ hạ trực tiếp qua đó?”

“Bệ hạ ghé qua Côn Ninh cung trước, sau đó mới đến cung của Thần phi.”

Bàn tay nâng chén của Mạnh Chi Tình hơi khựng lại, thì thầm nói: “Người cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi.”

Thấy Yến Hoa rời khỏi cung Thần phi, Tố Lan từ trong bước vào phòng, đuổi cung nữ trước mặt: “Các ngươi ra ngoài đi!”

Hàn Đông vừa định rời đi, liền nghe thấy Hứa Ninh Hoà gọi mình lại: “Hàn Đông lưu lại.”


“Vâng.”

Tố Lan nhìn qua: “Nương nương, thế này… có chút không thoả đáng.”

Hứa Ninh Hoà không vui: “Có gì không thoả đáng, ngươi đang chất vấn bản cung?”

Tố Lan hoảng sợ đến mức quỳ xuống: “Nô tì không dám.”

Hứa Ninh Hoà hừ lạnh: “Có chuyện gì mà ngươi căng thẳng như thế?”

Tố Lan ngập ngừng liếc Hàn Đông, những vẫn cắn môi nói: “Nương nương, hậu cung lan truyền tin đồn! Nói bệ hạ có… ấn bệnh.”

(*) Ấn bệnh: Bệnh không tiện nói ra, ở đây liên quan đến việc nối dõi.

Hứa Ninh Hoà cau mày: “Ấn bệnh?”

Tố Lan ghé vào tai nàng ta, “Bệ hạ không thể…”

Hứa Ninh Hoà nghe xong, nổi cơn tức giận: “Dám ở dưới chân thiên tử đồn nhảm, đều chán sống rồi sao!”

Chân Tố Lan mềm nhũn, trực tiếp quỳ trước mặt Hứa Ninh Hoà: “Nương nương bớt giận.”

“Hàn Đông, ngươi đi điều tra xem tin đồn này đến từ đâu.”

“Rõ.”

Hứa Ninh Hoà thất thần ngồi trên ghế trường kỷ.

Đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện với mẫu thân trước khi vào cung.

“Ninh Hoà, thân thể của con dạo này thế nào rồi.”

Người lên tiếng là đại phu nhân của phủ Tướng quân, cũng là mẫu thân họ Vương của Hứa Ninh Hoà.

Đối diện ánh mắt của mẫu thân, Hứa Ninh Hoà có chút sợ hãi: “Thái y nói, đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Vương phu nhân ngồi trên chính vị, nhàn nhạt quét mắt qua nàng ta: “Sao lâu thế mà vẫn chưa có động tĩnh?”

Hứa Ninh Hoà khổ tâm: “Mẫu thân, người cũng biết, cơ thể con từ nhỏ đã sợ lạnh, không dễ…”

“Mấy ngày trước, phủ Anh Quốc Công truyền đến hỉ sự, nói nha đầu Nam Nghi có thai rồi.”

Tim Hứa Ninh Hoà chệch đi một nhịp: “Nha đầu đó năm năm nay vô phương cứu chữa, sao bỗng nhiên…”

Vương phu nhân đặt chuỗi phật châu trong tay xuống: “Nghe Anh Quốc Công phu nhân nói, trong kinh có một vị thần y nổi tiếng tên Mạt Ngọc, là cô ta chữa khỏi bệnh cho Nam Nghi.”

Hứa Ninh Hoà vội đáp: “Vậy mẫu thân có cách nào để cô ta tiến cung không?”

Vương phu nhân nhìn lớp trang điểm lộng lẫy của con gái, khẽ cười: “Hiện tại bệ hạ sủng ái con như vậy, chọn vài người thân tín vào cung, hẳn không phải chuyện khó?”

Hứa Ninh Hoà cân nhắc, lấy hết can đảm: “Con sẽ thử.”

Sau đó, vào ngày thần y Mạt Ngọc đến phủ bắt mạch.

Thần sắc nàng ta khẩn trương, suýt chút nữa nắm chặt lấy tay Mạt Ngọc, nóng lòng hỏi.

“Thế nào rồi?”

“Hồi bẩm nương nương, thân thể của người không đáng ngại, vấn đề chỉ là thời gian…”

“Cần bao lâu?” Nhìn thấy hi vọng, nàng ta nhanh chóng bắt lấy tay Mạt Ngọc.

“Nhanh là một năm, chậm thì ba năm.”

Hứa Ninh Hoà nghe lời này tựa sét đánh ngang tai: “Không được, quá lâu.”

Nhanh nhất là một năm…

Nếu như trong vòng một năm, Thẩm Dao hoặc Mạnh Chi Tình hạ sinh đích tử, vậy sau này trong cung chẳng phải sẽ không còn chỗ cho nàng ta hay sao.

Mạt Ngọc ngập ngừng gọi: “Nương nương?”

Hứa Ninh Hoà nghĩ thế, trong đầu liền nảy sinh một mưu kế thâm hiểm: “Mạt Ngọc, ngươi có cách nào, khiến cho tất cả bọn họ không thể mang thai không?”

Nhớ đến đây, tâm tình đã lạnh đi vài phần.

“Nương nương, nô tì đã điều tra ra.”

Chính vào lúc nàng ta muốn chấp nhận số mệnh, tin tức của Tố Lan lại tới.

“Từ nơi nào?”

“Từ Hi cung.”


Quả nhiên là thế!

Hứa Ninh Hoà cười lạnh: “Mạnh Chi Tình, ngươi đừng trách ta bất nghĩa.”

_

Giống như sáng mọi ngày, các phi tần trong hậu cung đều đến thỉnh an Thẩm Dao.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Tường quý tần Vương Tử Vũ thường là người đến sớm nhất.

Đức phi Mạnh Chi Tình từ lúc nhập cung đều tỏ ra khiêm nhường Thẩm Dao, thời gian có mặt không sớm không muộn, lễ nghĩa không tồi.

Đợi sau khi các phi tần ngồi vào vị trí, Thần phi Hứa Ninh Hoà mới chậm rãi bước vào.

Hứa Ninh Hoà cười: “Các tỷ muội đều đến sớm vậy sao.”

Mạnh Chi Tình hừ lạnh: “Không phải bọn ta đến sớm, là có người không biết hai chữ quy củ viết thế nào.”

Hứa Ninh Hoà nhìn tấm áo lông trên người Thẩm Dao, trong lòng không vui: “Đêm qua muội muội vất vả thị tẩm bệ hạ, phỏng chừng Hoàng hậu nương nương sẽ không trách đâu.”

Nói xong, lại giả bộ hối hận: “Người xem trí nhớ của muội này, nương nương chưa từng được thị tẩm, đương nhiên sẽ không biết vất vả đến thế nào.”

Thẩm Dao trông dáng vẻ phô trương của Hứa Ninh Hoà thì có chút buồn cười, không cho là đúng đáp: “Hậu cung không thiếu tỷ muội hầu hạ bệ hạ, nhưng ngạo mạn tự đắc cỡ này, Thần phi lại là người đầu tiên.”

Mạnh Chi Tình khẽ cười, tiếp lời: “Hậu cung bị hạ lục đầu bài, Thần phi cũng là người đầu tiên.”

Hứa Ninh Hoà nhìn một màn kẻ tung người hứng trực tiếp trước mặt, bản thân không dám tranh chấp thêm, chỉ bóng gió một câu: “Không ngờ Hoàng hậu nương nương và Đức phi cũng có lúc tỷ muội sâu nặng như thế.”

Đúng lúc mọi người cho rằng cả ba không tránh khỏi nảy sinh một màn náo loạn, thì thị nữ từ đâu hốt hoảng chạy vào.

“Đức phi nương nương, không hay rồi.”

Mạnh Chi Tình nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Thái hậu trúng độc rồi ạ!”

Lời vừa nói ra, đại sảnh vốn đang ồn ào đột nhiên im bặt, từng người kinh ngạc kêu lên: “Cái gì!”

_

Từ Hi cung.

Yến Hoa đứng cạnh giường Thái hậu, nhìn thái y đang bắt mạch chuẩn đoán: “Mẫu hậu thế nào rồi?”

Thái y thu lại bàn tay của mình, cung kính đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, Thái hậu quả đã trúng độc!”

Đồng tử Mạnh Chi Tình lập tức mở to: “Trúng độc? Không thể nào!”

“Đức phi nương nương, loại độc này tên thực cốt tán. Là chất độc không màu không mùi, thường nằm trong kim bạc không dễ phát hiện.”

Mạnh Chi Tình hoang mang: “Sao có thể như vậy…!”

Sắc mặt Yến Hoa lạnh xuống, hạ lệnh: “Người đâu, phong toả Từ Ninh cung! Nhất định phải tìm ra kẻ hạ độc!”

“Rõ.”

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Một lúc sau, thị vệ dâng lên cho hoàng thượng một chiếc hộp. Thái y mở nắp, ngửi mùi hương bên trong, rồi làm một vài kiểm tra.

“Bệ hạ, trong hộp chính là thực cốt tán.”

“Tìm được ở đâu?” Yến Hoa nhìn thị nữ đang quỳ bên ngoài phòng Thái hậu, ánh mắt rét lạnh.

Thị vệ thành thực báo cáo: “Hồi bẩm bệ hạ, là tìm thấy trong cung của Đức phi nương nương.”

Mạnh Chi Tình sửng sốt, hai mắt run run nhìn Yến Hoa: “Không thể nào, trong cung của thiếp không thể có thứ này! Sao thiếp có thể hạ độc cô mẫu được!”

Nàng ta vội quỳ xuống: “Bệ hạ, thần thiếp bị oan, là có người muốn mưu hại thần thiếp!”

“Bệ hạ, chuyện liên quan đến uy nghiêm của hoàng thất, không thể dung túng nhượng bộ!” Hứa Ninh Hoà nhìn bộ dạng của Mạnh Chi Tình, không khỏi cười thầm.

Đức phi à Đức phi, do ngươi ép ta.

Đúng lúc này, hạ nhân áp giải một cung nữ đi vào.

“Bệ hạ, có người lén lút lẻn vào cung Đức phi, đã bị thị vệ kịp thời phát hiện.”


Cung nữ nhìn thấy Mạnh Chi Tình liền cúi rạp đầu: “Đức phi nương nương, xin người cứu nô tì, xin người cứu nô tì.”

Hứa Ninh Hoà cong môi: “Ngươi phạm phải tội gì, mà Đức phi phải cứu ngươi?”

“Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần phát hiện trong hành trang của cung nữ này có thứ đáng ngờ.”

“Dâng cho thái y.”

Thái y nhận lấy, dùng cách thức tương tự để kiểm tra: “Bệ hạ, đây cũng là thực cốt tán.”

Cung nữ đột nhiên lớn tiếng kêu gào: “Nô tì bị oan.”

Yến Hoa nhìn Mạnh Chi Tình, đối diện với ánh mắt của nàng ta, hỏi: “Ngươi bị oan cái gì?”

Cung nữ tưởng hoàng thượng nói với mình, mau miệng thừa nhận: “Là Đức phi nương nương sai nô tì làm, nô tì không biết gì cả.”

Mạnh Chi Tình vừa tức vừa sợ, nói chuyện cũng không còn nhu hoà như thường ngày: “Ngươi ngậm máu phun người! Ta sai ngươi làm lúc nào? Ta chưa từng kêu ngươi làm qua bất cứ việc gì!”

Cung nữ sợ đến run rẩy.

“Bệ hạ, cô ta vu oan hãm hại thiếp! Thiếp chưa từng sai khiến cô ta! Bệ hạ. Thiếp sao có thể hạ độc cô mẫu của mình chứ! Bệ hạ!” Mạnh Chi Tình quỳ gối, lết đến bên chân Yến Hoa, muốn vươn tay nhưng không dám nắm lấy vạt áo y, chỉ biết cúi đầu cầu khẩn.

Hứa Ninh Hoà bước đến cạnh cung nữ, ngồi xuống an ủi: “Ngươi đừng sợ. Có bệ hạ ở đây, sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng.”

Cung nữ không dám tin: “Thật… thật sao?”

Hứa Ninh Hoà cười nhẹ: “Bản cung không lừa ngươi làm gì. Chỉ cần nói thật ra, Đức phi đã sai ngươi làm gì…”

Mạnh Chi Tình thấy dáng vẻ Hứa Ninh Hoà, nhất thời hiểu rõ sự tình ngày hôm nay: “Hứa Ninh Hoà!”

Cung nữ bị tiếng hét của Mạnh Chi Tình làm cho giật mình, có phần do dự.

“Bệ hạ! Thần thiếp bị oan!” Dù biết rõ bản thân bị Hứa Ninh Hoà tính kế, nhưng không tìm được cách nào để phản bác, tất cả bằng chứng đều chỉ vào chính mình.

Dưới sự an ủi của Hứa Ninh Hoà, lá gan của cung nữ dần ổn định hơn, giọng nói run run bắt đầu lên tiếng: “Đức phi sai nô tì… sai nô tì hạ độc Thái hậu nương nương. Nếu như nô tì không đồng ý, người nhà của nô tì, sẽ…”

Mạnh Chi Tình tức đến choáng váng, chỉ thẳng vào cung nữ mắng chửi: “Ngươi nói láo! Ta uy hiếp ngươi lúc nào!”

“Lời nô tì nói đều là thật! Nếu như nô tì không đồng ý, muội muội của nô tì sẽ bị bán vào thanh lâu, còn đệ đệ thì bị áp giải lưu đày. Nô tì không dám kháng lệnh.”

“Hỗn xược! Ngươi vu oan bản cung!”

Thẩm Dao đứng một bên xem vở kịch đã được lên kế hoạch từ lâu, không khỏi cảm thấy, lòng người thật đáng sợ.

Nàng bất giác nhìn Yến Hoa đang đứng ở nơi trung tâm. Long bào tại thân, khuôn mặt dịu dàng năm nào đã trở nên lạnh lùng đến mức khiến nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu ngay từ đầu, nàng cũng giống như Mạnh Chi Tình và Hứa Ninh Hoà, để có được tình yêu của chàng mà dốc hết tâm tư, vậy người quỳ gối trong đại điện ngày hôm nay, có khi nào sẽ là nàng?

Mạnh Chi Tình thấy Yến Hoa không chút động lòng, tâm can lạnh toát: “Bệ hạ, người hãy tin tưởng thần thiếp. Thiếp sao có thể hạ độc cô mẫu, người đó là cô mẫu ruột của thần thiếp mà! Bệ hạ!”

Hứa Ninh Hoà quan sát sắc mặt Yến Hoa, ánh mắt loé lên, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bệ hạ, lời Đức phi nói cũng không hẳn là vô lý.”

Quả nhiên, chút dịu dàng ngày nào Yến Hoa dành cho Mạnh Chi Tình đã hoàn toàn biến mất.

“Người đâu, áp giải Đức phi xuống!”

“Rõ.”

Mạnh Chi Tình đảo mắt qua Thẩm Dao: “A Dao, A Dao, cứu ta với! Ta thật sự không hạ độc! A Dao, hãy tin tưởng ta!”

Hứa Ninh Hoà nhìn bộ dạng nhục nhã của Mạnh Chi Tình, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Mạnh Chi Tình, đây là kết cục ngươi tự tìm đến, đừng trách ta!

Thẩm Dao thấy vậy, nhớ về khoảng thời gian thân thiết năm xưa, không đành lòng mà lên tiếng: “Bệ hạ…”

Hứa Ninh Hoà phát giác Thẩm Dao muốn nói thay Mạnh Chi Tình, lập tức ra lệnh: “Không nghe thấy sao, bệ hạ nói áp giải xuống, các ngươi còn đứng đó làm gì!”

Hai thị vệ giữ lấy Mạnh Chi Tình, kéo nàng ta rời đi.

“A Dao!”

Mạnh Chi Tình vùng vẫy, chiếc vòng trên cổ tay liền rơi xuống đất.

“Đợi đã.”

Ánh mắt Mạnh Chi Tình tràn đầy hi vọng: “Bệ hạ…”

Hứa Ninh Hoà thấy Yến Hoa do dự, lo lắng gọi: “Bệ hạ!”

Yến Hoa ra hiệu cho cung nữ: “Ngươi qua xem thứ bên cạnh Đức phi.”

“Rõ!”

Hứa Ninh Hoà thấy cung nữ nhặt vòng tay lên, nhất thời đứng ngồi không yên, may có Tố Lan đỡ bên cạnh mới ổn định đôi chút.

Lúc cung nữ nhặt vòng, bên trên mặt đất có rất nhiều hạt nhỏ, bèn thu toàn bộ giao cho thái y.

Thái y ngửi qua, hỏi Đức phi: “Nương nương, chiếc vòng này người đã đeo bao lâu?”

Mạnh Chi Tình mơ màng: “Đã đeo một năm.”

“Nương nương, người lấy chiếc vòng tay này ở đâu?”

Đức phi sửng sốt: “Là… Thần phi tặng ta.”


Lòng bàn tay Hứa Ninh Hoà ướt đẫm mồ hôi, giả vờ bình tĩnh: “Thái y, chiếc vòng tay có vấn đề gì sao?”

“Bệ hạ, trong vòng tay có chứa linh lăng hương, nữ nhân tiếp xúc một thời gian sẽ không thể mang thai.”

Hứa Ninh Hoà cáo trạng đầu tiên: “Mạnh Chi Tình, ngươi thật lợi hại! Đầu tiên là hạ độc Thái hậu, còn dám mưu sát người nối dõi!”

Mạnh Chi Tình nắm được cơ hội chuyển thế, cao giọng đáp: “Nói láo, chiếc vòng này rõ ràng là ngươi tặng ta!”

Hứa Ninh Hoà đột nhiên quỳ gối, nước mắt chảy xuống: “Bệ hạ, vòng tay của Đức phi là do thần thiếp tặng, nhưng thần thiếp không hề động tay động chân vào đó.”

“Bệ hạ, cô ta đang nói dối! Thứ bên trong chiếc vòng tay này, thiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy! Chắc chắn là mưu kế của Thần phi! Nhất định là Thần phi!”

Hứa Ninh Hoà nghe xong, càng khóc thảm thiết hơn, cơ thể run không ngừng, gần như ngã quỵ xuống đất: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn không hối cải, dám vu oan cho ta!”

“Bệ hạ, chiếc vòng tay này Thần phi không chỉ gửi tặng một mình thiếp, còn có Tường quý tần, Trang chiêu nghi, Vân thục viện… Bọn họ đều nhận được vòng tay. Xin bệ hạ hãy kiểm chứng!”

“Người đâu.”

“Rõ.”

Thị vệ tiếp lệnh rời đi, Hứa Ninh Hoà càng ngày càng hoảng sợ, chân đã không thể đứng vững.

Tố Lan dùng sức đỡ lấy Hứa Ninh Hoà, cô ta quay đầu nháy mắt với Hàn Đông, biểu thị đến giúp. Nhưng Hàn Đông giống như bản thân không có mặt tại hiện trường, đứng im tại chỗ.

Rất nhanh, thị vệ đã quay lại, truyền vòng tay thu nhập được cho thái y.

Ở trước mặt mọi người, thái y vừa mở vòng tay, bên trong đã rơi ra rất nhiều hạt linh lăng hương.

“Thần phi, ngươi còn muốn nói gì không?” Ngữ khí lạnh tanh của Yến Hoa, hoàn toàn khác hẳn cách đối đãi với nàng ta trong quá khứ.

Hứa Ninh Hoà quỳ gối: “Bệ hạ, thần thiếp trước giờ thích nhất trẻ con, người biết rõ chuyện này! Thần thiếp sao có thể làm ra loại chuyện này! Là cô ta! Nhất định là cô ta hãm hại thiếp!”

Ngón tay Hứa Ninh Hoà chỉ thẳng vào Mạnh Chi Tình: “Cô ta sớm đã động tay động chân vào tất cả vòng tay, cho nên mới để bệ hạ sai người lục soát! Bệ hạ, thần thiếp bị oan.”

Nàng ta duỗi tay nắm lấy vạt áo y.

Yến Hoa một cước đạp ngã hai người, không để đụng tới nửa phần góc áo.

“Đức phi Mạnh thị, phẩm hạnh bất đoan, tước phong hiệu, đày vào lãnh cung.”

“Bệ hạ, thần thiếp bị oan!”

“Nể tình Mạnh gia ba đời trung thành, đây là ân xá lớn nhất ta có thể cho ngươi.”

Mạnh Chi Tình đột nhiên thông suốt mọi chuyện.

Thì ra, người khởi xướng âm mưu từ đầu đến cuối, chính là Yến Hoa.

Sở dĩ y tin lời Hứa Ninh Hoà đến vậy, là muốn lợi dụng tình thế để lật đổ hoàn toàn địa vị của Mạnh gia trong triều, đồng thời cắt bỏ quyền kiểm soát hậu cung của Thái hậu.

Y sủng ái nàng ta, cũng là chiêu trò đánh lạc hướng Hứa Ninh Hoà, để có thể bảo vệ người đó một cách triệt để.

Mạnh Chi Tình nhìn về phía Thẩm Dao, không nhanh không chậm bật cười. Sau đó hướng về Yến Hoa, tầm mắt rơm rớm một làn sương mờ: “Thần thiếp tạ ân điển của bệ hạ.”

Hứa Ninh Hoà không chịu thừa nhận thất bại, vẫn bày ra bộ dạng đáng thương, mong chờ Yến Hoa có thể mềm lòng: “Bệ hạ, thần thiếp thật sự vô tội!”

Thế nhưng, tất cả chỉ là lợi dụng, không có lấy một chút tình yêu, thì làm sao có thể mềm lòng đây.

Thần sắc Yến Hoa lạnh nhạt: “Thần phi Hứa thị, lộng quyền hậu cung, thất đức thâm hiểm. Từ nay về sau, giáng xuống dân thường, cấm túc vĩnh viễn trong Trường Thu cung, không được ra ngoài nửa bước.”

“Bệ hạ, thần thiếp bị oan, người không thể nghe lời Mạnh Chi Tình nói.”

Vào lúc Hứa Ninh Hoà sắp bị giải xuống, Yến Hoa cúi người bên tai nàng ta, nhẹ nói ra một câu: “Ngươi không tặng Hoàng hậu, là sợ nàng ấy phát hiện.”

Hứa Ninh Hoà sững sờ.

Giờ khắc này, Hứa Ninh Hoà không thể nhận ra người đứng trước mặt là Yến Hoa, vị hoàng thượng ngày ngày sủng ái yêu thương mình nữa. Dáng vẻ thập phần chán ghét và hận không thể tự mình xuống tay của y, khiến nàng ta cảm thấy thật xa lạ.

“Bệ hạ, người không tin thiếp?”

Yến Hoa khẽ cười: “Ta không tin ngươi, sao có thể định tội Đức phi?”

Hứa Ninh Hoà chết lặng, để mặc cho hạ nhân kéo mình đi.

Chỉ trong một đêm, hậu cung liền náo loạn.

Hai phi tần được sủng ái nhất đồng loạt thất sủng, một người đày vào lãnh cung, một người cấm túc vĩnh viễn.

Nơi hoàng cung thâm sâu này, thứ duy nhất không đổi chính là gạch xanh ngói đen.

Vào lúc Thẩm Dao đi ngang qua Trường Thu cung, nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Hứa Ninh Hoà. Nàng biết, Yến Hoa đối với nàng xem như là nhân từ rồi. Chỉ là bản thân bị quên lãng ở nơi hậu cung, cho nên mới không bị đuổi tận giết tuyệt.

Bắt đầu từ khi nào, mà người nho nhã ôn tồn như chàng, lại trở nên tàn nhẫn vô tình đến thế?

Thẩm Dao không biết nữa.

Nàng đứng bên ngoài Trường Thu cung, nhớ lại những lời bản thân từng nói khi Hứa Ninh Hoà mới vào cung.

Hiện giờ, ta đem nó tặng cho ngươi đây, Hứa Ninh Hoà.

Chàng yêu ngươi, là thật.

Muốn giết ngươi, cũng là thật.

“Nương nương, nên hồi cung rồi.”

Một tháng sau khi Mạnh Chi Tình bị đày vào lãnh cung, Thái hậu nương nương qua đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận