-Nhị điện hạ, van xin điện hạ khai ân, tha cho công chúa nhà ta, cầu xin người.
Bầu không khí đang tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng nói nặng nề của nha hoàn hồi môn Thu Tứ vang lên, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu liên tục,
gương mặt thanh tú đã bị vẻ hoảng sợ thay thế.
Tiếng khấu đầu “Bộp bộp” vang lên một cách khác thường bên trong gian phòng yên tĩnh, sàn nhà cứng chắc, cái trán trơn bóng của Thu Tứ dập
đầu đến nát, máu tươi tràn ra cùng với tiếng cầu xin thê lương của nàng, giọt giọt rơi xuống mặt đất. Thu Tứ thê lương kêu lên, mỗi một lời nói
như một lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình đâm vào trong lòng
Diệp Vân Sơ, nội tâm tràn ngập đau đớn.
Trên mặt hiện lên nụ cười thê lương, Diệp Vân Sơ cảm thấy máu trong
người mình lạnh hết cả, ở Đông Ly đối tốt với nàng chỉ có mình Thu Tứ
thôi. Nếu là ở An Khánhthì còn có chàng, còn có Thất ca. Ở nơi này không còn ai giúp nàng.
Trong lòng tự giễu, Diệp Vân Sơ lại nghĩ tới Diệp Vân Tuyết, cảnh
tượng giờ khắc này có phải Diệp Vân Tuyết đã sớm biết từ trước? Đây là
chuyện mà nàng ta muốn nhìn nhất? Hy vọng nàng có thể chết một cách thê
thảm, chịu nhục mà chết.
-Cút ngay!
“Phịch” một tiếng, Thu Tứ thét lên thê lương, thảm thiết, thân thể nhỏ bé bị Hạ Vệ Thần đá mạnh một cái văng ra xa.
-Còn không ném tiện nhân này ra ngoài?!
Tiếng kêu Thu Tứ thảm thiết cùng với tiếng hét phẫn nộ của Hạ Vệ Thần làm Diệp Vân Sơ đột nhiên bừng tỉnh, bây giờ nàng không thể chết được,
nàng không thể để Diệp Vân Tuyết đắc ý, không thể! Nàng không kịp chỉnh
trang lại y phục xộc xệch, nhảy từ trên giường xuống,vén rèm lên, giậm
chân tại chỗ, lạnh lùng nói:
-Không!
Diệp Vân Sơ đột nhiên bước ra làm ánh mắt mọi người dừng trên người
nàng. Cả thân người nhỏ bé của nàng được bao phủ bởi ánh sáng của ánh
nến, chỉ thấy áo nàng xộc xệch, váy hỷ đỏ nhầu nhĩ, cái vai thon trắng
nõn lộ ra, cổ trắng muốt thon dài xuất hiện vài dấu hôn, bàn tay nhỏ bé
run rẩy nắm chặt lấy áo che ngực. Dung mạo của nàng vào giờ khắc này
cũng hiện rõ.
Khuôn mặt trái xoan tinh tế, lông mi dày cong vút, đôi mắt sáng ngời, trong vắt như làn nước mùa thu, cái mũi dọc dừa nhỏ xinh, đôi môi anh
đào nhỏ nhắn, đáng tiếc là trên khuôn mặt kia bị nổi đầy những nốt mụn
nước, mụn nước sưng đỏ có ở khắp khuôn mặt, chi chít không hở ra một
chút nào, làm ngũ quan tinh xảo của nàng nhìn trông rất đáng sợ, vô cùng thê thảm.
Nữ tử quá xấu, dung mạo như ác quỷ!
-Ngươi…
Trong nháy mắt Hạ Vệ Thần trợn to hai mắt, nhảy dựng lên:
-Yêu quái!
Cảm giác ghê tởm từ sâu trong nội tâm hắn dâng lên, lúc này hắn tưởng mình sắp nôn. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến mình vừa hoan ái cũng nữ
nhân xấu như ác quỷ này, hiện tại nhìn thấy mặt mày của nàng, quả thực
làm hắn sống không bằng chết!
-Chết hết rồi sao? Còn không mau kéo ả ra ngoài?
Trong cơn giận dữ, Hạ Vệ Thần rống giận, giờ khắc này, hắn như dã thú bị kích động.
Diệp Vân Sơ liếc mắt nhìn tất cả mọi người một cái, vẻ mặt vẫn trấn
định như cũ. Nàng chậm rãi chỉnh sửa lại y phục, hai mắt nhìn thẳng Hạ
Vệ Thần, khẽ cười một cái, nhẹ nhàng nói:
-Hạ Vệ Thần, ngày đó ngươi cầu hôn ở An Khánh, mọi người đều biết
người ngươi cầu hôn là Diệp Vân Tuyết, ngươi có từng nghĩ tới, An Khánh
biết rõ người người muốn thành thân là Diệp Vân Tuyết, tại sao lại đem
người có tướng mạo xấu xí như ta đến đây? Việc được sắp xếp như thế,
chẳng lẽ ngươi không đánh giá được sao?
Giọng nói Diệp Vân Sơ ngọt ngào, nhưng trong ngữ điệu không hề có một chút cung kính, ngược lại như châm chọc, cười nhạo Hạ Vệ Thần có hành
động nực cười, muốn hắn đồng tình với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...