Một đêm hết sức điên cuồng, giống như một giấc chiêm bao. Khi hắn từ
trong mộng tỉnh lại, bóng dáng giai nhân trong mộng đã không còn nữa,
tim của hắn kinh hoảng, tìm khắp phía sau núi vẫn không thấy hình bóng
giai nhân, cho đến cuối cùng, hắn mới nhặt được ở bên cạnh thác nước
nhặt được một đồ vật bé nhỏ, đó là túi thơm đeo bên người của cô gái
kia, túi thơm đó khéo léo tinh xảo, trên nền vải màu hồng thêu một đó
hoa sen tuyết tinh xảo.
Túi thơm nhỏ bé đó giống như báu vật mà hắn nhặt được, túi thơm kia
tỏa ra hương thơm nhàn nhạt giống như nàng đang ở bên cạnh hắn, túi
hương này nhất định là vật mà nàng làm rơi.
Đợi đến sáng sớm, hắn vẫn không muốn rời đi, tìm cơ hội hỏi sư thiền ở chùa An Quốc, lại nghe vị sư thầy kia nói:
-Theo lời công tử thì đây chính là tiểu công chúa An Khánh, dung mạo
tiểu công chúa như thần tiên, xinh đẹp thiện lương, lần này công chúa
cùng Thất điện hạ đến đấy dâng hương cầu phúc, thật rạng danh cho bổn
tự.
Tiểu công chúa An Khánh, theo như lời của sư thầy nói…., nghi ngờ
trong lòng hắn nhất thời tiêu tan, đây là chốn cửa Phật, những người là
nữ đến đây rất ít, hiện tại Thất thái tử của An Khánh đang đến đây cầu
phúc, vậy nhất định một cô gái tầm thường không thể tùy tiện xuất hiện ở đây được, nếu vậy người mà hắn gặp gỡ nhất định là tiểu công chúa trong miệng vị sư thầy kia.
Biết được thân phận của nàng, hắn cũng quên mất chuyện quân cơ, lần
đó hắn ở lại An Khánh nhiều ngày, mãi cho tới một ngày hắn ở trên lầu
tửu quán nổi danh nhất kinh thành thì thấy một đội ngũ hoàng gia đi qua
đầu đường, rèm vải cỗ kiệu chợt vén lên, mơ hồ lộ ra một dung nhan tuyệt sắc khuynh thành.
Chỉ thoáng nhìn, hắn thậm chí còn chưa thấy rõ ngũ quan nàng kia đẹp
đẽ thế nào, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy nụ cười kia đã khắc sâu vào đầu óc hắn, mặc dù hắn không nhìn rõ mặt mũi nàng nhưng nàng để lại cho hắn dấu vết rung động khắc sâu vào lòng.
Mà sau lần gặp đó, hắn nghe từ miệng dân chúng An Khánh mới biết,
đương kim tiểu công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, dung mạo như tiên
tử, đa tài đa nghệ, là đệ nhất mỹ nhân An Khánh.
Sau khi xác định thân phận người trong lòng, hắn không chấp nhặt thôn tính An Khánh nữa, ngược lại kìm quân ở biên giới An Khánh, cho tam
quân rút lui, đi trước tới An Khánh nói chuyện thành thân với Diệp Vân
Tuyết. Hắn như thế mà lại tự hạ thân phận đến đây cầu hôn, nhưng không
ngờ lại lão Hoàng đế ngu ngốc vô đạo An Khánh bày trò, kín đáo gả cho
hắn nữ nhân xấu xí như ác quỷ này.
Theo thám tử hồi báo, mặc dù Diệp Vân Sơ đúng là con gái của Hoàng đế An Khánh nhưng lại là một đứa con gái bị thất sủng. Mà làm hắn càng tức giận hơn chính là Diệp Vân Sơ và Thất thái tử An Khánh là Diệp Bằng Yên có gian tình. Chuyện này sớm đã truyền khắp hoàng cung An Khánh, Hoàng
đế An Khánh này lại đem cái đồ tàn hoa bại liễu này tới đây hiển nhiên
là để làm nhục Hạ Vệ Thần hắn, làm hắn bị người trong thiên hạ nhạo
báng.
Tuyết nhi của hắn băng thanh ngọc khiết thế nào? Tại sao lại là ả xấu xí tàn hoa bại liễu này thay thế? Chuyện đáng hận như vậy hỏi hắn làm
sao không phẫn uất?
Lòng bàn tay nắm chặt, một mùi hương nhàn nhạt bay vào trong mũi, Hạ
Vệ Thần phảng phất như thấy lại dung nhan khuynh thành đó, tim của hắn,
đột nhiên co rút đau đớn, Tuyết nhi, Tuyết nhi của hắn, người trong tâm
hắn, một ngày nào đó hắn sẽ đoạt nàng lại, một ngày nào đó, hắn sẽ làm
người trong thiên hạ biết, người hắn yêu là một cô gái tốt đẹp thế nào,
cũng không phải ả xấu xí này!
Bóng đêm âm trầm như nước, gió lạnh thoảng qua làm tung bay áo bào Hạ Vệ Thần nhưng không mang đi tức giận và sát ý trong lòng hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...