Nhớ tới muội muội, trong lòng Diệp Vân Sơ cứng lại, lòng như bị một
cây thương nhọn hoắt đâm vào, máu chảy đầm đìa, thân thể mềm mại ngồi
trên giường hỷ khẽ run.
Cảnh ba năm trước đây lại tái hiện rõ mồn một trước mắt, mẫu thân
khóc la thê lương, muội muội tuyệt vọng kêu lên thảm thiết, đau đớn thời khắc đó khắc sâu vào lòng nàng. Hôm đó nàng đụng phải tiểu công chúa
Diệp Vân Tuyết ở ngoài lãnh cung, liên lụy mẫu thân và muội muội cùng
nhau chịu phạt, nàng hôn mê tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong
thân thể muội muội, mà muội muội thì đã bị người ta đánh chết, mẫu thân
bị kích động bởi cú sốc quá lớn, nên đã hóa điên, thần trí mơ hồ.
Không ai quan tâm đến sự sống chết của các nàng, một nô tỳ đê tiện
sinh nữ nhi, cho dù có là huyết mạch công chúa thì cũng bị giáng xuống
loại hèn mọn hạ tiện, mãi cho đến ngày hôm nay của ba năm sau, nàng luôn luôn nhớ kỹ, Diệp Vân Tuyết năm đó khinh thường lớn lối nói:
-Tiện nhân hèn hạ, các ngươi và mẫu thân các ngươi đều là loại hạ
tiện, cho dù bổn công chúa có đánh chết các ngươi thì Phụ hoàng cũng sẽ
không đến nhìn các ngươi một cái, các ngươi là nỗi sỉ nhục của An Khánh.
Đúng vậy, cung tỳ đê tiện sinh nữ nhi, sao có thể cao quý được? Hạ Vệ Thần đầy tiếng xấu bên ngoài, tiểu công chúa Diệp Vân Tuyết rất được
Hoàng đế An Khánh sủng ái, làm sao có thể cam tâm lấy một phu quân xấu
mà lại ở xa như vậy? Chỉ có nàng, người vốn nên chết mà không chết, nữ
nhi do một cung tỳ đê tiện sinh ra mới có thể bị đưa đi hòa thân, cũng
chỉ có nàng, mới có “vinh hạnh đặc biệt” này.
Thả tay xuống, khóe miệng Diệp Vân Sơ nở một nụ cười khổ, nàng không
dám nghĩ nếu như tân nương của tên ác ma Hạ Vệ Thần bị tráo đổi, hắn sẽ
đối với nàng như thế nào, vận mệnh sau này của nàng sẽ ra sao? Trong
lòng thấp thỏm bất an, nàng cảm thấy lạnh cả người như có làn gió thấm
vào da thịt.
Đêm đã khuya, ngọn nến màu đỏ cũng đã đốt được một nửa, sáp nến chảy
ra bàn, phù dâu tân nương cùng thị nữ đứng ở một bên sớm đã không chịu
nổi, vẻ mặt có chút oán hận, nhưng lại ngại quy củ nên không thể rời
khỏi tân phòng.
Ngoài phòng, vạn vật đều yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng gió xẹt qua, mọi ngươi trong tân phòng đều mệt mỏi không chịu nổi, buồn ngủ, mà lúc
này từ rất xa đã truyền đến những tiếng bước chân ngắt quãng, nặng nhẹ
không đồng nhất, như một người đang đi lảo đảo nhưng mỗi một bước chân
cũng như giẫm đạp vào lòng Diệp Vân Sơ, làm tâm nàng thắt lại.
Rất nhanh, cửa tân phòng đã bị người ta đạp vỡ, một bóng người màu đỏ như lửa lảo đảo xô cửa mà vào, tà mị dựa vào cửa, đôi mắt bị men say
làm cho mờ ảo, lạnh lùng nhìn nàng đang ngồi trên giường.
Phù dâu ở một bên thấy Hạ Vệ Thần mới thỏ phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra, miệng cười nói:
-Chúc mừng tân hôn Nhị điện hạ, chúc Nhị điện hạ cũng Vương phi vợ
chồng tâm đầu ý hợp, sớm sinh quý tử, mời Nhị điện hạ tới chỗ Vương phi.
-Cút ngay đi!
Lời của phù dâu còn chưa dứt đã bị Hạ Vệ Thần cắt đứt không chút khách khí.
Phù dâu bị dọa sợ đến nỗi bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã
nhào xuống đất, cũng không dám nhiều lời hơn nữa, vội vàng cũng thị nữ
lui ra ngoài, chỉ có nha hoàn hồi môn là Thu Tứ quay đầu lại, bất đắc dĩ đi ra cửa, trong lòng đầy lo lắng.
Mọi người rời đi, trong nháy mắt tân phòng trở nên tĩnh mịch, tĩnh
lặng không có tiếng động nào, chỉ nghe thấy tiếng ngọn nến đang cháy kêu lách tách cùng với tiếng tim đập bất an của Diệp Vân Sơ. Yên tĩnh như
vậy giống như bầu trời trước khi bão táp ập đến, bầu không khí bị đè
nén, như áp lực bị ức chế sắp bùng phát.
Hạ Vệ Thần nhìn người đang yên lặng ngồi trên giường đội khăn hỷ, đôi mắt đen nhánh sáng như sao, vì Diệp Vân Tuyết, hắn tự hạ thấp mình đi
cầu hôn nhưng không nghĩ đến bị Hoàng đế ngu ngốc, vô đạo của An Khánh
bày trò, biến hắn thành trò cười cho cả Đông Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...