Biên quan An Khánh lại báo nguy, trọng binh Bắc quốc tiến đánh, quân phòng thủ lại tiếp tục thất bại, năm mươi vạn đại quân Đông Ly đang đóng ở An Khánh cũng đã thương vong hơn nửa, tuy rằng Hạ Vệ Thần và Hạ Vệ Lam tới đúng lúc nhưng cũng chậm mất một bước (@@ suy luận của tác giả kiểu gì vậy???), đại quân Bắc quốc đã tiến sát biên giới Đông Ly, lúc này An Khánh ngoài việc chấp nhận thất bại đã không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Vệ Thần cảm thấy bất an nhất là việc giờ không biết vì sao Diệp An Nhiên lại đăng cơ, với thỉnh cầu xuất binh tương trợ của hắn lại lấy cớ quốc khố trống rỗng, An Khánh vì bị cự tuyệt mà đã mất đi binh lực.
Tất cả những chuyện này khiến Hạ Vệ Thần cảm thấy đây giống như một âm mưu, một âm mưu nhằm vào Đông Ly. Hắn lập tức ra lệnh cho ba quân rút lui, vừa ra quyết định này thì âm mưu kinh thiên động địa cũng bại lộ hoàn toàn.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đại quân An Khánh trông thế mà liên hợp với đại quân Bắc quốc, bức ép đại quân Đông Ly tới tuyệt cảnh.
Hạ Vệ Thần và Hạ Vệ Lam kháng cự kịch liệt, năm mươi vạn đại quân, cuối cùng chỉ có không đến mười vạn rời khỏi An Khánh, nhưng vẫn bị đại quân An Khánh và Bắc quốc vây ở Gia Quan cốc.
Ở trong lều vải, Diệp Vân Sơ lẳng lặng ngồi trên giường, mặt nàng không chút thay đổi, ánh mắt trống rỗng, dường như bị mất đi linh hồn, chỉ thẫn thờ nhìn chiếc vòng trên cổ tay.
Từ sau khi tỉnh lại, nàng liền biến thành dáng vẻ như bây giờ, phản kháng có, vùng vẫy cũng có, thậm chí muốn tự sát, lấy cái chết uy hiếp, nhưng Hạ Vộ Thần lại phái người canh giữ nàng nghiêm ngặt, thậm chí một tấc cũng không rời, cứ vậy lâu ngày, nàng cũng dần dần chết lặng.
Dù sao Đông Phương Ngưng đã mất, nàng cũng theo cái chết của chàng mà chết theo, nếu hắn giữ nàng ở đây, khiến nàng khốn đốn, không cho nàng đi, vậy cũng được, thứ mà hắn có cũng chỉ là cái xác của nàng thôi.
Màn trại bị người ta vén lên, Hạ Vệ Thần đi tới, vì quân sự không chiếm được lợi, trong mấy ngày ngắn ngủi hắn đã trở nên tiều tụy không ít, thân hình vốn cao lớn giờ chẳng còn cao ngất nữa, mà trở nên mệt mỏi không thể chịu nổi, trên gương mặt tuấn mỹ đã xuất hiện những vết sạm, hai mắt đầy tơ máu đỏ, giống như chỉ qua mấy ngày mà hắn đã già đi không ít.
- Sơ nhi...
Hắn chậm rãi đến gần, tay vươn ra, muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng hắn còn chưa kịp chạm tới nàng, nàng lại như một con thỏ, nhảy phắt từ trên giường xuống, kêu lên:
- Không được chạm vào ta!
Giọng nói của nàng yếu ớt vô lực, nhưng lại mang theo hận ý không nói nên lời, nàng hận hắn, điều nay từ trước đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Đối diện với sự kháng cự của nàng, tim của Hạ Vệ Thần trong nháy mắt như bị xé rách, hắn đau khổ nhìn nàng, khàn khàn nói:
- Sơ nhi, đừng như vậy...
- Tha ta đi, để cho ta đi khỏi đây!
Diệp Vân Sơ không thoát khỏi hắn, chỉ lạnh lùng thốt lên. Mấy ngày liền đi đường vất vả, nàng lại đang có thai, giờ nàng đã suy nhược tới mức không thể hơn được nữa, nhưng nàng không quan tâm, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi ác ma lạnh lùng cay nghiệt, vô tình này.
- Không! Nàng đừng nằm mơ nữa!
Mấy ngày ruột gan nóng như lửa đốt khiến Hạ Vệ Thần mất đi kiên nhẫn, hắn bỗng ôm chặt lấy nàng, không để ý nàng đang vùng vẫy, thét lên chói tai, hắn mất đi lý trí, tức giận quát:
- Nàng nằm mơ rồi! Nàng là của ta, đứa con nàng đang mang trong bụng là của ta, nàng là người của ta, ngay từ đầu đã thế rồi! Nàng đừng mơ mà rời khỏi ta! Kiếp này nàng sinh ra là người của Hạ Vệ Thần, chết làm ma của Hạ Vệ Thần, cho dù có chết, ta cũng không buông nàng ra!
Mấy ngày này hắn tìm mọi cách yêu thương, săn sóc nàng, nhưng cuối cùng vẫn không đổi được một nụ cười của mỹ nhân, tại sao chứ? Sao nàng có thể giẫm đạp lên trái tim hắn? Chẳng lẽ nàng không cảm giác được tình yêu của hắn dành cho nàng sao? Thật sự hắn không thể chịu đựng được nữa, chẳng quan tâm tới đê tiện ra sao, xúc phạm nàng cũng được, hắn đã liều rồi, hắn muốn đưa nàng trở về bên cạnh hắn, hắn cũng không ngại đứa con chưa sinh ra kia!
Đứa con là của hắn? Diệp Vân Sơ nao nao, lời của hắn cuối cùng cũng thành công khiến nàng nhìn thẳng vào hắn, chẳng qua trên gương mặt nàng lại tồn tại mỉa mai không nói nên lời:
- Đứa con của ngươi? Ha ha, Hạ Vệ Thần, ngươi cần gì phải nói lời dối trá ti tiện như thế với ta? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Cuối cùng ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta? Vì muốn đạt được mục đích tra tấn ta, ngay cả một đứa trẻ trong mắt ngươi vốn là nghiệt chủng cũng biến thành con ngươi được, ngươi không biết giờ mình thật ngây thơ ngớ ngẩn hay sao?
- Nó không phải là Nghiệt chủng! Nó là con của ta, là con của ta và nàng!
Lời nói lạnh như băng khiến lòng hắn đau đớn, hắn đánh liều vội vàng giải thích:
- Sơ nhi, đó là con của ta, là con của ta và nàng đó! Người lúc trước ở sau núi chùa An Quốc là ta...
Cuối cùng lời của hắn cũng đã thành công, khiến ý cười mỉa mai châm chọc của Diệp Vân Sơ cứng đờ, đầu nàng ầm ầm rung chuyển, giống như bị một đạo sét đánh thẳng vào trong óc.
“Lúc trước ở chùa An Quốc...”, câu nói đó trong nháy mắt khiến tinh thần nàng đau đớn, lòng nàng cũng đau nhói, giống như vết thương vừa lành miệng đã bị kẻ khác xé rách độc ác, đau đến mức nàng gần như không thở nổi. Đó là ác mộng quấn lấy nàng cả đời, ác mộng quanh quẩn lâu như vậy! Đúng là lần đó đã hủy hoại nàng, đời nàng cũng bị hủy diệt hoàn toàn!
Là hắn, kẻ hủy hoại đời nàng dĩ nhiên lại là tên ác ma này! Hận, thù hận từ trước tới nay chưa từng có dâng lên mãnh liệt từ sâu trong tim nàng, như băm nàng thành từng mảnh nhỏ! Rốt cuộc nàng không khống chế nổi được nữa, run run giơ tay lên, chỉ vào hắn, lại không phát ra bất cứ tiếng nói nào. Qua một lúc lâu, nàng mới cất tiếng cười to, nước mắt bi phẫn chảy xuống theo khóe mắt, một giọt lại một giọt, rơi xuống vạt áo nàng
Thế giới của nàng như vỡ vụn, đứa trẻ trong bụng nàng lại đúng là của ác ma này, kẻ lúc trước đã hủy hoại nàng ở chùa An Quốc hóa ra lại là hắn, ha ha, sao trời cao lại tàn nhẫn với nàng như thế?
- Sơ nhi, ta xin lỗi, đều là do ta sai, là lỗi của ta, nếu ta có thể nhận ra nàng sớm hơn, ta...
Nhìn dáng vẻ Diệp Vân Sơ đau xót muốn chết, Hạ Vệ Thần đau lòng không thôi, hắn áy náy, muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình chẳng có sức để nói bất cứ điều gì.
- Buông ra, buông ra! Ác quỷ này, ngươi cút đi, ngươi cút đi...
Diệp Vân Sơ bỗng nhiên nhảy dựng lên điên cuồng, ra sức đẩy hắn, nàng không muốn tin, không muốn tin sự thật tàn nhẫn này, không muốn tin! Tất cả đều không có thật, nam nhân này muốn đùa giỡn nàng, tra tấn nàng nên mới nói dối như vậy, nàng không tin!
- Sơ nhi!
Đối mặt với hành động điên cuồng của nàng, hắn sợ làm đứa trẻ trong bụng nàng bị thương, không thể không dùng sức giữ chặt hai vai nàng, đè xuống, đau khổ kêu khẽ:
- Nàng bình tĩnh một chút, không được như vậy! Chẳng lẽ mang thai đứa con của ta khiến nàng khó có thể chấp nhận như vậy sao?
- Chấp nhận?
Diệp Vân Sơ bỗng ngẩng phắt lên, đôi mắt nhìn thẳng hắn:
- Nếu có thể, ta tình nguyện chưa từng có đứa bé này, vì nó là con của ngươi, là đứa con của tên ác quỷ nhà ngươi! Ha ha...
Nàng cất tiếng cười to, nhìn chằm chằm hắn, gằn từng tiếng:
- Hạ Vệ Thần, ta sẽ không giữ nó lại, nhất định ta phải cho nghiệt chủng này biến mất, ta muốn ngươi phải trơ mắt nhìn con ngươi đi vào chỗ chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...