Diệp Vân Sơ vốn còn có chút lý trí, nhưng hàng động điên cuồng chiếm
đoạt của hắn khiến mọi lý trí, ý thức lẫn sự chống cự của nàng đều tan
thành mây khói, không còn chút tăm hơi, dược tính đã hoàn toàn khống chế nàng, mặc dù vô cùng đau đớn nưng linh hồn nàng cũng không thể lấy lại
được.
Nàng đáp lại hắn nhiệt tình như lửa, nảy lên như cá chình gặp lửa,
trong nháy mắt đã nhen nhóm dục vọng nguyên thủy nhất từ tận đáy lòng
hắn.
Hắn căm ghét sự thay đổi đột ngột này của nàng, hắn vốn nên rời đi
mới đúng, sau đó sẽ khiến nàng đau đớn, đau khổ tột cùng, nhưng giờ hắn
lại không đi, ngược lại lại ở lại, không phải vì giờ khắc này vơ thể của Diệp Vân Sơ đã cuốn lấy hắn, mà vì hắn không thể kháng cự được nhiệt
huyết của nàng.
Hắn giống như cực kỳ thích sự đụng chạm của nàng, ôm nàng, cùng nhau
dây dưa một chỗ, hắn lại cảm thấy quen thuộc đến thế. Nàng như vậy có
thể dễ dàng khơi dậy phản ứng kịch liệt của hắn, hắn bỗng nhiên trở nên
vội vàng, mãnh liệt cúi người xuống, mãnh liệt dừng nơi nàng, chiếm đoạt thật sâu.
Môi của nàng hóa ra lại ngọt ngào mềm mại đến vậy, tốt đẹp đến thế,
hắn lại có thể vội vàng đến mức như vậy, khao khát hương vị cơ thể nàng
như vậy. Trong thời gian cực nhan, hắn không thể chống lại từ khách
thành chủ, gắt gao đan vào nàng cùng một chỗ, hai cơ thể dây dưa sít
sao, xoa nắn liên tục, quấn nhau thật chặt ở một chỗ, cho tới khi hợp
với nhau làm một.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Hạ Vệ Thần rốt cuộc không biết mình
muốn nàng đã bao nhiêu lần nữa. Hắn lại càng không biết vì sao khi đối
mặt với nàng, hắn lại bị khống chế, lúc này đây, hắn giống như thiếu
niên chưa từng nếm mùi vị tình dục, không biết mệt mỏi, một lần rồi lại
một lần đòi hỏi nàng.
Không phải là hắn không từng làm chuyện đó với nàng, nhưng lần này
khác hoàn toàn so với đêm tân hôn, lần đó hắn chỉ có hận, cũng chỉ có
giận, kích động muốn giết người, mà lần này, nàng khiến hắn nhục nhã như thế, nhưng hắn vẫn quyến luyến cơ thể nàng, thật lâu cũng không muốn
rời khỏi nàng. Hiên tại hắn đã chìm đắm trong dục vọng điên cuồng, thậm
chí giờ khắc này hắn đã quên mất Diệp Vân Tuyết, nhớ nhung trong lòng,
chỉ có nữ nhân trước mắt này thôi.
Mãi cho tới khi kiệt sức, hắn mới ngủ một cách thỏa mãn. Thậm chí hắn còn quên mất hôm nay là ngày đại hôn của hắn và Diệp Vân Tuyết, đêm nay là đêm tân hôn mà hắn chờ đợi đã lâu!
Diệp Vân Sơ quả thật không thể tin được tất cả những gì đã xảy ra vào đêm qua. Giống như một giấc mơ, nói đúng hơn là một cơn ác mộng. Trong
mơ, nàng trở nên quyến rũ xinh đẹp, vâng lời người đến buồn nôn, đòi hỏi đáng xấu hổ, lựa ý hùa theo, giống như đói khát tới cực độ. Hình ảnh
đáng sợ trong trí nhớ đáng sỉ nhục đứt quãng, mơ mơ hồ hồ hiện lên từng
mảnh ráp thành hình, hợp thành cảnh tượng, một cảnh tượng, một hình ảnh, khiến người ta hối hận không dứt, cảm thấy nhục nhã hổ thẹn muốn chết
đi.
Hôm đó khi trời đã sáng rõ nàng mới tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ ra, xương cốt khắp người đau nhức, bị như thế, nàng như nhớ lại buổi tối
kinh hoàng ấy, ở phía sau núi chùa An Quốc, nàng cũng như vậy, tỉnh lại
trong đau đớn….
Nhưng nàng cũng biết, giờ khắc này nàng cũng không nằm trên mặt đất
lạnh như băng, mà là nằm trên giường, nằm trên giường của Hạ Vệ Thần!
Từng mảnh nhỏ trí nhớ đêm qua nói cho nàng biết, đêm qua nàng từng vô sỉ nũng nịu rên khẽ dưới thân Hạ Vệ Thần! Đau đớn tới mức không thể
hình dung, ảo não và hối hận vô cùng đan xen lẫn nhau, chặn ngang ngực
khó có thể tiêu hóa, nàng đau tới mức không thể kêu lên, chỉ có thể ngơ
ngác nhìn lên trần, đôi mắt khô khốc tới phát đau. Nàng muốn khóc, lại
không khóc được, nước mắt không ngừng chảy xuôi, ướt đẫm má nàng, ướt vỏ gối, trong lòng đau đớn tột cùng như muốn chết đi.
Hạ Vệ Thần tỉnh lại nhìn hết cảnh này, Diệp Vân Sơ ngập trong nước
mắt hối hận, trong nháy mắt thiêu bỏng đôi mắt hắn, đâm thẳng vào tim
hắn.
Một khắc này, tôn nghiêm của hắn như bị người ta quăng mạnh xuống mặt đất, sau đó giẫm đạp lên đầy vô tình.
Nữ nhân chết tiệt này! Ả đang hối hận, ả đang thất vọng sao? Ả hối
hận vì người giải độc cho ả không phải là Đông Phương Ngưng, mà là hắn!
Cảm giác này giống như tự tôn bị chà đạp, bị nguyền rủa một cách tàn
nhẫn, trong nháy mắt nhen nhóm lửa giận sâu trong tim hắn, càng không
thể cứu vãn.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ, giọng nói lạnh lẽo:
-Sao? Có phải thất vọng lắm không? Thất vọng rằng kẻ đêm qua ở đây không phải tình lang của ngươi, không phải Đông Phương Ngưng!
Diệp Vân Sơ im lặng không nói, giờ khắc này nàng đã chẳng còn cảm
giác gì, cảm giác duy nhất chỉ là đau, giống như bị giòi gặm nhấm vào
xương, không chỗ nào là không có, đau đến mức nàng muốn khóc lớn, muốn
thét đến chói tai.
Hạ Vệ Thần thấy nàng như thế càng thêm phẫn nộ, hắn đứng dậy, hung
hãn túm chặt một bàn tay của nàng, thô lỗ kéo nàng dậy, ép nàng nhìn
thẳng vào hắn. Nhưng cho dù như thế, vẻ mặt Diệp Vân Sơ vẫn hờ hững lạnh nhạt, lòng của nàng, đã chết, bất luận hắn có đối với nàng như thế nào, nàng cũng không phản ứng gì.
Hạ Vệ Thần càng tức giận, hắn phát hiện mình không thể chịu đựng được sự coi thường của nàng, nàng giống như một cành cây đâm thẳng vào mắt
hắn, đâm vào đáy lòng hắn, đâm vào hắn trong cơn giận dữ, không thể tự
thoát ra được.
Bỗng nhiên hắn xoay người đè nàng xuống, một tay bóp chặt lấy tay nàng, một tay dùng sức véo chặt người nàng, tức giận quát:
-Sao? Ngay cả liếc mắt nhìn Bản Vương một cái ngươi cũng không muốn sao?
Nói xong, hắn bỗng nhiên đè chặt nàng xuống, hung hãn hôn nàng. Động
tác của hắn cực kỳ thôi lỗ, giống như một sự trừng phạt, hắn trừng phạt
nàng vì không nhìn hắn, hắn muốn nàng phải nhớ kỹ hắn, nhớ rõ rằng hắn
là phu quân của nàng, nàng thuộc về hắn, không thể tơ tưởng tới nam nhân khác, không thể, không thể!
Đối mặt với nụ hôn của hắn, Diệp Vân Sơ chỉ cảm giác ghê tởm, nàng
gần như buồn nôn muốn nôn hết ra ngoài! Nàng chưa từng oán hận sự đụng
chạm của hắn trước kia so với lúc này, rốt cuộc nàng không thể chịu đựng được, bắt đầu ra sức phản kháng, nhưng vì cả người mềm oặt vô lực,
không thể tránh bị hắn hành hạ.
Giãy giụa không thoát, lòng Diệp Vân Sơ như có lửa đốt, trong đầu lại hiện lên cặp mắt oán hận của Diệp Vân Tuyết, cuối cùng Diệp Vân Sơ cười lạnh lùng, đột nhiên không hề giãy giụa nữa, chỉ lạnh lùng cười, nhìn
thẳng vào Hạ Vệ Thần, giọng nói lạnh lẽo:
-Điện hạ còn nhớ rõ đêm qua là đêm gì không?
Đầu tiên là Hạ Vệ Thần nao nao, trong lòng bỗng thấy kinh hãi, đêm
qua hắn và Diệp Vân Sơ dây dưa cả đêm, hôm nay tỉnh lại vẫn dây dưa
không ngớt với ả, đối mặt với ả, hắn lại quên mất chuyện quan trọng
nhất, quên mất đêm qua là đêm tân hôn của hắn và Tuyết nhi!
Trong nháy mắt mặt hắn tối lại, đôi mắt xuất hiện cái nhìn hung ác, đột nhiên một phát bóp chặt cổ nàng, tức giận nói:
-Tiện nhân! Thủ đoạn khá lắm! Ngươi dám hãm hại Bản Vương? Ngươi cố ý để mình trúng mỵ độc, xếp đặt để cuốn lấy Bản Vương, khiến Bản Vương
xem nhẹ Tuyết nhi, để Tuyết nhi một mình trông phòng đêm qua! Ngươi,
thật không ngờ ngươi lại ác độc như vậy!
Thấy hắn tức giận, Diệp Vân Sơ cười lạnh khinh thường, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nói:
-Đúng, ta độc ác như vậy đấy, ngày nào còn có ta ở đây, ta sẽ không
để ngươi lại gần bảo bối Tuyết nhi của ngươi! Ta muốn đêm tất cả những
nhục nhã trước kia mà ta phải chịu trả lại cho nàng ta, ta muốn đem đau
khổ mình đã chịu đựng trong dĩ vãng trả lại gấp bội!
-Ngươi dám!
Hai mắt Hạ Vệ Thần gần như phun ra lửa, bàn tay bóp cổ Diệp Vân Sơ đột nhiên dùng sức.
Cảm giác không hít thở nổi và đau đớn ập tới, Diệp Vân Sơ đau đớn dị
thường, nhưng vẫn cười lạnh, nhìn hắn, nàng biết như thế mới có thể chọc giận hắn, như thế mới có thể mau chóng được giải thoát. Nàng không muốn sống, chỉ có chết, mới có thể quên đi tất cả đau khổ, nàng không thể
chịu nổi nữa, giờ đây, nàng chỉ cầu mình được chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...