Trong lúc mọi người còn đang cảm thấy nghi hoặc thì tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc lại tiếp tục vang lên…
[Ban đầu còn tưởng ‘miệng thối’ mà trong truyện đề cập là đang ám chỉ việc hắn ta ăn nói khó nghe, không để ý đến cảm nhận của người khác, không ngờ miệng hắn ta thối thật.]
Hơi thở có mùi! Ọe!
Tần Thời Nguyệt sợ hãi lùi về sau mấy bước!
[Bị táo bón tận một tuần, có thể không thối sao! Ôi, cậu bạn cùng bàn với hắn ta đúng là thảm thật, ngày nào cũng phải chịu đựng cái mùi đặc biệt đó.
Quan trọng là hắn ta còn hay nói nhiều!]
Cả lớp đồng loạt nhìn về phía người bạn cùng bàn của Thịnh Minh Châu.
Nam sinh nước mắt lưng tròng chỉ vào hai cục giấy nhét trong lỗ mũi, điên cuồng gật đầu.
Đúng, đúng, cuối cùng cũng có người hiểu được nỗi khổ của cậu ta!
Mọi người đều cho rằng cậu ta nhét giấy vào mũi là vì bị cảm, chỉ có cậu ta mới biết rõ là do không chịu nổi mùi hôi nên mới nhét vào! Cậu ta không dám nói chuyện này trước mặt, cũng không dám bàn tán sau lưng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng!
Ánh mắt tò mò của những người xung quanh dần trở thành ánh mắt đồng cảm và thương xót.
Đáng thương!
Thật quá đáng thương!
[A? Hóa ra hắn ta cũng biết bản thân bị táo bón với hôi miệng.] Thẩm Lạc Lạc lại tiếp tục nghĩ.
[Tối qua còn uống thuốc xổ!]
[Từ từ, thuốc xổ, vậy chẳng phải hôm nay…]
“Tôi không có!” Thịnh Minh Châu vì bị cười nhạo mà sắc mặt dần trở nên xám xịt: “Thẩm…”
Còn chưa nói xong, bụng hắn ta đã đau thắt lại: “Ọc…”
Khuôn mặt mọi người biến sắc, vội đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng đã quá muộn, một loạt âm thanh vang lên.
Cả lớp:…
Tuyệt vọng, thật sự quá tuyệt vọng, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Ngoại trừ những người ngồi gần cửa ra vào có thể thoát được, thì những người khác không ai tránh khỏi, còn thủ phạm để lại một loạt mùi hôi thối đang lao ra khỏi lớp, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Mọi người phản ứng lại, lên tiếng chửi bới, mở cửa sổ, bật quạt một lúc lâu mới bay hết mùi hôi.
Lúc này, Tần Thời Nguyệt mới dẫn Thẩm Lạc Lạc vào lớp.
Cô ấy đưa cô đến chỗ ngồi của mình, sau đó gõ nhẹ lên mặt bàn bên cạnh: “Hứa Lục, cậu ra sau ngồi đi, bạn cùng bàn mới của tớ sẽ ngồi ở đây.”
Thẩm Lạc Lạc lợi hại như vậy, cô ta đương nhiên muốn ngồi cùng bàn với cô!
Nam sinh tên Hứa Lục quay đầu lại, thấy người ngồi sau mình đang nằm gục trên bàn ngủ thì khóe miệng trễ xuống, trông rất bất lực: “Tớ không dám.”
Người ngồi sau cậu ta chính là Kỳ Dạng! Cậu ta không muốn sống nữa sao, chưa được sự cho phép của anh mà dám ngồi bên cạnh!
“Không sao đâu! Để tôi ngồi sau đi.” Thẩm Lạc Lạc nhìn ra được vẻ khó xử của cậu ta.
Dựa theo mạch truyện của tiểu thuyết, nhìn thấy biểu hiện này, Thẩm Lạc Lạc đại khái có thể đoán ra được người ngồi sau là ai.
Thấy cô thực sự ngồi ở bàn sau, Trần Gia Thuật ở bên cạnh vui vẻ, cười nói: “Bạn học mới, cái người đang ngồi ngủ bên cạnh cậu chính là trùm trường, ai cũng sợ cậu ta, cậu ta còn rất hung dữ!”
Hắn ta cố tình hù dọa Thẩm Lạc Lạc: “Cậu biết vì sao chỗ ngồi bên cạnh cậu ta lại trống không, là vì những người cùng bàn trước với cậu ta đều bị mắng cho bỏ chạy mất rồi.”
Không ngoài dự đoán, Thẩm Lạc Lạc nhìn Trần Gia Thuật, hỏi: “Có phải cậu ra rất thích trốn học, đánh nhau không?”
“Đúng vậy!” Trần Gia Thuật gật đầu: “Cậu ta thường xuyên trốn học để đi đánh nhau, còn đánh gãy răng, gãy tay người ta! Suýt chút nữa là bị đưa vào trại cải tạo dành cho thanh thiếu niên!”
Trần Gia Thuật vừa nói vừa quan sát phản ứng của Thẩm Lạc Lạc, hắn ta đã dọa như vậy rồi, sao cô còn không mau chuyển chỗ ngồi đi.
Thẩm Lạc Lạc: “Có phải cậu ta thích ngủ trong lớp, không nghe giảng bài, thậm chí còn về sớm không!”
“Đúng, đúng, đúng.” Trần Gia Thuật điên cuồng gật đầu: “Đúng là như vậy, cậu ta đi học mười tiết thì hết chín tiết là đang ngủ…”
Không đúng, hắn ta đang khuyên cô đừng ngồi chỗ này, nhưng sao đôi mắt ấy lại sáng lấp lánh thế kia!
“Vậy được rồi!” Thẩm Lạc Lạc vỗ tay, mắt sáng rực.
[Thích trốn học, về sớm, nghĩa là cậu ta sẽ không thường xuyên đến lớp, đi học cũng không chịu nghe giảng, chỉ biết ngủ, như vậy sẽ không làm ầm ĩ, cũng không quấy rầy đến mình.
Đây đâu phải trùm trường, rõ ràng cậu ta là đứa bé ngoan thích yên tĩnh mà!]
[Bạn cùng bàn tốt như thế này, so với Thẩm An Nhã ồn ào kia thì thoải mái hơn nhiều.]
Trần Gia Thuật: ???
Cái, cái gì? Hắn ta không nghe nhầm chứ? Đứa bé ngoan?
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp vào gọi Thẩm Lạc Lạc đi lấy sách giáo khoa, thấy cô đi ra ngoài, Trần Gia Thuật liền nhịn không được mà bật cười.
“Đứa trẻ ngoan.” Trần Gia Thuật cười đến nỗi đau cả bụng: “Thời Nguyệt, cậu có nghe thấy không, bạn học mới thế mà lại bảo Kỳ Dạng là đứa trẻ ngoan!”
“Ha ha ha, đứa trẻ ngoan…”
Tần Thời Nguyệt đưa tay che nửa bên mặt, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng Trần Gia Thuật hoàn toàn không để ý, hắn ta vẫn ôm bụng cười.
“Buồn cười lắm à?” Một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng hắn ta vang lên.
Trần Gia Thuật lập tức im lặng, mặt biến sắc, thừa nhận lỗi lầm: “Không buồn cười, xin lỗi, tớ sai rồi, tớ không dám nữa.”
Là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Kỳ Dạng, đương nhiên Trần Gia Thuật không hề sợ anh, miệng nói không dám nhưng trong lòng thì: Lần sau vẫn dám!
Thoáng thấy tai Kỳ Dạng đỏ lên, Trần Gia Thuật như phát hiện ra châu lục mới, tròn mắt, buột miệng nói: “Kỳ Dạng, tai cậu đỏ lên rồi kìa!”
Chỗ nào cơ?
Nghe vậy, Tần Thời Nguyệt vội quay đầu lại, hai mắt mở to, đúng là đỏ thật.
Kỳ Dạng không nhịn được nữa, duỗi đôi chân dài của mình ra đá cho Trần Gia Thuật một cái: “Câm miệng!” Sau đó lại nằm dài lên bàn, ngủ tiếp.
Nhưng đôi tai lộ ra trước mắt mọi người lại càng đỏ hơn.
Trần Gia Thuật và Tần Thời Nguyệt im lặng nhìn nhau cười, cái người này thế mà cũng biết ngượng rồi!
Bị gọi là đứa trẻ ngoan, không ngượng sao được!
*
Thẩm Lạc Lạc ôm chồng sách giáo khoa trở về lớp, thấy anh vẫn đang ngủ.
Kỳ Dạng không nổi giận cũng không đuổi người đi, Trần Gia Thuật và Tần Thời Nguyệt ngầm hiểu là anh đã đồng ý cho Thẩm Lạc Lạc ngồi cùng bàn với mình.
Hai người không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái về phía cô, Thẩm Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng bọn họ đang khen cô dũng cảm.
Không biết có phải vì cô ngồi cạnh trùm trường hay không mà không ai dám đến quấy rầy cô, cộng thêm việc Thịnh Minh Châu ở lỳ trong nhà vệ sinh, nên ngày đầu tiên chuyển trường của cô trôi qua khá yên bình.
Trải qua một ngày yên tĩnh, Thẩm Lạc Lạc cảm thấy vô cùng hài lòng với những người bạn mới của mình.
Khi chuông báo hết giờ vang lên, Thẩm Lạc Lạc dọn đồ chuẩn bị về nhà, không ngờ ở góc hành lang lại bị Thịnh Minh Châu chặn lại.
Thẩm Lạc Lạc không nói nên lời, cái tên này sao lại giống con gián đánh mãi không chết, bị tiêu chảy mà cũng không khiến hắn ta kiệt sức, vẫn còn đứng đây chặn cô được?
Không biết Thẩm An Nhã đã nhồi nhét bao nhiêu thứ vào đầu Thịnh Minh Châu, khiến hắn ta kiên quyết cho rằng cô đến lớp Hỏa tiễn là vì mình.
“Thẩm Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô…”
“Cảnh cáo cái gì?” Hắn ta vừa định mở miệng thì thấy Kỳ Dạng cùng Trần Gia Thuật và Tần Thời Nguyệt bước ra từ góc hành lang.
Nam sinh đeo cặp sách bên vai, hai tay đút vào túi, không chút khách khí chen vào giữa Thẩm Lạc Lạc và Thịnh Minh Châu, đứng chắn trước mặt cô.
“Cảnh cáo bạn cùng bàn của tôi cái gì?” Giọng anh lạnh lùng.
Trần Gia Thuật cũng cười lạnh một tiếng: “Thịnh Minh Châu, cậu có ý gì đây? Còn là đàn ông không? Miệng lưỡi nói không lại, tan học liền lén chặn đường bắt nạt người ta à? Cậu chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”
Thịnh Minh Châu nghênh cổ lên: “Đây là chuyện giữa tôi và Thẩm Lạc Lạc, các người đừng có xen vào.”
“Cái gì mà chuyện giữa cậu với Lạc Lạc? Lạc Lạc đã nói không quen biết cậu, vậy mà cậu hết chặn rồi lại cản.” Tần Thời Nguyệt hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cậu thích thầm Lạc Lạc nên mới chặn cậu ấy lại sao?”
“Nói bậy! Tôi…”
Lại một tiếng “ọc…” vang lên, sắc mặt Thịnh Minh Châu ngay lập tức thay đổi, còn chưa kịp nói xong đã ôm bụng chạy đi.
Trần Gia Thuật không chịu bỏ qua, cố tình hét lớn: “Thịnh Minh Châu, kẹp cho chặt vào, đừng để ị ra quần đấy!”
Tiếng hét lớn đến nỗi khiến bạn học đang đi trên hành lang quay đầu lại nhìn, Thịnh Minh Châu càng chạy nhanh hơn.
“Cảm ơn các cậu.” Thầm Lạc Lạc chân thành nói lời cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Trần Gia Thuật cười nói: “Bạn mới, gặp được nhau chính là duyên, chính thức làm quen nhé, tớ là Trần Gia Thuật.”
Tần Thời Nguyệt: “Tớ thì không cần giới thiệu, tớ và Thẩm Lạc Lạc đã quen nhau từ lâu lắm rồi.”
“Kỳ Dạng.”
Thẩm Lạc Lạc chớp mắt.
[Thôi tiêu rồi, siêu cấp vô địch cực kỳ phản diện!]
Chân Trần Gia Thuật mềm nhũn, không phải chứ bạn học mới, vừa rồi cậu còn gọi cậu ấy là đứa trẻ ngoan, sao bây giờ lại thành cực kỳ phản diện rồi!
*
Cổng trường, xe của nhà họ Thẩm đã đợi sẵn từ lâu.
Thẩm An Nhã ngồi trong xe, liên tục nhìn điện thoại rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lo lắng, sao Thịnh Minh Châu vẫn chưa trả lời tin nhắn, không biết mọi chuyện đã được giải quyết xong chưa!
Nhìn thấy vài bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ xe, cô ta tức giận siết chặt tay.
“Thẩm Lạc Lạc, ai cho phép cô học lớp Hỏa tiễn! Người vừa rồi đi bên cạnh cô không lẽ là Kỳ Dạng sao?”
Thẩm Lạc Lạc vừa ngồi lên xe đã bị Thẩm An Nhã tra hỏi.
Không có người khác ở đó, cô ta cũng không tiếp tục giả vờ nữa.
Thẩm Lạc Lạc không ngờ chỉ vì một lớp học mà có thể khiến Thẩm An Nhã mất đi lớp phòng ngự.
Nhìn cô ta giận dữ, Thẩm Lạc Lạc không ngại châm thêm dầu vào lửa.
“Lớp học do nhà trường sắp xếp, Kỳ Dạng là bạn cùng bàn của tôi.”
“Sao có thể!” Giọng Thẩm An Nhã cay nghiệt, tim cô ta đập nhanh vì tức giận: “Với thành tích của cô, hoàn toàn không thể vào được lớp Hỏa tiễn! Còn Kỳ Dạng, cô đang nói đùa gì vậy, sao Kỳ Dạng có thể ngồi cùng bàn với cô, đừng có đùa! Cũng không nhìn xem…”
Cô ta còn muốn nói thêm nhưng lại nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn mở cửa ngồi vào trong xe.
Không khí trong xe ngay lập tức trở nên yên tĩnh, rõ ràng Thẩm Gia Ngôn cảm nhận được có gì đó không ổn nhưng cũng không nói gì nhiều.
Ba người họ cứ như vậy, im lặng trở về nhà.
Ngay khi về đến cổng biệt thự, Thẩm An Nhã liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu trong sân, tất cả mọi buồn bực không vui đều tan biến hết.
Chiếc xe vừa dừng lại, cô ta đã hào hứng mở cửa xe, lao vào nhà.
“Anh hai! Anh về rồi sao?!”
Thấy trong phòng khách còn có người, cô ta lập tức im bặt, giọng nói nhỏ hẳn đi: “Anh cả, anh cũng về rồi, anh hai đâu?”
Người ngồi trong phòng khách không phải Thẩm Tây Triệt mà là Thẩm Cảnh Nghiêu.
Trên người hắn ta vẫn đang mặc bộ vest bó sát, rõ ràng là vừa mới về, chưa kịp thay đồ đã bị ép tham gia vào cuộc trò chuyện của những người này.
Thẩm Cảnh Nghiêu trả lời: “Anh hai của em bảo anh lái xe về trước, em ấy còn có việc, vài ngày nữa mới về.”
“Anh cả.” Thẩm Lạc Lạc và Thẩm Gia Ngôn đồng thanh chào hắn ta.
Ngồi cùng Thẩm Cảnh Nghiêu là hai vợ chồng Triệu Tuệ Trinh, còn có Khâu Thục Mẫn, vợ của anh trai Thầm Đình An, cũng chính là bác gái của họ.
Triệu Tuệ Trinh vẫy tay: “Mấy đứa đến đây chào bác gái một tiếng đi.”
Khâu Thục Mẫn nhìn thấy bọn họ thì cười nói: “Mấy đứa đều về rồi à, tốt lắm, tốt lắm.” Dường như bà ta còn có việc, không tiếp tục làm khó bọn họ, chào hỏi xong liền để họ đi.
Thẩm Lạc Lạc vào bếp rót một cốc nước, giọng của Khâu Thục Mẫn từ bên ngoài liên tục vọng vào.
“Nào, nào, chúng ta tiếp tục, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?”
“À đúng rồi, nói đến cô con gái nhà họ Chu.
Tuệ Trinh à, em nhất định phải để Cảnh Nghiêu đi gặp con bé.
Con bé đó giỏi giang, thông minh tuyệt đỉnh, điều kiện gia đình cũng không tệ.”
Nghe vậy, Thẩm Lạc Lạc liền biết bà ta đến đây làm gì, là để mai mối!
Trong phòng khách, Khâu Thục Mẫn vẫn tiếp tục nói: “Đi gặp thử xem, đừng có từ chối dứt khoát như vậy, chuyện gì cũng có bất ngờ, nhỡ đâu hai bên lại vừa ý nhau thì sao! Hai em thấy có đúng không!”
Triệu Tuệ Trinh đang nghĩ cách từ chối thay con trai thì đúng lúc này, tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc vọng vào.
[Không ngờ ngay cả người giàu có cũng bị ép đi xem mắt!]
[Không phải chứ, Thẩm Cảnh Nghiêu chỉ mới 26 tuổi, bác gái đang nghĩ cái gì vậy.
26 tuổi, sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, sao lại hối kết hôn rồi? Còn giới thiệu cái gì vậy?]
[Cô gái đó giỏi giang, thông minh tuyệt đỉnh nhưng thật ra lại bị hói!]
[Ỷ vào việc mọi người không biết nên cố tình ở đây khoác lác!]
Triệu Tuệ Trinh giật mình, bán tín bán nghi hỏi: “Chị nói tiểu thư nhà họ Chu thông minh tuyệt đỉnh, cô ấy không bị hói chứ?”
Khâu Thục Mẫn “hả” một tiếng: “Đầu hói thì làm sao, quan trọng là thông minh! Sau này con cái sinh ra cũng sẽ thông minh!”
“Nếu em thấy không được thì còn cô con gái nhà họ Hàn, lớn lên xinh đẹp, có ý chí lại có phúc!”
[Nặng 200kg đúng là rất có phúc!]
200kg!!! Triệu Tuệ Trinh khiếp sợ, ngay lập tức từ chối: “Không thể chấp nhận.”
Khâu Thục Mẫn: “Em không thích người có ý chí à? Vậy thì nhà họ Cao, bọn họ có cô con gái bảo bối, thân hình đẹp lại tốt bụng, việc gì cũng có thể làm được!”
[Đúng là cô con gái bảo bối, nhưng bảo bối này lại đang ôm con trai, từng ly hôn và hiện tại đang nuôi con!]
Triệu Tuệ Trinh: “Không lẽ, cô gái đó vừa mới ly hôn, còn đang tự mình nuôi con sao?”
Khâu Thục Mẫn vỗ tay: “Tuệ Trinh, em đừng thấy tiểu thư nhà họ Cao vừa ly hôn, đang tự mình nuôi con mà coi thường con bé.
Điều đó chứng tỏ là, con bé có thể sinh con đấy! Sau này cưới về có thể sinh một đứa mập mạp…”
“Chị thôi đi!” Triệu Tuệ Trinh suýt chút nữa tức hộc máu.
Con trai bà tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, là chủ tịch của một công ty danh giá, giá trị tài sản lên đến hàng trăm tỷ đồng! Thế mà bà ta lại dám giới thiệu loại người như vậy!
Không sai! Đúng là bà muốn ôm cháu, nhưng không phải loại người nào bà cũng đồng ý!
Người này không thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho con trai bà, mà là cố tình đến đây gây rối!
[Làm tốt lắm! Đầu óc của bác gái đúng là có vấn đề rồi!]
“Đúng vậy! Em nghĩ đầu óc chị có vấn đề rồi!” Triệu Tuệ Trinh không nhịn được nữa: “Ra khỏi nhà của em ngay!”
“Này! Không phải chứ, sao em lại tức giận!” Khâu Thục Mẫn không chịu ngồi yên: “Yêu cầu của em cao như vậy, lại còn kén chọn, chẳng trách đến tận bây giờ vẫn chưa được ôm cháu!”
[Bác gái kiêu ngạo cái gì? Đứa cháu đó cũng không phải của bác ấy.]
Bỗng tiếng “loảng xoảng” vang lên, Thẩm Gia Ngôn không cẩn thận làm rơi chiếc cốc khiến nước văng tung tóe.
Thẩm Lạc Lạc: ?
Thẩm Gia Ngôn nhìn trời nhìn đất, giả vờ uống nước, coi như không nghe thấy gì.
Trong phòng khách, ban đầu Triệu Tuệ Trinh còn rất tức giận, nhưng nghe thấy chuyện này thì dần bình tĩnh lại.
Thẩm Lạc Lạc tiếp tục phàn nàn: [Chẳng lẽ bác gái vẫn chưa biết con dâu cùng con rể ôm tiền bỏ trốn rồi sao?]
[Nhà bị trộm hết rồi, còn ở đây tự mãn.]
Bốn người có thể nghe thấy tiếng lòng cô đều mở to mắt, ngạc nhiên.
Trời ơi! Con rể và con dâu? Hai người họ còn cùng nhau bỏ trốn!
Tiếng lòng Thẩm Lạc Lạc vừa dứt, điện thoại của Khâu Thục Mẫn liền rung lên.
Bà ta nghe điện thoại, rất nhanh liền khóc lớn.
“Con nói cái gì? Chu Kiến với Tiểu Tuệ bỏ trốn rồi!” Nói xong, bà ta liền ngất đi.
“Nhanh! Mau đưa đến bệnh viện!” Một đám người luống cuống tay chân, vội vàng đỡ bà ta lên xe.
Thẩm Cảnh Nghiêu lái xe, Thẩm Đình An ngồi ở ghế phụ, Triệu Tuệ Trinh cùng Thẩm Lạc Lạc đỡ Khâu Thục Mẫn ngồi ở hàng ghế sau, cứ như vậy đóng cửa lại, lái xe rời đi.
Thẩm Gia Ngôn: ???
“Khoan đã, còn con nữa! Con còn chưa lên xe!” Còn chưa ăn dưa xong mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...