Edit & Beta:Spum-chan
Từ sau khi Hoa Nương gặp chuyện không may, gần như cả tòa thôn đều có ám vệ ngồi canh gác, nhà của Tiểu Bình Tử tất nhiên cũng không ngoại lệ, giờ đang yên đang lành lại nói có một người mất tích, thật là không thể nào hiểu nổi. Tin tức Bạch A Lục mất tích gần như nháy mắt đã truyền khắp toàn thôn, có người nói nhất định là người trong nhà này đã đắc tội quỷ thần, có người nói Bạch A Lục trốn án, có người nói do sát khí trên người Tiểu Bình Tử quá nặng, vô cùng náo loạn ồn ào.
Khi mọi người chạy tới nhà Tiểu Bình Tử, chỉ thấy tộc trưởng đang đặt câu hỏi, Bạch Phương nằm ở trên giường than thở, trông tình trạng còn không khỏe bằng mấy ngày trước.
“Thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Tộc trưởng lắc đầu, “Hôm nay Bạch Phương vừa tỉnh lại đã không thấy A Lục, còn cho là hắn đi ra ngoài, nói là tối qua cũng rất bình thường, hoàn toàn không có gì khác lạ.”
“Ta không tin là A Lục hại Hoa Nương.” Bạch Phương trên giường ho khan, thở hổn hển nói, “Không chừng là bị kẻ xấu làm hại, xin chư vị nhất định phải cứu hắn.”
“Tối hôm qua thật sự không có gì khác lạ sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi hắn.
Bạch Phương lắc đầu, “Tối hôm qua ta và A Lục cùng giữ linh đường cho Hoa Nương, sau nửa đêm trời lại nổi gió, A Lục sợ bệnh tình của ta nặng thêm nên khuyên ta về phòng nghỉ ngơi trước. Ta ngủ rất sâu lại còn uống thuốc, vừa mở mắt đã là trời sớm.”
“A Lục đích xác không phải người xấu.” Tộc trưởng cũng nói, “Hắn biết trí nhớ mình không tốt làm phiền người khác, cho nên vẫn luôn rất an phận thành thật, thường xuyên giúp hương thân làm cầu đốn củi, người già trẻ nhỏ trong thôn đều thích hắn, sao có thể làm ra chuyện gây hại người thân chứ?”
Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Lăng, mang theo y ra ngoài.
“Cung chủ.” Ám vệ canh gác bên ngoài chào hỏi.
“Rốt cuộc là sao thế này?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Thuộc hạ cũng không rõ.” Ám vệ nói, “Tối hôm qua thuộc hạ vẫn luôn ở trên gốc cây đằng kia, không thấy có ai ra vào. Nhưng sân sau lại có một góc chết không thể quan sát được, có thể là đã ra ngoài từ chỗ đó.”
“Đi xem.” Tần Thiếu Vũ nói.
Ám vệ gật đầu, dẫn hai người vòng qua tường viện, đến một con hẻm nhỏ.
“Tường viện cao như vậy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Nhà ở trong thôn đều như thế, vì phòng ngừa ngày hè sẽ có bùn trên núi tràn xuống.” Tần Thiếu Vũ ngẩng đầu nhìn, lại hỏi, “Bên trong thì sao?”
“Thuộc hạ đã kiểm tra rồi, trong viện không có dấu vết bắc thang.” Ám vệ nói, “Trừ phi Bạch A Lục là võ lâm cao thủ, bằng không không thể nhảy ra được.”
Nhớ tới hán tử bỏ muối vào trà kia, Thẩm Thiên Lăng thật sự rất khó liên hệ hắn với bốn chữ “võ lâm cao thủ”.
Tần Thiếu Vũ quan sát xung quanh, hình như có chút đăm chiêu.
“Buổi tối phái thêm người tới đây canh gác đi.” Thẩm Thiên Lăng dặn dò, “Tránh cho Bạch Phương lại xảy ra chuyện.”
“Dạ.” Ám vệ gật đầu, xoay người đi sắp xếp.
“Nếu Bạch A Lục thật sự vô tội, vậy người nhà này cũng không khỏi quá xui xẻo rồi.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “May là chúng ta tới sớm, bằng không có thể ngay cả Tiểu Bình Tử cũng gặp bất trắc.”
“Nếu có thể thuận lời giải quyết chuyện lần này, nói không chừng có thể nghĩ ra cách khiến thôn Bạch Đế chuyển xuống núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cứ khóa mình lại như thế, sớm hay muộn gì cũng xảy ra càng nhiều rắc rối hơn.”
“Ngươi có ý tốt, nhưng chỉ sợ bọn họ không nhận.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Trăm ngàn năm qua đều sống như vậy, hơn nữa họ có vẻ không có bất mãn gì.” Đang sống yên lành, đột nhiên nhảy ra một người nói là phải thay đổi, thấy thế nào cũng là vất vả mà chẳng được cảm ơn.
“Tất nhiên ta sẽ không ép buộc bọn họ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ là ít nhất để người muốn xuống núi có thể xuống núi, sống cuộc sống bình thường, vậy là đủ rồi.”
“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, đưa tay nhéo hai má hắn, “Ngươi như vậy là đẹp trai nhất đó.”
“Ta có lúc nào không đẹp trai sao?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc lắc đầu, “Không có.” Đúng là rất rất rất biết cách ăn nói, thật đáng được thưởng sờ bụng một cái.
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, dẫn y về sân trước, đã thấy Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn ra ngoài.
“Hỏi xong nhanh vậy sao?” Tần Thiếu Vũ có chút ngạc nhiên.
“Có vẻ Bạch Phương thật sự không biết gì hết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hơn nữa chắc là do quá mức đau buồn, còn bị thổ huyết, cho nên Tiểu Cẩn bảo hắn nghỉ ngơi.”
Tộc trưởng thở dài, lại thử hỏi, “Không biết chư vị có tính toán gì tiếp theo không?”
“Nếu chúng ta đã đến đây, tất nhiên sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tộc trưởng cứ yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Tộc trưởng gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì. Nhưng người trong thôn lại có chút nghi ngờ, thôn Bạch Đế trước nay luôn lánh đời, tất nhiên bọn họ cũng không biết Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng là ai, fan cuồng thì càng miễn bàn. Lúc trước khi nghe tộc trưởng nói muốn để người ngoài vào núi, đã từng náo loạn một phen, mãi đến sau khi nghe nói những người đó là thần tiên, việc này mới tính là tạm thời áp chế được. Nhưng lúc vào thôn đã nói rất hay, nói là muốn đến trừ họa cho mọi người, sao bây giờ không thấy trừ họa mà còn liên tiếp xảy ra chuyện không may thế này?
Có loại nghi ngờ này đặt trong phòng, thái độ của mọi người đối với nhóm người Thẩm Thiên Lăng cũng thay đổi, tuy rằng nể mặt tộc trưởng nên không tỏ rõ thái độ nhưng vẫn khó dằn suy nghĩ trong lòng, thậm chí ngay cả đại nương nấu cơm cũng bắt đầu qua loa có lệ, buổi tối chỉ nấu cho một nồi mì lớn nhìn y như nước luộc thịt, thật thê thảm.
Ám vệ cầm giá múc khuấy khuấy dưới nồi, sau đó cảm khái, “Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải đãi ngộ này.”
Cục Bông đứng ở trên bàn rướn cổ nhìn qua, mắt đậu đen nhất thời tràn ngập đồng tình, chạy đến trước ngăn tủ dùng móng vuốt đá đá, phía trên ào ào rớt xuống một đống bao bò khô — đó là thức ăn ám vệ mới đem đến cho nó.
Mọi người trong phòng:……
“Chíp!” Cục Bông hào phóng phất đầu, tư thế phóng khoáng “Đêm nay bổn đại gia mời các ngươi ăn ngon”!
Mấy cái người này, ngay cả ăn cơm cũng phải khiến chim bận tâm như thế.
Mệt quá đi.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, ôm con lên xoa xoa.
Tiểu Bình Tử nằm trong lòng Mộ Hàn Dạ ngủ khò khò, nước miếng chảy dài.
Thất Tuyệt Vương cảm thấy rất khổ sở.
May mà A Hoàng nhà mình không thể sinh a…… bằng không còn tới mức nào nữa chứ.
“Muốn ăn cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Ta bảo người làm cho ngươi.”
Ám vệ lập tức tỏ vẻ mình có thể đi trộm gà để nấu, thậm chí cả thịt kho tàu hay đồ xào gì đó cũng không thành vấn đề.
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lấp đầy bụng là được, đêm nay còn có chính sự phải làm.”
“Muốn đi cùng ta không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Chúng ta cùng nhau đi tìm hai huynh đệ Đao Hồn.”
“Ngươi thì sao?” Thẩm Thiên Phong cũng hỏi Diệp Cẩn, “Muốn cùng ta ra sau núi không?”
Diệp Cẩn ngơ ngẩn đồng ý, y còn đang nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay.
“A Hoàng……” Mộ Hàn Dạ nhanh chóng quay đầu.
“Chúng ta phải ở lại giữ nhà.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Lỡ như có người đến thì sao, cũng không thể đều ra ngoài hết.”
“Không phải ta muốn ra ngoài.” Mộ Hàn Dạ biện giải.
“Vậy ngươi gọi ta làm gì?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.
“Ta là muốn hỏi, có thể đặt nó về giường hay không?” Vẻ mặt Mộ Hàn Dạ rất khổ sở, “Cánh tay đều tê rần hết rồi, so với ôm búa tạ còn mệt hơn.”
Hoàng Đại Tiên bật cười, ôm lấy Tiểu Bình Tử từ trong lòng hắn.
Mộ Hàn Dạ thở phào một hơi, hơn nữa quyết định về sau sẽ không vì lấy lòng Vương hậu nhà mình mà chủ động giúp hắn ôm đứa nhỏ.
Đúng là tự đi tìm tội.
Nửa đêm, mọi người quả nhiên chia làm hai đường xuất phát. Đao Hồn Kiếm Phách bởi vì bị tộc trưởng phái đi tìm Bạch A Lục, cho nên địa điểm ước định cũng từ từ đường biến thành sơn động, cũng khá yên tĩnh.
Đao Hồn là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi, dáng vẻ cũng không nói rõ được là có tuấn lãng hay không, chỉ là hai mắt hắn có loại tinh khí chỉ duy nhất người luyện võ mới có, một thân áo ngắn gọn gàng phóng khoáng, trông rất ôn hòa. Vừa gặp đã nhìn hai mắt Thẩm Thiên Lăng trước, sau đó nói, “Đúng là trong sách chỉ toàn gạt người.”
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Vì sao nói thế?”
“Lúc trước xuống núi từng mua tiểu thoại bản đọc giết thời gian, trong đó nói Thẩm công tử có ba con mắt.” Đao Hồn nói lời kinh người.
Thẩm Thiên Lăng thiếu chút nữa tự sặc nước miếng, cái phiên bản kỳ quái nào đây!
Tần Thiếu Vũ cười cười, “Các hạ thường xuyên xuống núi?”
“Ta cũng không muốn vòng vo với cung chủ.” Đao Hồn thẳng thắn, “Hai huynh muội chúng ta từ nhỏ đã thường xuyên chạy xuống núi, tuy không quên trách nhiệm bảo vệ tộc nhân, nhưng lại cảm thấy việc lánh đời này chẳng có gì tốt.”
Thẩm tiểu thụ thầm nhiệt liệt vỗ tay, loại giác ngộ này tốt đó!
Việc trao đổi tiếp theo nhất định sẽ vô cùng thuận lợi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta đoán không sai, đúng là người phóng khoáng.”
“Cung chủ muốn biết cái gì?” Đao Hồn hỏi.
“Về tòa thôn này, tộc trưởng, một nhà Tiểu Bình Tử.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn có địa cung cực Bắc.”
“Vấn đề nghe qua cũng không phức tạp.” Đao Hồn lắc đầu, “Nhưng muốn trả lời xong cũng phải mất ba năm ngày.”
“Vậy cứ chọn trọng điểm nói trước.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Trong điểm trong lòng ta và trọng điểm trong lòng cung chủ không giống nhau.” Đao Hồn nhướn mày, “Trọng điểm trong lòng ta là ba cái trước, còn cái cung chủ muốn biết nhất, chỉ sợ chính là địa cung cực Bắc.”
Không có đâu biết không! Thẩm tiểu thụ yên lặng kháng nghị, nam nhân của ta cũng là đại hiệp mà, cứu vớt vạn dân khỏi biển lửa!
“Ta sẽ giải quyết vấn đề trong thôn trước.” Tần Thiếu Vũ rất sảng khoái, “Cho nên các hạ muốn nói cái gì, cứ nói đừng ngại.”
Đao Hồn cười cười, cũng không nhắc lại vấn đề.
Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Phong cũng cùng Diệp Cẩn đi vào một khe núi. Có ám vệ ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đã đến được căn nhà gỗ phát hiện ngày đó.
Dưới vách núi cỏ cây sinh trưởng rất tốt, cỏ lau bên sông ít nhất cao bằng mấy người, nếu không phải cố ý tìm kiếm, chỉ sợ rất khó phát hiện ra căn nhà gỗ kia. Ám vệ nói, “Đó chắc là nhà của dã nhân, ngày đó sau khi ở dưới sông tắm rửa xong, hắn liền trở về nghỉ ngơi .”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, mang theo Diệp Cẩn cùng lướt qua mặt sông, dừng trong khu rừng nhỏ.
“Nơi này cũng xem như là địa phương tốt.” Diệp Cẩn nhìn nhìn bốn phía, “Có vách núi chắn gió tuyết, có sông ngòi cung cấp nguồn nước, trong rừng cũng có không ít thứ ăn được, có thể tìm ra nơi cư ngụ tốt thế này ở Tuyết Sơn, cũng thật không dễ dàng.”
“Nơi này còn có một khu đất nhỏ.” Ám vệ nói, “Trồng chút lúa mì và cây cao lương, nhưng nhìn không ra có kết cấu gì, như là lung tung cắm lên.”
“Vào nhà không?” Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, vừa đi được hai bước lại cảm thấy dưới chân trống rỗng, trong lòng biết là trúng mai phục, chỉ theo bản năng ôm Diệp Cẩn thả người nhảy lên, xoát xoát vài bước đã phóng lên nhánh cây, ám vệ cũng tản ra bốn phía, chỉ thấy trên bãi đất trống có một mảnh lớn cỏ dại rào rạt đổ xuống, sau hồi lâu lộ ra một cái hố lớn đen như mực.
“Ai…” Ám vệ đi qua xem thử, chỉ thấy trong cạm bẫy cắm đầy gỗ nhọn, rớt xuống không chừng sẽ bị đâm thành cái rổ, vì thế nhíu mày, “Thế này quá ác rồi.”
“Cẩn thận!” Diệp Cẩn đột nhiên hô lên, ám vệ chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng xé gió, dựa vào cảnh giác của người tập võ mà nghiêng người né ra, khó khăn lướt qua một thanh gỗ nhọn đang lao vút tới.
Động tĩnh này có hơi lớn, người trong phòng cũng bị đánh thức. Thẩm Thiên Phong vừa mang theo Diệp Cẩn nhảy xuống đất, liền nghe thấy cửa phòng “rầm” một tiếng mở ra, dã nhân trên người đầy lông hung ác lao tới, gậy gỗ trong tay nhọn hoắt vù vù xé gió, gương mặt đen thui như mực, giương nanh múa vuốt rất dữ tợn.
Ám vệ tập thể xông lên, nháy mắt đã đè được hắn xuống. Dã nhân giãy dụa kịch liệt, tiếng la gần như truyền khắp nửa ngọn núi.
“Khiến hắn hôn mê trước đi.” Diệp Cẩn ném một cái bình qua.
Ám vệ mở nắp bình, soạt một tiếng đã đổ nửa bình vào miệng hắn, Diệp Cẩn thấy thế kinh hãi, “Nè!”
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi, ám vệ cũng có hơi sửng sốt.
“Ngửi một chút là được rồi, sao lại đổ vào trong miệng.” Diệp Cẩn giậm chân.
Ám vệ:……
Chúng ta cũng đâu có biết, còn cho là thuốc mê bình thường.
“Mà thôi mà thôi, cũng không chết người đâu.” Diệp Cẩn vô lực, “Nhiều nhất là năm ngày sau sẽ tỉnh.”
Thẩm Thiên Phong cũng có chút dở khóc dở cười, bảo ám vệ nâng dã nhân kia vào trong nhà gỗ trước. Ánh trăng rất sáng, cho nên có thể thấy rõ bày trí trong nhà, góc tường chất một đống da thú, còn có cái bàn mục ruỗng, trên tường treo mấy thanh đao bằng đá và gậy gộc, trừ mấy thứ đó ra thì không còn gì khác.
Ám vệ châm nến đi vào, cắm trên đất chiếu sáng. Diệp Cẩn ngồi xổm trước mặt dã nhân kia, chỉ thấy da lông toàn thân hắn quả nhiên là sau này mới dán lên, trên mặt cũng là dùng tro bụi vẽ loạn, tóc khô cứng như gai, cũng không biết đã bao lâu không gội đầu.
“Thấm khăn ướt cho ta.” Diệp Cẩn nói.
Ám vệ đi ra ngoài dùng nước sông thấm ướt khăn, sau khi về phòng định đưa cho y, lại bị Thẩm Thiên Phong cầm lấy, “Để ta đi.”
Diệp Cẩn đầu tiên là ngẩn người, sau đó cong cong khóe miệng.
Loại dấm chua này cũng ăn sao……
Chậc chậc.
Sau khi lau hết lớp tro trên mặt người nọ, quả nhiên ngũ quan không khác gì với người bình thường, chỉ là làn da có hơi thô ráp hơn. Diệp Cẩn nhìn nhìn khớp xương và vết chai của hắn, sau đó nói, “Ít nhất cũng ở trên núi này bốn năm năm.”
“Thôn Bạch Đế vốn đã lánh đời, huống chi là khe nhỏ sau núi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Người thường có đi lạc cũng không đến được đây.”
“Cho nên tám chín phần là người trong thôn Bạch Đế.” Diệp Cẩn nói, “Nhìn hình dạng chân cũng giống, sau đầu bị lõm vào, gần như hoàn toàn biến dạng, vậy mà cũng có thể sống sót, xem như mạng rất lớn.”
“Muốn mang về không?” Ám vệ hỏi Thẩm Thiên Phong.
“Tạm thời không cần.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Bây giờ còn không biết thần trí hắn có tỉnh táo hay không, lỡ như tỉnh lại gào rú ầm ĩ, rất dễ bị thôn dân phát hiện.”
“Để lại đây trước đi.” Diệp Cẩn cũng nói, “Uống một lọ thuốc kia đủ để hắn hôn mê mấy ngày, mang về cũng không hỏi được gì, còn dễ dàng đánh cỏ động rắn.”
Ám vệ:……
“Ba ngày sau chúng ta lại đến.” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, “Khi đó chắc hắn cũng tỉnh rồi.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, để ám vệ ở lại chăm sóc hắn, mình cùng Diệp Cẩn về thôn trang trước.
Sắc trời đã hửng sáng, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng cũng vừa về tới.
“Thế nào?” Thẩm tiểu thụ vừa thấy ca ca và tẩu tử mình liền tò mò, “Có tìm thấy dã nhân không?”
“Tìm thấy.” Diệp Cẩn gật đầu, “Còn bị chúng ta bắt được.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng ngó xung quanh, “Ở đâu?”
Diệp Cẩn bĩu môi, “Không có mang về, phỏng chừng phải hôn mê ba ngày.”
“Đánh mạnh vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.
Diệp Cẩn ngáp một cái, cũng lười giải thích, vì thế có lệ gật đầu, “Ừ.”
Vật biểu tượng giang hồ lập tức dùng ánh mắt vô cùng khiển trách nhìn tiểu đồng bọn – sao có thể ngoan độc vậy chứ, chẳng thân thiện gì cả.
Trong lòng ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tràn ngập khổ sở.
“Cho nên các ngươi đi một chuyến ra sau núi, chưa hỏi gì hết đã đánh người ta ngất xỉu?” Tần Thiếu Vũ ghét bỏ.
Thẩm Thiên Phong hiếm khi nghẹn lời, bởi vì hình như dù có giải thích hay không cũng đều rất mất mặt – chỉ khác nhau ở chỗ là mình ngốc hay người mình dẫn theo ngốc thôi.
Diệp Cẩn thẹn quá hóa giận, “Ông đây thích đó, ai cần ngươi lo!”
Thẩm tiểu thụ thầm yên lặng kháng nghị, hỏi một câu cũng không được sao, tẩu tử của mình đúng là quá dữ.
“Các ngươi thì sao.” Thẩm Thiên Phong nói sang chuyện khác.
“Đao Hồn và Kiếm Phách là người tỉnh táo hiếm có trong thôn này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu thôn dân đều có thể giống như huynh muội bọn họ, vậy thôn Bạch Đế có thể được cứu rồi.”
“Đã hỏi được tin gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Tần Thiếu Vũ nhếch môi, nói, “Ta tìm được cách có thể bức Chu Giác ra khỏi địa cung.”
Vừa dứt lời, không chỉ Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn ngạc nhiên, ngay cả ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang luôn luôn mặt than cũng hiếm khi lộ rõ biểu tình.
Vật biểu tượng giang hồ vô cùng cảm khái, chúng ta thật nên tìm họa sĩ vẽ lại a.
Đúng là không dễ thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...