Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit & Beta:Spum-chan

“Con đâu?” Hôm nay khi đi ngủ, Thẩm Thiên Lăng loay hoay tìm con.

“Đang ở chỗ vua sói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không cần quản nó.” Không cần quản gì đó, luôn luôn thể hiện rõ phong thái người cha, rất đáng khen.

“Không về sao?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên, “Hình như vua sói cũng không giống có thể cùng chơi với nó đâu, làm gì đến vui quên cả trời đất như thế.”

“Ai biết.” Tần Thiếu Vũ nhéo bụng y, “Phượng Hoàng và sói tuyết đều có linh tính, cho dù không làm gì hết thì đứng nhìn nhau thôi cũng đã vui vẻ rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vì sao lời này lại nghe không được tự nhiên thế chứ.

Chỗ ở của sói tuyết ở phía Tây sơn trang, to như một căn phòng, bên trong có trải đầy đệm mềm, còn có một nhánh suối nước nóng nhỏ.

“Chíp!” Cục Bông nghịch trong nước một hồi, cảm thấy có hơi mệt, vì thế xòe ra hai cánh ngắn, ướt nhẹp được sói tuyết ngậm ra, đặt lên khăn lau khô. Bên cạnh có noãn ngọc, lông tơ trên người lại nhanh chóng xù lên, vì thế vui vẻ chui xuống dưới bụng sói tuyết, bắt đầu chuyên tâm ngủ khò khò.

Đời chim không bị âm thanh kỳ kỳ quái quái của cha mẹ đánh thức, đúng là hoàn mỹ!

Sói tuyết im lặng nằm sắp trên đệm, dùng đuôi cản lại chút gió cuối cùng cho nó.

Ám vệ ghé trên nóc nhà nhìn xuống, đều cảm thấy rất vừa lòng.

Bảo mẫu này tốt nha! Đợi sau này đánh bại Chu Giác trở về Thục Trung, chúng ta nhất định phải trộm sói tuyết khỏi Liên Thành thiếu chủ mới được.

Không sai, chính là trộm.

Loại mục tiêu hạo nhiên chính khí này, các ngươi cảm nhận chút đi a.

Vài ngày sau, tin đồn về Thái Đao Môn trong thành càng ngày càng nghiêm trọng, gần như ai cũng đang nghĩ xem rốt cuộc Lý Thái Thái đã biết được bí mật gì mà lại bị bức đến mức mai danh ẩn tích. Lại nghĩ nếu Lý tiểu thư đã đến Đông Bắc tìm Vệ Dương tướng quân, thì chứng tỏ bí mật này có liên quan với triều đình, hơn nữa nhờ ám vệ ở giữa châm ngòi thổi gió, tất cả thắc mắc, cuối cùng đều cùng chỉ về phía Tuyết Nguyên cực Bắc.

“Lý chưởng môn có liên quan với Chu Giác sao?” Dân chúng đều hoàng hốt, “Cấu kết với phản quân, sẽ bị chém đầu đó.”

“Nhưng rõ ràng Thẩm công tử nói Lý chưởng môn là người tốt mà.” Có người dị nghị, nhấn mạnh nói, “Thẩm công tử nhất định không nói sai.”

“Liên quan với Chu Giác, cũng chưa chắc là người xấu mà.” Những người khác nói nhỏ, “Không chừng là mật thám triều đình đó.” Trong tiểu thuyết thường xuyên có mà, chịu nhục gì đó, thật cảm động.

Dân chúng xung quanh bỗng chốc có cảm giác bị chân tướng đâm thủng! Không sai a, nếu như vậy, cả chuỗi sự việc đều được giải thích hết rồi. Khó trách a, ngày hôm qua còn nghe hạ nhân trong phủ Tướng Quân nói, Vệ tướng quân dùng lễ đối đãi với tiểu thư Lý gia, thì ra đúng là người trung liệt. Thật không ngờ, nơi nhỏ bé như Thành Tịch Mai này lại có thể xảy ra một chuyện truyền kỳ như thế, khiến chúng ta rất có cảm giác là người trong cuộc.

Mà trong Liên Thành Sơn Trang, mấy ngày nay Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Lăng đã lật sách thành nghiện, thậm chí cả cơm cũng là giải quyết trong thư phòng. Hôm nay Tần Thiếu Vũ bưng một bàn hoa quả đi vào, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang vừa gặm bánh bao, vừa hết sức chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay, không hề chớp mắt.

“Phải đút vào lỗ mũi rồi.” Tần Thiếu Vũ thầm bất đắc dĩ.

“Hả?” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi vừa nói cái gì.”

“Đã ba ngày không rời thư phòng, không sợ buồn sao.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Cũng có thấy ngươi tìm được gì đâu.”

“Nếu thật sự tìm ra, ta cũng đâu thèm xem nữa.” Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu, “Dụi mắt dùm ta đi.”

“Ta dẫn ngươi ra ngoài dạo một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không thì ngất xỉu thiệt đó.”

“Không được, còn chút nữa là xem xong rồi, nhiều nhất là hai ngày.” Thẩm Thiên Lăng nhìn núi sách trên đất, “Hôm qua Diệp đại ca nhiễm phong hàn, vất vả lắm đại ca mới kéo hắn về nghỉ ngơi được, vừa lúc ta xem thêm mấy quyển giúp hắn.”

Biết tuy trông y rất dễ dụ, nhưng với việc này thì lại rất cố chấp. Tần Thiếu Vũ đành phải thầm thở dài, ngồi xuống cùng y.

Vì tìm nguyên nhân chốn hoang dã nở hoa, ám vệ đã tìm không ít người lớn tuổi trong thành hỏi thăm, nhưng cũng không ai hiểu rõ. May là trong Liên Thành Sơn Trang có không ít sách cổ, bên trong cũng có sách ghi chép về mấy chuyện lặt vặt ở huyện châu, cho nên Diệp Cẩn trực tiếp kêu người lôi ra hết, xem thử có tìm được manh mối từ đây không.

“Gần đây bên Lý Anh như thế nào?” Thẩm Thiên Lăng vừa lật sách vừa thuận miệng hỏi.

“Sau khi ba lời đồn mới nhất rải ra, vết rách giữa bọn họ có xu thế tăng mạnh, thậm chí ngay cả đám đạo sĩ kia cũng bắt đầu hoài nghi cha con Lý gia thật sự là tai mắt triều đình.” Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Không chịu nổi cả chút châm ngòi thổi gió ấy sao?”

“Thời kì đặc biệt, ai cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều.” Tần Thiếu Vũ rót ly trà cho y, “Huống hồ những người này đã quen thói ích kỷ, đừng nói hai bên chỉ là quan hệ hợp tác, dù có là người thân bạn tốt, thì lúc nguy nan đến cũng sẽ lựa chọn bảo toàn mình trước, Lý Thái Thái chính là ví dụ điển hình.”

“Điều này cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vậy ngươi phải giám sát chặt chẽ một chút, ta cảm thấy lúc nào bọn họ cũng có thể xảy ra chuyện.”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền có ám vệ vội vã nói, “Cung chủ.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ mở cửa phòng.

“Đám đạo sĩ kia giết Lý Anh rồi.” Ám vệ báo.

“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên.

“Lúc dùng cơm trưa, đám đạo sĩ kia vào phòng Lý Anh, thuộc hạ nghĩ là bọn họ lại nghị sự như thường ngày, nên chỉ nghe lén sau tường.” Ám vệ nói, “Lúc đầu còn bình thường, sau đó trong phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng chén bát rơi xuống đất, đợi đến khi thuộc hạ chạy vào trong xem, chỉ thấy Lý Anh trừng to hai mắt té trên đất, không bao lâu liền mất mạng.”

“Đám đạo sĩ kia đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Đám đạo sĩ kia ném xác Lý Anh vào giếng nước rồi dịch dung ra khỏi thành, đi thẳng đến phía Nam.” Ám vệ nói, “Các huynh đệ đã âm thầm đi theo.”

“Ngoan ngoãn đợi ở nhà.” Tần Thiếu Vũ nói với Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi bắt bọn họ về.”

“Không theo dõi nữa sao?” Thẩm Thiên Lăng có hơi bất ngờ, “Âm thầm ngồi đợi nhiều ngày như vậy, còn chưa đợi được bọn họ liên lạc với Chu Giác mà, cứ vậy mà buông tay sao?”

Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y, xoay người đi nhanh ra cửa, “Về rồi giải thích với ngươi.”

“Vậy ngươi phải cẩn thận.” Thẩm Thiên Lăng ở phía sau dặn dò.

Tần Thiếu Vũ xoay người lên ngựa, đi thẳng ra núi.

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, xoay người qua bên kia tìm ca mình.

Trong phòng thoang thoảng hương thuốc nhàn nhạt, Diệp Cẩn đang đá chăn.

“Không cho lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong lại đắp thêm một cái chăn cho y, “Còn đang phát sốt, ra mồ hôi mới tốt.”

“Ta nóng muốn chết.” Diệp Cẩn hữu khí vô lực.

“Nóng cũng phải chịu đựng.” Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh y, “Ngươi là đại phu mà, không nên tùy hứng.”

“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn hừ hừ.

“Trong thiên hạ này, cũng chỉ có ta có thể quản ngươi.” Thẩm Thiên Phong buồn cười, “Ngủ đi, đừng lộn xộn nữa.”

Diệp Cẩn nhìn trời, “Không buồn ngủ.”

Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ lên môi y, “Giờ thì sao?”

Giờ vẫn không buồn ngủ! Diệp cốc chủ rất ngạo kiều, đỏ mặt nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Phong cười cười, khi có khi không vỗ nhẹ lên lưng y.

Trong viện văng vẳng tiếng hót trong trẻo của hai chú chim nhỏ, càng thấy bốn phía yên tĩnh hơn. Mắt thấy người bên gối đã sắp ngủ, cửa viện lại bị người đẩy ra, tiếp sau đó chính là tiếng của Thẩm Thiên Lăng, “Đại ca, Diệp đại ca!”

Diệp Cẩn lập tức mở to mắt, “Có phải là tìm được gì không?”


Thẩm Thiên Phong đau đầu, rất muốn đập đệ đệ mình.

“Ta đi xem xem.” Diệp Cẩn xốc chăn lên muốn xuống giường, Thẩm Thiên Phong tất nhiên không cho, giữa lúc hai người tranh chấp Thẩm Thiên Lăng cũng vừa lúc đi vào, liếc mắt liền thấy được cảnh tượng đầy hương diễm – tẩu tử lộ ra nửa vai, đang xoay đến xoay đi trong lòng ca y, vô cùng nóng bỏng.

Vì thế Thẩm tiểu thụ lại thấy cả người không khỏe.

Nếu các ngươi đang làm việc này, vì sao lúc ta gõ cửa lại không ngăn cản hả.

“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phong nhìn đệ mình, “Có chuyện gì?”

Đây là ánh mắt gì a, ta cũng đâu có cố ý. Thẩm tiểu thụ rất muốn rít gào, nhưng lại không dám, bởi vì ca y rất hung tàn.

“Một câu nói hết, sau đó đi ra ngoài.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, thuận tiện đắp chăn lại cho Diệp Cẩn.

Có cần tỏ vẻ ghét bỏ rõ ràng vậy không, tình huynh đệ tốt đẹp trong truyền thuyết đâu mất rồi! Thẩm Thiên Lăng sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó nhanh chóng nói, “Đám đạo sĩ kia giết Lý Anh rồi.”

“Cái gì?” Thẩm Thiên Phong giật mình, Diệp Cẩn cũng mở to hai mắt, “Chuyện khi nào?”

“Lúc dùng cơm trưa.” Thẩm Thiên Lăng kể qua mọi chuyện, lại nói, “Thi thể Lý Anh còn ở trong nhà, cần bảo người tìm về không?”

“Ta đi xử lí.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thuận tiện báo với Liên Thành thiếu chủ một tiếng.” Dù sao đây cũng không phải việc nhỏ.

Diệp Cẩn gật đầu, nhìn Thẩm Thiên Phong ra khỏi phòng.

“Ngươi mau nằm xuống đi.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên giường, “Không thì phong hàn lại nặng thêm.”

“Không ngờ quan hệ giữa Lý Anh và đám đạo sĩ kia lại mỏng manh đến vậy.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Ít nhiều gì cũng là người chung đường, muốn giết là giết sao.”

“Người bên cạnh Chu Giác, nào có kẻ nào là người hiệp nghĩa, lúc nguy nan tất nhiên phải tự bảo vệ mình trước.” Thẩm Thiên Lăng rót ly nước cho y, “Đừng nghĩ nữa, còn đang bệnh đó.”

“Nhưng Thiếu Vũ quyết định không sai.” Diệp Cẩn tựa vào đầu giường, “Giết người xong lại chạy về phía Nam mà không phải đến Tuyết Nguyên cực Bắc,. Tám chín phần là do đám đạo sĩ kia đã không còn trông mong vào Chu Giác, chỉ muốn trồn xa một chút để giữ mạng. Lúc này có theo dõi cũng không còn ý nghĩa, chi bằng sớm bắt về, cũng có thể hỏi thêm nhiều chuyện.”

“Vậy sao.” Thẩm Thiên Lăng hiểu ra, “Ta còn đang nghĩ sao lại đột nhiên đi bắt người đây.”

Diệp Cẩn cười cười, “Mấy ngày nay đọc sách quá nhiều, ngốc luôn rồi sao?”

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó thành thật nói, “Có một chút.” Mơ mơ màng màng.

“Trong ngăn tủ có kẹo bạc hà, ăn xong thì nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Cẩn nói, “Đừng quá mệt mỏi.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, sau đó thầm cảm khái, vẫn là tẩu tử tốt a, ca y đúng là kém xa, khó trách thường xuyên bị mẫu thân vỗ đầu.

Nếu lần sau lại bị vỗ, mình nhất định sẽ không nói giúp cho đâu, không chỉ không nói giúp, còn phải châm ngòi thổi gió!

Rất mang thù.

Yên lặng siết chặt nắm tay.

Phía Thành Tịch Mai, đám đạo sĩ kia đang giục ngựa chạy như điên, ai ngờ đằng trước lại có một đám hắc y nhân từ trên trời rớt xuống, ai cũng trông hung thần ác sát. Trong lòng biết không ổn nên vội xoay người chạy trốn, nhưng đường lui cũng đã bị người cắt đứt, vì thế cảnh giác rút đao, “Các ngươi là ai?”

Hắc y nhân đằng hắng mấy tiếng, sau đó trầm giọng nói, “Đường này là ta mở!”

“Cây này là ta trồng!”

“Nếu muốn đi qua!”

“Để lại tiền mua đường!”

Vừa dứt lời, đám đạo sĩ kia đã giơ đao chém xuống. Ám vệ lập tức bực mình, sao có thể như thế hả, bọn ta còn chưa diễn sơn tặc xong mà, lời kịch đã chuẩn bị tốt lại không được sử dụng, đúng là lãng phí.

Mang theo tâm tình tiếc nuối, ám vệ thành công đánh cho đám đạo sĩ kia thành đầu heo, hơn nữa còn trói lại như bánh chưng, nói tiếp, “Nhìn cũng béo đó, bắt về cho đại vương chưng lên ăn.” Có thể nói thêm câu nào thì hay câu nấy, dù sao cơ hội diễn trò thế nào lâu lâu mới có, phải biết quý trọng.

Đạo sĩ nghe vậy hoảng sợ, nghĩ thầm đừng nói là gặp phải bộ lạc dã nhân nha?

“Mang về.” Tần Thiếu Vũ ở một bên lạnh lùng nói.

Đạo sĩ cảm thấy âm thanh này có hơi quen tai, vừa định quay đầu xem là ai, nửa đường lại bị đánh ngất, nhét vào bao tải to.

Sạch sẽ lưu loát như thế, rất đáng trở về khoe khoang với tiểu đồng bọn.

Vật biểu tượng giang hồ rất hài lòng với bản thân.

Thật là anh tuấn.

Đoàn người khiêng bao tải trở về sơn trang, liền nghe Thẩm Thiên Phong cũng đã phái người tìm thi thể Lý Anh về. Liên Thành Cô Nguyệt kiểm tra một lượt, nói là chết vì vu độc, vì thế châm lửa đốt sạch, đỡ cho xảy ra phiền phức khác.

“Sao rồi?” Nhìn thấy Tần Thiếu Vũ trở về, Thẩm Thiên Phong và Liên Thành Cô Nguyệt cùng hỏi.

“Năm tên đạo sĩ, đều bắt về hết rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng bị đánh bất tỉnh, chắc lát nữa mới tỉnh lại.”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Nhốt vào địa lao trước đi.”

“Không cần.” Diệp Cẩn từ ngoài cửa đi vào, “Ta có thuốc, người ngất xỉu ngửi vào là tỉnh ngay.”

“Sao lại ra đây.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Đã bảo ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút rồi mà.”

“Ta đã không sao rồi.” Diệp Cẩn kéo chặt ngoại bào, “Đám đạo sĩ kia đâu?”

Thẩm Thiên Phong đau đầu, nhưng hắn cũng không có cách nào khác, chỉ phải đưa người qua.

Thẩm Thiên Lăng cũng nghe được tin chạy tới, nhìn đám đạo sĩ bị lột mặt nạ, sau đó giật mình nói, “Bộ dạng khó coi vậy sao.”

Ám vệ nghe vậy đồng loạt siết chặt nắm tay, âm thanh của phu nhân nhà ta thật mềm mại, khiến người ta hoàn toàn chịu không nổi.

“Là do quá mức trầm mê vu thuật, cho nên dung mạo mới vặn vẹo biến hình như thế.” Diệp Cẩn nói, “Tà môn ma đạo, tuy có thể khiến nội lực đột nhiên tăng mạnh trong thời gian ngắn, lại cuối cùng sẽ rơi vào tình trạng dầu hết đèn tắt, hại người hại mình.”

“Cần gì chứ.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Trên đời này có không ít người, chấp nhận đổi lấy ba bốn mươi năm vinh hoa phú quý, cũng không muốn sống sáu bảy mươi năm kham khổ bình an.” Diệp Cẩn đưa thuốc cho ám vệ, “Mỗi người mỗi chí hướng, suy nghĩ kia vốn không sai, nhưng chỉ dùng sai cách mà thôi.”

Ám vệ đưa tay muốn nhận lấy bình thuốc, lại phát hiện lòng bàn tay mình có hơi xám đi, vì thế có chút sửng sốt.

Diệp Cẩn thấy thế cũng giật mình, vội vàng kéo tay hắn qua nhìn nhìn, “Hồi nãy ngươi sờ vào cái gì?”

“Không có gì hết.” Ám vệ nghĩ nghĩ, “Chỉ đi bắt mấy tên đạo sĩ lỗ mũi trâu này thôi.”

Khi mọi người trò chuyện, mấy ám vệ khác cũng phát hiện lòng bàn tay mình xám đi, hiển nhiên đều bị trúng cùng một chiêu. Diệp Cẩn ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra quần áo đám đạo sĩ kia một chút, rồi nghiêng qua ngửi ngửi.

“Tiểu Cẩn!” Thẩm Thiên Phong đại kinh thất sắc, đây là tật xấu gì hả, sao có thể ngửi lung tung như vậy.

“Trên quần áo có vu độc, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn.” Diệp Cẩn nói.

“Thật sự không sao chứ?” Ám vệ mặt khổ qua, “Lòng bàn tay vừa sưng vừa ngứa.”

“Nếu ta không ở đây, không chừng phải chặt tay.” Diệp Cẩn nói.


Sắc mặt ám vệ đồng loạt trắng bệch.

“Nhưng có ta ở đây, nhiều nhất cũng chỉ sưng mấy ngày.” Diệp Cẩn nói, “Sau đó thì không sao rồi.”

Bên cạnh có thần y đúng là quá tốt. Ám vệ nghe vậy hai mắt rưng rưng, sau này chúng ta nhất định sẽ tự tay thêu một lá cờ đưa đến Nhật Nguyệt Sơn Trang.

“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi, “Ta không có ra tay.”

“Lăng nhi đến giúp ta chút đi.” Diệp Cẩn đi ra ngoài.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đuổi theo.

Tần Thiếu Vũ nhìn mấy tên đạo sĩ kia, rồi cũng đen mặt ra ngoài.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tần huynh làm sao vậy?”

“Hắn không sao đâu, nhưng mấy tên đạo sĩ này thì có chuyện rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thiếu Vũ không thể nhìn người của mình chịu thiệt, nay bảy tám thủ hạ đều bị ám toán, trong lòng hắn tất nhiên không vui.”

“Thì ra là vậy.” Liên Thành Cô Nguyệt sáng tỏ, “Che chở con (*) đến thế, khó trách Truy Ảnh Cung trên dưới đồng lòng, người bên ngoài có phá cũng phá không nổi.”

(*) 护犊子 (hùdú·zi) – Che chở con: Các loài vật như bò luôn cố hết sức bảo vệ con mình không cho các loài khác làm hại. Dùng với người lại có nghĩa không tốt, trong một sự việc mặc kệ là ai đúng ai sai, cũng chỉ biết bảo vệ cho con cái hoặc người thân của mình – Theobaike.baidu.com

Ám vệ còn ở trong phòng rất kinh ngạc, Thẩm đại thiếu gia và Liên Thành thiếu chủ thật sự đang nói chúng ta sao, hay là nói trên đời này kỳ thật có một Truy Ảnh Cung khác nữa? !

Loại chuyện trên dưới đồng lòng này, nó vốn dĩ không hề tồn tại a. Mục tiêu trong đời chúng ta theo thứ tự là là soán vị cung chủ, nhất thống giang hồ, hùng bá thiên hạ, phi thăng tiên giới, trợ giúp thiếu cung chủ và phu nhân bước lên đỉnh cao nhân sinh, hơn nữa nhân cơ hội chạm vào bàn tay mềm mại.

Con đường tương lai lóng lánh ánh vàng, nghĩ chút thôi đã thấy kích động.

Rất muốn đứng trên bàn đọc một bài thơ diễn cảm.

Mà trong sân bên cạnh, một nhóm vật biểu tượng giang hồ khác đang vô cùng khổ sở, bởi vì trong nửa nén hương ngắn ngủi, tya bọn họ đã hoàn toàn sưng vù lên, vừa giống tay gấu, lại vừa giống quạt hương bồ.

Diệp Cẩn ở bên phối thuốc, Thẩm Thiên Lăng vội vàng dùng chày đá cắn nát thuốc ra. Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nghe tin lại đồng loạt chạy tới, bắt đầu việc tham quan không theo chủ nghĩa nhân đạo.

Ánh mắt vật biểu tượng giang hồ rất thê lương, vì sao trông tiểu đồng bọn có vẻ rất vui vậy, chẳng lẽ không nên là hai mắt đầy lệ nóng, đồng cảm một chút mới đúng sao?

Thật là vô tình.

Cục Bông cũng bị sói tuyết gặm lấy, vui vẻ chạy vào sân, lông toàn thân đều ướt sũng, hiển nhiên là đã chơi như điên.

“Chíp! ! !” Sau khi nhìn thấy tay ám vệ, Cục Bông bị chấn động, sau đó nhanh chóng nhìn móng vuốt của mình.

Ám vệ sống không bằng chết, vậy mà bị thiếu cung chủ nhìn thấy, không biết có cảm thấy chúng ta quá vô dụng hay không, trục xuất khỏi cung gì đó, khiến người kìm lòng không được lệ nóng tuôn trào.

“Chíp.” Cục Bông nhảy xuống đất, lắc lư đi qua quan sát cẩn thạn.

Ám vệ quyết định cởi đai lưng thắt cổ.

Trong mắt Cục Bông tràn ngập đồng tình, dùng móng vuốt nho nhỏ sờ sờ hắn một cái.

“Được rồi, đừng phá nữa.” Diệp Cẩn ra hiệu bảo người bên cạnh ôm Tiểu Phượng Hoàng đi, mình thì đặt thuốc đã điều phối xong lên bàn.

Cục Bông quay đầu nhìn nhìn, sau đó nhảy nhót chạy tới đống gai đặt trong góc tường, vươn móng đá một cái.

“Ê!” Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, nhanh chóng chạy qua ôm lấy nó, Cục Bông cũng đã uỵch cánh đan chân nhảy lên bàn, nhỏ vào dược thảo hai giọt máu tròn vo.

Diệp Cẩn có hơi sửng sốt.

“Chíp…” Cục Bông dè dặt nhìn nhìn, sau đó vừa lòng vẫy vẫy đầu, suy yếu ngã trên bàn.

Thật đáng dùng mười bao bò khô bồi bổ.

Sói tuyết đi lên trước, nhẹ nhàng liếm liếm móng vuốt nho nhỏ cho nó.

Cục Bông cảm thấy có hơi ngứa, mắt đậu đen sáng long lanh.

Sói tuyết ngậm Tiểu Phượng Hoàng quay đầu chạy đi, để lại cả đám người trong sân hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Cẩn cầm chén thuốc nhìn nhìn, “Chẳng lẽ thật sự có linh tính?”

Ám vệ nước mắt lưng tròng, rất muốn vì thiếu cung chủ máu chảy đầu rơi.

“Không thì, cứ thử xem?” Diệp Cẩn cũng không để ở trong lòng, nhưng nghĩ máu Phượng Hoàng cũng không phải độc vật, vì thế liền bôi lên cho một người trước. Giây lát sau, ám vệ vui vẻ nói, “Không đau nữa.”

“Nhanh như vậy?” Diệp Cẩn lại có chút kinh ngạc, theo phối phương của hắn, nhanh nhất cũng phải nửa canh giờ.

“Là thật.” Ám vệ nói, “Lúc trước vừa sưng vừa ngứa, giờ lại mát lạnh, không có chút cảm giác nào.”

Diệp Cẩn bỗng bật cười, nói với Thẩm Thiên Lăng, “Còn tưởng chỉ là một cục bông mập mạp, khinh thường nó rồi.”

Hoàn toàn không phải cục bông biết không! Ám vệ lập tức kháng nghị trong lòng, tuy rằng không có ai nhìn thấy, nhưng thiếu cung chủ nhà ta nhất định thường xuyên mắt bắn ra sét, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Dược thảo làm hơi nhiều, bôi thuốc cho ám vệ xong còn dư hơn phân nửa. Vì thế vật biểu tượng giang hồ đều tỏ vẻ không thể vứt đi đâu, bên trong có máu Phượng Hoàng của thiếu cung chủ nhà ta đó! Không thì cứ đắp lên mặt chúng ta đi, nhất định rất dễ chịu đó, không chừng còn anh tuấn hơn được một chút.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng, rất tưởng cốc đầu bọn họ.

“Ta muốn mang về nghiên cứu một chút.” Diệp Cẩn ôm bình trở lại hiệu thuốc.

Ám vệ vươn cổ vô cùng tiếc nuối, thật sự không thể để lại đắp mặt sao, thật là thất vọng.

Đến chiều, sau khi Tần Thiếu Vũ biết được chuyện này, cũng rất là bất ngờ, “Thật sao?”

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tay mọi người đều đã không sao hết, Diệp đại ca bảo ngày mai sẽ khỏi.”

“Nhìn không ra a.” Tần Thiếu Vũ bật cười, đi đến bên cạnh bàn chọt đầu con.

“Chíp!” Cục Bông tức giận quơ quơ cánh, buồn ngủ.

Tần Thiếu Vũ bỏ qua kháng nghị của nó, ôm nó xoa xoa.

Ánh mắt Cục Bông đầy ai oán, lông tơ phất phơ.

Cha nó phiền quá đi, sớm biết như vậy, thà rằng không thèm về.

Đúng là khiến chim không vui.

Trong ổ có một cái bao nhỏ, sau khi Thẩm Thiên Lăng mở ra, chỉ thấy bên trong là một hạt châu tròn vo, trong sáng huyết hồng.


“Là máu Phượng Hoàng do trước đây đạp trúng cổ vương sao?” Tần Thiếu Vũ một tay ôm con, tay còn lại cầm lên.

“Chíp chíp!” Cục Bông dùng cái cánh ngắn đánh hắn, mau thả xuống!

Mu bàn tay Tần Thiếu Vũ hơi run lên, đành phải thả về.

Cục Bông chui về ổ, lại giấu viên huyết châu đi, sau đó nghiêm túc nhìn cha nó —— về sau không được lộn xộn nữa!

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng cảm khái, xem ra dù thời nào đi nữa, trẻ con đều rất ghét người lớn đụng vào đồ riêng a.

Như lời Diệp Cẩn, sáng sớm hôm sau tay ám vệ đều đã hết sưng, mười ngón tung bay cực kỳ linh hoạt, vì thế ngao ngao hoan hô chạy đi tìm thiếu cung chủ nhà mình, định chơi ném cao cao để ăn mừng.

Mấy đạo sĩ kia cũng đã tỉnh lại, có Liên Thành Cô Nguyệt và Tần Thiếu Vũ thẩm vấn, Thẩm Thiên Phong cũng không cần xen vào, ở lại hiệu thuốc với Diệp Cẩn.

“Máu Phượng Hoàng a.” Diệp Cẩn sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu.

Thẩm Thiên Phong đẩy cái bình trước mặt y ra chỗ khác, “Từ sớm ngươi đã nói ít nhất một trăm lần rồi.”

“Đừng quấy rối.” Diệp Cẩn đuổi người, “Đi ra ngoài đi.”

“Mình còn chưa hết sốt, sao còn chưa chịu về nằm nghỉ?” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Đầu óc mơ hồ thì không nghĩ được chuyện gì đâu.”

“Cứ thử xem sao.” Diệp Cẩn vừa tự nói vừa ra sức xốc xốc bình thuốc.

Thẩm Thiên Phong đau đầu, “Có phải ngươi hoàn toàn không nghe ta nói gì không?”

“A?” Diệp Cẩn mờ mịt nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong: …

“Ngươi đừng có làm phiền ta.” Diệp Cẩn nói, “Hình như ta có đầu mối.”

“Cho ngươi thêm một canh giờ nữa.” Thẩm Thiên Phong nhường một bước, “Sau đó thì theo ta về nghỉ ngơi.”

“Ừ.” Tuy ngoài miệng miệng thì Diệp Cẩn đồng ý, nhưng thực chất lại chẳng hề để trong lòng, vẫn tiếp tục loay hoay với mấy thứ trong tay. Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên cạnh, chốc chôc lại đút cho y một miếng hoa quả.

“A ha!” Hơn nửa canh giờ sau, mắt Diệp Cẩn đột nhiên sáng lên.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

Diệp Cẩn nhìn chằm chằm bình thuốc.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ngươi vui lòng nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì trước đi.”

Sau một lúc lâu, Diệp Cẩn mới nói, “Ta đã biết phải làm thế nào để giải độc Ô Đầu Thảo.”

“Thật sao?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy cũng rất vui vẻ.

“Có hơi mạo hiểm, nhưng chắc sẽ thành công.” Diệp Cẩn nói, “Ta phải suy nghĩ một chút.”

“Nếu thật sự có thể, Mộ huynh nhất định sẽ rất vui.” Thẩm Thiên Phong nhéo mặt y, “Thật lợi hại.”

“Không phải ta lợi hại.” Diệp Cẩn như có điều suy nghĩ, “Không hổ là Thượng Cổ thần điểu, đúng là phúc tinh a…”

“Chíp!” Cục Bông nằm trong ổ, nghiêm túc giơ lên móng vuốt bị thương.

Ám vệ lập tức trào nước mắt, tỏ vẻ chúng ta tình nguyện vì thiếu cung chủ nhổ hết tất cả ruộng rau xanh trên đời này, sau đó dùng chúng để nuôi bò.

Cực kỳ trung thành và tận tâm.

Trong thư phòng, Thẩm Thiên Lăng còn đang lật sách chép tư liệu, thấy Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi vào, vì thế hỏi, “Thẩm vấn xong rồi?”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Đám đạo sĩ kia vốn là người trong tà giáo ở Tây Nam, sau này bị Chu Giác thu mua, giúp hắn luyện ra không ít đan dược.”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Muốn trường sinh bất lão sao?”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Chu Giác cũng không ngốc tới mức đó đâu, thật ra là chế độc dược dùng để khống chế người khác.”

“Khó trách cho con Lý gia lại sợ hắn như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vậy cửa vào địa cung ở Tuyết Nguyên cực Bắc đâu? Có hỏi ra được không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Bọn họ nói không biết.”

“Sao lại như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Lý Anh còn biết, đám đạo sĩ kia tính ra cũng là cấp trên của Thái Đao Môn, sao có thể không biết?”

“Cho nên Liên Thành thiếu chủ đang dùng tình cảm cảm hóa bọn họ.” Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng nhìn hắn, nghiêm hình bức cung thì nói là nghiêm hình bức cung đi, còn bày đặt dùng tình cảm cảm hóa.

“Ngươi thì sao, có tìm được gì không?” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng xoa bóp khắp nơi.

“Tìm được một đoạn ngắn có ghi lại.” Thẩm Thiên Lăng lấy cuốn sách bên cạnh qua, “Là kể về nguồn gốc của Thành Tịch Mai, có nhắc tới chuyện hoa nở trên đồi hoang, cũng là cùng một chỗ.”

Tần Thiếu Vũ nhìn nó, “Thật sự có sao.”

“Nhưng cũng không nói rõ nguyên nhân.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Cho dù chuyện trên sách là thật, thì cũng chỉ có thể suy ra đồi hoang nở hoa là một chuyện tuân theo quy luật, cơ bản là hơn trăm năm sẽ có một lần.”

Tần Thiếu Vũ vừa tiếp tục lật sách, vừa đưa tay vói vào vạt áo y, sờ cái bụng.

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp à, chẳng phải chúng ta đang bàn chính sự sao.

Xem sách được một nửa, Tần Thiếu Vũ đột nhiên bật cười.

Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Ngươi cười cái gì?”

Tần Thiếu Vũ lưu manh nói, “Bởi vì bụng của Lăng nhi rất mềm, ta vui vẻ.”

Thẩm Thiên Lăng bỗng nhiên rất muốn đạp hắn ra ngoài.

“Đùa ngươi thôi.” Tần Thiếu Vũ đưa sách tới trước mặt hắn, “Xem chỗ này này.”

“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng cầm sách, xem xong rồi nói, “Hồng thủy?”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Sau khi Thành Tịch Mai bỗng nhiên có hoa nở nơi hoang dã, thì thôn xóm cách đây mấy trăm dặm sẽ đột phát hồng thủy.”

“Sao lại như vậy.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Nơi này không có sông lớn, lượng mưa cũng ít, sao có thể bao phủ hết mấy thôn?”

Tần Thiếu Vũ thuận tay lấy tấm bản đồ, trải ra trên bàn, chỉ vào một dấu màu đỏ trên đó nói, “Còn nhớ chỗ này không? Làn trước chúng ta đến đây từng đi qua đó, toàn là thôn xóm bị bỏ hoang.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhớ ra, “Lúc ấy Diệp đại ca còn luôn khó hiểu, nói nơi trời băng đất tuyết sao lại có thôn xóm, rồi sao lại không có một bóng người.”

“Nơi này vừa đúng cách Thành Tịch Mai mấy trăm dặm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không chừng đã bị hồng thủy quét qua, cho nên mới biến thành hoang phế như vậy.”

“Nhưng ngươi vẫn chưa nói mà, vì sao lại có hồng thủy.” Thẩm Thiên Lăng nói.

“Muốn ra ngoài Thành Tịch Mai xem lại không?” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi nở hoa đó.”

“Được a.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, kéo tay hắn ra ngoài, chợt thấy Liên Thành Cô Nguyệt cười đi đến.

“Thẩm vấn xong rồi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Còn chưa, ngất xỉu rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vậy sao trông ngươi vui quá vậy.

“Nhận được một phong bái thiếp.” Liên Thành Cô Nguyệt lắc lắc lá thư trong tay, “Tần huynh đoán xem là ai nào?”

Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng liếc nhau, hiển nhiên đều có chút nghi hoặc.

Liên Thành Cô Nguyệt đưa bái thiếp qua, Tần Thiếu Vũ mở ra xem, sau đó bỗng bật cười.


“Là ai?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ Hàn Dạ.”

“Thất Tuyệt Vương đến Trường Bạch Sơn?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên.

“Đã nói từ trước rồi, người muốn mạng Chu Giác không chỉ ba năm người đâu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Liên Thành thiếu chủ —— “

“Tất nhiên hoan nghênh.” Liên Thành Cô Nguyệt cắt lời hắn, “Bằng hữu của Tần huynh, cũng là bằng hữu của ta.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Đa tạ.”

Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, cùng hai người ra ngoài nghênh đón.

“A Hoàng!” Bên ngoài Trường Bạch Sơn, Mộ Hàn Dạ đang thâm tình kêu gọi.

“Lại làm sao nữa rồi?” Hoàng Đại Tiên đau đầu.

Mộ Hàn Dạ ai oán nói, “Không có việc gì làm.”

Hoàng Đại Tiên nhẫn nại nói, “Đợi thêm lát nữa đi, bọn Tần cung chủ sẽ nhanh chóng đến thôi.”

Mộ Hàn Dạ chờ mong, “Không thì A Hoàng đến hôn ta một cái đi.”

Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Nằm mơ.”

Mộ Hàn Dạ ngồi dưới tàng cây thở dài, “Cô đơn trống trải lạnh lẽo quá đi.”

Hoàng Đại Tiên nói, “Tần cung chủ.”

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt uy nghiêm, trong khoảnh khắc đã biến thành Hoàng Thượng.

Trên đường không một bóng người.

Mộ Hàn Dạ ôm cây kháng nghị, “A Hoàng lại gạt ta.”

Hoàng Đại Tiên giận, “Đứng thẳng nói chuyện!”

Mộ Hàn Dạ tiếp tục bảo trì tư thế khỉ ôm cây, “Không, trừ phi A Hoàng cho ta hôn mông một cái.”

Hoàng Đại Tiên cắn răng, “Tần cung chủ đến kìa.”

Mộ Hàn Dạ kiên định, “A Hoàng đừng tưởng còn có thể gạt ta lần thứ hai.”

Sau đó liền nghe Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ huynh đang làm gì vậy?”

Hoàng Đại Tiên bóp trán, cảm thấy cả đời này mình chưa từng mất mặt đến thế.

Mộ Hàn Dạ tiêu sái buông cây ra, sau đó bình tĩnh nói, “Thấy cây này trồng không tệ, sau này có thể mang về Thất Tuyệt quốc cho mọi người xem.”

Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Thất Tuyệt Vương nói đùa, đây là cây Hồ Khương, vốn đến từ Tây vực.”

Hoàng Đại Tiên rất muốn đào hố chôn hắn, thuận tiện chôn mình luôn.

“Phải không?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, sau đó vô sỉ nói, “Cũng không còn cách nào, trẫm là Hoàng đế, ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, nói chi đến nhận biết cây cối hoa cỏ.”

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, dẫn hai người họ vào núi.

Nhìn thấy Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, trong lòng Thẩm Thiên Lăng rất vui vẻ. Mà Thập Tam Nương và Hồng Miên dù mới gặp hai người lần đầu, nhưng cũng rất có hảo cảm, vì thế tối này, trong sơn trang cố ý bày ra một bàn yến tiệc phong phú, một là để đón tiếp, hai là mấy ngày nay có quá nhiều chuyện, hiếm khi được rảnh rỗi, phải cùng nhau ăn một bữa linh đình.

“Đã lâu không đầy đủ như vậy.” Diệp Cẩn cảm khái, “Thật tốt.”

“Không định nói cho Thất Tuyệt Vương biết ngươi đã tìm được cách chữa trị cho Hoàng Đại Tiên sao?” Thẩm Thiên Phong nhỏ giọng hỏi y.

“Tạm thời còn chưa được.” Diệp Cẩn nói, “Có chút mạo hiểm, ta nghĩ đợi đến khi chắc chắn rồi nói sau.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, múc một chén canh thịt heo cho y.

“Ngấy.” Diệp Cẩn nhíu mày, “Ta muốn uống trần bì tuyết lê (*).”

“Ăn một chén nhỏ thôi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bồi bổ thân thể.”

“Ăn thịt là chắc chắn bổ sao?” Diệp Cẩn trừng hắn, “Ta là đại phu hay ngươi là đại phu.”

“Nghe lời.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có người muốn ăn còn không được đó.”

“Ai chứ?” Diệp Cẩn khó hiểu.

“Không muốn ăn cà rốt a!” Thẩm tiểu thụ đang giận dữ bên cạnh, “Cho ta xương sườn đi!”

Diệp Cẩn: …

Thẩm Thiên Phong cười khẽ, đút cho y một đũa thịt dê.

Rượu quá ba tuần thức ăn qua năm món, tất cả mọi người đều có chút men say, trên trời vừa lúc có trăng sáng, nên mọi người trực tiếp vứt hết mấy chuyện vặt vẵn qua sau đầu, hiếm khi được thoải mái phải biết tranh thủ thời gian.

“Chíp!” Cục Bông lén uống một chút Hoa Điêu, cũng có hơi mơ màng, đang vui sướng chạy loanh quanh trong sân.

Sói tuyết ngậm nó lên lên, quay đầu chạy về phòng ngủ.

Mắt đậu đen của Cục Bông vô cùng nghiêm túc, cảm thấy mình hoàn toàn có năng lực quyết đấu với ca ca rồi.

Sói tuyết thả nó vào ổ.

Cục Bông hùng tâm vạn trượng đứng lên, “Chíp!”

Sói tuyết ngậm thảm qua, muốn bỏ vào trong ổ.

Cục Bông hào phóng đá móng, cực kỳ điểu lâm thiên hạ.

Trên mặt sói tuyết bỗng chốc xuất hiện rõ ba vết cào.

Cục Bông hoàn toàn không biết mình đã gây rắc rối, sảng khoái ngã vào trong ổ, bắt đầu hình thức ngủ như chết của đời chim.

Sói tuyết nằm sấp bên cạnh, dùng cái đuôi vây nó lại.

Bốn phía vô cùng yên ắng, đối lập rõ với nhà ăn ồn ào cách đó không xa.

Trễ một chút, Hồng Miên và Thập Tam Nương về nghỉ ngơi trước, để mấy người Thẩm Thiên Phong tiếp tục uống rượu, trông qua tâm tình đều rất tốt. Vì thế Diệp Cẩn cũng không ngăn cản, một mình ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.

Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng và Hoàng Đại Tiên cũng bắt thang leo lên.

“Còn chưa uống xong sao?” Diệp Cẩn hỏi.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Xem ra phải thức đến khuya rồi.”

Diệp Cẩn cười cười, “Bạn tốt gặp nhau mà, cũng có thể hiểu được.”

“Cứ thế này thì tốt biết bao.” Thẩm Thiên Lăng gối đầu lên tay nằm trên nóc nhà, “Không có đánh đánh giết giết, cũng không có chuyện khiến người ta đau đầu.”

“Sợ cái gì, chuyện gì rồi cũng giải quyết được thôi.” Diệp Cẩn nhéo bụng hắn một cái.

Thẩm Thiên Lăng: …

Diệp Cẩn đánh giá, “Thấy Thiếu Vũ cứ nhéo mãi, quả nhiên rất mềm.”

Hoàng Đại Tiên nhịn cười.

Thẩm Thiên Lăng bi phẫn, tẩu tử đúng là biến thái.

Trong phòng truyền đến từng trận tiếng cười sang sảng, Diệp Cẩn chỉ vào bầu trời đầy sao, kể cho Thẩm Thiên Lăng nghe chuyện về tinh tượng. Hoàng Đại Tiên sờ sờ lá thư trong tay áo, vẫn nên để lại đi.

Một đêm tốt thế này, thật sự không nên bị tục sự quấy rầy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui