Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit & Beta:Spum-chan

Đang yên đang lành lại bị nói là mập, Thẩm tiểu thụ rất không thoải mái, cứ đưa tay nhéo cái bụng.

Tần Thiếu Vũ nhìn mà thích cực kỳ, nghiêng người hôn một cái, “Ngươi đừng nghe Thiên Phong nói lung tung, Lăng nhi cứ như bây giờ là được rồi, ôm thấy rất mềm mại, sờ cũng thoải mái.”

“Ta muốn gầy thành một tia sét!” Thẩm Thiên Lăng siết chặt nắm tay, rất là có cốt khí.

“Hiện tại đã là tia sét rồi.” Tần Thiếu Vũ đáp có lệ, ôm ngươi vào trong lòng, “Mau ngủ đi.”

Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, “Ta muốn vận động một chút.”

Tần Thiếu Vũ dứt khoát nói, “Được.”

Ê ê, sao lại thoải mái quá vậy! Thẩm tiểu thụ ngẩn người, sau đó nhanh chóng sửa lại cho đúng, “Ngươi hiểu sai rồi, ta nói không phải… ưm!”

Không phải vận động như thế đâu!

Mặt đầy máu.

“Ngoan, nhỏ giọng một chút.” Tần Thiếu Vũ hôn lên tai y, “Không thì Thiên Phong sẽ nghe được đó.”

Thẩm tiểu thụ ngao ngao kháng nghị, “Ngươi đã nói đêm nay không làm mà!”

“Chúng ta không làm hết.” Tay phải Tần Thiếu Vũ vói vào tiểu khố đầu.

Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tai hồng, có ý đoạt lại chủ quyền Tiểu Tiểu Lăng, nhưng là dĩ nhiên là thất bại thảm hại, thậm chí ngay cả bụng mỡ cũng oanh liệt rơi vào tay giặc!

“Thoải mái sao?” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.

Đâu có đâu! Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng, liều mạng lắc đầu.

“Hửm?” Tần Thiếu Vũ tăng thêm chút sức trên tay.

“Đừng!” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, giãy dụa muốn né tránh.

Tần Thiếu Vũ cúi người xuống dưới, ngậm lấy vành tai trắng nõn kia cắn một cái.

“Ưm…” Thắt lưng và chân Thẩm Thiên Lăng như nhũn ra, toàn thân đều nhuộm lên một màu hồng nhạt.

“Đừng có kêu ra tiếng.” Tần Thiếu Vũ rất biến thái, “Vách tường khách sạn rất mỏng.”

Vành mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ hồng, cắn chặt góc chăn, trong lòng rất tủi thân!

Không cho ngủ thì thôi đi, còn muốn xx!

xx cũng thôi đi, còn không cho lên tiếng nữa!

Không thể lên tiếng, thật là quá tàn nhẫn mà.

Mà ở trong phòng cách vách, Thẩm đại hiệp nhìn Diệp Cẩn đang cười đến lăn lộn trên giường, cũng thấy rất đau đầu.

Đây rốt cuộc là sao vậy a…

Vì thế tối này, tất cả mọi người đều ngủ rất muộn, sáng sớm ngày hôm sau cũng nằm nướng trên giường, mãi đến gần trưa mới thức dậy.

“Chíp.” Cục Bông đang chơi với viên ngọc của mình, sau khi nhìn thấy hai người tỉnh lại, lập tức xòe cánh ra ghé bên ổ, muốn ôm một cái.

“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phong ở ngoài cửa gọi, “Thức chưa?”

“Chíp!” Hai mắt đậu đen của Cục Bông sáng rực lên —— tối hôm qua nó bị hai ám vệ ôm ra ngoài đi dạo, cho nên cũng không biết Diệp Cẩn đã đến.

“Chờ một chút.” Thẩm Thiên Lăng còn đang mang giày, Tiểu Phượng Hoàng đã lắc lư nhảy xuống bàn, chíp chíp chạy đi, xem tư thế này hẳn là muốn đá cửa.

“Không được!” Thẩm Thiên Lăng vội vàng ôm con lên.

Cục Bông nghiêm túc giơ lên cái móng vuốt nhỏ xíu.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, tự mình mở cửa phòng.

“Chíp!” Tiểu Phượng Hoàng vô cùng sung sướng, nhào thẳng vào trong lòng Diệp Cẩn.

“Lớn chút rồi nè.” Diệp Cẩn ôm nó xoa xoa.

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Sao ta không phát hiện nhỉ.”

“Hình như là lớn lên chút rồi.” Sau khi Thẩm Thiên Phong vào phòng thì tiện tay đóng cửa lại, “Chắc là vì ngươi với nó sớm chiều ở chung, nên mới không nhận ra.”

Cục Bông thân thiết cọ cọ trong lòng Diệp Cẩn, sau đó lôi ra một bao bò khô từ bên cạnh ổ chăn, vô cùng hào sảng.

Tần Thiếu Vũ cười cười, bảo ám vệ đi gọi cơm trưa mang lên, mọi người cứ ở trong phòng vừa ăn vừa bàn bạc.

“Cái kia —— a nha.” Thẩm Thiên Lăng còn chưa nói xong, đã bị ca mình nhét cho một cái bánh bao, suýt nữa là nghẹn rồi.

“Ăn cơm đàng hoàng đi.” Thẩm Thiên Phong gõ gõ bát y, “Có chuyện gì ăn xong rồi nói.” Lỡ như nhắc tới Lý Thái Thái, lại cười văng lên nữa, lúc đó làm sao ăn cơm được nữa đây.

Thẩm Thiên Lăng đành phải ngoan ngoãn câm miệng, ca y thật là dữ quá đi.

“Cung chủ.” Ăn được một nửa, ám vệ ở ngoài cửa nói, “Lý chưởng môn vừa đưa tới một lá thư.”

Đưa thư? Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, đứng dậy mở cửa.

“Vừa rồi quản gia của Thái Đao Môn đưa tới, nói là Lý chưởng môn sẽ đến sau.” Ám vệ nói, “Nhìn không giống là có chuyện gì lớn, chắc chỉ là làm trọn tình chủ nhà bình thường thôi.”

“Giờ mỗi người trong thành đều biết Truy Ảnh Cung đang ở đây, nếu Lý… chưởng môn còn giả như không biết, thì không khỏi quá ngu xuẩn rồi.” Thẩm Thiên Phong nói được một nửa, đúng lúc đổi từ Thái Thái thành chưởng môn.

“Đúng vậy.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta và lăng Nhi đều ở đây, dù trong lòng Lý Thái Thái có quỷ hay không, chỉ sợ cũng không thể không đến.”

“Phốc.” Diệp Cẩn phun trà, lại bắt đầu nằm sấp trên bàn cười ha hả.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn Tần Thiếu Vũ, cố ý hả?

Tần cung chủ nhướn mày, vô cùng biến thái.

“Đừng có lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng mở thư nhìn lướt qua, “Không có nội dung gì, chỉ là bái thiếp thôi. Nói là chiều nay sẽ đích thân tới đây, mời chúng ta vào phủ ăn cơm.”

“Đúng lúc đó.” Tần Thiếu Vũ vuốt cằm, “Đi xem xem rốt cuộc lão ta đang làm cái quỷ gì.”

“Nếu dám đến mời, tất nhiên đã chuẩn bị chu toàn, chúng ta chưa chắc có thể phát hiện gì đâu.” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.

“Nhưng ít nhất cũng có cơ hội.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta ở ngoài sáng, Thiên Phong trong tối, hợp tác mà còn không phát hiện được gì, thì không bằng về nhà mở quán nướng khoai lang cho rồi.”

Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giáo dục, “Phải nướng thịt ghim.” Bởi vì ăn ngon hơn.

Tần Thiếu Vũ cười, “Ừ, nướng thịt ghim, còn phải thêm bột ớt và hành lá.”


Thẩm Thiên Phong đau đầu, hai người này, sao lại cảm thấy không đáng tin vậy chứ.

“Khụ khụ.” Diệp Cẩn ho khan mãnh liệt, cười đến đau sốc hông.

Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập đồng tình.

“Ngươi ngoan ngoãn ở lại khách điếm đi.” Thẩm Thiên Phong rót cho y ly nước, “Không cho đi đâu hết.” Giờ chỉ mới nghe tên thôi đã cười đến không ngừng được, nếu nhìn thấy người thật, không chừng còn cười oanh liệt hơn.

“Được, ớ.” Diệp Cẩn nấc cục, ôm Tiểu Phượng Hoàng đứng lên nói, “Ta qua cách vách, ớ, uống chút, ớ, thuốc.”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhìn y ra khỏi phòng. Thẩm Thiên Lăng vô cùng cảm khái nhìn ca mình, “Hiếm khi thấy tẩu tử vui vẻ như vậy a.”

Thẩm Thiên Phong thật sự không thể hiểu nổi, “Ba chữ Lý Thái Thái này tức cười vậy sao?”

“Ngươi cảm không thấy tức cười cũng không sao, quan trọng là tẩu tử thấy buồn cười.” Thẩm Thiên Lăng thật lòng đề nghị, “Ngươi có cần suy xét đổi tên thành Thẩm Thái Thái không? Như vậy tẩu tử nhất định vừa thấy ngươi là cười.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Cũng không tệ.” Tần Thiếu Vũ cũng nói, “Nghe giống như tên danh kỹ Tần Hoài, nhất định có thể một ngày kiếm được một đấu vàng.”

Thẩm Thiên Phong nói, “Chuyện sáu năm trước, ngươi cũng nhớ thật rõ a.”

Tần Thiếu Vũ: …

“Cái gì mà chuyện sáu năm trước?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ ho khan, “Không có gì.”

Thẩm Thiên Phong ở một bên nói, “Sáu năm trước trên sông Tần Hoài có một vị ca cơ, tên là Uyển Thái Thái, rất ngưỡng mộ Thiếu Vũ.”

Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, hửm, ca cơ à.

Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ, “Ngươi đừng có nghe Thiên Phong nói bậy, mấy năm trước đúng thật là ta có gặp Uyển Thái Thái, nhưng cũng chỉ là cứu người mà thôi, trừ lần đó ra thì không còn gì nữa đâu.”

Thẩm Thiên Phong nói, “Còn cùng nhau ăn bữa cơm mà.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Trán Tần Thiếu Vũ nổi gân xanh, “Ngươi muốn đánh nhau có phải không?”

Thẩm Thiên Phong nhướn mày, là tự ngươi nhắc tới Lý Thái Thái trước.

“Được rồi, tiếp tục nói chính sự.” Thẩm Thiên Phong tự rót cho mình ly trà, “Uyển Thái Thái này —— “

“Thẩm Thiên Phong!” Tần Thiếu Vũ giận dữ vỗ bàn một cái.

Thẩm Thiên Lăng giật mình, kỳ thật cũng không sao đâu mà, vị thiếu hiệp này ngươi đừng kích động nha.

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Ngươi hiểu lầm rồi, Uyển Thái Thái này thật sự có liên quan tới Thái Đao Môn.”

“Thật vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, Tần Thiếu Vũ cũng có chút ngạc nhiên.

“Biết ngay là ngươi sẽ quên.” Thẩm Thiên Phong rót cho hắn ly trà, “Năm đó có một tên ác bá đại náo thuyền hoa, ngươi còn nhớ là chuyện gì không?”

“Chuyện sáu năm trước, ai mà nhớ hết được, lúc ấy ta cũng đâu có quan tâm.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày nghĩ nghĩ, nói, “Hình như là vì tên tuổi gì đó đúng không?”

“Không sai.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Người la hét đòi đốt thuyền hoa năm đó, chính là nghĩa tử của Lý Thái Thái – Lý Anh, lý do là vì muốn Uyển Thái Thái đổi tên, nói tên nàng nghe rất giống tên cha hắn, làm hắn hết hứng nghe hát.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nghe ngươi nói ta cũng nhớ ra rồi.”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lắc đầu, “Cũng quá bá đạo rồi.” Đừng nói chỉ khác họ, cho dù cô nương kia thật sự tên Lý Thái Thái thì thế nào? Đương kim Hoàng thượng còn chưa cấm cả nước dùng chữ “Uyên” mà.

“Lúc ấy ta đang trò chuyện cùng Thiếu Vũ, thấy xảy ra nhiễu loạn, cũng ra tay giúp đỡ cứu chủ thuyền Uyển Thái Thái.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Sau đó thì đi.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y, “Không thì còn làm gì nữa?”

Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, ta thuận miệng hỏi thôi, ngươi chột dạ gì chứ.

“Sau này ta cũng mới biết được, lúc chúng ta rời khỏi Hoài Châu chưa được mấy ngày, thì chiếc thuyền hoa kia đã bị đốt.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Lúc đó ngươi đã đi Nam Hải, ta cũng không có chứng cớ chứng minh việc này là do Lý Anh gây nên, vì vậy cũng không nói cho ngươi biết, chỉ phái người âm thầm tra xét.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sau này thật trùng hợp, ta biết được tin tức từ miệng của một tiểu nha đầu, ngày ấy Uyển Thái Thái chưa chết, nhưng lại phát lời thề độc, nói là muốn báo thù.”

“Tìm ai báo thù?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Tiểu nha đầu kia cũng không biết, nhưng nếu ta không đoán sai, thuyền hoa bị đốt chắc là do Lý Anh gây nên. Tiếc là đã qua nhiều năm vậy rồi, vẫn chưa có được chứng cứ xác thực.”

“Phẩm hạnh y chang cha hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Háo sắc vô sỉ còn có thù tất báo, điển hình của thượng bất chính hạ tắc loạn.”

“Thật không?” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút ngạc nhiên với việc này, chắc là vì cái tên quá thuần phác, nên y vẫn tự nghĩ rằng Lý Thái Thái là một nông phu hàm hậu.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Thưởng Mỹ hội truyền khắp toàn giang hồ năm đó, chính là do Thái Đao Môn và một nhóm đạo sĩ giang hồ đòi lập ra.”

“Thưởng Mỹ hội là cái gì?” Thẩm tiểu thụ rất có tinh thần không biết là hỏi.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Không cho hỏi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Hỏi một chút cũng không được sao, thiếu hiệp ngươi bá đạo như vậy người nhà ngươi có biết không.

“Chính là tìm một vài nữ tử thanh lâu, tụ tập lại đánh đàn ca hát cho mọi người xem.” Thẩm Thiên Phong nói.

Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Vậy không phải rất bình thường sao?”

Thẩm Thiên Phong nói, “Không mặc y phục.”

Thẩm Thiên Lăng quả nhiên bị sét đánh một cái.

“Tục truyền là vì thải âm bổ dương, kéo dài tuổi thọ.” Thẩm Thiên Phong nói.

Thẩm tiểu thụ cảm khái, “Sao lại có chuyện dâm loạn như thế chứ.” Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Việc này rất ầm ĩ trên giang hồ, ngay lúc đó Võ Lâm Minh chủ lại không ở đây, lúc sau phải do Vô Tuyết Môn ra mặt, mới xem như dừng lại.” Thẩm Thiên Phong nói, “Từ đó Thái Đao Môn cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, còn làm không ít việc thiện bù lại, mới lấy về được chút danh dự.” Bằng không chỉ sợ trận luận võ kén rể này sẽ không có ai thèm đến.

Thẩm Thiên Lăng ngẩn người, “Vô Tuyết Môn cũng chịu quản mấy chuyện này sao?” Đặt ra hình tượng cao lãnh như vậy, chẳng phải nên siêu phàm thoát tục một chút hay sao, vậy mà còn đi nhúng tay vào chuyện nữ tử thanh lâu không mặc y phục nhảy múa nữa hả.

“Hết cách rồi, ai bảo Thái Đao Môn lại ở Đông Bắc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Duy trì bảo vệ an ổn giang hồ, vốn là trách nhiệm của tứ đại môn phái.”

Thẩm Thiên Lăng chậc chậc, “Vậy Ngâm môn chủ nhất định rất ghét Lý Thái Thái này.”


“Ha ha ha ha ha ha ha.” Diệp Cẩn vừa đi tới cửa, lập tức nghe được những lời này, vì thế lại ôm Cục Bông trở về phòng cách vách.

Thẩm Thiên Phong: …

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ: …

“Ta không có cố ý đâu.” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.

“Mà thôi, mặc kệ hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm qua nghe ám vệ báo lại, nói là có một nhóm đạo sĩ vào Thái Đao Môn, có phải là nhóm người trong Thưởng Mỹ hội lúc trước không?”

“Có thể.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Cũng không biết là tìm được ở đâu, lần trước không điều tra được, lần này nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ nữa.”

“Xem ra lần này sẽ có hao tổn.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ bàn, “Tốt nhất có thể tóm luôn cả Chu Giác, sớm giải quyết sạch sẽ.”

“Chắc hắn không chịu được lâu lắm đâu.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trước đây sở dĩ quân đội Chu Giác có thể trốn tại địa cung không ra, là vì có Bì Cổ Tam Thế âm thầm trợ cấp. Hiện tại La Sát Vương đã triệt để không thể trông cậy, đại quân Sở quốc thì đã chạy tới cửa nhà hắn, cho dù hắn có muốn tiếp tục trốn, nhiều người phải ăn phải uống như vậy, mà ở Tuyết Nguyên cực bắc lại không thể trồng trọt, cứ dựa vào lương thực còn tồn trước kia thì không thể chống đỡ được bao lâu, nhẫn cũng có thể nhẫn chết hắn!”

“Chúng ta muốn nhẫn, Hoàng Thượng lại không hẳn muốn vậy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Theo lời Hoàng Viễn nói, lương thực Chu Giác dự trữ có thể kéo dài thêm một năm rưỡi, cũng không thể cứ để đại quân dựng lều cắm trại tại Đông Bắc chờ hắn ăn xong lương thực rồi chui ra được.”

“Hơn nữa băng nguyên ở cực bắc rất rộng lớn, trong Trường Bạch Sơn còn có thể tìm được thế ngoại đào nguyên, thì chưa biết chừng trong Tuyết Nguyên cũng có thể tìm thấy nơi trồng trọt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chờ đợi không phải cách hay, chỉ có thể đánh.”

“Nói cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Đáng tiếc Hoàng Viễn không phải là thân tín, địa cung Đông Bắc lại quá nhiều, không thì ít nhiều gì chúng ta cũng biết phải đánh vào đâu.”

“Tà bất thắng chính, sẽ tìm ra cách mà.” Tần Thiếu Vũ búng búng trán y, “Đi thay y phục đi, chắc Lý Thái Thái cũng sắp tới đây rồi.”

Thẩm Thiên Phong trở lại phòng bên cạnh, chỉ thấy Diệp Cẩn đang tắm rửa cho Cục Bông.

“Nói xong rồi?” Thấy hắn vào cửa, Diệp Cẩn hỏi.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Chiều nay Thiếu Vũ và Lăng nhi sẽ đến Thái Đao Môn.”

“Còn ngươi?” Diệp Cẩn ôm Cục Bông đặt lên tấm khăn.

“Ta sẽ đi theo mật thám.” Thẩm Thiên Phong giúp y lau khô cho Tiểu Phượng Hoàng, “Không thể dẫn ngươi theo.”

“Ừm.” Diệp Cẩn lại có chút muốn cười.

“Ngươi đó.” Thẩm Thiên Phong quệt quệt mũi y, bất đắc dĩ nói, “Hiếm khi thấy ngươi cười vui vẻ đến thế, vậy mà lại vì loại chuyện này.”

“Ngươi không hiểu đâu.” Diệp Cẩn ngồi trên bàn, “Lý Thái Thái, ha ha ha ha ha ha.”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nghiêng qua hôn y, “Không cho cười nữa.”

“Ưm.” Diệp Cẩn đẩy hắn.

Thẩm Thiên Phong đè người lên bàn, hai tay nắm lấy cổ tay y, hôn thật sâu xuống.

“Chíp!” Cục Bông nhanh chóng né ra, sao nói ngã là ngã vậy chứ, suýt nữa bị đè thành thảm lông rồi.

Thật đáng sợ.

Một lúc sau, Lý Thái Thái quả nhiên dẫn theo ba năm gia đinh, tự mình đến khách sạn.

Vào lần đầu tiên nhìn thấy lão, Thẩm Thiên Lăng lập tức cảm thấy, người này đúng là dâm loạn a! Người tập võ đa số đều trông rất khoan khoái lão luyện, mà bộ dạng của lão lại như như người mắc bệnh, sắc mặt vàng như nến bước chân vô lực, vừa thấy là biết vì làm chuyện kia quá nhiều rồi.

Nhìn thấy không! Thẩm Thiên Lăng chọt nam nhân của y, đã nói không thể xx quá độ mà, bằng không sau này ngươi cũng sẽ biến thành như vậy đó.

Thật là nghĩ chút thôi đã nhịn không được muốn rơi lệ.

Tần Thiếu Vũ lén nhéo eo y một cái.

Thẩm Thiên Lăng yên lặng nhìn trời.

Ta chưa có nói gì hết nha.

“Tần cung chủ.” Thấy hai người xuống lầu, Lý Thái Thái chạy lên trước, ôm quyền cười nói, “Nhị vị đại giá quang lâm, vốn nên nghênh đón ngoài thành, chỉ là gần đây trong nhà có chút chuyện, còn mong cung chủ và Thẩm công tử thứ lỗi.”

“Lý chưởng môn đừng khách khí.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta cũng là đột ngột quyết định đến Thành Tam Thuỷ thôi, vốn chỉ định ở một đêm là đi, nhưng Lăng nhi nghe nói có hội luận võ kén rể nên muốn ở lại xem, cho nên mới ở thêm mấy ngày. Nhưng nói tiếp, ta cũng đang muốn hỏi Lý chưởng môn đây, vì sao đang yên đang lành đột nhiên hoãn lại vậy?”

Lý Thái Thái nghe vậy lập tức cứng đờ, hiển nhiên cũng không ngờ Tần Thiếu Vũ lại hỏi trắng trợn đến thế, càng không ngờ mục đích hai người họ ở lại lần này lại là vì chuyện luận võ kén rể.

“Lý chưởng môn chê cười rồi .” Thẩm Thiên Lăng có chút ngượng ngùng, “Ta chỉ muốn xem náo nhiệt chút thôi.”

“Thẩm công tử nói quá lời, đây là may mắn của tiểu nữ.” Lý Thái Thái ha ha cười gượng. Trong đại sảnh có nhiều người liếc mắt qua, gần như ai cũng đang “vô tình” dỏng tai lắng nghe, cho nên đây tất nhiên không phải nơi thích hợp để nói chuyện, vì thế sau khi khách sáo vài câu, mọi người liền rời khỏi khách sạn, đi tới Thái Đao Môn ở thành Bắc.

Tuy Thành Tam Thủy không lớn, nhưng Thái Đao Môn lại chiếm một phần không nhỏ. Cửa lớn xây rất khí phái xa hoa, bên trái có một sư tử đá giương nanh múa vuốt, miệng còn ngậm một cây dao làm thức ăn bằng vàng. Thẩm Thiên Lăng thầm thấy buồn cười, đúng là rất hợp phong cách, tiếc là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, trông thì không mấy uy phong, nhưng lại rất giống trường huấn luyện đầu bếp.

Lại đi vào trong, sẽ thấy phòng ốc to rộng trải dài hai bên, cây cối trong viện xanh um tươi tốt, trong ao cá sóng gợn lăn tăn, rất nhiều cá chép đang tranh giành thức ăn, trông qua cũng có mấy phần hương vị nhà giàu đất Giang Nam.

Xem ra Thái Đao Môn này rất có tiền nhỉ, Thẩm Thiên Lăng gãi gãi cằm.

“Phụ thân.” Trước cửa chính sảnh, một nam tử ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy đang dẫn người đứng chờ ở đó, nam tử kia chính là Lý Anh bị Tần Thiếu Vũ đạp một cước rớt xuống thuyền hoa năm xưa.

“Mấy ngày nay Tiểu Đao vào Nam, cho nên không thể đến nghênh đón Tần cung chủ và Thẩm công tử.” Lý Thái Thái nói, “Đây là khuyển tử Lý Anh.”

“Bái kiến Tần cung chủ.” Thái độ Lý Anh rất tao nhã hào phóng, vẻ mặt thong dong, hình như đã quên mất mối thù từ sáu năm trước.

Tần Thiếu Vũ cười cười, tất nhiên cũng sẽ không nhắc tới. Trong đại sảnh đã sớm bày sẵn tiệc rượu, vì thế Lý Thái Thái liền mời mọi người ngồi xuống, rồi lại bảo người đi mở hai vò rượu lâu năm.

“Vừa rồi có nghe Lý chưởng môn nói, chuyện luận võ chọn rể bị hoãn lại là vì trong nhà xảy ra chuyện đúng không?” Thẩm Thiên Lăng vừa ngồi xuống đã hỏi ngay.

Ám vệ thầm vỗ tay, biểu tình của phu nhân nhà ta thật là tự nhiên, giống hệt một đóa hoa bé nhỏ trắng tinh.

Lý Thái Thái thở dài nói, “Nói ra cũng không sợ công tử cười, tiểu nữ nàng… Ai, chuyện luận võ chọn rể này, sợ là không thành được.”

“Hửm?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Vì sao?”

Lý Anh lạnh lùng nói, “Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, mong công tử đừng nên hỏi.”

“…” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một lát, sau đó rầu rĩ buông đũa.

Ám vệ lập tức bắt đầu xắn tay áo, dám nói như vậy với phu nhân nhà ta, chán sống rồi hả!

Tần Thiếu Vũ hơi nhíu mày, liếc nhìn Lý Anh, “Lăng nhi chỉ quan tâm đến Lý tiểu thư, cho nên mới muốn hỏi mấy câu thôi, các hạ không muốn nói thì không nói, cần gì phải dùng thái độ này?”

Lý Anh có chút nghẹn lời, hắn vốn đã quen ương ngạnh, ngày hôm qua và hôm nay cứ phải luôn ứng phó với nghi vấn của các môn phái, cho nên mới vừa nghe đến bốn chữ “luận võ kén rể” là lại theo bản năng bắt đầu nổi nóng, cũng chẳng kịp suy nghĩ gì, há miệng là nói ngay.


“Lộn xộn cái gì đó!” Lý Thái Thái cũng hung hăng trừng hắn một cái, sau đó cười làm lành nói, “Cũng vì mấy ngày nay muội muội nó xảy ra chuyện, cho nên A Anh có hơi nóng nảy, xin công tử đừng để trong lòng.”

“Tất nhiên sẽ không.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục cúi đầu, “Là ta lắm miệng thôi.”

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rõ ràng càng thêm khó coi, “bộp” một tiếng buông đũa.

“Cung chủ đừng tức giận a.” Lý Thái Thái thầm kêu khổ trong thôi, giang hồ ai cũng nói Thẩm Thiên Lăng là tử huyệt của Tần Thiếu Vũ, lần này xem ra thật đúng là không sai rồi. Giọng điệu vừa rồi của A Anh đúng là có hơi kém, nhưng cũng đã giải thích rồi, nhiều lắm thì xem như thái độ có chút lãnh đạm thôi, nhưng không tới nỗi làm hắn tức giận vậy chứ?

“Nếu Lăng nhi thật sự đã hỏi cái không nên hỏi, thì ta nhất định sẽ quản hắn, còn không tới phiên người ngoài nhúng tay!” Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc, “Huống chi hủy bỏ luận võ kén rễ là chuyện mọi người đều biết, hay là đối với Lý chưởng môn, đó là một bí mật rất trọng đại?”

Thẩm tiểu thụ phối hợp đỏ mắt, vô cùng phù hợp với hình tượng mảnh mai đáng yêu mà giang hồ đặt ra, chỉ cần lớn tiếng một chút là sẽ bị dọa khóc, rất là khiến người đau lòng.

Tuy rằng biết rõ là đang diễn xuất, nhưng ám vệ vẫn hừng hực lửa giận, mắt bắn hung quang nhìn Lý Anh.

Lý Anh cũng có chút ngơ ngác, hắn cũng xem như rất được nuông chiều, nhưng không ngờ có ngươi còn được nuông chiều thành như vậy. Mình chỉ mới nói nặng một câu thôi, thậm chí nghiêm khắc mà nói thì cũng chưa tính là nói nặng, mà sao ai nấy cũng làm ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy trời?

“Chư vị bớt giận, bớt giận a.” Lý Thái Thái vội vàng hoà giải, “Công tử có điều không biết, lí do luận võ kén rể bị hoãn lại rất là mất mặt, tiểu nữ nó, nó… mang thai rồi.”

Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc, “Hả?”

“Ta cũng mới biết vào tối hôm trước thôi, các môn phái giang hồ đều đã đến đây hết, cái mặt già nua này của ta phải giấu đi đâu đây.” Lý Thái Thái than thở, “Ta cũng không biết làm gì hơn, chỉ đành dán thông báo hoãn lại ngày luận võ kén rễ trước, có thêm chút thời gian dư dả, nghĩ xem phải làm sao để cho qua chuyện này.”

“Vậy đúng là ta không nên hỏi rồi.” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo Tần Thiếu Vũ tay áo, “Ngươi cũng đừng nóng giận.”

Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn, thần sắc nơi đáy mắt dịu đi không ít.

Vất vả lắm không khí mới như tiết trời ấm lại, Lý Thái Thái thầm thở phào một hơi, sau đó nói, “Tuy ta rất tức giận, nhưng dù sao cũng chỉ có một đứa con gái này, cũng không thể mặc kệ mà đuổi nó đi, ai.”

“Nếu đã có thai, vậy cứ gả đi đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đưa cho các môn phái giang hồ chút bạc, hẳn là có thể đuổi đi rồi.” Dù sao phần lớn người tới đây cũng chỉ là nhào vô giúp vui, không mấy ai là thật lòng muốn cưới vợ, hơn nữa Thái Đao Môn trông còn rất có tiền mà.

“Nếu thật sự có thể thuận lợi gả đi, vậy cũng tốt rồi.” Lý Thái Thái nói, “Đến bây giờ cũng không biết là ai tạo nghiệt, hỏi cũng không chịu nói, ép buộc thì lại đòi chết. Ta với A Anh đã đau đầu mấy ngày rồi.”

Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập đồng tình.

Tần Thiếu Vũ nói, “Lý chưởng môn cũng đừng lo lắng, dù sao ta cùng với Lăng nhi còn phải ở trong thành mấy ngày. Nếu có môn phái nào vì vậy mà gây sự, Truy Ảnh Cung nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.”

“Sao lại không biết xấu hổ như thế được chứ.” Lý Thái Thái chấn kinh.

“Coi như xin lỗi vì vừa rồi Lăng nhi lỡ lời.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Chưởng môn đừng khách khí với ta.”

Lý Thái Thái thầm kêu khổ, xem tình hình này, chẳng lẽ còn định thường trú ở đây luôn sao?

Nhưng hiển nhiên Tần Thiếu Vũ sẽ chẳng thèm quan tâm lão đang nghĩ cái gì, cảm thấy tôm biển không tệ, vì thế chỉ lo bóc vỏ cho Thẩm Thiên Lăng, rồi lại múc một chén cơm gạo nếp xào thịt cho y, rất là chuyên tâm dùng tiệc.

Vất vả lắm mới đợi được bữa cơm này chấm dứt, nhìn Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc cũng buông thìa, Lý gia phụ tử xem như có thể thở phào một hơi, chỉ còn chờ ngày tiễn đám người Truy Ảnh Cung đi thôi. Ai ngờ lại nghe Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta xem như đã đi qua không ít môn phái rồi, nhưng nếu luận về khí phái phòng ốc, chỉ sợ không mấy chỗ có thể sánh với Thái Đao Môn.”

“Thẩm công tử quá khen.” Lý Thái Thái nói, “Ta cũng chỉ có căn nhà nhỏ thôi, sao có thể so được với Nhật Nguyệt Sơn Trang và Truy Ảnh Cung.”

“Có muốn đi dạo xung quanh không?” Tần Thiếu Vũ cưng chiều hỏi Thẩm Thiên Lăng.

Lý Anh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, còn muốn đi dạo xung quanh sao?

“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Trời đã tối rồi, có đi cũng không nhìn thấy gì.”

Lý gia phụ tử vừa nhẹ nhàng thở ra, lại Thẩm Thiên Lăng nói tiếp một câu, “Chúng ta chọn ban ngày rồi hẵng đến.”

Tần Thiếu Vũ thầm nhịn cười, lấy áo choàng bọc lấy y, “Được.”

Lý Thái Thái choáng đầu hoa mắt, cái gì mà “Được” chứ? Ít nhất cũng phải hỏi ý chủ nhà trước đã, tuy rằng mình cũng sẽ không thể từ chối.

“Đa tạ Lý chưởng môn đã chiêu đãi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta và Lăng nhi về trước, ngày khác lại đến đăng môn bái phỏng.”

“Được được được, hai vị đi thong thả.” Lý Thái Thái tiễn người tới cửa, sau khi thấy hai người họ đi xa, mới xoay người trở vào phủ.

“Phụ thân.” Lý Anh ở cạnh lão nói, “Có phải bọn họ cố ý đến không?”

“Cũng không nói chính xác được.” Lý Thái Thái lắc đầu, “Người báo đi thăm dò cũng đã quay lại báo tin, khối đá to trên núi Hạc Lập kia đúng là bị gió thổi rớt xuống, không có ai cố ý phá đường đâu, chắc bọn họ cũng chỉ vô tình đến Thành Tam Thủy thôi.”

“Nếu thật sự là vô tình đi ngang qua, thì phụ thân cũng đừng quá lo lắng.” Lý Anh nói, “Chỉ cần kéo dài thêm mấy ngày, thì không sao rồi.”

Lý Thái Thái gật đầu, lại hỏi, “Hôm nay A Thủy thế nào rồi?”

“Cứ khóc mãi, nhưng cũng ăn đúng giờ.” Lý Anh nói, “Phụ thân đừng quá lo lắng.”

Lý Thái Thái gật gật đầu, thở dài đi vào trong.

Bên phía khách sạn, Diệp Cẩn đang chơi trò ném cao cao với Tiểu Phượng Hoàng, sau khi nhìn thấy hai người trở về thì hỏi, “Tình hình thế nào nào?”

“Ta không nói đâu.” Thẩm Thiên Lăng ngậm miệng lại, “Ta nói rồi ngươi lại cười nữa.” Lỡ như cười đến đau sốc hông, ca ta về không chừng sẽ đập ta đó.

Diệp Cẩn khoát tay, “Không cười nữa đâu, ta đã cười hết cả buổi chiều rồi.”

“Thật không?” Thẩm Thiên Lăng không tin.

Diệp Cẩn gật đầu.

Tần Thiếu Vũ nói, “Lý Thái Thái.”

Biểu tình của Diệp Cẩn rối rắm.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Vẫn nhịn không được rồi.

“… Chíp?” Mắt đậu đen của Cục Bông rất mờ mịt.

Thẩm Thiên Lăng bóp trán, thật sự không đáng cười đến vậy đâu!

Tật xấu này khi nào mới sửa được đây.

Đến tối, Thẩm Thiên Phong cũng mật thám từ Lý phủ trở về, “Tiểu Cẩn đâu?”

“Đang may quần áo trong phòng kế bên.” Thẩm Thiên Lăng tốt bụng nhắc nhở, “Ngươi ngàn vạn lần đứng có nhắc tới Lý Thái Thái.”

“Còn đang cười sao?” Thẩm Thiên Phong đau đầu.

Thẩm Thiên Lăng điên cuồng gật đầu.

“Chuyện thế nào rồi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Lý phủ không phải nhỏ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đi nhìn qua một vòng, chỉ có tú lâu ở hậu viện là có thủ vệ nghiêm mật nhất, hẳn chính là chỗ ở của tiểu thư Lý gia.”

“Đám đạo sĩ kia đâu?” Thẩm Thiên Lăng pha trà lài cho mọi người.

“Đang ở bên cạnh chủ trạch, nhìn dung mạo thì giống như người Trung Nguyên.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngũ quan không có gì đặc sắc.”

“Bên cạnh chủ trạch?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Xem ra đúng là có quan hệ không tệ với Lý Thái Thái, bằng không nguyên một cái viện lớn như vậy, dựa theo tính cảnh giác của người giang hồ, ắt là sẽ không để người xa lạ ở ngay bên cạnh mình mới phải.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Trộng qua thì đều có chút căn cơ võ học, lúc ta đi, bọn họ còn đang đốt bùa niệm chú gì đó.”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy kinh ngạc, “Ta còn tưởng chỉ là ngụy trang thồi, lẽ nào đúng là đạo sĩ thật?” Làm đạo sĩ lại đi tổ chức cái hội bắt các tỷ tỷ thanh lâu cởi sạch nhảy múa, các ngươi phóng túng như vậy trên trời có biết không?

“Chú ngữ thì ta có nghe cũng không hiểu.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng sau khi đám đạo sĩ kia đốt bùa xong, liền rắc tro vào trong một chén thuốc, phái người bưng đến tú lâu ở hậu viện.”

“Cái này thật nghiệp chướng.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Tiểu thư Lý gia cũng mang thai rồi, sao còn có thể uống mấy thứ lung tung vậy chứ.”

“Mang thai?” Lần này đến phiên Thẩm Thiên Phong ngạc nhiên.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, kể lại chuyện Lý Thái Thái đã nói hôm nay.

“Không giống như là chuyện Lý Y Thủy có thể làm ra.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Lúc gặp nàng trong võ lâm đại hội, nói được hai câu cũng đỏ mặt hết rồi, sao có thể tư thông với nam tử được?”

“Ta cũng thấy lạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng theo hành vi của đám đạo sĩ kia, mặc kệ tiểu thư Lý gia có mang thai hay không, nhưng ít nhất là nàng chắc chắn bị bệnh.”


“May là ta tiện tay mang theo thứ đó về.” Thẩm Thiên Phong mở một cái bao nhỏ ra.

“Khó ngửi chết được.” Thẩm Thiên Lăng quạt quạt, “Thứ gì vậy.”

“Cặn thuốc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Của Lý Y Thủy, hẳn là Tiểu Cẩn có thể nhìn ra nàng bị bệnh gì.”

Vậy ngươi phải cam đoan y sẽ không cười nữa. Thẩm Thiên Lăng yên lặng thầm nghĩ, không chừng kiểm tra được một nửa lại nhớ tới nàng là con gái của Lý Thái Thái, rồi cười ha ha ha ha ha cả buổi.

Tẩu tử dù cười hay giận cũng rất là kỳ lạ a…

Đã nói ca hắn rất đáng thương mà.

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

“Hả?” Diệp Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, y đang may quần áo dưới ánh nến, mười ngón tung bay xe chỉ luồn kim, là hình tượng chuẩn mực của người vợ đảm đang.

“Chíp!” Cục Bông ngồi ở bên cạnh, hưng trí bừng bừng chờ mặc quần áo mới.

“Xem thử xem cặn thuốc này là gì.” Thẩm Thiên Phong đặt bao giấy dầu lên bàn.

“Ở đâu ra vậy?” Diệp Cẩn buông kim chỉ.

“… Thái Đao Môn.” Thẩm Thiên Phong vừa nói vừa cẩn thịt nhìn y, chỉ sợ y lại cười nữa.

“Ngươi có biểu tình gì đây.” Diệp Cẩn ghét bỏ nhìn hắn, “Ta lại không cảm thấy Thái Đao Môn có gì buồn cười, buồn cười là ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Đầu Thẩm Thiên Phong kêu ong ong.

Cục Bông: …

“Được rồi được rồi, ta không cười nữa.” Diệp Cẩn đỡ eo phất phất tay, chùi nước mắt ngồi xuống bàn, để ánh nến sáng lên một chút.

Cục Bông lắc lư chạy đến trước cặn thuốc, cúi đầu cẩn thận quan sát một lát, cảm thấy hình như ăn không có ngon, vì thế tiếp tục ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.

Diệp Cẩn lấy ngân châm từ trong hòm thuốc ra, phân tích dược liệu một hồi, sau đó nói, “Là thuốc dưỡng thai.”

“Thật sự là an thai sao?” Thẩm Thiên Phong bất ngờ.

“Lý Y Thủy?” Diệp Cẩn tiếp tục lật xem cặn thuốc, “Hồi nãy khi Thiếu Vũ và Lăng nhi trở về, có nói sở dĩ chuyện luận võ chọn rể kéo dài thời hạn, là vì đại tiểu thư Lý gia châu thai ám kết.”

“Còn cho là Thái Đao Môn lấy cớ đại thôi, ai ngờ thật sự mang thai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Xem ra Lý chưởng môn cũng không có nói dối.”

“Ừm… Đợi đã.” Diệp Cẩn hình như lại tìm được thứ gì đó từ cặn thuốc.

“Cái gì?” Thẩm Thiên Phong châu đầu lại xem.

Diệp Cẩn dùng cái nhíp nhỏ cẩn thận gắp lên một mảnh lá cây.

“Nhìn như là lá non.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tuy cũng bị nấu lên, nhưng nhìn xanh hơn mấy dược liệu khác.”

“Ừ.” Diệp Cẩn gật gật đầu, tiếp tục nhìn kỹ mảnh lá kia, ngưng thần suy nghĩ nửa ngày, sau đó hít một ngụm khí lạnh, “Không được rồi.”

“Là gì vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Thuốc này không thể để Lý tiểu thư uống nữa.” Diệp Cẩn vội vàng buông cái nhíp, “Cái này gọi là lá Hồng Bồ, nữ tử nhất là phụ nữ có thai nếu dùng lâu dài, sẽ sinh ra quái vật.”

“Quái vật?” Thẩm Thiên Phong biến sắc.

“Nói là quái vật, kỳ thật chính là thai nhi không khỏe mạnh.” Diệp Cẩn nói, “Nam Man thường xuyên dùng thứ này để giả thành vu thuật nguyền rủa, ở Trung Nguyên thì rất hiếm thấy. Cố ý để cô nương gia dùng thứ này, có thể xem là một chuyện thiếu đạo đức, muốn người ta đoạn tử tuyệt tôn đó.”

“Báo cho Thiếu Vũ một tiếng trước đã.” Thẩm Thiên Phong cùng y đi ra ngoài, chỉ thấy ám vệ phái đi mật thám cũng vừa về.

“Thẩm thiếu gia, Diệp cốc chủ.” Ám vệ chào hỏi.

“Có tìm được gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Thủ vệ Thái Đao Môn thật sự rất nghiêm mật, cũng không thu hoạch được gì nhiều.” Ám vệ nói, “Nhưng có phát hiện một chuyện ở tú lâu.”

“Ngươi còn xông vào tú lâu của cô nương người ta à?” Thẩm Thiên Lăng vừa mở cửa ra đã nghe được một câu như thế, vì vậy thuận miệng hỏi.

“Thuộc hạ cũng đâu có muốn đi.” Ám vệ thật muốn rơi lệ, thơm nồng nặc thì thôi đi, không chừng còn thấy cô nương người ta thay quần áo, toàn thân sợ đến sắp tè luôn, rất cần cùng tiểu đồng bọn uống rượu an ủi.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là tro thuốc có vấn đề?” Tần Thiếu Vũ hỏi Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn gật đầu, nói lại chuyện lá Hồng Bồ.

“Thật độc ác!” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhíu mày, không biết Lý tiểu thư kia đã uống thuốc bao lâu rồi.

“Chắc tình huống không tệ đến vậy đâu.” Ám vệ ở một bên nói, “Manh mối thuộc hạ định nói vừa rồi, chính là hình như tiểu thư Lý gia kia đã biết được gì đó. Ngoài mặt thì làm bộ uống thuốc sau màn giường, trên thực tế là đã âm thầm phun hết lên khăn tay.”

“Thật vậy sao?” Diệp Cẩn hỏi.

“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.” Ám vệ nói, “Có đại nương phụ trách dọn phòng ở đó, chắc là đã thông đồng với Lý tiểu thư trước. Không lâu sau đó thì bà thừa dịp sửa sang lại giường chiếu mà cầm khăn tay ra ngoài, lén đốt đi.”

Mọi chuyện hình như có chút phức tạp, Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Cho nên chỉ có hai loại khả năng. Một loại là Lý tiểu thư biết mình không có thai, cho nên không cần uống dược. Một loại khác là Lý tiểu thư quả thật có thai, nhưng lại biết có người muốn hại mình, vậy nên mới tìm cơ hội phun hết thuốc ra.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Trước mắt xem ra, đúng là chỉ có hai loại khả năng này.”

“Tiếp tục theo dõi Thái Đao Môn.” Diệp Cẩn nói, “Nếu có thể, từ lúc kiểm tra thuốc cho đến khi sắc thuốc, mỗi một quá trình đều lấy chút mẫu vật ra, ít nhất có thể tra được loại thuốc kia bị giở trò quỷ ở giai đoạn nào.”

Ám vệ Truy Ảnh Cung vừa định trả lời, bên ngoài đã truyền đến một tiếng “Vâng”, vì thế có chút sửng sốt.

Diệp Cẩn nói, “Là ám vệ của Nhật Nguyệt Sơn Trang, vừa đuổi tới từ nửa canh giờ trước.”

Ám vệ Truy Ảnh Cung lập tức bắt đầu vui sướng, chà chà tay chuẩn bị nghênh đón tiểu đồng bọn

“Vì để tiện làm việc, trước hết giả trang thành ám vệ Truy Ảnh Cung hết đi.” Thẩm Thiên Phong dặn dò.

Vật biểu tượng giang hồ lập tức tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ở bên ngoài đen mặt, hoàn toàn không muốn chấp nhận đề nghị này.

“Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, trước hết cứ vậy đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Những chuyện còn lại, đợi ngày mai có manh mối rồi nói tiếp.”

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, ám vệ Truy Ảnh Cung lập tức từ cửa sổ xông ra ngoài, muốn nhiệt liệt ôm lấy tiểu đồng bọn.

Khách sạn nhiều người rất phức tạp, vì tránh gây chú ý, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đành phải xanh mặt, mặc cho đám người kia đu lên người mình như khỉ, cùng nhau lảo đảo đi vào phòng.

Nếu muốn giả trang thành người một nhà, vậy tất nhiên phải thống nhất về mặt y phục. Vì thế nhóm vật biểu tượng rất nhiệt tình mà mở bọc hành lí ra, tìm y phục cho nhóm bằng hữu tốt, thậm chí còn xắn tay áo, định giúp thay luôn!

“Cảm ơn!” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang giơ một tay đoạt y phục, “Đi không tiễn.”

“Chất liệu y phục của chúng ta rất tốt.” Ám vệ Truy Ảnh Cung còn đang cố sức đẩy mạnh tiêu thụ, “Không tin các ngươi cẩn thận sờ sờ thử xem.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang rất muốn đánh người.

“Đi nhiều ngày đường như vậy, nhất định cũng mệt mỏi rồi.” Ám vệ Truy Ảnh Cung nói, “Nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang mở cửa cho bọn họ.

Tiểu đồng bọn thật là lãnh khốc quá đi, nhóm vật biểu tượng ai nấy cảm khái, dạng này mà đi ra ngoài nhất định sẽ không được người khác tin tưởng đâu biết không. Dù sao thì chúng ta cũng khiến người thích đến thế mà, chưa bao giờ đen mặt, biểu tình cực kỳ phong phú đó.

“Đi, không, tiễn.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nghiến răng nghiến lợi, lại lặp lại lần nữa.

Ám vệ Truy Ảnh Cung ôm khung cửa, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ cho mình, “Chúng ta còn biết hát ru nữa.” Kỹ năng thật là cao cấp.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang không thể nhịn được nữa, một cước đá hết ra ngoài.

Những người này hết cứu rồi!

Thật muốn cướp tiểu thiếu gia nhà ta về!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui