Edit & Beta:Spum-chan
“Lăng nhi đâu!” Tần Thiếu Vũ gượng dậy, hỏi lại lần nữa.
Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu ta nói ngày đó ngươi lỡ tay làm hắn bị thương, ngươi sẽ tin sao?”
Tần Thiếu Vũ chau mày, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ngày đó, chỉ thấy đầu như bị búa chẻ đôi, sau một lúc lâu mới lắc đầu, “Không thể.”
“Hửm?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Vì sao? Ngày ấy ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, chẳng lẽ còn có lý trí sao.”
“Cho dù có tẩu hỏa nhập ma, ta cũng không bao giờ tổn thương hắn.” Tần Thiếu Vũ ngồi dậy, rõ ràng có chút nôn nóng, “Rốt cuộc Lăng nhi ở đâu?”
“Ngươi đừng vội, hắn không sao đâu.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Chỉ là khóc hết mấy hôm, giờ có chút mệt mỏi thôi.”
“Bởi vì ta bị thương sao?” Giọng Tần Thiếu Vũ trở nên dịu dàng.
Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Bởi vì hôm đó ngươi đã làm ra chuyện rất mất mặt, Lăng nhi có chút không thể chấp nhận.”
Tần Thiếu Vũ: …
“Hôm đó sau khi ngươi bị ma âm mê hoặc, cả người đều mất hết thần trí, còn ấn tượng chứ?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Sau đó thì… Ai.” Mộ Hàn Dạ lại thở dài, thừa nước đục thả câu, “Nhưng đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, rèn luyện nhiều cũng không sao đâu, ngươi nhất định phải nghĩ thoáng một chút, đừng có vì vậy mà để tâm vào chuyện vụn vặt.”
Đầu Tần Thiếu Vũ kêu ong ong, “Rốt cuộc là làm sao?”
Mộ Hàn Dạ tỏ vẻ đồng tình nói, “Hôm đó tuy ngươi tẩu hỏa nhập ma, nhưng vẫn cố gắng khắc chế không ra tay với ta, mà chạy thẳng tới địch doanh. Vốn là không có gì, nhưng sau khi tên vu sư kia thổi một khúc sáo, thì không biết Tần huynh bị cái gì mê hoặc, xông lên đồi cao bắt đầu cởi y phục.”
Tần Thiếu Vũ cảm thấy hình như mình bị lãng tai rồi.
Mộ Hàn Dạ nói, “Muốn ngăn cũng không ngăn được.”
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ trắng bệch, tuy hắn không nhớ rõ chuyện ngày đó, nhưng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ, lúc đó hình như đúng là trong ngực nóng như bị lửa đốt.
“Nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu đâu.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Ví như nói toàn bộ Thất Tuyệt quốc đều biết, dáng người Tần huynh rất đẹp, hình xăm trên đầu vai rất uy mãnh, kích thước dưới thân cũng kinh người, thật không hổ là Truy Ảnh Cung chủ.”
Đầu Tần Thiếu Vũ hơi choáng, qua hồi lâu, mới gian nan nói, “Lăng nhi vì vậy mà tức giận sao?”
“Cũng không phải tức giận, nhưng Tần huynh thử nghĩ lại đi, Thẩm công tử đâu có gặp qua tình huống đó bao giờ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bị dọa cũng là đương nhiên thôi, đã khóc sướt mướt hai ngày chưa ăn cơm rồi, chắc lúc này đang nghỉ ngơi.”
“Ta đi tìm hắn.” Tần Thiếu Vũ xốc chăn lên muốn xuống giường, toàn thân lại đau đớn giống như bị xe nghiền qua, rên lên một tiếng rồi siết chặt tấm chăn.
Mộ Hàn Dạ vội vàng ngăn hắn lại, “Quỷ Thủ tiền bối đã dặn rồi, ngươi không thể xuống giường.”
“Sư phụ cũng đến đây?” Tần Thiếu Vũ hoảng hốt.
“Không thì sao, bộ dáng của ngươi ngày đó, ngoại trừ Quỷ Thủ tiền bối, còn có ai cứu được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thời khắc mấu chốt may là có tiền bối kéo tấm cờ rách mới che ngươi lại được đó.
Lồng ngực Tần Thiếu Vũ bỗng khó chịu, phun ra một búng máu tụ đen thẫm.
Mộ Hàn Dạ thấy thế cũng không lo lắng, còn thở phào một cái, đứng dậy mở cửa ra, “Vào đi.”
Thẩm Thiên Lăng lao vào như một trận gió, nhào vào trong lòng Tần Thiếu Vũ.
Mộ Hàn Dạ chậc chậc lắc đầu, đi ra ngoài đóng cửa phòng lại cho hai người.
Chừng nào Tiểu Viễn mới có thể đỏ mắt nhào vào lòng mình như vậy ta, giống y như con bướm hoa.
Nửa đời sau cũng đáng.
“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi.” Thẩm Thiên Lăng chùi vết máu đọng trên môi hắn, ngưỡng đầu hôn lên.
Tần Thiếu Vũ quay đầu đi, “Có mùi máu.”
“Ta rót nước cho ngươi.” Thẩm Thiên Lăng bưng tới một ly trà nóng, sau khi nhìn hắn uống xong, mới lại ngồi xuống bên giường, “Sư phụ đoán chiều nay ngươi sẽ tỉnh, giờ đang sắc thuốc trong y quán.”
“Ừ.” Tâm trạng Tần Thiếu Vũ không tốt.
Thẩm Thiên Lăng chỉ nghĩ hắn bị bệnh nặng mới khỏi nên không có tinh thần, vì thế chủ động ôm lấy eo hắn, “Không sao đâu.”
Giọng Tần Thiếu Vũ thật khẽ, “Không sao đâu?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào trước ngực hắn, “Sư phụ nói ngươi sau khi ngươi trải qua kiếp nạn này, nội lực sẽ tăng mạnh, nói không chừng ngay cả đại ca cũng không sánh bằng ngươi.”
Tần Thiếu Vũ chỉ nghe được bốn chữ “Trải qua kiếp nạn” này.
Đúng là kiếp a.
“Đói bụng chưa?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Môi Tần Thiếu Vũ mấp mái mấy cái, nói, “Ngươi có giận không?”
“Sao ta phải giận.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Biểu tình Tần Thiếu Vũ rất phức tạp.
“Ngươi không sao là được.” Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, “Những thứ khác đều không quan trọng.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Ta muốn yên tĩnh một chút.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Yên tĩnh một chút?
Tần Thiếu Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tuy trong lòng Thẩm Thiên Lăng rất buồn bực, nhưng cũng không hỏi nhiều, im lặng ngồi một bên cùng hắn.
“Lăng nhi.” Sau một lúc lâu, Tần Thiếu Vũ lại mở mắt ra.
“Sao?” Thẩm Thiên Lăng đã nhiều ngày vẫn không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn, cũng mệt mỏi lắm rồi. Lúc này đang ôm eo hắn, mơ mơ màng màng thiếp đi.
“… Không có gì.” Tần Thiếu Vũ thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
Thẩm Thiên Lăng rầm rì hai tiếng, rồi tiếp tục ngủ.
Tần Thiếu Vũ thầm thở dài một hơi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh giường.
Sau một lát, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng kêu “chíp chíp” sung sướng của Tiểu Phượng Hoàng.
“Tỉnh rồi?” Quỷ Thủ thần y bưng chén thuốc đi vào.
Tần Thiếu Vũ rất muốn chui xuống sàng.
Thấy Thẩm Thiên Lăng đang dựa vào người hắn ngủ, Quỷ Thủ thần y ra hiệu bảo Tiểu Phượng Hoàng đừng ồn ào, sao đó cẩn thận ôm người lên, đặt vào phòng cách vách.
“Chíp chíp chíp!” Cục Bông ngồi xổm trên chăn, xòe cánh ra nhiệt tình nhìn cha nó.
Tần Thiếu Vũ không vui, búng vào cái đầu xù của nó.
Cục Bông ngồi bẹp xuống chăn, cảm thấy thật choáng.
“Uống thuốc đi.” Sau khi trở lại, Quỷ Thủ thần y đưa chén thuốc cho hắn.
Tần Thiếu Vũ uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Cục Bông rất cơ khát, thật muốn uống một ngụm.
“Có tâm sự sao?” Quỷ Thủ thần y nhíu mày.
Trong lòng Tần Thiếu Vũ đầy khổ sở, lúc trước tưởng rằng cùng lắm là chết thôi, hiện giờ xem ra, hậu quả so với chết càng bi thảm hơn nhiều.
Thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu này của hắn, Quỷ Thủ thần y lắc đầu, “Nghỉ ngơi đàng hoàng trước đi, có gì sau này rồi nói.”
Giọng Tần Thiếu Vũ khàn khàn, “Đa tạ sư phụ cứu giúp.”
“Còn muốn khách khí với vi sư sao?” Quỷ Thủ vỗ vỗ đầu hắn, “Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Tần Thiếu Vũ thầm thở dài, rối rắm nhắm mắt lại.
Đến chiều, sau khi đầu sỏ gây nên Mộ Hàn Dạ xử lí xong quân vụ, lập tức dẫn Hoàng Đại Tiên đến thăm Tần Thiếu Vũ. Khi vào sân chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang trò chuyện với Quỷ Thủ thần y, Cục Bông nằm trong ổ, đang ngủ khò khò.
“Thất Tuyệt Vương.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Ta đi pha trà.”
“Không cần.” Mộ Hàn Dạ ngồi trên ghế đá, “Tần huynh còn đang ngủ sao?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Tinh thần vẫn luôn không tốt, uống thuốc là ngủ.”
Quỷ Thủ thần y hỏi, “Ta bảo ngươi nghĩ cách bức hắn nôn ra máu tụ trong ngực, có làm được không?”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Tất nhiên, Thẩm công tử cũng thấy đống máu tụ trên đất kia mà.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Màu rất đậm.”
“Vậy thì nên bình phục rồi mới phải chứ, sao vẫn không có tinh thần như thế.” Quỷ Thủ thần y vuốt vuốt râu, “Ngươi đả kích hắn thế nào?”
Mộ Hàn Dạ ngạc nhiên, “Tần huynh không hỏi sao?”
Thẩm Thiên Lăng và Quỷ Thủ thần y cùng lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ: …
Chẳng lẽ gặp rắc rối rồi?
“Rốt cuộc là cái gì?” Hoàng Đại Tiên cũng hiếu kì hỏi.
Mộ Hàn Dạ xấu hổ ho khan.
“Nói chuyện đi.” Hoàng Đại Tiên thúc giục.
Dù sao cũng trốn không thoát, Mộ Hàn Dạ hít sâu một hơi, kể hết ra.
“A?” Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch.
Quỷ Thủ thần y: …
Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong, “Sao ngươi có thể nói dối như thế?”
Mộ Hàn Dạ rất tủi thân, “Không phải ta đã ép máu ra rồi đó sao.”
“Máu cũng phun ra rồi, sao ngươi không nói chân tướng cho Tần cung chủ biết.” Hoàng Đại Tiên rất muốn đập đầu hắn. Người tâm cao khí ngạo như vậy, sao có thể chấp nhận rằng mình xích lỏa trước mặt đại quân.
Mộ Hàn Dạ thành thật nói, “Ta tưởng Tần huynh sẽ tự mình hỏi Thẩm công tử.”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, lại sốt ruột, nhất thời cũng bất chấp Tần Thiếu Vũ còn đang ngủ, đẩy cửa chạy vào.
Mộ Hàn Dạ dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn Quỷ Thủ thần y.
“Tiền bối ——” Hoàng Đại Tiên muốn xin lỗi, lại bị Quỷ Thủ ngăn lại.
“Tiểu tử ngươi.” Quỷ Thủ thần y vỗ vỗ vai hắn, “Làm tốt lắm.”
Mộ Hàn Dạ vô cùng khiêm tốn, “Tiền bối quá khen.”
“Võ công là ai dạy?” Quỷ Thủ thần y hỏi.
Mộ Hàn Dạ nói, “Mẫu hậu ta.”
“Nữ nhân sao?” Quỷ Thủ thần y giật mình.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Ta là do mẫu hậu tự mình sinh ra, bà đúng là nữ nhân không sai đâu.”
Hoàng Đại Tiên dùng ánh mắt rất không biết nói gì nhìn hắn, lời này nếu truyền ra ngoài, sợ là ngươi lại bị đuổi đánh khắp Ngự Hoa viên cho coi.
“Hiếm có a, thế gian này còn có nữ tử như nàng sao.” Quỷ Thủ thần y chậc chậc khen thần kỳ.
Mộ Hàn Dạ sảng khoái nói, “Nếu tiền bối muốn đến Thất Tuyệt Cung, mẫu hậu nhất định sẽ tự mình chuẩn bị rượu nghênh đón.”
“Sau này rồi nói.” Quỷ Thủ thần y lắc đầu, “Sau khi chữa khỏi thương thế cho Thiếu Vũ, ta cũng phải về Nam Hải rồi.”
“Vậy sao.” Mộ Hàn Dạ như có chút suy nghĩ, “Tóm lại cũng đến đây rồi, tiền bối không ngại chữa thêm cho một người chứ?”
Quỷ Thủ thần y hỏi, “Nương ngươi bị bệnh sao?”
Mộ Hàn Dạ nghẹn họng, “Không phải.” Tiền bối ngài nghĩ nhiều rồi, sao nương ta có thể bệnh được chứ, bà chỉ làm người khác bị bệnh thôi.
“Là Ngâm môn chủ.” Hoàng Đại Tiên nói, “Tiền bối có từng nghe qua không?”
“Tất nhiên, Vô Tuyết Môn chủ Ngâm Vô Sương.” Quỷ thủ thần y nói, “Hắn làm sao?”
“Cụ thể thì bọn ta cũng không rõ, chỉ là trước đây khi đến Đông Bắc, trùng hợp quen được người canh giữ Trường Bạch Tuyết Sơn, thiếu chủ của bộ tộc Liên Thành – Liên Thành Cô Nguyệt.” Hoàng Đại Tiên nói, “Hắn đồng ý giúp đỡ đối phó Chu Giác, điều kiện là hy vọng tiền bối trị thương cho Ngâm môn chủ.”
“Ta đã không hỏi thế sự nhiều năm.” Quỷ Thủ thần y nói, “Bộ tộc Liên Thành và Vô Tuyết môn, có liên quan gì?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Chắc là hai người sắp thành thân rồi.”
Quỷ Thủ thần y giật mình, “Trước đây cứ ương ngạnh quấn lấy Thiếu Vũ, giờ chịu nghĩ thông suốt rồi sao?”
Truyện còn chưa được xuất bản, mà ai cũng biết rõ hết rồi. Mộ Hàn Dạ ho khan hai tiếng, sau đó nói, “Người luôn có lúc sẽ để tâm vào chuyện không đáng, ra được là tốt rồi. Nếu tiền bối có thể chữa khỏi thương thế cho Ngâm môn chủ, kết cục tất nhiên là ai về nhà nấy, mọi người đều vui vẻ.”
“Ta sẽ không đến Đông Bắc.” Quỷ Thủ thần y nói, “Nhưng có thể chữa cho Ngâm Vô Sương.”
Mộ Hàn Dạ cười nói, “Nếu Liên Thành thiếu chủ biết, nhất định sẽ vô cùng cảm kích tiền bối.”
“Ta đi thăm Thiếu Vũ.” Quỷ Thủ thần y đứng lên.
Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên cũng theo vào.
Cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ đang ôm nhau, hôn đến triền miên nóng bỏng.
“Khụ.” Quỷ Thủ thần y ho khan. Thật không ngờ rằng, mình cũng đã một bó tuổi to, mà còn gặp phải trường hợp này.
Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt, cuống quít đẩy người ra.
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “Tần huynh thật có hưng trí.”
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ xanh mét, giống y như sát thần nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ dứt khoát trốn ra sau Hoàng Đại Tiên, để Vương hậu nhà mình chắn phía trước, vô cùng sợ chết, không hổ là vua một nước.
Hoàng Đại Tiên: …
“Ngươi —— “
“Đột nhiên nhớ ra còn quân vụ chưa xử lí xong.” Tần Thiếu Vũ mới vừa mới nói được một chữ, Mộ Hàn Dạ lập tức dùng lời lẽ chính đáng cắt ngang, sau đó lập tức kéo Hoàng Đại Tiên chạy mất, “Cáo từ.” Dư âm lượn lờ, nháy mắt biến mất.
Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn đánh nhau với hắn, cũng phải chờ sau khi thương thế lành đã.” Quỷ Thủ thần kiểm tra mạch đập cho hắn, “Khôi phục không tệ, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cùng vi sư bế quan mười ngày, điều trị nội tức.”
“Dạ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Cảm ơn sư phụ.”
“Mười ngày?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhíu mày.
Quỷ Thủ thần y trêu chọc nói, “Không nỡ?”
Thẩm Thiên Lăng rối rắm đỏ mặt, “Không phải.” Chỉ là vết thương còn chưa khỏi, không thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao.
“Yên tâm đi.” Quỷ Thủ thần y nhìn ra tâm sự của y, “Thiếu Vũ tư chất hơn người, chút thương thế ấy chẳng làm được gì hắn đâu. Đợi đến ngày xuất quan, là có thể thật sự có được Xích Ảnh kiếm.”
“Xích Ảnh kiếm?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Quỷ Thủ thần y gật đầu.
“Có bị tẩu hỏa nhập ma nữa không?” Thẩm Thiên Lăng vẫn còn sợ hãi.
“Ma tính trong lòng đã tan, Xích Ảnh kiếm tất nhiên sẽ không thể tổn hại đến hắn nữa.” Quỷ Thủ thần y nói, “Từ xưa đến nay, Thiếu Vũ chắc hẳn là người đầu tiên có thể đánh bại yêu kiếm.”
“Sư phụ quá khen.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ngày đó nếu không có sư phụ xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ ta đã mệnh táng cửu tuyền.”
“Mệnh táng cửu tuyền, nhưng không phải bị ma tính khống chế.” Quỷ Thủ thần y nói, “Lúc nguy cấp thà rằng tự kết liễu bản thân, cũng không để kẻ gian lợi dụng, lúc trước vi sư không nhìn lầm ngươi.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không tổn thương hắn.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sư phụ hiếm khi khen ngươi, ngươi không thể vĩ đại chút sao, không thể đọc diễn cảm mấy câu hùng hồn như quốc gia thiên hạ không được sao.
Lời tâm tình gì đó, thật ngượng ngùng.
Ngày hôm sau, Tần Thiếu Vũ quả nhiên cùng Quỷ Thủ thần y đến mật thất. Thời gian mười ngày không dài không ngắn, Thẩm Thiên Lăng rãnh rỗi không có gì làm, nên mỗi ngày đều đến y quán giúp đỡ —— tuy đã đánh thắng trận, nhưng hai quân giao chiến khó tránh khỏi sẽ có thương vong, đại phu cũng đang rất bận rộn.
“Thuốc này nấu xong rồi.” Thẩm Thiên Lăng lấy khăn, cẩn thận nhấc nồi thuốc xuống, “Cho ai vậy?”
“Hồi công tử, là cho tiểu vương gia.” Quân y giúp lọc cặn thuốc.
“Hắn còn chưa khỏe sao?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên.
Quân y lắc đầu, “Tiểu vương gia chưa bao giờ bị kinh hãi thế này, còn bị cây đinh trong chuồng gà đâm vào mông, chắc phải nằm trên giường một thời gian đó.”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, tự mình bưng thuốc đi thăm hắn.
Mộ Liệt Diễm đang nằm sấp trên giường lẩm bẩm, nghe được có người đi vào, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói, “Bổn vương không uống.”
“Bị bệnh sao có thể không uống thuốc?” Thẩm Thiên Lăng nói.
Mộ Liệt Diễm thầm sửng sốt, vội vàng chống người quay đầu, sau đó giật mình nói, “Thẩm công tử?”
“Trong quân y quán không đủ người, ta chỉ tiện đường đưa tới thôi.” Thẩm Thiên Lăng đưa chén thuốc qua.
Mộ Liệt Diễm nghiêng người nhận lấy, ngửa đầu một hơi uống sạch, tuy vừa chua vừa đắng, nhưng biểu tình vẫn rất khí phách, bởi vì không thể tự làm mất mặt.
Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế bên giường, “Ta đến để nói lời cảm ơn.”
Mộ Liệt Diễm khó hiểu, “Nói lời cảm ơn?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngày đó may là tiểu vương gia ngăn cản Xích Ảnh kiếm, bằng không nếu để nó đâm thẳng phía trước, không chừng sẽ có người bị thương.”
Mộ Liệt Diễm ngượng ngùng nói, “Ta cũng không có cố ý chặn nó đâu.” Mà là xui xẻo đụng phải ấy chứ.
“Sư phụ nói, sau khi Xích Ảnh kiếm bị uế vật lây dính, ma tính cũng sẽ biến mất một chút, cho nên mới không bị tiếng tiêu khống chế.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Mộ Liệt Diễm ỉu xìu.
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, “Tiểu vương gia nghĩ nhiều rồi, uế vật ta nói là thứ trong chuồng gà.” Không phải ngươi.
Mộ Liệt Diễm mặt đỏ tai hồng.
“Tóm lại cám ơn ngươi.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Mộ Liệt Diễm nói, “Ta thật sự không có làm gì cả.” Được Thẩm Thiên Lăng cảm ơn liên tục, hắn có chút được sủng mà sợ.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Hôm đó nếu không phải tiểu vương gia muốn mang binh xuất chiến, cũng không thể đúng lúc ngăn cản Xích Ảnh kiếm.”
Mộ Liệt Diễm nghe vậy sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, hình như là có chuyện như vậy.
“Lão Vương gia một đời anh hùng, Thất Tuyệt vương đỉnh thiên lập địa, tiểu vương gia tất nhiên cũng sẽ có những hành động vĩ đại, mới đúng với chữ ‘Mộ’ này chứ.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi trước.”
“Không ngồi một chút sao?” Mộ Liệt Diễm lưu luyến không thôi, một là hắn thầm thích Thẩm Thiên Lăng, hai là ngoại trừ Thẩm Thiên Lăng, có rất ít người chịu khen hắn —— không tính mẫu thân.
“Ta còn phải đến y quán giúp đỡ.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Mộ Liệt Diễm đành phải nói, “Vậy công tử đi đường cẩn thận.”
Thẩm Thiên Lăng cười cười, xoay người ra cửa.
Buổi tối ngày thứ chín, ánh trăng trên trời rất sáng. Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên sóng vai đứng trên đài viễn vọng, nhìn chiến kỳ phần phật đón gió.
“Hắt xì.” Hoàng Đại Tiên đánh cái hắt xì thứ năm trong đêm nay.
Mộ Hàn Dạ thân thiết hỏi, “A Hoàng lạnh sao?”
Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, “Ngươi đã hỏi câu này lần thứ năm rồi đó, có hỏi thêm năm mươi lần thì đáp án cũng vậy thôi, lạnh.”
Mộ Hàn Dạ ôm hắn, thâm tình tha thiết nói, “Lồng ngực bổn vương rất ấm áp.”
Hoàng Đại Tiên lại rất muốn tìm thứ gì đó đập đầu hắn, “Chỉ vì cho thấy lồng ngực ngươi rất ấm áp, mà chúng ta cứ phải đứng đây hóng gió sao? !”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy thất vọng, “Hay là A Hoàng không cảm nhận được tình yêu dào dạt của bổn vương?”
Hoàng Đại Tiên dứt khoát lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định, “Vậy A Hoàng cảm nhận rõ ràng chút đi.”
Hoàng Đại Tiên gần như bắt đầu hoài nghi, người nọ là cố ý muốn bị nhiễm phong hàn, nằm ở trên giường để mình lau người cho hắn.
Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra a!
“Còn chút thời gian.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không bằng chúng ta triền miên một hồi trước đi?”
Mặt Hoàng Đại Tiên trắng bệch, “Ở trên đài viễn vọng?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Phong cảnh không tệ.”
“Nằm mơ!” Hoàng Đại Tiên cắn răng.
Mộ Hàn Dạ: …
“Đi thôi.” Hoàng Đại Tiên xoay người xuống đài.
Mộ Hàn Dạ lại kéo hắn vào trong ngực.
“Quậy đủ chưa!” Trong giọng Hoàng Đại Tiên đã có chút tức giận.
Mộ Hàn Dạ gác cằm trên vai hắn, “Đã nói rồi, còn chút thời gian mà.”
“Có ý gì?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
Mộ Hàn Dạ nhìn ra xa xa, sau đó nói, “A, đến rồi.”
Hoàng Đại Tiên do dự nhìn theo hướng hắn đang nhìn, chỉ thấy tại nơi trời đất giao nhau, không biết từ khi nào đã xuất hiện chút ánh lửa, sau đó dần dần hợp thành một dải, bốc lên cuồn cuộn khói đen dưới ánh trăng, phủ đầy bầu trời đại mạc.
Từng trận tiếng vó ngựa truyền đến, cuộn lên từng trận cát vàng, cả đại địa dường như đang rung chuyển. Kỵ binh áo đen giống như thủy triều vọt tới Thành Lạc Nhật, tư thế không thể ngăn cản.
Hoàng Đại Tiên giật mình, “Đây là —— “
“Đừng sợ, là người một nhà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Đại quân Sở quốc.”
“Ngươi cho Sở quân vào Thất Tuyệt quốc?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Vì sao?”
“Vì sao không cho?” Mộ Hàn Dạ nhéo nhéo cằm hắn, “Thất Tuyệt quốc cộng thêm Sở quốc, mới có thể mang đến uy hiếp lớn nhất cho Bì Cổ Tam Thế. Tuy chuyện Diêm La binh đã giải quyết, nhưng ta cũng sẽ không để yên như vậy, hơn nữa thuốc phiện hoa anh túc trước đây, ta muốn tính rõ một lần với La Sát quốc.”
Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, “ừ” khẽ một tiếng.
“Không vui?” Mộ Hàn Dạ hỏi hắn,
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, “Sao ta lại không vui, chỉ có chụt ngạc nhiên thôi.” Dù sao trước đây tuy Sở quốc và Thất Tuyệt quốc chưa từng trở mặt, nhưng quan hệ chưa tốt tới nỗi có thể mượn binh lẫn nhau, lần này đột nhiên nhìn thấy nhiều Sở quân như thế, trong lòng không khỏi bất an.
“Sở Vương là người thông minh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hắn đã biết chuyện hoa anh túc của La Sát quốc, nếu không quan tâm mặc nó lan tràn, cuối cùng nhất định sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Nhưng Bì Cổ Tam Thế cũng chưa gây ra chuyện gì lớn, Sở quốc cũng không thể làm khó dễ. Lần này vất vả lắm mới có đám Diêm La binh kia làm cớ, sao hắn có thể không cho ta mượn binh? Về phần tính an toàn của quân đội, có dính dáng đến Truy Ảnh Cung và Thẩm gia, cho dù ta muốn dùng Sở quân mạo hiểm, phỏng chừng Tần huynh cũng sẽ không đồng ý. Cho nên lần mua bán này, Sở Vương chỉ có lời không lỗ.”
Hoàng Đại Tiên thở dài, “Thật không hổ là Hoàng đế, vừa nghe đã thấy đau đầu.”
“Hoàng đế và Hoàng đế cũng có chỗ khác nhau.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sở Vương muốn quân lâm thiên hạ, ta lại chỉ muốn có được một người, tất nhiên sẽ không sống khổ tâm như hắn.”
Tâm Hoàng Đại Tiên mềm đi, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn.
Hai người đứng ở trên đài cao, vẫn nhìn nhánh quân đội dần dần tới gần, rồi mới hạ lệnh mở cửa thành.
Người dẫn đầu Sở quân mặc chiến bào màu trắng, trong tay cầm một thanh trường thương màu bạc. Dưới ánh trăng chiếu rọi, anh tuấn mà còn đầy khí chất nghiêm nghị.
“Tam ca!” Thẩm Thiên Lăng nghe được tin tức đó, vội vàng chạy ra.
Tướng quân trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, cười rạng rỡ đón được y, sau đó lập tức bất mãn, “Sao lại gầy vậy? Lúc trước lần nào gặp cũng mập hơn một chút mà.”
Thẩm Thiên Lăng buồn bực, câu phía sau không cần phải nói a!
Mỗi lần vừa gặp mặt là nói ta mập, còn có tình huynh đệ sâu sắc hay không.
Thật là phiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...