Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Hơn mười con ngựa lớn phóng thẳng về phía trước, đường lớn vốn ồn ào náo nhiệt nháy mắt trở nên rối loạn, dân chúng kêu la liên tục. Ai nấy trốn vào cửa hàng hai bên, ngay cả hàng hóa cũng không kịp thu dọn. Một đôi vợ chồng già tóc trắng xóa cũng định chạy đến đây, nhưng vì tuổi tác lớn đi đứng không linh hoạt, nên ngã xuống giữa đường, xa xa còn có mười mấy đứa bé vốn đang chơi đùa giờ ngơ ngác đứng tại chỗ. Mắt thấy đội nhân mã càng ngày càng gần, có người trẻ tuổi nhiệt huyết phương cương định lao ra cứu người, thì ở hai bên nóc nhà chợt có mười mấy hắc y nhân đột nhiên nhảy xuống.

Roi sắt màu bạc gào thét lao vút trên không trung, tạo ra một trận gió lạnh thấu xương. Ám vệ vung tay lên, dùng roi cuốn lấy một tảng đá lớn ven đường, quăng mạnh về phía trước, rầm rầm nện xuống giữa đường cái. Chiến mã đi đầu hoảng hốt, giơ móng trước muốn thắng lại, nhưng bởi vì tác dụng của quán tính mà thân hình vẫn chồm về phía trước, cuối cùng vấp ngã, quăng cả người đang cưỡi trên thân mình xuống. Mười mấy con ngựa phía sau không kịp tránh, cũng nhao nhao rối loạn, trên đường phút chốc người ngã ngựa đổ, rối loạn như dội nước lạnh vào dầu sôi.

Tên đầu lĩnh có chút võ công căn bản, cho nên vẫn chưa bị ngã, nhưng vẫn thẹn quá thành giận, rút đao chỉ vào ám vệ, dùng ngôn ngữ Thất Tuyệt rít gào.

Tuổi tác nhìn không lớn, nhưng thật là kiêu ngạo. Ám vệ thầm cười lạnh, nhưng cũng chẳng thèm để ý tới hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai tửu lâu.

Tần Thiếu Vũ gật nhẹ đến không thể nhận ra, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Trong cửa hàng hai bên đường, dân chúng đều trốn xem náo nhiệt. Tuy không ai nói chuyện, nhưng nhìn vào mắt là có thể biết được, trong lòng họ nhất định cũng rất ghét đám người này.

Ám vệ cũng có chút để bụng, tuy bất đồng ngôn ngữ, nhưng nhìn hoa văn trên y phục, phỏng chừng lại là bao cỏ trong hoàng thân quốc thích.

Thấy ám vệ không trả lời, nam tử dẫn đầu liền bộc phát lửa giận, vì thế một tay rút đao nhào tới, những người khác thấy chủ tử nhà mình đã động thủ, tất nhiên cũng không cam tâm bị bỏ lại phía sau, nhất thời trên đường loạn thành một đoàn, Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, ngoắc gọi tiểu nhị.

“Công tử.” Tiểu nhị vội vàng đi đến.

“Rốt cuộc hắn là ai?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Là tiểu vương gia trong cung.” Tiểu nhị nhỏ giọng nói, “Con trai độc nhất của An Bình Vương, thường xuyên ở quân doanh biên cảnh, đã hơn một năm chưa trở về.”

“An Bình Vương?” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút ấn tượng với người này, lúc trước nói chuyện phiếm từng nghe Hoàng Đại Tiên đề cập qua, xem như là thúc bá họ hàng xa của Mộ Hàn Dạ, từng lập chiến công hiển hách trên đại mạc, luôn đóng giữ ở biên quan. Nghe qua hoàn toàn chính là trung thần lương tướng, sao lại nuôi ra một đứa con kiêu ngạo ương ngạnh thế nào?

“Hắn biết nói tiếng Hán không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Tất nhiên biết.” Tiểu nhị nói, “Thất Tuyệt quốc và Sở quốc luôn không ngừng buôn bán với nhau, trong Vương Thành ngay cả đệ tử bình thường cũng phải học tiếng Hán, quý tộc hậu duệ vương thất càng không ngoại lệ.”

Trong lòng biết hắn e ngại thân phận, cũng khó mà nhiều lời, nên Thẩm Thiên Lăng cũng không hỏi thêm nữa, đưa qua một thỏi bạc, “Đa tạ, đi xuống trước đi, có chuyện ta sẽ gọi ngươi.”

“Thẩm công tử khách khí.” Tiểu nhị nhanh chóng thu bạc, vui vẻ chạy xuống lâu.

Trên đường vẫn đang đánh nhau, Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, “Dù sao cũng là đệ đệ của Thất Tuyệt Vương, chúng ta có hơi quá rồi không?”

“Quá?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, rót cho y một ly trà, “Hôm nay nếu không phải chúng ta ở đây, chỉ sợ mấy người già trẻ con này không chết cũng bị thương, so ra, chỉ đánh một trận đã tiện nghi cho hắn rồi.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

“Huống hồ dựa theo tính tình của Mộ Hàn Dạ, chắc chắn không có khả năng khoan nhượng loại người này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tám chín phần là trong lòng đã sớm muốn đánh, nhưng lại ngại chút chuyện nên không thể phát tác, lần này xem như chúng ta giúp hắn một việc, không chừng làm xong rồi còn được cảm ơn đó.”

“Lại nói bậy.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

“Sao lại là nói bậy.” Tần Thiếu Vũ lại đứt cho y một quả hạch đào đã bóc vỏ xong, “Bằng không đã náo loạn lâu vậy rồi, sao còn chưa thấy quan phủ đến dẹp yên?”

Thẩm Thiên Lăng ngẩn người, mới cảm thấy hình như có chút không đúng —— nơi này là đường lớn phồn hoa nhất trong thành, dựa theo lệ thường, chẳng phải thời thời khắc khắc đều phải có quan binh tuần tra mới đúng sao. Dứt khoát không thể giống như bây giờ, bên dưới rõ ràng đã vô cùng hỗn loạn, vậy mà vẫn chưa thấy được bóng dáng quan binh.

“Đã hiểu?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo hai má y, ánh mắt đọng ý cười nói, “Heo con.”

Thẩm tiểu thụ: …

Trước mắt công chúng, vị thiếu hiệp này ngươi không được tùy tiện sờ bậy lên mặt người khác a, ta là người đã thành thân đó.

Trên đường không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, trông rất kịch liệt! Kỳ thật dựa theo trị số vũ lực của ám vệ, giải quyết đám gối thêu hoa này gần như chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng như thế thì thật không có lạc thú! Xem thần tình giận mà không dám nói của dân chúng hai bên đường, liền biết đám người này đã kiêu ngạo hồi lâu, lúc trước không biết còn làm chuyện thiếu đạo đức nào rồi, lần này vừa lúc nhận được giáo huấn. Vì thế xuống tay cũng ngoan độc hơn, chuyên chọn những nơi đau đến chết đi sống lại mà đánh, vô cùng phù hợp với con đường đánh nhau của danh môn chính phái.

Là con nhà giàu ăn chơi trác táng, ngày thường đã quen sống trong an nhàn sung sướng, chưa từng bị loại tội tình này. Lúc đầu có lẽ còn cố kỵ mặt mũi mà cứng đầu chống đỡ, sau lại có chút chịu không trụ, ôm đầu chạy trốn xung quanh, miệng cũng không biết đang nói cái gì.

Mắt thấy không sai biệt lắm, Tần Thiếu Vũ buông chén rượu, dẫn theo Thẩm Thiên Lăng ra khỏi tửu lâu. Quan binh cũng đến giờ này mới đuổi tái, đầu lĩnh râu quai nón chỉ là tượng trưng rống lên mấy câu linh tinh như “Mau dừng tay lại”, rồi tiếp tục dẫn người đi qua một bên xem náo nhiệt, chỉ thiếu nước cầm hộp hạt dưa.

“Cung chủ, công tử.” Nhìn thấy hai người đi ra, ám vệ tập thể ngừng tay.

Đám người kia đã sớm bị đánh thành đầu heo, đang nằm trên đất kêu cha gọi mẹ.


“A nha, tiểu vương gia.” Râu quai nói cả kinh chạy ùa tới, từ xa đã bắt đầu rống cổ kêu, “Hạ quan đến chậm tội đáng muôn chết, xin ngài tha lỗi a.”

Thẩm tiểu thụ 囧囧, ngươi còn dám khoa trương hành động hơn chút không.

“Vết thương của lão nhân bị ngã xuống thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chân trái bị trật, đang bôi thuốc trong y quán.” Ám vệ nói, “Là đôi vợ chồng già ở nông thôn, vốn định đến kinh thành đi dạo giải sầu, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo này. Thương thế cũng không nặng, chỉ hơi hoảng sợ quá mức.”

Dù sao cũng là Vương gia nhà mình, tuy trong lòng quan binh xung quanh đều thầm thích thú, nhưng không thể vỗ tay ra tiếng, vẫn phải đi đến đỡ người dậy.

Dân chúng hai bên ai nấy hít khí lạnh, mặt sưng phù rồi kia, sắp không thấy ngũ quan luôn rồi.

Râu quai nón cũng hoảng sợ, vội vàng tìm một cỗ kiệu, vội vàng hành lễ với Tần Thiếu Vũ, rồi mới nâng người chạy vào trong cung.

“Chúng ta cũng về xem thử đi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Còn chưa ăn cơm mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hoảng cái gì, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng cái bụng của ngươi.”

Dân chúng vây xem kích động siết chặt lòng bàn tay, may là có học chút tiếng Hán a, không thì lỡ bỏ qua loại tâm tình cảm động thì có bao nhiêu đáng tiếc.

Tai Thẩm Thiên Lăng có hơi nóng, trước công chúng, nam nhân của y quả thực không biết xấu hổ!

Mà trong Hoàng cung, Mộ Hàn Dạ đang gối lên đùi Hoàng Đại Tiên, quay đầu vòng vòng thỏa mãn nói, “Cái này có phải gọi là say nằm trên gối mỹ nhân không?”

Hoàng Đại Tiên mặc kệ hắn, tiếp tục lật xem sách trong tay.

“A Hoàng A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ thâm tình tha thiết.

Hoàng Đại Tiên chỉ xem như không nghe thấy.

Mộ Hàn Dạ nỗ lực há miệng.

Hoàng Đại Tiên đau đầu, lấy miếng lê trên bàn ném vào trong miệng hắn.

Mộ Hàn Dạ suýt nữa bị sặc, ngồi dậy ho khan cả nửa ngày.

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, đưa tay vỗ lưng cho hắn, “Ngươi thật sự không đi xem sao?”

“Không đi.” Mộ Hàn Dạ ôm người vào trong lòng.

“Dù sao cũng là con trai độc nhất của An Bình Vương, ngươi làm vậy sẽ không gặp phiền phức chứ?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Tần huynh xuống tay sẽ có chừng mực.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhịn con thỏ kia không phải một hai ngày, vừa lúc mượn cơ hội cho hắn biết tay.”

“Đang yên lành ở biên quan, vì sao lại đột nhiên chạy về, trước đó cũng không nhận được lá thư nào.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Có phải đã xảy ra nhiễu loạn hay không?”

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Nếu thật sự có nhiễu loạn, cũng không tới phiên hắn báo tin, tám chín phần là bị thúc phụ giáo huấn, không chịu khổ nổi mới chạy về.”

“Vương Thượng.” Khi hai người nói chuyện, thị vệ ở bên ngoài nói, “Hồ thống lĩnh mang theo tiểu vương gia trở về, trực tiếp đến Thái Y viện chữa trị.”

“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ kéo Hoàng Đại Tiên đứng lên, “Đi xem.”

“Vô liêm sỉ, nhẹ một chút a!” Còn chưa tới gần Thái Y viện, đã nghe được tiếng chửi rủa từ bên trong truyền ra. Hoàng Đại Tiên lắc đầu, lúc trước cũng từng nghe Mộ Hàn Dạ nói về tên đường đệ này, chỉ nói tên là Mộ Liệt Diễm, làm người quen kiêu ngạo ương ngạnh, quan hệ trong cung cực kém, bất đắc dĩ mới bị phái đến biên quan ở bên cạnh phụ thân. Hiện tại xem ra, thật sự không khiến người thích chút nào.

“Dù có đau, tiểu vương gia cũng phải chịu đựng.” Thái y chẩn trị là lão nhân râu bạc, đang lau miệng vết thương cho hắn, xuống tay cũng không thấy có bao nhiêu nhẹ nhàng, trái ấn một cái phải chọt một cái, người bên ngoài nhìn thôi cũng đã hít khí lạnh.

Mộ Hàn Dạ thầm buồn cười, mấy năm trước, Mộ Liệt Diễm từng bởi vì ghét thuốc đắng, đã nổi bão đập nát của kho thuốc, còn đả thương không ít thái y, hiện tại xem như bị báo ứng.

“Tham kiến Vương Thượng.” Nhìn thấy hai người đi vào, mọi người trong phòng đồng loạt hành lễ. Mộ Hàn Dạ vẫy tay nói, “Không cần, vết thương A Diễm thế nào?”

“Hồi Vương Thượng, không mấy nghiêm trọng.” Thái y hồi bẩm.

Mộ Liệt Diễm nghe vậy, nằm trên giường thiếu chút nữa đứt hơi, đã như vầy còn gọi là “Không mấy nghiêm trọng” ?

“Quả thật không mấy nghiêm trọng.” Thái y nói, “Đều là bị thương ngoài da, nhìn dữ tợn, nhưng qua một hai ngày thì sẽ không sao nữa.”


“Vậy thì tốt.” Mộ Hàn Dạ gật gật đầu, ngồi ở bên giường nói, “Ta đã nghe nói mọi chuyện rồi, chắc Tần huynh cũng chỉ vô tình để xảy ra chuyện theo, dựa theo tính cách A Diễm, chắc sẽ không để ý mấy chuyện này đâu nhỉ.”

Mộ Liệt Diễm nghe vậy mở to hai mắt, chỉ vào mặt mình miệng lắp bắp, “Ta bị đánh thành như vầy, mà còn bảo không cần để ý sao?”

“Hay là A Diễm muốn đánh lại?” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Cũng tốt, nhưng Tần huynh võ công cao cường, tự ngươi phải cẩn thận.”

Mộ Liệt Diễm: …

“Dưỡng thương cho tốt đi.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, không khéo vừa vặn vỗ ngay vết thương, Mộ Liệt Diễm hít khí lạnh, trợn trắng mắt suýt nữa ngất xỉu.

Thật là vô cùng thê thảm.

Đền chiều, Thẩm Thiên Lăng cũng cùng Tần Thiếu Vũ về cung, trên đường vừa vặn gặp phải Mộ Hàn Dạ. Vừa định hỏi xem thương thế tiểu vương gia kia thế nào, Mộ Hàn Dạ đã nói trước, “Hôm nay đa tạ Tần huynh.”

Tần Thiếu Vũ cười nói, “Mộ huynh khách khí.”

“Thật sự không sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Hôm nay lúc chúng ta dùng cơm tại tửu lâu, nghe nói không ít về sự tích của An Bình Vương, hình như ông rất quan trọng với Thất Tuyệt quốc.”

“Yên tâm đi, Vương thúc không phải người không phân thị phi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hiện tại nên đau đầu là mẫu hậu.”

“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Thái Hậu rất thương hắn?”

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Tính tình kiêu ngạo ương ngạnh như thế, sao mẫu hậu có thể thích được. Chỉ là sau khi An Bình Vương phi nghe được tin tức, đã tiến cung khóc lóc kể lể hết một canh giờ, xem tư thế này thì trong chốc lát sẽ không chịu đi, chỉ sợ đêm nay lại khó sống.”

Cô bảy dì tám gì đó, trong mắt Thẩm tiểu thụ tràn ngập đồng tình.

“Ta đây là cái mệnh gì a…” Như lời của Mộ Hàn Dạ, trong tẩm cung của Thái Hậu, một phụ nhân trung niên châu ngọc đầy đầu đang khóc lóc nỉ non, “Vất vả lắm A Diễm mới về thăm ta được một lát, thế mà trên đường lại bị đánh thành như vậy, còn có vương pháp hay không.”

Thái Hậu bị làm cho đau đầu, “Tới lui cũng chỉ có hai câu này, ngươi không thấy mệt sao.”

An Bình Vương phi nghe xong lại khóc lớn hơn nữa, “Vương gia nhà ta vì nước chinh chiến hơn nửa đời người, trong nhà chỉ có một người nối dõi duy nhất, vậy mà bị ác tặc đánh cũng không có ai lấy lại công đạo cho, ta đây là cái mệnh gì a…”

“Chíp!” Cục Bông cũng bị làm cho choáng váng, vì thế ngồi xổm trong lòng Thái Hậu, dùng mắt đậu đen tỏ vẻ kháng nghị!

“Nếu hắn không phóng ngựa ở phố đông người, thì sao lại bị Tần cung chủ ngăn lại?” Thái Hậu lắc đầu, “Trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện quậy phá còn chưa tính, giờ đã sắp hai mươi, sao còn có thể kiêu ngạo như thế?”

“Cũng mới mười chín tuổi thôi mà.” An Bình Vương phi phản bác.

“Lúc Hàn Dạ mười bảy tuổi, đã phải mang binh tiêu diệt tất cả trộm cướp trên đại mạc.” Thái Hậu nói, “Lúc trở về khắp người toàn vết thương, cánh tay trái suýt nữa phế bỏ, lại không dám kêu đau câu này, khi đó ta làm thế nào?”

An Bình Vương phi sửng sốt, cuối cùng không còn khóc than mình mệnh khổ nữa, nhưng vẫn nhỏ giọng gạt lệ.

“A Diễm đang yên lành ở biên quan, sao chưa nói tiếng nào đã chạy trở về.” Thấy bà ta đã bình tĩnh lại, Thái Hậu cũng nhẹ giọng điệu, “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có gì.” An Bình Vương phi nói, “Chỉ do mấy ngày nữa là sinh thần của thần thiếp, nên cố ý viết thư, bảo A Diễm trở về ở cạnh thần thiếp.”

Thái Hậu nhíu mày, “Sinh thần của ngươi không phải tới tháng tám sao?” Giờ mới là tháng tư.

An Bình Vương phi tiếp tục nghẹn ngào, “Thần thiếp nhớ con không được sao? Biên quan thiếu nước thiếu đồ ăn, A Diễm chưa từng nếm qua loại khổ cực này.”

Thái Hậu thầm lắc đầu, mẹ hiền chiều con hư, đạo lý này rất đúng.

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng Thái Hậu và Mộ Hàn Dạ đều đã tuyên bố sẽ không làm khó Tần Thiếu Vũ, Mộ Liệt Diễm cũng chỉ đành tạm thời áp chế bất mãn trong ngực, dưỡng thương xong rồi nói. Mấy ngày sau vết bầm trên mặt đã nhạt đi, hơn nữa ở trong phòng mãi cũng buồn chán, vì thế dẫn người đến Ngự Hoa viên, định đi dạo giải sầu.

Cuối tháng tư đầu tháng năm, chính là lúc muôn hoa đua nở, trên có chim hót dưới có nước chảy, cảnh trí cực đẹp. Mộ Liệt Diễm ngưỡng đầu nằm ở trên ghế, thích ý ngâm khẽ vài câu, tâm tình vốn vô cùng tốt, ngẫm nghĩ một hồi lại có chút nghẹn khuất, cùng là họ Mộ, vì sao đường huynh có thể ở trong này hưởng phúc, mà mình lại phải đến đại mạc hoang dã chịu khổ chịu tội, không khỏi quá không cồng bằng rồi.

“Người tới!” Mộ Liệt Diễm ngồi dậy.

“Tiểu vương gia có chuyện gì?” Nội thị hoảng sợt bước lên phía trước.

“Lấy rượu ngon nhất đến đây!” Mộ Liệt Diễm cắn răng nói, “Hôm nay bổn vương muốn uống say một phen!”

Nội thị chần chờ, định nói người có thương tích tốt nhất đừng uống rượu, bất quá vừa đụng tới ánh mắt Mộ Liệt Diễm, liền nhanh chóng xua tan ý niệm đi, xoay người chạy đi lấy rượu —— đối với Hỗn thế Ma vương này, ít trêu chọc vào vẫn tốt hơn.


Rượu ngon nhất Tây vực chính là rượu nho, rót vào chén dạ quang xanh thẫm, không uống cũng có ba phần men say. Mộ Liệt Diễm ngửa đầu uống cạn một hơi, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn một tia khác thường.

Vạn dặm trời xanh trong suốt như rửa mặt, một con Phượng Hoàng đang vỗ cánh bay cao, trên lưng hình như có một người đang ngồi, thấy thế nào cũng chỉ là cảnh tượng trong tranh, không thể nào xuất hiện ở hiện thực.

Hay là một ly đã say? Mộ Liệt Diễm nhíu mày, dùng sức lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn lên rồi.

“Được, không bay không bay nữa.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ lưng Đại Phượng hoàng, “Chúng ta xuống đi, nên ăn cơm rồi.”

Đại Phượng Hoàng kêu lên một tiếng trong trẻo, lại mang y lượn một vòng, rồi mới lao xuống đất, hơi nghiêng người để y nhảy xuống.

Thẩm Thiên Lăng đút cho nó một viên kẹo đậu phộng, vừa định dẫn nó trở về, xoay người lại đúng lúc đối mặt Mộ Liệt Diễm, vì thế hơi sửng sốt.

“Thẩm công tử.” Nội thị ở một bên hành lễ, lại nói, “Vị này là tiểu vương gia.”

Tiểu vương gia? Thẩm Thiên Lăng cao thấp đánh giá hắn một hồi, mỉm cười có lệ.

Sao lại gặp ở chỗ này, biết vậy đã không tới.

Xoay người muốn đi, lại bị Mộ Liệt Diễm kéo lấy.

“Làm gì vậy!” Thẩm Thiên Lăng vung ống tay áo, cảnh giác xoay người nhìn hắn.

Ba hồn bảy vía của Mộ Liệt Diễm suýt nữa cũng bị y nhìn bay hết —— khó trách có thể cưỡi được Phượng Hoàng, dù là mỉm cười hay tức giận, sao đều câu nhân như thế a?

Thấy ánh mắt háo sắc của hắn, Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, cũng không muốn ở đây lâu nữa, dẫn theo Đại Phượng Hoàng lập tức rời khỏi Ngự Hoa viên.

“Hắn chính là Thẩm Thiên Lăng?” Mãi đến khi bóng dáng kia biến mất, Mộ Liệt Diễm vẫn đang lưu luyến không thôi.

Nội thị nói, “Chính là Thẩm công tử.”

Mộ Liệt Diễm chậc chậc nói, “Quả thật là xuất trần thoát tục, dung mạo tựa thiên tiên.”

Nội thị: …

Rõ ràng lúc trước còn luôn tức giận mắng, nói người Truy Ảnh Cung không có mắt.

“Đi thôi, đến Ngự Thư Phòng.” Mộ Liệt Diễm nói, “Lần này trở về, cha ta cố ý viết một phong thư, bảo ta chuyển cho vương huynh, thiếu chút nữa quên mất.”

Nội thị thầm lắc đầu, đã về bao nhiêu ngày rồi, vậy mà giờ này mới nhớ ra phải đưa thư, nếu có việc gấp gì đó, không phải đã chậm trễ rồi sao.

Trong ngự thư phòng có một tấm bình phong, sau bình phong đặt giường mềm, lúc này Mộ Hàn Dạ đang kề trán mình lên trán Hoàng Đại Tiên, “Hơi nóng.”

Hoàng Đại Tiên không nói gì, trước đó vừa hôn vừa ôm hơn nửa ngày, mặt không nóng mới là lạ.

Cũng không phải mỗi người trong thiên hạ đều có mặt dày giống hắn a.

“Hay là A Hoàng quá nóng?” Mộ Hàn Dạ đoán, thuận tay cởi bỏ nút áo hắn.

“Đủ rồi!” Hoàng Đại Tiên nắm chặt tay hắn, “Đây là Ngự Thư Phòng!”

“Ta cũng không muốn đến Ngự Thiện Phòng, có củi lửa còn có lọ nồi.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục tháo đai lưng hắn.

Hoàng Đại Tiên: …

“Ngoan, tóm lại cũng không có gì để làm.” Mộ Hàn Dạ vứt áo hắn lên mặt đất.

Hoàng Đại Tiên đau đầu.

“Chỉ một lần.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục dỗ.

Đối với ba chữ này, lúc mới thành thân Hoàng Đại Tiên còn có thể tin tưởng, giờ thì dứt khoát không tin nữa.

Mộ Hàn Dạ mười ngón tung bay lột sạch hắn, ánh mắt nóng rực gần như bốc lửa.

Người trên thân rõ ràng đã động tình, muốn trốn cũng trốn không thoát. Hắn còn áo mũ chỉnh tề, mình thì đã không mảnh vải che thân, khác biệt quá rõ rệt, cả người Hoàng Đại Tiên dần dẫn hồng lên, cắn răng cởi y phục cho hắn.

Mộ Hàn Dạ vừa lòng hôn hôn hắn, “A Hoàng thật chủ động.”

Không muốn nghe cái miệng hắn nói bậy nữa, Hoàng Đại Tiên đơn giản chủ động ngẩng đầu lên hôn hắn. Giữa lúc miệng lưỡi giao triền, từng kiện từng kiện y phục bị ném trên mặt đất. Tay phải Mộ Hàn Dạ một đường lần xuống phía dưới, nắm lấy bộ vị mẫn cảm nhất, ôn nhu thay hắn vỗ về chơi đùa.

Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày, cắn môi dưới không muốn rên rỉ ra tiếng, dừng ở trong mắt Mộ Hàn Dạ, tất nhiên có một loại tình thú dụ hoặc khác.

Chỉ là đến chưa kịp buộc hắn có thêm nhiều biểu tình, bên ngoài lại truyền đến tiếng nội thị bẩm báo.

“Vương Thượng, tiểu vương gia có chuyện cầu kiến.”


Hoàng Đại Tiên nghe vậy cả kinh, đưa tay muốn đẩy Mộ Hàn Dạ ra, nhưng lại bị nắm chặt, cúi đầu hôn một cái.

“Vương Thượng.” Thấy bên trong không có động tĩnh, nội thị lại gọi một tiếng.

“Mau dừng tay!” Hoàng Đại Tiên nhỏ giọng cắn răng.

“Chuyện gì?” Một tay Mộ Hàn Dạ tiếp tục động tác, một bên cao giọng hỏi.

Đẩy cũng không đẩy được, Hoàng Đại Tiên cắn một ngụm lên vai hắn, xen lẫn vài phần trút giận.

“Vương huynh.” Mộ Liệt Diễm ở bên ngoài nói, “Lúc hồi cung, phụ thân nhờ ta chuyển một phong thư.”

“Sớm không nhớ muộn không nhớ, giờ lại thật biết chọn thời điểm.” Mộ Hàn Dạ cười lạnh.

“Mau ra ngoài đi.” Hoàng Đại Tiên vất vả lắm mới đẩy người ra được một chút, “Không chừng là chuyện gấp.”

“Nếu thật sự là chuyện quan trọng, tự nhiên có thiết kỵ biên quan giao đến, làm gì đến phiên hắn.” Mộ Hàn Dạ vẫn không ngừng động tác, rõ ràng không muốn đi.

“Đi ra ngoài!” Nếu không phải sợ người bên ngoài nghe được, Hoàng Đại Tiên gần như muốn rống lên.

Mộ Hàn Dạ bị hoảng sợ, tủi thân ngồi xổm một bên nói, “A Hoàng thật hung dữ.”

“Ngươi đi xử lí chính sự trước đi.” Hoàng Đại Tiên vô lực, ngồi dậy vỗ vỗ hắn, “Ta ở đây chờ người là được rồi.”

Hai mắt Mộ Hàn Dạ “vèo” một cái vụt sáng!

Hoàng Đại Tiên: …

“Đây là A Hoàng tự mình nói đó!” Mộ Hàn Dạ nắm hai tay hắn.

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

“Vậy không cho lén mặc y phục.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc bổn vương vào, còn phải bày xong tư thế.”

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ dùng ánh mắt vô cùng long lanh nhìn hắn.

Hoàng Đại Tiên gian nan gật đầu.

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng mặc y phục vào, trước tiên hôn một cái lên trán hắn, rồi lại kéo kín chăn, cuối cùng vèo vèo chạy ra ngoài, vô cùng lưu loát.

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười.

“Vương huynh đang làm gì vậy.” Sau khi Mộ Liệt Diễm vào phòng, cảm thấy vô cùng buồn bực, sao lại để mình ở ngoài cửa chờ lâu như vậy.

“Thư đâu?” Mộ Hàn Dạ rất trắng trợn.

Mộ Liệt Diễm lấy ra một lá thư nhăn nheo từ trong ngực, nhìn y như từng bị chó cắn.

Mộ Hàn Dạ nhíu mày.

“Không liên quan tới ta.” Mộ Liệt Diễm vội vàng phủi sạch quan hệ, “Ta vẫn luôn mang đàng hoàng trong người, đều do Truy Ảnh Cung làm hại.”

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, xé đầu thư, nhìn lướt qua.

Mộ Liệt Diễm chán đến chết, đứng trong thư phòng nhìn xung quanh.

“Đi xuống đi.” Hắn phiền, Mộ Hàn Dạ thấy hắn càng phiền.

Mộ Liệt Diễm như trút được gánh nặng, vội vàng cáo từ đi ra cửa.

Xung quanh toàn là sách và tấu chương, nhìn thôi cũng choáng.

Mộ Hàn Dạ lại nhìn lá thư, bên trong chỉ nói một chuyện, đó là trong sa mạc hình như có vài thiên tượng dị thường. Từ xưa đến nay, hoàng thất luôn cực kỳ coi trọng tinh tượng, nhưng Mộ Hàn Dạ lại không tin thứ không thực tế này, vì thế cũng chỉ nhét lại vào bao thư, cũng không để trong lòng quá nhiều.

Mà cùng lúc đó, Hoàng Đại Tiên cảm thấy có hơi khát nước, liền xuống giường định uống chén trà, lại không lưu ý bị trượt chân, cả người đều nắm sấp trên mặt đất. May là thảm lông dê rất mềm mại, cho nên cũng không đau lắm. Chống thân vừa định đứng lên, Mộ Hàn Dạ đã vén rèm vào phòng.

Chợt nhìn thấy Vương hậu nhà mình không có mảnh vải quỳ rạp trên đất, Thất Tuyệt Vương như trong dự kiến t*ng trùng thượng não —— tư thế này, quả là tình thú a.

Hoàng Đại Tiên bị ánh mắt hắn làm hoảng hốt, “Ngươi bình tĩnh một chút.” Ta thật sự không cố ý bày ra đâu.

“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ nhào tới, mạnh mẽ áp người dưới thân.

Hoàng Đại Tiên khóc không ra nước mắt, thật sự là… không biết phải nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui