Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Khi mọi người nói chuyện, bên ngoài có người thông báo Thái Hậu đang đi đến đây, chắc là cùng nghe được tin tức, cố ý đến xem Phượng Hoàng. Cho nên nói mặc kệ là quý tộc hậu duệ hoàng thất hay là dân chúng bình thường, đều có một trái tim trung thành với bát quái a…
Sau khi Đại Phượng Hoàng tỉnh ngủ, mới từ phòng trong lười biếng đi ra, lập tức có cung nữ đưa lên nước sương rải hoa mới hứng được cho nó rửa mặt, ngay cả dụng cụ múc nước cũng mạ một lớp vàng, không thể xa hoa hơn được nữa. Vì thế ám vệ lập tức không vui, đều là Phượng Hoàng, vì sao thiếu cung chủ nhà ta không có chậu vàng, chỉ có một cái chung bằng sứ trắng mộc mạc vậy.
Bị uất ức rất là không thoải mái, sau khi trở về chúng ta nhất định phải đúc một cái lu nước bằng vàng cho thiếu cung chủ, giành lại danh dự.
“Chíp!” Cục Bông lại không rãnh so đo mấy thứ đó, trên thực tế cửa phòng mới vừa có tiếng động, nó đã nhanh chóng trốn sau gốc cây, lộ ra một nhúm lông đón gió phấp phới, tự cho là đã che khuất rồi.
Đại Phượng Hoàng lãnh diễm thong thả đi qua, ngậm đệ đệ rồi “vèo” một tiếng ném vào đống than.
“Chíp!” Trái tim Cục Bông đập mạnh đến sắp nứt, Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bước tới vừa định ôm nó ra, cửa viện lại bị người đẩy mở.
“Tham kiến Thái Hậu.” Cung nữ trong cung đồng loạt hành lễ.
“Chíp!” Cục Bông tự mình nhảy từ đống than ra, vô cùng uất ức, lắc lư chạy tới trước mặt Thái Hậu cáo trạng.
“Ai u.” Thái Hậu hoảng sợ, “Viên than đen này ở đâu ra vậy.”
Ám vệ rơi lệ nóng, đó rõ ràng chính là thiếu cung chủ nhà ta.
Đại Phượng Hoàng thanh lãnh kêu dài một tiếng, thong thả bước lên, đá đệ đệ vào chậu vàng.
Cục Bông ướt sũng tựa bên chạy, chỉ vào cánh hoa trên đỉnh đầu, lông tơ rủ xuống, mắt đậu đen rất bi phẫn.
Rốt cuộc chừng nào ngươi mới đi, phiền quá đi mất.
“Quả thật là Đại Phượng Hoàng a.” Thái Hậu kinh hỉ, “Từ sớm đã nghe Hàn Dạ nói, ta còn chưa tin, đây chính là bộ dáng sau khi Tiểu Phượng Hoàng lớn lên a?”
Đương nhiên không phải a! Sau khi thiếu cung chủ nhà ta lớn lên, nhất định còn khí phách hơn! Ám vệ vừa giúp Cục Bông tắm rửa, vừa âm thầm kịch liệt phản bác. Kỹ năng mắt bắn ra sét này nhất định có, không thì sao có thể nhất thống tam giới, chúng ta còn đang chờ gà chó lên trời nè.
Thái Hậu thử đưa tay thăm dò, sờ soạng bộ lông tựa như gấm vóc kia, chỉ thấy lòng bàn tay nóng lên, giống như sờ lâu chút nữa thì sẽ bị thương.
Đại Phượng Hoàng thần tình cao ngạo, lông đuôi hoa lệ dưới ánh mặt trời, hình như còn chói mắt hơn cả đêm qua.
Cục Bông tủi thân giấu cái đuôi nhỏ của mình đi.
Căn bản sẽ không sáng lên, thật là mất mặt.
“Mẫu hậu.” Sau khi hạ triều, Mộ Hàn Dạ cũng dẫn theo Hoàng Đại Tiên đến xem Phượng Hoàng, thuận tiện xem thử nó có rụng lông hay không.
Sắc mặt Hoàng Đại Tiên có chút tái nhợt, Thái Hậu vừa thấy liền đau lòng nói, “Tối hôm qua lại không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Không phải.” Hoàng Đại Tiên nói, “Nhiễm chút phong hàn, mẫu hậu không cần lo lắng.”
“Nhiễm phong hàn còn chạy loạn khắp nơi.” Thái Hậu trừng mắt nhìn con mình, “Cũng không biết để Tiểu Viễn nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ nói, “Năm đó mẫu hậu mang thai ta, còn chạy tới đại mạc giết địch mà.” Đó là cái bụng sắp tám tháng rồi a, nghe nói năm đó phụ hoàng nghe tin thiếu chút nữa bị dọa khóc.
Thái Hậu cả giận nói, “Tiểu Viễn có thể so với ta sao?”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ thức thời ngậm miệng.
Đại Phượng Hoàng bay lên ngọn cây, lười biếng sửa sang lại lông vũ trên người, Mộ Hàn Dạ đợi nửa ngày cũng không thấy rụng cọng nào hết, vì thế rất thất vọng.
“Dân chúng đang chờ bên ngoài làm thế nào đây?” Cuối cùng cũng có người nhớ đến chuyện này.
“Muốn nhìn Phượng Hoàng thôi mà, bảo nó ra ngoài bay một vòng là được.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Đợi đã.” Đầu Thẩm Thiên Lăng chợt lóe, “Không bằng ta ra ngoài với nó?”
“Ta cũng có ý này.” Mộ Hàn Dạ cười nói, “Vừa lúc mượn cơ hội này thả ra tiếng gió, cứ nói Phượng Hoàng và Thẩm công tử đều do Bích Tuyền Tỳ đưa tới, cũng dễ khiến trong lòng Bì Cổ Tam Thế mắc một cọng gai.”
Nếu là Thẩm Thiên Lăng tự mình đề suất, Tần Thiếu Vũ tất nhiên không có ý kiến. Vì thế bảy tám nội thị dưới sự chỉ huy của ám vệ, mười ngón tung bay thay Thẩm Thiên Lăng thay sa y hoa lệ, lại ôm ra một đống ngọc bội, chỉ hận không thể đeo hết lên người y, có vẻ khích phách lắm a.
“Mang theo cái này là được.” Tần Thiếu Vũ lấy một thanh Ngọc kiếm nhỏ ra, treo bên eo Thẩm Thiên Lăng, rồi nhét Cục Bông xù lông vào lòng y, cuối cùng mới ôm người đặt lên lưng Phượng Hoàng, “Không cần sợ, ta sẽ ở bên dưới bảo hộ ngươi.”
“Tất nhiên sẽ không sợ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, lúc trước khi ngươi bị thương, là nó mang ta bay đến đỉnh núi tìm sư phụ đó.
“Đi thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Đại Phượng Hoàng bay lên trời, mang theo Thẩm Thiên Lăng bay ra ngoài.
Ám vệ tập thể ôm cây, để tránh chính mình chịu không nổi mà quỳ xuống —— công tử quả thực chính là tiên khí bức người, không biết sờ bàn tay mềm mại xong có thể trường sinh bất lão hay không, chúng ta đều vô cùng chờ mong.
“Chíp!” Tuy thường xuyên bị ca ca khi dễ, nhưng Cục Bông vẫn luôn rất thích việc được bay lên cao, vì thế vui sướng nhìn xuống, mắt đậu đen tinh thần quắc thước, đúng là điểu lâm thiên hạ.
“Phượng Hoàng!” Ngoài cửa cung có dân chúng nhìn thấy trước, chỉ lên trời ngạc nhiên hô lên.
“Oa!” Những người khác cũng nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Cư cư cư cư nhiên là thật a…
Thượng Cổ thần điểu trong truyền thuyết!
Đại Phượng Hoàng ở giữa không trung xoay hai vòng, rồi bay thấp một chút. Vì thế lại có người tinh mắt hô lên, “Phía trên có người!”
“Thật sự a, là bạch y công tử.” Dân chúng tập thể dụi mắt, cảm thấy mình nhất định đã xuất hiện ảo giác!
“Chíp!” Cục Bông vỗ hai cánh nhỏ, tự mình cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đại Phượng Hoàng mang theo Thẩm Thiên Lăng bay thêm hai vòng, rồi rồi đột nhiên bay lên trời, giương cánh phóng về phía mặt trời chói chang.
Dân chúng ào ào quỳ xuống, ai nấy cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hoà, tin chắc rằng mình nhất định đã gặp được thần tiên!
Bởi vì một màn này thật sự quá mức rung động, cho nên gần như chỉ cần nửa ngày, trong thành đã nổi lên đủ loại lời đồn, hơn nữa bởi vì có ám vệ âm thầm châm ngòi thổi gió, cho nên tình tiết cũng càng lúc càng kỳ lạ —— nhưng ít nhất dân chúng cũng biết rõ một chuyện, đó là lai lịch của bạch y công tử trên người Phượng Hoàng.
“Thật sự là Thẩm công tử?” Dân chúng Giáp vô cùng giật mình.
“Tất nhiên.” Dân chúng Ất thề thốt, “Ta tận mắt nhìn thấy.”
Dân chúng Giáp thống khổ, sáng nay sao mình lại muốn ngủ nướng vậy trời.
Một khi đã xác định thân phận, một vấn đề khác cũng theo đó nổi lên —— đó là Thẩm công tử tới đây làm gì?
“Phượng Hoàng mang theo Thẩm công tử đến đây, khẳng định là điềm lành, quản hắn tới làm cái gì.” Dân chúng Bính cảm khái không thôi.
Ám vệ xen lẫn trong đám người dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn, nói rất hay, vị đại ca này nhìn ngươi cũng rất cơ trí.
Đến chiều, trong cung lại truyền ra tiếng gió, nói là sở dĩ lần này Thẩm công tử và Phượng Hoàng đến đây, là vì nhận được triệu hồi của Bích Tuyền Tỳ.
Vì thế mọi người lập tức lại sợ ngây người! Tuy quốc khố của Thất Tuyệt quốc rất sung túc, cuộc sống dân chúng cũng an cư lạc nghiệp, nhưng dù sao sông ngòi ở Tây vực cũng rất ít, nguồn nước tương đối thiếu. Trăm ngàn năm qua tin đồn về Bích Tuyền Tỳ chưa từng chấm dứt, ai đều ngóng trông có thể tìm thấy nguồn nước dưới lòng đất, biến đại mạc vô tận thành ốc đảo màu mỡ, cho nên lần này vừa nghe thấy chuyện Thẩm Thiên Lăng đến đây có liên quan đến Bích Tuyền Tỳ, tất nhiên đều xôn xao không thôi, mọi người đều đi ra đường vừa múa vừa hát, cảnh tượng vui sướng như đang ăn tết.
Nhưng dù lời đồn được truyền rất thuận lợi, nhưng Thẩm Thiên Lăng hình như cũng không mấy vui vẻ, lúc cùng mọi người bàn bạc bước tiếp theo, vẫn luôn ngồi trong phòng xuất thần.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng.
“Vẫn cảm thấy đang lừa dân chúng.” Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói, “Hiện giờ mọi người vui vẻ, là vì cảm thấy sa mạc sắp biến thành ốc đảo, nhưng thực tế thì đều không phải như thế, sau này nhất định sẽ thất vọng.”
“Có thể khiến Bì Cổ Tam Thế không còn như hổ rình mối với Sở quốc, đối với dân chúng Thất Tuyệt quốc cũng sẽ có lợi, sao có thể nói là lừa.” Tần Thiếu Vũ bóp bóp ngón tay y, “Huống hồ hiện tại Bích Tuyền Tỳ và Huyền Hải Ngọc đều đang ở trong tay chúng ta, sao ngươi có thể xác định, sau này sẽ không tìm được nguồn nước?”
“Có thể sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ nói, “Đương nhiên có thể.”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, “Ít nhiều gì cũng suy nghĩ một chút rồi mới trả lời chứ.” Một khắc cũng không do dự rất giả tạo đó!
“Có Lăng nhi ở đây, thì nhất định có thể.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, “Ngươi là tiểu phúc tinh.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng im lặng tựa vào trước ngực hắn, “Ta muốn ngủ một lát.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, vỗ nhẹ lên lưng y.
Mặt trời ngã về Tây, rọi vào trong phòng những tia nắng lấp lánh.
Bên ngoài phòng trong tiểu viện, Cục Bông bị ca ca nhốt trong sọt tre, đang bi phẫn chíp chíp!
Không biết khi nào gia gia mới đến, ca ca gì đó phiền sắp chết rồi.
Lắc lông tơ một cách mãnh liệt.
Trên đời này, tốc độ truyền bá nhanh nhất chính là lời đồn. Có tác động của thương đội qua lại cộng thêm mấy đại môn phái trong chốn giang hồ, tin tức về Bích Tuyền Tỳ và Thẩm Thiên Lăng thật sự truyền khắp toàn quốc, mặc kệ là sở Uyên thân ở Hoàng cung Vương Thành, hay là Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong đang ở trong Trường Bạch Sơn, đều nghe kể ít nhất mười mấy phiên bản khác nhau.
Tất nhiên, Chu Giác và Bì Cổ Tam Thế cũng sẽ không ngoại lệ.
“Ngươi đoán bước tiếp theo bọn họ sẽ làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tuy Chu Giác vẫn luôn không lộ diện, nhưng phụ tá đắc lực cũng đã bị chúng ta trừ đi không ít, nếu không phải đã đến đường cùng, cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng Bích Tuyền Tỳ giả trao đổi minh ước với La Sát quốc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hiện tại tin tức vừa truyền ra, chỉ sợ hắn phải khóc lóc đi thắt cổ.”
“Đừng có lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười vỗ vỗ hắn, “Ta hỏi ngươi thật đó.”
“Ta cũng nói thật với ngươi mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cùng đường, không gì không dám làm?”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Nhưng người càng cùng đường, lại càng có khả năng làm ra hành động điên cuồng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nay vô luận là Sở quốc hay là Thất Tuyệt quốc, đều đã làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, các môn phái giang hồ cũng đã thu được chỉ lệnh của Thiên Phong, nếu xảy ra chiến sự, thì sẽ giúp đỡ quan phủ địa phương trấn an dân chúng trước, tránh cho có người nhân cơ hội khuấy đục nước.”
“Chúng ta thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Những chuyện ngươi làm đã đủ nhiều rồi.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ sườn mặt y, “Hiện tại Chu Giác nhất định hận ngươi thấu xương, về sau ta sẽ tăng mạnh đề phòng.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, trong lòng ngược lại không có bao nhiêu lo lắng.
“Lúc trước cùng ngươi thành thân, đã từng hứa với nhạc phụ, không để ngươi dính vào chuyện giang hồ.” Tần Thiếu Vũ thở dài, “Cuối cùng vẫn phải nuốt lời.”
“Có thể giúp đỡ dân chúng, ta cũng rất vui.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu mỗi ngày không làm gì hết, vậy mới gọi là nhàm chán.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, “Có muốn ra ngoài không?”
“Đi dạo phố?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Thức ăn trong cung cũng ăn ngán rồi, dẫn ngươi đi ăn món mới.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thuận tiện ra ngoài hít thở không khí.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn xuất cung.
Hôm nay là ngày họp chợ, hơn nữa vừa vặn là thời điểm ăn cơm trưa, cho nên trên đường có rất nhiều dân chúng. Sau khi nhìn thấy hai người, đoàn người đều rất nhiệt tình, thậm chí còn vỗ tay, ân cần thăm hỏi nói, “Thẩm công tử tự mình đến ăn cơm à?”
Thẩm tiểu thụ: …
Loại chuyện này ta cũng không cần có người làm giúp.
Trong tửu lâu tốt nhất trong thành, tiểu nhị đã sớm chuẩn bị xong vị trí kế bên cửa sổ, bên ngoài cầu nhỏ nước chảy lơ thơ, nhà cửa hoa lệ, không giống đại mạc Tây Bắc, ngược lại có pha vài phần hương vị của dương liễu lả lướt Giang Nam.
“Muốn ăn gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm tiểu thụ vô cùng muốn ăn chân dê nướng, cầm thực đơn hưng trí bừng bừng còn chưa chọn được bao nhiêu, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận huyên nháo. Đẩy cửa nhìn qua, chỉ thấy trên đường cái, một đám người đang ầm ĩ giục ngựa thật nhanh, vẻ mặt kiêu ngạo tự cao tự đại, hoàn toàn xem như dân chúng không tồn tại.
Tiếng la hét không ngừng truyền đến, quán nhỏ cũng bị đụng nát vô số. Tiểu nhị vươn cổ nhìn ra bên ngoài, sau đó nhỏ giọng nói thầm, “Hỗn thế Ma vương này, sao lại bề rồi.”
“Là ai?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không, không ai hết.” Tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.
Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày. Xem cách ăn mặc, đám người kia hình như là từ quân doanh đi ra. Nhưng dựa theo tác phong làm việc của Mộ Hàn Dạ, dứt khoát sẽ không để loại chuyện quấy nhiễu dân chúng này phát sinh mới đúng chứ.
Cũng không biết rốt cuộc là ai.
Tò mò quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...