Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Lại qua thêm hai ngày, bão tuyết cuối cùng cũng giảm bớt, thời gian mọi người có thể hoạt động bên ngoài càng lúc càng nhiều, vốn tưởng rằng đã sắp có thể khởi hành, nhưng vẻ mặt của Liên Thành Cô Nguyệt lại không được vui vẻ mấy.
“Có chuyện sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi hắn.
“Dựa theo kinh nghiệm trước kia, lúc chân trời xuất hiện vầng sáng màu trắng, thì chỉ xảy ra một trong hai loại tình huống.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Một là thời tiết sẽ sáng sủa, điều này đương nhiên là tốt hơn rồi.”
“Loại thứ hai thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt thở dài nói, “Còn có một loại tình huống, đó là có một trận bão tuyết lớn hơn nữa sắp xảy ra, thời tiết đã sáng sủa nhiều ngày, cũng không phải dấu hiệu tốt.”
“Bão tuyết lớn hơn nữa sao?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
“Thời tiết như hiện giờ, cũng không hiếm thấy trên Tuyết Nguyên, chỉ có thể nói là bình thường.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bão tuyết thật sự, đủ sức phá hủy cả một ngọn núi.”
“Nhưng động tuyết được xây tại nơi tránh gió, vậy mà cũng có nguy hiểm sao?” Sau khi ám vệ ở xung quanh nghe được, cũng đua nhau tụm lại.
“Nếu gió quá lớn, một là nhà băng sẽ bị thổi sụp, hai là băng tuyết đọng trên vách núi sẽ bị thổi rớt xuống, rất có khả năng sẽ lấp mất cửa thông khí của động tuyết.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đến lúc đó nếu vẫn tiếp tục ở trong động tuyết, sẽ có nguy cơ không thể hô hấp.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặc. Tuy mọi người đều có võ công cao cường, đứng cũng không đến mức bị gió thổi bay, bảo hộ thêm một Thẩm Thiên Lăng cũng dư dả, nhưng nơi này dù sao cũng là gió lạnh thấu xương, nếu bão tuyết kéo dài quá lâu, sợ là người sắt cũng không chịu nổi.
“Cũng không cần quá lo, ta chỉ nói đến tình huống tồi tệ nhất mà thôi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Mọi người nắm bắt thời gian tu sửa động tuyết, làm theo vài lỗ thông khí, để ngừa vạn nhất.”
Tuy rằng tình hình không mấy tốt đẹp, thậm chí có thể gọi là tồi tệ, nhưng tất cả mọi người đều không có thói quen oán trời trách đất, vì thế buổi chiều ngày đó liền xăn tay áo, bắt đầu cải tạo động tuyết đến khí thế ngất trời. Thẩm Thiên Lăng cũng ở một bên giúp nấu cháo nướng thịt gấu, để mọi người dễ dàng bổ sung thể lực.
Dã hài tử hiếu kì mở to hai mắt, như là không biết mọi người đang làm cái gì.
“Cải tạo phòng ở.” Diệp Cẩn đứng ở bên cạnh nó, đưa tay chỉ chỉ bầu trời, “Sắp có tuyết lớn.”
Dã hài tử cái hiểu cái không, ngơ ngác gật gật đầu.
Thật đáng yêu. Diệp Cẩn bật cười, tính toán chờ sau khi ra ngoài, phải nghĩ cách nhổ hết lông trên người nó xuống, rồi lại dùng thuốc điều dưỡng thân thể. Đợi đến khi có thể học nói, chắc là cũng không khác mấy với những tiểu hài tử bình thường.
Tuy nó có động tuyết của riêng mình, nhưng dã hài tử lại chỉ ngủ một đêm, về sau thì cứ làm nũng đòi ở lại trong động tuyết của Diệp Cẩn, đôi mắt tràn ngập chờ mong muốn ở lại, Diệp Cẩn đối với việc này cũng không có bất cứ ý kiến gì, toàn thân tiểu hài tử đều là lông, rất mềm mại, ôm vào thật ấm áp. Thẩm Thiên Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng tất nhiên sẽ không so đo với trẻ con, nên cũng cam chịu để nó ở lại. Qua mấy ngày, tất cả mọi người đều với việc phía sau Diệp Cẩn có thêm cái đuôi.
“Đi giúp Lăng nhi nhóm lửa đi.” Diệp Cẩn chỉ chỉ về phía Thẩm Thiên Lăng, “Ta đi xem những người khác.”
Dã hài tử gật đầu, vô cùng cao hứng chạy tới giúp Thẩm Thiên Lăng. Hai người nhóm lên một ngọn lửa thật cao, những người bận rộn xung quanh nhìn thấy, trong lòng cũng ấm áp thêm mấy phần.
Chân trời vẫn có mây đen vần vũ, Liên Thành Cô Nguyệt ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại cảm thấy hình như có hơi khác thường. Lại qua một lát, tầng mây kia dần dần dày hơn, mấy áng mấy trắng chậm rãi bay tới, xung quanh ánh lên màu xanh thẫm, nhìn qua có chút quỷ dị.
Sắc mặt Liên Thành Cô Nguyệt trầm xuống, còn chưa tới kịp nói chuyện, dã hài tử đã thét lên chói tai. Thẩm Thiên Lăng đang bưng nước sôi, nghe vậy thiếu chút nữa làm đổ lên người mình, “Làm sao vậy?”
Những người khác cũng đều nhìn qua, khuôn mặt dã hài tử đầy lo âu, bước tới kéo Diệp Cẩn, miệng cũng không biết đang nói cái gì, tay thì cứ chỉ về hướng xa xa.
“Từ từ nói.” Diệp Cẩn trấn an nó.
Dã hài tử gấp đến độ dậm chân, chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn giản.
“Tuyết, chạy?” Diệp Cẩn đoán.
Tiểu hài tử liều mạng gật đầu.
“Sắc trời khác thường, tình huống tồi tệ nhất đại khái đã sắp xảy ra rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt ở một bên nói.
Ám vệ nghe thấy, cũng không tiếp tục nghe dã hài tử nói chuyện nữa, lập tức cầm lấy đao kiếm rồi trở về tiếp tục gia cố động tuyết. Tiểu hài tử thấy không có ai hiểu mình nói, trong lòng càng thêm sốt ruột, ngay cả mắt cũng đỏ lên.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Diệp Cẩn chỉ nghĩ nó sợ bão tuyết, vì thế nhẫn nại an ủi.
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ, sau đó cố gắng nói, “Nấp.”
“Nấp?” Diệp Cẩn nhíu mày.
Tiểu hài tử gật đầu, ra sức chỉ, “Phía dưới, Nấp!”
“Ngươi nói có thể nấp dưới đất?” Diệp Cẩn đột nhiên hiểu ra.
Tiểu hài tử gật đầu cực nhanh.
“Tuyết Nguyên cực bắc có vô số địa cung, không chừng thật sự có nơi để nấp.” Tần Thiếu Vũ cũng nói.
“Ở đâu?” Diệp Cẩn hỏi.
Tiểu hài tử nghe không hiểu, lại sốt ruột, chỉ ra sức muốn kéo y đi.
“Làm sao đây?” Diệp Cẩn nhìn Liên Thành Cô Nguyệt.
“Đi!” Liên Thành Cô Nguyệt không do dự lấy một khắc.
“Không thì ta và Diệp Cẩn theo nó đi trước?” Thẩm Thiên Phong nói, “Những người khác ở lại đây tiếp tục gia cố động tuyết.” Chuẩn bị cả hai mặt, cũng có nhiều phần thắng hơn.
“Không kịp.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Lỡ như địa cung cách nơi này quá xa, các ngươi sẽ không kịp quay về.”
Thẩm Thiên Phong còn đang do dự, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cho dù có gia cố động tuyết, khả năng bị cuồng phong phá hủy cũng rất lớn, vừa rồi là vì không còn cách nào khác, nhưng giờ đã có hy vọng, chi bằng cược một phen.” Tóm lại tồi tệ nhất cũng chỉ là bị bão tuyết nhốt trong Tuyết Nguyên, so với ở lại đây cũng không có gì khác.
“Vậy còn chờ cái gì.” Tần Thiếu Vũ quyết định thật nhanh, “Lập tức xuất phát!”
Thẩm Thiên Phong cũng không tiếp tục ngăn cản, đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, theo dã hài tử đi về phía Bắc.
Trên đường cuồng phong gào thét, Tần Thiếu Vũ bọc Thẩm Thiên Lăng thành một quả cầu, chặt chẽ ôm vào trong ngực. Diệp Cẩn tuy có chút võ công trụ cột, nhưng tóm vẫn rất đơn bạc, bị một trận gió lớn ngẫu nhiên thổi qua, cả người đều sẽ lảo đảo một chút. Thẩm Thiên Phong nhìn thấy, vừa định bước lên ôm y, thì dã hài tử đã ôm ngang lấy Diệp Cẩn, loạt xoạt chạy tới phía trước.
Mọi người phút chốc đều sợ ngây người, Diệp cốc chủ bị một tiểu hài tử khiêng đi! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cũng sẽ không tin biết không!
Diệp Cẩn cũng sợ ngây người, cho nên nhất thời không kịp phản ứng lại, có chút ngơ ngác!
Thẩm Thiên Phong nhướn mày, đi nhanh qua muốn cướp người về, nhưng dã hài tử cũng đã đổi tư thế, khiêng Diệp Cẩn ở trên vai, thả người nhảy xuống một thâm cốc.
“Khụ khụ.” Diệp Cẩn bị xốc đến đau dạ dày, mặt đỏ lên ho khan.
Sườn núi rất dốc, người bình thường đi lên đều sẽ ngã sấp xuống, nếu đổi thành Thẩm Thiên Lăng, phỏng chừng sẽ trực tiếp bộp bộp lăn xuống đi, nhưng dã hài tử lại bước đi như bay, tựa như giẫm trên đất bằng mà xoát xoát chạy xuống, lại ôm Diệp Cẩn vào trong lòng.
“Ngươi thả ta xuống đi.” Diệp Cẩn hoàn hồn, lại không thể tức giận với tiểu hài tử, hơn nữa đối phương hiển nhiên là có ý tốt, vì thế đành dở khóc dở cười vỗ vỗ nó.
Tiểu hài tử nghe cũng như không nghe, tiếp tục ôm y chạy nhanh đi, Thẩm Thiên Phong ở phía sau chạy bước lớn đuổi theo, ám vệ từ xa nhìn thấy, trong lòng đều có chút khó chịu.
Nàng dâu của Võ Lâm Minh chủ bị người đoạt đi a…
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Phong rốt cục đuổi kịp ở một góc rừng khô —— kỳ thật cũng không phải đuổi kịp, mà là dã hài tử tự mình ngừng lại.
“Với tốc độ này.” Diệp Cẩn bị tiểu hài tử ôm, giờ phút này cũng không giãy dụa nữa, chậc chậc nhìn nam nhân của mình, chế nhạo nói, “Nếu đổi là kẻ xấu, phỏng chừng hiện tại ta đã vào đến sơn trại.”
Thẩm Thiên Phong hơi bị quê, khinh công của Thẩm gia độc bộ thiên hạ, cho dù tìm khắp toàn giang hồ, cũng không mấy người có thể địch nổi, nhưng không ngờ ở trong Tuyết Nguyên mờ mịt này, lại không sánh bằng một tiểu hài tử không có nội lực.
Dã hài tử tất nhiên không hiểu ý của hai người, sau khi buông Diệp Cẩn xuống, thì chạy tới một phía khác, dùng sức di chuyển một khối đá màu trắng cực lớn trong rừng.
Cửa động tối như mực xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đi xuống nhìn qua, hình như là sâu không thấy đáy.
“Cư nhiên thật sự có đường hầm.” Liên Thành Cô Nguyệt cười lớn.
“Ngươi được đó!” Ám vệ cũng rất vui mừng, dùng sức xoa xoa cái đầu đầy lông của nó.
Dã hài tử thấy mọi người đều đang cười, có chút ngượng ngùng, vì thế giấu mặt vào trong lòng Diệp Cẩn.
Xa xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nháy mắt đều bị kinh ngốc.
Cuồng phong thổi bay băng tuyết, xoay tròn thành một con rồng khổng lồ màu trắng ở nơi chân trời, đang rít gào đổ ập về phía này, Thẩm Thiên Lăng giật mình nói, “Vòi rồng?”
“Mau trốn đi vào!” Việc này không nên chậm trễ, Thẩm Thiên Phong chỉ huy mọi người, tất cả nhảy vào đường hầm.
Thẩm Thiên Lăng bị Tần Thiếu Vũ ôm vào trong ngực, chỉ nghe gió thổi từng trận bên tai, sau một lát, liền vững vàng đứng trên mặt đất.
Dã hài tử nhảy vào cuối cùng, lăn trên mặt đất như khỉ con, sau đó đứng lên nhảy nhót.
“Chíp!” Cục Bông cũng nhảy nhót theo.
Lang Vương ngậm lấy nó, nhìn nhìn bốn phía.
Ám vệ châm lửa lên, chiếu sáng xung quanh.
Phía trên truyền đến tiêng vang cực lớn, hiển nhiên là bão tuyết đã tới rồi.
Thời tiết ác liệt như vậy, cho dù có gia cố động tuyết, tám chín phần cũng sẽ bị phá hủy. Nghĩ đến đây, mọi người càng thêm cảm kích dã hài tử. Ám vệ kiên định nắm chặt nắm tay, tính toán đợi sau khi ra đến ngoài, nhất định phải mua hơn mười xe kẹo đậu phộng đường Bát Bảo, bánh hạch đào xốp giòn, đường hồ lô, đem đến vậy quanh tiểu hài tử!
Dã hài tử ha ha cười, tiếp tục dẫn mọi người đi vào bên trong.
Địa cung rất lớn cũng rất trống trải, hiển nhiên đã đào từ rất lâu, những chỗ yếu ớt đều được dùng đá to màu đen củng cố. Liên Thành Cô Nguyệt nhìn nhìn cây cột, sau đó nói, “Nhìn qua đã lâu lắm rồi, ít nhất cũng phải hơn năm trăm năm trước.”
“Sao Tuyết Nguyên cực bắc lại có nhiều địa cung như vậy?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Lúc đầu, nghe nói là hoàng lăng.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Sau đó không biết vì sao, lại càng lấy càng nhiều, qua lâu rồi, ta cũng không biết rõ.”
“Cũng nhờ có nơi này.” Diệp Cẩn nói, “Bằng không chỉ sợ hôm nay sẽ dữ nhiều lành ít.”
Đi một hồi, tiểu hài tử dừng chân, quay đầu nhìn mọi người kêu một tiếng.
Đằng trước có mấy phòng nhỏ, trong góc tường có một ít da lông, còn đặt hai ba cái bình.
Thẩm Thiên Phong cười nói, “Thì ra nơi này là nhà của nó.”
Sao không mang chúng ta đến sớm hơn a… Ám vệ ngàn vạn cảm khái, tuy không so được với Truy Ảnh Cung, nhưng so với cái thời tiết cuồng phong bão tuyết quỷ quái ở bên ngoài, thì nơi này quả thực chính là lầu vàng biết không!
“Mọi người cố gắng không nên tách ra.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tìm nơi nghỉ ngơi một lát trước đi, gấp rút lên đường cũng đã mệt mỏi.”
Tần Thiếu Vũ trải da gấu cho Thẩm Thiên Lăng, “Ta lấy cho ngươi chút nước ấm để uống.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, đưa tay gọi sói tuyết đến, giúp nó sửa lại lông trên cổ.
“Chíp!” Cục Bông ngẩng đầu —— cũng gãi cho chút đi.
Thẩm Thiên Lăng bật cười, ôm nó xoa xoa, “Nhiều chuyện.”
Cục Bông híp mắt lại, lười biếng dựa trên da gấu.
Dã hài tử cũng đi tới, ngồi xổm xuống cùng chơi với Tiểu Phượng Hoàng.
Tần Thiếu Vũ ở một bên cùng ám vệ nấu nước, Diệp Cẩn đi đến nói, “Thương thế sao rồi?”
Cách đó không xa, Thẩm Thiên Lăng còn trò chuyện với dã hài tử, vẫn chưa nhìn qua bên này. Tần Thiếu Vũ để Diệp Cẩn bắt mạch cho mình, sau đó thẳng thắn nói, “Không tốt bằng lúc trước.”
“Mạch tượng hơi loạn.” Diệp Cẩn nói, “Lúc này ngươi không những phải cách xa Xích Ảnh kiếm, mà ngay cả nội lực cũng không được dùng.”
“Tệ vậy sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Cũng không phải tệ, chỉ là trước khi ta tìm được phương pháp chữa thương cho ngươi, tốt nhất có thể điều dưỡng thân thể thật tốt.” Diệp Cẩn nói, “Trong rương còn có ba bình Tham Mẫu hoàn, từ giờ về sau mỗi ngày ngươi dùng một viên, sẽ có lợi.”
Tần Thiếu Vũ không nghe rõ, “Thứ gì?”
Diệp Cẩn lặp lại một lần nói, “Tham Mẫu hoàn.”
Tần cung chủ bất đắc dĩ nói, “Không ngờ ta cũng có ngày phải uống thuốc bổ.”
Diệp Cẩn cười tủm tỉm, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn, “Thuốc bổ cũng không phải chỉ để người già uống, thuốc này của ta rất tốt, rất nhiều người trẻ tuổi cũng uống, thậm chí có người mới mười sáu bảy.”
Tần Thiếu Vũ lười ba hoa với y, sau khi lấy dược, liền trở về ngồi cạnh Thẩm Thiên Lăng.
“Chíp.” Cục Bông nhào tới làm nũng, ngưỡng đầu muốn gãi gãi.
“Còn tưởng ngươi đã quên ta rồi.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo con, “Suốt ngày đi theo phía sau Lang Vương.”
Cục Bông kêu chíp chíp, chơi trò chui lên chui xuống trên người cha nó. Thẩm Thiên Lăng thấy mà buồn cười, đưa tay muốn giúp hắn chỉnh lại vạt áo, nhưng lại đụng phải thứ gì đó cứng cứng, vì thế buồn bực nói, “Là cái gì?”
“Cái gì là cái gì?” Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh, cầm tay y hôn hôn.
“Cứng cứng.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói, “Nam nhân của ngươi chỗ nào cũng rất cứng.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ám vệ vốn đang bưng nước ám đi qua, nghe vậy dứt khoát xoay người đi đường vòng, hơn nữa vô cùng cảm khái, cung chủ quả nhiên không biết xấu hổ.
Chúng ta cái gì cũng chưa nghe được.
Phu nhân thật đáng thương.
Tiếp tục vểnh lỗ tai.
“Đừng có quậy!” Thẩm Thiên Lăng tránh khỏi tay hắn, đưa tay móc bình thuốc ra.
Dựa theo trị số vũ lực của Tần Thiếu Vũ, muốn ngăn cản hiển nhiên rất dễ dàng, nhưng như vậy chắc chắn sẽ càng khiến y hoài nghi, vì thế đành phải trơ mắt nhìn y lấy thứ kia ra, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Ngươi sinh bệnh?” Thẩm Thiên Lăng quả nhiên nhíu mày.
Nghe được hai chữ “sinh bệnh”, ám vệ ai nấy quay đầu lại.
“Tham Mẫu hoàn?” Thẩm Thiên Lăng đọc một lần, sau đó hỏi, “Dùng làm gì?”
“Tham Mẫu hoàn?” Tần Thiếu Vũ còn chưa lên tiếng, ám vệ đã ngơ ngác trước.
“Các ngươi cũng biết?” Thẩm Thiên Lăng nghe được động tĩnh, quay đầu hỏi, “Là thuốc gì?”
Ám vệ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cung chủ nhà mình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng lo lắng.
Sau khi Diệp Cẩn từ xa nhìn thấy, cũng biết tình hình không ổn, vội vàng bỏ chạy.
“Cung chủ đang… dùng?” Ám vệ lộ vẻ rối rắm.
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ xanh mét, cũng không nói gì.
Ám vệ có vẻ vô cùng hoang mang.
“Nói! Thuốc này dùng để làm gì!” Thẩm Thiên Lăng khó hiếm khi tức giận.
Má ơi, phu nhân tức giận! Làm fan não tàn lâu năm, ám vệ lập tức phản xạ có điều kiện hồi đáp, “Dưỡng thai!”
“Bổ khí!” Diệp Cẩn cũng đồng thời la lên.
Thẩm Thiên Lăng phất phơ trong gió, “Dưỡng thai?”
Diệp Cẩn: …
“Lặp lại lần nữa.” Tần Thiếu Vũ đã nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là mây-đen-che-đỉnh.
Diệp Cẩn dứt khoát bôi dầu vào chân bỏ chạy.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong vội vàng đưa tay đón lấy y.
“Ngươi mau chuẩn bị đánh nhau.” Diệp Cẩn dùng cả tay lẫn chân quấn trên người hắn, “Ta cảm thấy Thiếu Vũ sẽ giết ta.”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ngươi lại đi chọc hắn?”
“Lão tử mới không có!” Diệp Cẩn giận.
“Vậy hắn đánh ngươi làm gì.” Thẩm Thiên Phong hiển nhiên không tin.
Diệp Cẩn ngạo kiều nhìn trời, nơi băng tuyết đầy trời, mình cũng không có cách tìm thấy loại thuốc khác a.
Thuốc dưỡng thai cũng có thể bổ khí mà! Hiệu quả không khác nhau mấy!
Bên kia, ám vệ bị cung chủ nhà mình đập một trận, đang rơi lệ đầy mặt nói, “Tham Mẫu hoàn thật sự là thuốc dưỡng thai a.” Chúng ta cũng không nói gì sai, cung chủ quả là lãnh khốc vô tình cố tình gây sự, một ngày nào đó, chúng ta nhất định phải trộm phu nhân và thiếu cung chủ đi!
Tần Thiếu Vũ một chưởng đánh bay người, ám vệ đứng rơi lệ chạy đi, định tìm bằng hữu tốt ở Nhật Nguyệt Sơn Trang kể khổ.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng tất nhiên sẽ không cười hắn, khẽ nhíu mày có chút lo lắng.
Tần Thiếu Vũ ôm người vào trong ngực, “Không có gì cả, gần đây hơi mệt mỏi, cho nên tìm Diệp Cẩn lấy chút thuốc bổ khí, không nghĩ tới hắn sẽ cho ta thứ kia.”
“Thật vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Lừa ngươi làm gì.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo hai má y, “Chẳng lẽ nam nhân của ngươi lại mang thai.”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, “Vậy về sau ngươi phải ngủ cho tốt, gần đây luôn ở trong động, tất nhiên không thể nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nghiêng qua hôn hôn.
Ở trong bão tuyết đã nhiều ngày, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi. Lần này bỗng đến được địa cung ấm áp, thần kinh cũng sẽ tự nhiên buông lỏng, đêm nay, ám vệ thay phiên gác đêm, tất cả mọi người đều ngủ đến ngọt ngào.
Trước khi rời khỏi động tuyết, mọi người đã mang theo cả bắp và thịt gấu bên người, cho nên thức ăn xem như sung túc. Sáng sớm hôm sau, ám vệ nói muốn ra ngoài xem tình hình, ai ngờ vừa ló người ra thì một trận cuồng phong đã quét tới, thổi loạn kiểu tóc anh tuấn.
“Gió lớn vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng đang lấy củi nấu cháo, sau khi thấy bọn họ trở về thì không nhịn được bật cười, “Sao tóc tai bù xù vậy.”
Ám vệ khóc lóc kể lể nói, “Suýt nữa cả đầu cũng bị thổi bay rồi.” Vì sao lại có gió lớn vậy a, so ra, thành Phong Tuyết lúc trước căn bản là ấm áp như xuân biết không, không lạnh chút nào!
“Xem độ dày tầng mây, trận bão tuyết này ít nhất cũng phải kéo dài ba đến năm ngày.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhưng may là có tòa địa cung này, cũng không còn vấn đề gì lớn nữa.”
“Cũng chỉ đành vậy thôi.” Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, đã lâu không viết thư về nhà, không biết cha mẹ có lo lắng hay không.
Chờ đợi cuối cùng sẽ khiến thời gian trôi rất chậm, vì để có thể sớm xuất phát, mỗi ngày ám vệ đều cùng Liên Thành Cô Nguyệt ra ngoài xem thiên tượng, rốt cuộc vào ngày thứ sáu, thấy được một tia nắng.
“Là dấu hiệu tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, “Tiếp qua ba đến năm ngày nữa, chúng ta sẽ có thể khởi hành.”
Ám vệ nghe vậy cũng rất vui mừng, sau khi rời núi, nhất định phải đi ngâm suối nước nóng trước, sau đó ăn lẩu mỗi ngày biết không! Thật là không thể thoải mái hơn được nữa!
Trong địa cung, Diệp Cẩn vẫn đang dạy tiểu hài tử nhận mặt chữ, Tiểu Phượng Hoàng nhìn một hồi thì cảm giác nhàm chán, vì thế chạy qua bên kia, học hắn dùng móng vuốt xẹt qua xẹt lại trên mặt đó, sau đó lại lắc lư chạy loạn khắp phòng, vô cùng phù hợp với hình tượng shota hoạt bát, cuối cùng lại không cẩn thận vấp phải một cái bị, bị biến thành Tiểu Phượng Hoàng mắc mưa.
“Chíp!” Cục Bông ướt sũng đứng trên mặt đất, mắt đậu đen rất mờ mịt!
Diệp Cẩn bật cười, dã hài tử cũng cười ha ha. Sói tuyết đi lên trước, vươn đầu lưỡi liếm đầu cho nó.
“Chíp chíp chíp!” Cục Bông mất hứng, dùng móng vuốt đá loạn.
Diệp Cẩn còn chưa kịp ngăn cản, cái bình đã vỡ ra, từ bên trong lăn ra mấy viên ngọc sáng lấp lánh.
“Chíp.” Tâm tình của Cục Bông nháy mắt tốt lên, lắc lư chạy đến phía trước mấy viên ngọc, chính xác đá vào chúng!
Ngày đó gặp phải bầy rắn, tiền riêng tân tân khổ khổ mới dành dụm được còn chưa kịp mang đi, đã thật lâu chưa được chơi a…
Diệp Cẩn sửng sốt một chút, đi qua cầm lấy một viên ngọc màu trắng, chỉ thấy bên trong có một tia sáng mỏng màu lam.
“Đang nhìn cái gì?” Thẩm Thiên Phong đi đến.
Diệp Cẩn đứng lên, đưa viên ngọc cho hắn.
Cục Bông ngưỡng đầu kêu chíp chíp —— xem xong nhớ trả lại đó!
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Đây là Tịnh Thủy châu, rất hiếm thấy.” Diệp Cẩn giải thích, “Một viên có thể mua cả tòa tửu lâu.”
“Lúc trước chưa từng nghe qua.” Thẩm Thiên Phong cầm lấy nhìn nhìn, “Tìm được ở đâu?”
“Trong cái bình của tiểu hài tử.” Diệp Cẩn nói, “Lúc trước ta cũng chưa thấy bao giờ, chỉ xem qua hình minh họa trong sách.”
“Chắc là tổ tiên để lại cho hắn.” Thẩm Thiên Phong trả viên ngọc lai cho tiểu hài tử, “Giữ cẩn thận đi.” Ít nhiều gì cũng là vật kỷ niệm.
“Chíp…” Cục Bông bám trên chân dã hài tử, hiển nhiên rất muốn.
Tiểu hài tử rất thích Cục Bông, cho nên phóng khoáng đặt viên ngọc xuống đất, xem ra cũng không mấy quan tâm.
Cục Bông rất vừa lòng, vui vẻ lượn vòng vòng, cảm thấy mình rất nhẹ.
Tiểu hài tử thấy mà cười ha ha, đơn giản lại chạy ra ngoài, sau một lát lại thở hồng hộc chạy về, rầm một tiếng thả xuống đất cả đống vàng bạc châu báu.
“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh, nhào qua nằm sấp ở trên, thật là thoải mải!
Diệp Cẩn vô cùng giật mình, liếc nhìn Thẩm Thiên Phong, trong lòng đột nhiên cùng lóe một suy nghĩ.
Dã hài tử không hiểu, thấy sắc mặt của y khác thường, còn cho là chính mình đã làm chuyện gì sai, vì thế hồi hộp nhìn y.
“Ngươi tìm thấy ở đâu?” Diệp Cẩn bắt lấy nó.
Trong mắt tiểu hài tử có chút sợ hãi.
“Đừng sợ.” Diệp Cẩn cũng biết mình có hơi vội vàng, vì thế thả chậm ngữ điệu, chỉ vào đống châu báu nói, “Mấy thứ đó, ở đâu?”
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ, đại khái hiểu được ý của y, vì thế chỉ ra bên ngoài, lại chạy tới cửa nhìn y.
“Đi!” Diệp Cẩn dứt khoát đi theo.
Thẩm Thiên Phong cũng ra ngoài, sau khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy thì tò mò hỏi, “Định đi đâu vậy?”
“Không chừng sẽ có phát hiện lớn!” Trong mắt Diệp Cẩn lóe sáng.
Hiếm khi thấy y hưng phấn như thế, tất nhiên mọi người cũng đi theo —— có náo nhiệt ai lại không muốn xem!
Đoàn người đi theo tiểu dã nhân, đi vào chỗ sâu trong địa cung, cuối cùng đến được một gian phòng dùng đá xây thành, góc tường có một cửa động bị sập.
Tiểu hài tử xẹt xẹt một cái chui qua, ở bên kia gọi mọi người.
Cửa động hơi nhỏ, nên Thẩm Thiên Phong gọi tiểu hài tử về trước, rồi mới dùng lực một cước đá văng vách tường.
Cát đá thi nhau rơi xuống, một cung điện cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người, châu báu ở khắp nơi, hoàng kim trước mắt, gần như xếp thành ngọn núi nhỏ.
“Oa…” Ám vệ kinh hô ra tiếng, ai nấy há to miệng.
Đây là xông vào núi vàng?
“Có thật kìa!” Sau khi thấy rõ tình hình bên trong, Diệp Cẩn mừng rỡ như điên, hung hăng vỗ Thẩm Thiên Phong một cái, “Bảo tàng của Chu vương, chúng ta tìm thấy rồi!”
Ám vệ ngao ngao kêu, chạy qua không thèm nói gì, ôm lấy Thẩm Thiên Lăng tung lên trời!
Mẹ nó dưới lòng đất đầy tuyết quả thật có núi vàng a!
Đã nói phu nhân nhà ta là thần tiên có một không hai mà!
Lần này cho dù cung chủ có muốn giết người, chúng ta cũng nhất định phải sờ bàn tay biết không!
Bất cứ giá nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...