“Ngày mai không cần phải đi học, buổi tối chúng ta đi…” Hà Lạc thầm tính toán, trong trường không cho đốt lửa, cây cối cũng nhiều, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ gây ra hỏa hoạn, vả lại thường những lúc như thế phải đến ngã tư đường mới được chứ?
“Gặp nhau ở ngã tư đường ngoài cổng trường nhé.” Vị trí của trường không phải ở nơi hẻo lánh nhưng cũng không phải chỗ tấp nập, thường khoảng mười hai giờ tối trở đi sẽ không còn mấy người qua lại trên đường nữa.
Chỗ vắng vẻ rất thích hợp để làm loại chuyện này.
Tạ Dục Nguyên cực kỳ vui sướng, Hà Lạc nói gì cũng gật đầu, tuy hơi thất vọng vì sau khi “xác định mối quan hệ” vẫn không thể lúc nào cũng quấn riết lấy nhau, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc y và A Lạc nay đã có mối quan hệ chính thức, y có thể đồng ý mọi chuyện.
Hà Lạc rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của y, trong lòng lại có ấn tượng sâu hơn với việc đối phương chỉ là một con quỷ đơn thuần, cảm thấy mình vẫn nên đốt cho y nhiều thêm một ít.
Mà Tạ Dục Nguyên đắm chìm trong tưởng tượng về tương lai của mình và A Lạc, hoàn toàn không biết suy nghĩ của cả hai đã lệch xa ngàn dặm.
Sang chiều hôm sau, Hà Lạc khó có khi không đi làm ngay sau buổi học mà dạo quanh mấy con phố, tìm một nhà bán đồ cúng cực kỳ đầy đủ.
Tiền giấy, vàng thỏi, nhà cửa, người hầu, quần áo, thậm chí là một cô vợ giấy cực đẹp… Hà Lạc đều đóng chúng vào thành một phần, tiêu một hơi mất gần nửa ngân khố của hắn.
Hắn ôm theo đồ thở dài, vừa đau lòng vừa an ủi mình, tên kia vì một lần này mà không ít lần đi giật số đề, lại bưng trà rót nước còn nhảy múa v…v… Dù không mang lại cho hắn bao nhiêu lời, nhưng ít nhất cũng có lòng, thành tâm thành ý, nếu mình giúp được y thì không nên quan tâm chút tiền vặt vãnh này.
Nói không chừng còn kiếm thêm được bạn.
Nửa đêm Hà Lạc leo tường ra khỏi phòng ngủ, mấy món đồ đã mua giấu trong bụi cây, hắn ra ngoài lấy rồi lại trèo tường ra khỏi trường.
Quả nhiên trên đường không có ai, con đường rộng lớn trống trải, mấy ngọn đèn đường cao ngất phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một khoảng không nhỏ.
Hà Lạc đi đôi dép lê lẹp xẹp đến trước ngã tư đường giao nhau, trước mặt là trường, phía sau là con hẻm nhỏ tối om, mấy cửa hàng nằm khuất trong ngõ đen, bên trong không có ánh đèn, phóng mắt không thấy phía xa.
Hắn lắc lắc ngón tay, không chờ anh em quỷ hiện thân đã ngồi xổm xuống, đặt hết đồ đã mua xuống đất.
Vì không có thau chuyên đốt vàng mã nên hắn chỉ đơn giản gom đồ vào, nhặt nhạnh đặt mấy viên gạch xung quanh, đề phòng lát nữa đốt lửa làm lửa bén ra xa.
Tạ Dục Nguyên xuất hiện phía sau hắn, mỉm cười đầy sung sướng, ánh đèn đường chiếu lên người y nhưng không thấy bóng đâu.
“A Lạc đang làm gì vậy?” Giọng nói dịu dàng thong thả, từ từ vang lên như giọng đọc trong đài thu.
Hà Lạc lấy bật lửa ra, không thèm để ý tới tên quỷ rõ ràng đã biết còn cố hỏi, chỉ khẽ dùng sức, tách một cái lên lửa.
Hắn dồn vàng mã lại, khi không còn thấy gió mới kề lửa vào nhóm đống tiền giấy lên.
Ngọn lửa cháy hừng hực liếm đen từng cuộn giấy vàng, màu đỏ thẫm nhanh chóng ăn mòn thân giấy, trong vòng gạch đá, tất cả vàng mã đều không thể bay đi.
Lúc này thiếu niên mới nâng mắt lên, thưởng cho con quỷ nào đó một cái nguýt, giọng cười hơi lười biếng, âm thanh của thiếu niên mang theo từ tính hấp dẫn: “Còn hỏi nữa à? Đương nhiên là hóa vàng cho anh chứ gì.”
Khuôn mặt Tạ Dục Nguyên càng dịu dàng hơn, giọng nói nhỏ xuống, tiếng lí nhí như ong vo ve khiến Hà Lạc sởn cả da gà: “A… A Lạc, không cần phải vậy đâu, tôi…”
Y thầm nói gì đó, Hà Lạc nghe không rõ, chỉ nghe y nói tiếp: “Tôi chỉ mong A Lạc bình an vui vẻ, lúc nào cũng cười thật tươi là đã thỏa mãn rồi.” Trong giọng nói mang theo chút kiên định, giường như còn hơi âm vang.
Hà Lạc nhìn y đầy kỳ quái, phụt cười thành tiếng: “Anh làm gì đấy? Không phải chỉ đốt thêm một ít cho anh thôi à, cần gì phải cảm động thế?”
“Còn nói sến súa thế nữa chứ…” Hắn làm bộ xoa xoa cánh tay nổi da gà, trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, xem thử có nhận được đồ không.
Nhưng mà cách này linh vậy thật à? Cứ đốt hết là quỷ có thể nhận được đồ? Cũng không có GPS định vị, sao có thể chắc chắn là con quỷ kia nhận chứ không phải con khác? Là nguyên tắc gần đây?” Hà Lạc lải nhải khó hiểu, cẩn thận thả nhà vào lửa.
Tạ Dục Nguyên cười nghe hắn nói, vươn tay ra, một xấp tiền gọn gàng xuất hiện trong lòng y.
Y chuyển hướng sang A Lạc, định cất tiếng giải thích câu hỏi cho hắn, lại nghe hắn nói: “Vậy chắc là tâm nguyện của anh cũng đã hoàn thành rồi đấy nhỉ? Tôi đã thực hiện xong lời hứa với anh, nếu không có gì nuối tiếc thì đừng ám người sống nữa, nếu có thể thì đi đầu thai đi, kiếp sau tiếp tục làm người… Tôi thấy anh cũng không tệ lắm, tôi tự nhận mình cũng là người khá tốt, hay là chúng ta làm bạn nhé?”
Thiếu niên quay lại nhìn y, ánh lửa ấm áp cùng ánh đèn đường sáng trắng chiếu lên mặt hắn, rọi vào đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Nụ cười trên mặt Tạ Dục Nguyên thoáng cái biến mất, y cúi đầu nhìn thiếu niên y thích, từ góc độ này, trông hắn vẫn đẹp không tì vết.
Cuống họng y căng lên như cảm nhận được cơn khát cào xé, nhưng y là một con quỷ, sao có thể có cảm giác của người sống được?
Chỉ là ảo giác mà thôi.
Dường như đã qua một lúc lâu, cũng có lẽ chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc Tạ Dục Nguyên đã khống chế được cái lưỡi cứng đờ của mình.
Y chậm chạp nói, đè giọng không dám lớn tiếng như sợ chọc phải thú dữ: “… Bạn?”
Hà Lạc thu biểu hiện của y vào mắt, trong lòng không khỏi thấy thất vọng.
Cũng đúng, dù khi còn sống là người thì sau khi chết chỉ sợ sẽ biến thành một loài khác, người quỷ không chung lối, hắn cũng hiểu vì sao con quỷ này không muốn kết bạn với loài người, dù sao cũng không ai biết liệu có ngày nào đó có người đến bắt y không? Không ngờ hắn lại hạ thấp lòng cảnh giác, hắn nghĩ nhiều rồi.
Sắc mặt Hà Lạc lạnh đi, cảm thấy tự mình đa tình rất mất mặt, chẳng qua cũng không sao, người cùng đường xin giúp đỡ mà thôi, ai quy định cứ phải kết bạn làm gì?
“Không sao, đừng so đo, tôi chỉ nói bừa thôi, anh đừng để ý.” Hắn định mở đường thoát cho cả hai.
Tạ Dục Nguyên lại hoàn toàn không hiểu, y chỉ chú ý một vấn đề: “Em muốn tôi làm bạn với em? Thế hôm qua… ý em là gì?”
Y nói ngắt quãng, Hà Lạc không thể hiểu nổi: “Còn có thể là ý gì nữa? Anh ân cần lấy lòng tôi như thế còn không phải là có việc muốn nhờ tôi giúp à? Quỷ có pháp lực muốn tìm người thường giúp thì trừ đốt đồ vàng mã ra, tôi còn làm được gì cho anh nữa? Hôm qua tôi đã đồng ý giúp anh, bảo anh đừng cố gắng quá sức, không phải thế à?”
“Tìm em xin giúp đỡ? Quá sức? A Lạc nghĩ vậy ư?” Tạ Dục Nguyên cảm giác có luồng nhiệt vô hình xộc thẳng lên đầu khiến đầu y phát trướng, lí trí có nguy cơ biến mất.
Y cảm thấy mình đúng là buồn cười, cũng cảm thấy suy nghĩ của đối phương thật buồn cười, y không biết nên khóc hay cười, trong lòng vô cùng đau khổ.
Ban đầu vốn tưởng người có tình sẽ được về với nhau, lại không ngờ chẳng qua chỉ là tự mình đa tình.
Trong thoáng chốc, bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong lòng Tạ Dục Nguyên, ký ức ùa về dìm y xuống, oán khí đè chặt nay lại bùng lên, có lúc y thậm chí đã cảm thấy trên đời này chỉ toàn bóng tối, không chút ánh sáng.
Thứ tình cảm dữ dội tràn ra khỏi ngực, ép y phải cố gắng khống chế lắm mới đảm bảo mình không gây ra hành động quá khích.
“Chẳng lẽ không phải…” Hà Lạc nghi ngờ hỏi, biểu cảm của Tạ Dục Nguyên làm hắn nhận ra có thể mình đã hiểu nhầm gì đó.
Nhưng không đợi hắn nói xong, một luồng sức mạnh bất ngờ đẩy hắn bay lên, kéo hắn vút về phía sau, mãi tới khi đến gần vách tường trong con hẻm nhỏ, hắn mới có thể dừng lại.
Tạ Dục Nuyên bị giọng của Hà Lạc làm cho mất khống chế.
“Anh…” Hà Lạc chau mày, lạnh lùng nói.
“Hà Lạc!” Tạ Dục Nguyên ngắt lời hắn, lần đầu lớn tiếng gọi tên hắn: “Tôi thích em!”
Ánh mắt y rất sâu, giờ phút này dịu dàng như bị vùi vào dưới đáy, trong mắt hiện ra nét sắc bén như đang nhìn một con mồi, dùng ánh mắt vây khốn Hà Lạc.
Dù sao Hà Lạc vẫn còn là thiếu niên, tuy đã trưởng thành nhưng chưa từng gặp ai khí thế như vậy, hiểu biết cản trở tầm mắt hắn, lúc này không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, hồi lâu sau mới nhận ra y đang nói gì.
Hắn chỉ thấy không thể tin nổi, cứ như nghe một câu chuyện cười vớ vẩn, còn cười nói: “Anh đang nói bừa gì đó?”.
Ánh mắt hắn nhìn y khẽ thay đổi, hệt như lần đầu gặp mặt: “Hôm qua tôi vừa thấy khuôn mặt thật của anh, lần thứ hai nói chuyện với anh.
Tôi không biết họ tên anh là gì, cũng không biết anh đã trải qua những chuyện gì.
Lần đầu tiên gặp nhau anh đã lơ lửng trên đầu tôi, nhỏ máu lên mặt tôi, dọa tôi sợ tới mức trắng cả mặt… Bây giờ anh lại bảo anh – thích – tôi? Anh giỡn mặt tôi đúng không?”
Lý trí Tạ Dục Nguyên hơi quay về, nhìn khuôn mặt bất mãn châm chọc của thiếu niên, tất cả những lời dồn nén dưới đáy lòng tự động ùa ra.
“Tôi tên Tạ Dục Nguyên, tự là Phủ Sinh, người Thanh Châu, Giang Thành, cố gắng học tập nhiều năm để sớm đề tên bảng vàng, nào ngờ bị quan lớn làm hại, làm con tốt thí thay cho người khác.
Tôi không cam lòng, nhiều lần đứng lên chống án, không chỉ không giải được oan mà còn kích động những tên kia xuống tay ám hại.
Tôi cùng đường muốn báo lên thiên tử, lại bị người ta cản trở hãm hại giam vào ngục.
Phủ Sinh bất kham bị làm nhục, trong lòng tức giận không thôi, lúc về công đường đã tự đập đầu vào cột chết.” Y nói rất chậm, đảm bảo Hà Lạc có thể nghe rõ từng chữ.
“Sau khi chết hồn tôi không biết nên đi đâu, mơ mơ màng màng quanh quẩn rất nhiều năm, đột nhiên không biết từ khi nào, linh hồn tôi ngưng tụ oán khí ngập trời, lại có âm khí bao nhiêu năm bồi dưỡng, thoắt cái đã có tu vi trên trăm năm.”
“Tuy Phủ Sinh thần trí thanh tỉnh nhưng lại bị oán khí ảnh hưởng, dễ thay tính đổi nết, dễ gắt dễ giận.
Có lẽ là vì chấp niệm lúc còn sống gây ra nên Phủ Sinh không thể chịu nổi hành vi mượn tay người khác đầu cơ trục lợi, cho nên nhập vào nhẫn, tìm kiếm loại người này để tước đoạt sinh khí.”
Tay y khẽ xoa lên sườn mặt Hà Lạc, đầu ngón tay mân mê, vừa nâng niu vừa cố chấp: “Phủ Sinh đã nói hết cho A Lạc, A Lạc sống cùng tôi nhé, được không?”
“Chỉ cần A Lạc muốn, Phủ Sinh sẽ làm, A Lạc không muốn, Phủ Sinh sẽ không bao giờ làm.
Phủ Sinh sẽ nghe theo A Lạc.”
“Phủ Sinh mến A Lạc, có trời đất chứng giám.
Nếu tôi nói nửa câu giả dối sẽ hồn bay phách tán, không còn tồn tại nữa.”
“A Lạc tin tôi không?”
Khi Tạ Dục Nguyên nói câu cuối cùng, trong cơn hoảng hốt bỗng lóe lên tia cầu xin.
Đầu óc Hà Lạc trống rỗng, hắn ít khi chết trân như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này, dù hắn tự xưng bình tĩnh đến mức nào cũng không thể nghĩ được gì.
Quá nhiều thông tin được dung nạp vào đầu, Hà Lạc cố gắng duy trì lý trí, tự suy nghĩ về mối quan hệ này.
Hắn sợ vì những gì Tạ Dục Nguyên đã gặp phải, lại không cảm thấy kỳ quái, dù sao không có con quỷ nào không mang hận.
Nhưng tình cảm nồng cháy của y khiến hắn nghĩ mãi không ra, do dự bán tín bán nghi.
Có loại tình cảm sâu đậm như vậy thật sao? Hắn có gì đặc biệt để khiến y quấn lấy hắn như vậy?
Không phải Hà Lạc xem nhẹ bản thân, thậm chí hắn còn tin chắc rằng trong tương lai mình sẽ đạt được thành tựu lớn, nhưng điều đó không chứng tỏ hắn cho rằng mình có thể dễ dàng đạt được tấm chân tình tha thiết của bất cứ kẻ nào.
Hắn nghi ngờ khó hiểu, nhưng không bị y dắt đi.
“Cho dù là vậy, tôi với anh cũng không có…” Đối phương như hạ quyết tâm không cho hắn nói ra câu hoàn chỉnh.
Hà Lạc vừa nói được nửa câu, những từ ngữ nửa trước đã đủ để Tạ Dục Nguyên hiểu ý hắn.
Nếu là Tạ Dục Nguyên trong tình huống bình thường, tuy sẽ thất vọng, nhưng y sẽ sớm chuẩn bị tâm lý, y sẽ không từ bỏ người y yêu,nhưng cũng sẽ không ép hắn, y chỉ biết cố gắng yêu hắn, cảm hóa hắn, vì A Lạc của mình mà biến thành một người tốt hơn, vĩnh viễn làm bạn bên người hắn.
Nhưng Tạ Dục Nguyên lúc này thì khác, y bị oán khí xâm chiếm khiến tâm trí trở nên cực đoan, cứng đầu, không khống chế nổi bản thân.
Khi y phát hiện thiếu niên muốn từ chối, phản ứng đầu tiên là không thể để hắn nói hết, phải lấp kín miệng hắn.
Tạ Dục Nguyên bị dục vọng trong lòng thôi thúc, cúi đầu dùng môi mình phủ lên môi Hà Lạc.
Cánh môi mềm mại tình sắc như mơ, chỉ cần từng liếm rồi sẽ có cảm giác nghiện.
Tạ Dục Nguyên mê muội dùng tay giữ chặt gáy Hà Lạc, vội vã liếm mút môi đối phương như muốn nuốt chửng, hai cánh môi hắn cạ vào phần môi nở nang của Hà Lạc, đầu lưỡi đảo qua giữa nơi tiếp xúc, lại cố gắng len vào trong, cuối cùng sau khi dùng sức, chất lỏng ngon ngọt trong miệng đối phương đã tùy ý hắn hút lấy.
Trước mắt Hà Lạc trắng xóa, ý thức hắn còn chưa kịp nhận ra mình bị một tên đực rựa cưỡng hôn đã bị hôn đến mức thần hồn điên đảo.
Chờ hắn tỉnh táo lại, tức giận muốn đẩy người ra, một vài đoạn ký ức vụn vặt quen thuộc đột ngột hiện lên trong đầu hắn.
Hà Lạc hoàn toàn ngây ngẩn.
Tạ Dục Nguyên phát hiện Hà Lạc “mặc kệ”, cơn mừng rỡ dâng lên, y giảm nhẹ động tác, lực nắm tay trái Hà Lạc thả lỏng, thiếu niên vẫn không hề chống cự.
Hơi thở của Tạ Dục Nguyên càng lúc càng nặng nề, y cảm thấy mình như một con trâu vụng về thô lỗ, không thể khống chế nổi hành vi và suy nghĩ xấu xa trong lòng.
Y thở hổn hển thăm dò miệng thiếu niên, tay trái thả lực kìm kẹp hắn, động tình vuốt ve dọc sống lưng, vai, hông, tới tới lui lui, qua qua lại lại, lưu luyến không thể dừng.
Cuối cùng cái tay kia phá tan giới hạn chủ nhân tự đặt ra cho mình, càn rỡ dời xuống mông Hà Lạc.
Tạ Dục Nguyên xoa bóp như nhào bột, cảm xúc thoải mái khiến y thích thú không nỡ buông tay.
Hà Lạc giật thót bừng tỉnh, không khí trong miệng đã bị đối phương cướp hết, hắn nín thở nghẹn đỏ cả mặt, dùng sức đột ngột đẩy con quỷ dâm dê nào đó ra.
“Tạ Dục Nguyên, đm thằng chó này!” Hà Lạc híp mắt, khuôn mặt nổi lên vẻ tàn nhẫn.
Tạ Dục Nguyên mơ màng, y đã động tình đến mức hoàn toàn không biết Hà Lạc đang nói gì.
Thanh niên quỷ như một người hút thuốc quá liều, mê mang ghé lại gần Hà Lạc, kéo bàn tay Hà Lạc xuống, đôi môi ướt nhẹp lại tiến đến bên miệng thiếu niên.
Hai người lại tiếp tục hôn môi, Tạ Dục Nguyên như một con rắn mềm mại, dù Hà Lạc dùng sức kiềm lớn đến mức nào đi chăng nữa vẫn có thể thò qua từ góc độ quỷ dị khác.
Hà Lạc thở phì phò, cơn tức bị hành động quấn riết không tha hết lần này lượt khác của đối phương đè ép xuống.
Hắn hung dữ trừng sắc quỷ không chịu buông tha cho mình, dường như đã thông suốt điều gì đó, nhắm chặt mắt lại.
Tạ Dục Nguyên lại ghé tới gần, Hà Lạc mở mắt, hít sâu một hơi, đôi môi hơi hé ra, quả nhiên đối phương lại vói lưỡi vào, ướt át linh hoạt đảo quanh đầu lưỡi hắn, khi thì nút mạnh lưỡi hắn, khi thì luồn tới chỗ sâu liếm láp.
Lưỡi Hà Lạc bị y làm cho tê dại, cơ thể xìu đi.
Ngực hắn phập phồng, bàn tay luôn chống lên ngực đối phương trúc trắc vòng qua cổ Tạ Dục Nguyên, chủ động đáp lại.
Tạ Dục Nguyên lại càng kích động ôm chặt hắn, bàn tay càng vuốt ve càn rỡ.
Hà Lạc hơi khựng lại, một tay khác ôm hông y cũng thong thả sờ lên.
Bọn họ hôn, âu yếm lẫn nhau, dùng tay chạm vào cơ thể đối phương như hai con rắn nước, trao nhau nụ hôn nóng cháy trong con hẻm chật chội tối tăm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...