Khanh Vũ Phúc Hắc

Chương 96: Lối vào biến mất

Bởi vì những lời này của Khanh Bắc, Yến Tích Nhu cảm thấy mọi thứ mình ăn vào đều vô vị trong mấy ngày sau đó.

Đối với điều này, Khanh Vũ cũng cảm thấy bất lực, chỉ có thể nhét những miếng thứ lửng heo còn lại vào trong không gian mang theo bên người.

Lúc này, tiểu thú dễ thương đang ngủ say bên trong, ngửi thấy mùi thịt thì lập tức giật mình tỉnh dậy, đôi mắt sáng rực. Sau khi được Khanh Vũ cho phép, nó đã chứng minh một điều.

Vĩnh viễn đừng bị lừa bởi vẻ bề ngoài của một người, và thú cũng vậy.

Khanh Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn vật nhỏ chỉ trong mấy hơi đã ăn xong một miếng thịt linh thú to gấp trăm lần thân thể của nó, hơn nữa bụng nhỏ hoàn toàn không hề có dấu hiệu phồng lên, trông có vẻ nó còn có thể ăn thêm được nữa.

Khanh Vũ, "......" Đúng là một cái động không đáy.

Đột nhiên nàng cảm thấy có chút hối hận, chẳng lẽ sau này mỗi ngày nàng đều phải săn một con linh thú cho gia hỏa này ăn? May mắn thay, các nàng chỉ ở đây mười ngày. Nếu như phải ở lại mấy tháng, nàng sợ rằng linh thú trong U Minh Hạp Cốc đều không đủ để cho nó ăn......

Chẳng trách nó tên là Nhục Nhục, đúng là một loài ăn thịt động vật! Chủ nhân đúng thật là không hoàn toàn biết rõ về nó.

Bên kia, có khá nhiều người đang tụ tập ở bên ngoài U Minh Hạp Cốc, hiện tại đang nhỏ giọng thảo luận về điều gì đó.

Không biết một hán tử dáng người cường tráng trong đó đã nghe được điều gì, vẻ mặt đau khổ ngã xuống mặt đất, "Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện như vậy?! Ta chỉ có một đứa con duy nhất. Nếu như biết trước, ta đã không để nó đi theo người ta rèn luyện."

"Đệ đệ của ta vẫn còn trong đó! Thật sự không vào được ư?"

"Ngươi nhìn chúng ta thậm chí không thể tìm thấy lối vào, làm sao vào được trong đó......"

Những người này đều sống không xa U Minh Hạp Cốc, ban đêm có người nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới kiểm tra. Khi nhìn thấy cảnh tượng kia thì bị dọa đến nỗi hồn phi phách tán, vội vàng chạy về gọi người.

Lối vào U Minh Hạp Cốc là một hốc cây cao lớn, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ to lớn, chúng đều có hình thù kỳ quái. Trong phạm vi trăm dặm chỗ lối vào, sương mù dày đặc bao phủ kéo dài, chúng chỉ dần tan biến vào giờ Mão (5-7h sáng), sau đó lại tụ lại vào lúc bình minh, cực kỳ thần bí.

Lúc này trời đã sáng choang, mặt trời sắp ló dạng, nhưng không ngờ sương mù dày đặc hàng năm chưa từng tiêu tan bỗng nhiên biến mất, và lối vào chỗ hốc cây cũng không thấy đâu, thậm chí cũng không nhìn thấy bóng dáng của những cây cổ thụ quanh đó, thay vào đó là một mặt đất bằng phẳng nhẵn nhụi, không thể nhìn thấy bất cứ dấu vết gì.

Giống như chúng đã biến mất ở trong không khí, không hề có bất kỳ cảnh báo nào.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Ai có thể cứu nhi tử ta ——" Hán tử cường tráng kia vùi mặt vào hai bàn tay khóc không kìm chế được, tiếng khóc đau đớn khiến người xung quanh cảm thấy quặn thắt.

Nam nhân này cũng thật đáng thương, thê tử vì khó sinh mà chết, một mình ông ấy vừa làm cha vừa làm mẹ, thật vất vả mới nuôi được nhi tử lớn lên như thế. May mắn thay, nhi tử của ông ta có thiên phú không tệ, có cơ hội tiến vào tam đại tông môn, không ngờ phải nhận một tin dữ như thế.

Mọi người không biết làm thế nào để an ủi ông ấy, nhưng cho dù nói gì đi chăng nữa, con ông ấy cũng không quay về được.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, mọi người nhìn qua, chẳng lẽ là những người trẻ tuổi khác lại tới U Minh Hạp Cốc rèn luyện?

Từ xa có thể nhìn thấy hai nam tử dáng người đĩnh bạt đi tới, một người mặc đồ màu đỏ, diện mạo tuấn mỹ tà tứ, đôi mắt hoa đào hẹp dài đa tình sáng quắc rực rỡ, đẹp đẽ không giống phàm nhân.

Một người khác mặc đồ màu tím trông rất tôn quý thần bí, khuôn mặt tinh xảo vô cùng ưu nhã, giống như được Chúa sáng thế sủng ái. Hắn có một đôi mắt tím hiếm thấy, trông giống như những viên ngọc thuần khiết quý giá nhất, chỉ cần một chút sóng mắt lưu chuyển đều có thể câu lấy hồn người. Môi hắn cong lên thành một đường cong, nhưng khí tức quanh người cực kỳ uy áp bức người, khiến người không dám tới gần.

Hai nam nhân trẻ tuổi dung mạo xuất chúng như thế, lúc này đi vào U Minh Hạp Cốc, mọi người đều có thể đoán được ý định của bọn họ.

Mặc dù trông bọn họ không dễ chọc tới, nhưng một người trong đám đông vẫn cẩn thận nói với bọn họ, "Tiểu tử, các ngươi đang muốn vào U Minh Hạp Cốc ư? Không cần biết các ngươi muốn làm gì, nhưng các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi đi!"

Hai người vừa tới, đúng là Lâu Quân Nghiêu và Bạch Chi Ngạn.

Sau khi nghe Bạch Chi Ngạn nói đang nuôi dưỡng Lôi Viêm độc giác thú cấp 11 ở U Minh Hạp Cốc, và hiện tại Khanh Vũ đang rèn luyện ở trong đó, Lâu Quân Nghiêu lập tức đứng ngồi không yên.

Đùa chứ, linh thú cấp 11. Không, nó có thể được gọi là thượng thần thú.

Chẳng những nó có trí tuệ siêu quần, tu vi càng là cao thâm, có thể nháy mắt hạ gục cao thủ siêu cấp đại lục cấp trung. Lôi Viêm độc giác thú có năng lực hai hệ lôi hỏa, thậm chí vì có huyết mạch cường đại, khi tấn chức đến cấp 12 là có thể hóa hình thành người, không giống với những linh thú bình thường phải chờ tới cấp 15.

Nếu như mấy người Khanh Vũ không may đụng phải, bọn họ tuyệt đối sẽ chết.

Lúc này nghe thấy những lời khuyên bảo như thế, Bạch Chi Ngạn nhướng mày, "Vì sao?"

Bởi vì có khá nhiều người tụ tập quanh đây, che khuất tầm nhìn phía trước, Bạch Chi Ngạn không thể nhìn thấy phía trước, vì thế hắn không biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi người nhìn thấy thái độ không quan tâm của hắn, lần lượt lắc đầu thở dài, sau đó tự động tản ra.

Bạch Chi Ngạn nháy mắt ngơ ngẩn, mắt hoa đào xinh đẹp có chút kinh ngạc trừng lớn, "Cái này...... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Quang cảnh xung quanh U Minh Hạp Cốc đã thay đổi, nhưng chuyện gì đã xảy ra?

Cửa động đâu rồi?

Sao lại biến thành bãi đất trống bằng phẳng thế này??

Đây là lần đầu tiên Lâu Quân Nghiêu tới nơi này, tất nhiên không biết vì sao Bạch Chi Ngạn kinh ngạc, thờ ơ nói, "Sao thế?"

"Cửa động U Minh Hạp Cốc...... đã biến mất." Bạch Chi Ngạn chớp chớp mắt, chẳng những không nhìn thấy lối vào, thậm chí còn biến thành bãi đất trống bằng phẳng, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì.

"Cửa động biến mất là sao?" Lâu Quân Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, "Nó mọc chân và chạy mất à?"

"Ta cũng rất muốn biết." Bạch Chi Ngạn bất đắc dĩ nói, sau đó nhìn về phía đám đông, "Từ khi nào thì cửa động biến thành thế này?"

"Từ tối hôm qua. Khi ta nghe thấy tiếng ồn ào, ta sống gần đây nhất nên lúc ta chạy tới, cửa động đã biến mất." Một nam nhân dáng người thấp bé nói.

Bạch Chi Ngạn nheo mắt, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ, nhưng hắn nhanh chóng gạt đi, điều đó sẽ không thật sự xảy ra......

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Bên cạnh, Lâu Quân Nghiêu nhìn thấy hắn đột nhiên lắc đầu, không thể không mở miệng hỏi.

"Quân Nghiêu, không biết ngươi có từng nghe nói, khi thần thú hóa hình, tương đương với một lần lột xác thoát thai hoán cốt, đồng thời lực lượng cũng sẽ bộc phát tăng mạnh, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến môi trường xung quanh nơi nó biến hóa." Bạch Chi Ngạn sâu kín nói, ánh mắt có chút phức tạp, "Nhưng...... nó vừa mới tấn cấp 11 hai tháng trước, sao có khả năng tấn cấp 12 nhanh như thế...... Thật sự hơi đáng sợ một chút."

Phải biết rằng linh thú thăng cấp còn khó hơn nhân loại rất nhiều, đôi khi mấy năm cũng không thể tấn cấp được, nhưng nếu thật sự bởi vì tên kia tấn cấp nên ảnh hưởng tới sự biến hoá xung quanh U Minh Hạp Cốc...... Điều này thực sự hơi biến thái một chút!

Lâu Quân Nghiêu hơi nhấp nháy mắt, "Ngươi muốn nói...... thứ kia lại thăng cấp?"

"Rất có khả năng." Bạch Chi Ngạn gian nan gật đầu.

"Là thật hay giả, đi xem là biết." Lâu Quân Nghiêu cười nhạt một tiếng, sau đó dùng ngón tay thon dài trực tiếp kéo ra, đột nhiên xé không gian trước mắt rách ra một lỗ thủng, hình thành một cái hắc động lốc xoáy màu đen.

Bạch Chi Ngạn theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, ngươi làm chuyện quỉ dị trước mắt nhiều người như thế, thật sự không sợ bị nhìn thấy hay sao?

Nhìn thấy bóng dáng Lâu Quân Nghiêu đã biến mất ở trong hắc động, Bạch Chi Ngạn vội vàng thu hồi tâm thần, chạy theo, khoảnh khắc sau đó hắc động lốc xoáy lập tức thu nhỏ, dần dần khép lại.

Mọi người, "......"

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hai người kia là yêu quái tới từ đâu?

Bên kia, nhóm người Khanh Vũ vẫn tiếp tục đi về phía trước ở trong U Minh Hạp Cốc.

Nơi đây không hổ là nơi hiểm địa thần bí nhất, lúc bọn họ tiến vào, nhìn thấy nó chỉ là một khu rừng rậm, những cây đại thụ đầy gai nhọn mọc đầy xung quanh, nhưng sau khi đi thêm một lát, những cây đại thụ đó đột nhiên biến mất, thay vào đó là hoang mạc mênh mông vô bờ.

Đất dưới chân không còn ẩm ướt mềm mại như trước, mà là vô cùng cứng rắn, giống như đã lâu lắm không có nước mưa bồi dưỡng, khô cạn đến mức mặt đất nổi lên một mê cung dày đặc đường nứt, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị kẹt chân vào trong các kẽ nứt.

Không biết bọn họ đã đi bao lâu, bầu trời đen kịt đang bắt đầu sáng lên, có thể nhìn thấy rất nhiều nham thạch nằm trên hoang mạc. Nhìn thoáng qua, nơi đây dường như tất cả đều là những khối đá đứng sừng sững, không hề có bất cứ vật nào còn sống.

Yến Tích Nhu đột nhiên bất cẩn loạng choạng dưới chân một chút, lập tức ăn đau hô nhỏ thành tiếng, "Ai u, đây là nơi quỷ quái nào vậy?!"

Mấy người dừng lại nhìn nàng ta, thấy nàng ta ngồi dưới đất chuẩn bị cởi giày ra kiểm tra vết thương, Khanh Vũ nhướng mày, nói giọng buồn bã, "Tốt nhất là đừng nhìn, tiếp tục đi thôi. Nếu như có thứ gì đó đột nhiên chui ra từ dưới đất, ngươi muốn chạy cũng không kịp."

Yến Tích Nhu vừa nghe nói có thể có thứ gì đó chui ra từ dưới lòng đất, vội vàng đứng lên, sợ hãi nhìn khe đất đã bị rạn nứt kia.


Khanh Vũ khẽ cười, sau đó xoay người tiếp tục dẫn đường ở phía trước, ánh mắt đánh giá khắp nơi. Nơi này nhìn qua dường như có điều gì đó không ổn, thậm chí không hề nhìn thấy một cọng cỏ nào, nhưng lại có rất nhiều tảng đá lớn chắn đường bọn họ.

Nàng đang trầm ngâm suy tư, cơ thể đột nhiên khựng lại, bước chân dừng lại.

"Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?" Khanh Bắc đi theo phía sau, nhìn thấy nàng dừng chân, nghi ngờ mở miệng.

Khanh Vũ chậm rãi nheo mắt, xoay người nhìn về phía một tảng đá hình dáng mảnh mai phía sau, khẽ mở miệng, "Các ngươi có chú ý tới tảng đá kia không?"

Nghe thấy vậy, mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng, không hiểu nàng đang muốn nói gì, có vấn đề gì với tảng đá này ư? Toàn bộ nơi này đều là các tảng đá!

"Nó đã theo chúng ta một quãng đường, từ khi chúng ta vừa bước chân vào khu vực này, nó vẫn luôn ở quanh chúng ta." Khanh Vũ chậm rãi nói.

Nghe thấy những lời nàng nói, Yến Tích Nhu giật mình một cái, yếu ớt mở miệng, "Không, không thể nào! Ngươi có phải...... nhìn lầm hay không?"

"Ngươi phải tin tưởng trí nhớ của ta." Khanh Vũ thờ ơ liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt cho thiếu niên bên cạnh, đã đến lúc hắn phải ra tay.

Khanh Bắc ngay lập tức hiểu ý của nàng, đúng là trong khoảng thời gian này Hoán Lôi Chưởng của hắn có tiến bộ rất nhanh, lúc này có thể thử xem uy lực thế nào.

Nghĩ tới điều này, ánh mắt Khanh Bắc trầm xuống, tiện tay hoá thành thanh kiếm, thấm đẫm ánh sáng lôi điện màu tím. Hắn chém mạnh xuống tảng đá kia, ngay lập tức vang lên một tiếng nổ lớn. Tảng đá trực tiếp nổ tung, một bóng đen từ bên trong lao thẳng về phía Khanh Bắc.

~~~ Hết chương 96 ~~~

Chương 97: Ma quỷ thiên túc trùng

Khanh Vũ nhìn thấy một sinh vật dài màu đỏ, ánh mắt trừng lớn, vừa nhìn thấy nó lao thẳng vào thiếu niên đang tấn công, vội vàng la lớn, "Mau tránh ra!"

Khi Khanh Bắc đang chuẩn bị vật lộn với thứ kia nghe thấy lời này, mặc dù khó hiểu, nhưng hắn vẫn quen thói tin theo Khanh Vũ, vì vậy vội vàng nhanh chóng tránh né.

Nhưng tốc độ của vật kia nhanh không tưởng tượng được. Cơ thể dài hàng chục mét của nó thu lại trong tích tắc, cuối cùng ngưng tụ thành một đường thẳng. Thứ gì đó trông như nhuỵ hoa mấp máy một chút, sau đó một chất lỏng đặc sệt được phun ra từ đó.

Khanh Bắc hiển nhiên không tránh kịp, hơn nửa bả vai đều bị bắn trúng. Từng trải qua những cơn đau quặn thắt tận xương khi điều trị tật chân trước đó, khả năng chịu đựng đau đớn của hắn đã tăng lên rất cao. Tuy nhiên, sau khi bị chất lỏng kỳ lạ trước mắt này bắn trúng, trong nháy mắt hắn đau đớn kêu lên, ngã xuống mặt đất.

"Tiểu Bắc!" Cả khuôn mặt Khanh Vũ chìm xuống.

Từ sau khi Khanh Bắc có thể đứng lên, nàng chưa từng để hắn bị thương lần nào, không ngờ hiện tại lại bị thương bởi một con súc sinh. Ngay khi sinh vật kia vừa nhảy ra khỏi tảng đá, nàng đã phát hiện ra có điều không thích hợp.

Toàn thân nó có màu đỏ đậm, dài vài chục mét, miệng có hình nhụy hoa, còn có xúc tua rậm rạp trên đó. Rõ ràng đây là ma quỷ thiên túc trùng chỉ xuất hiện ở trong sa mạc. Toàn thân nó tràn ngập kịch độc, và nọc độc trong miệng nó phun ra càng là độc nhất trong các loại độc!

Nhưng ma quỷ thiên túc trùng từ trước tới nay luôn sống ở chỗ sâu nhất dưới lòng đất ở trong sa mạc, sao lại ẩn nấp ở trong tảng đá này, còn đi theo bọn họ một chặng đường dài?!

Khanh Vũ nghĩ mà thấy sợ, nhưng dù nàng thông minh đến đâu vẫn không thể nào lý giải được lý do trong đó. Trước mặt nàng, Khanh Bắc đang nằm dưới đất, hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh. Nàng đành phải tạm thời dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, ngăn cản tuần hoàn máu, ngăn độc tố lan ra trên diện rộng.

Nàng xoay người phát hiện ma quỷ thiên túc trùng đang bắt đầu chuẩn bị công kích Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ. May mắn thay, mặc dù hai người này tu vi không cao, nhưng bản lĩnh chạy trốn thì lại rất giỏi. Mặc dù các nàng sợ hãi không nhịn được hét to, nhưng ma quỷ thiên túc trùng vẫn không đuổi kịp các nàng, cơ thể kéo dài đã làm giảm tốc độ của nó.

Khanh Vũ nhíu mày, vừa rồi nàng ở ngay cạnh thứ kia, nhưng dường như nó không nhìn thấy nàng, thay vào đó nó lại chạy đi công kích hai người khác. Nó không công kích mình. Vì sao?

Một tiếng cười khẽ truyền tới từ bên cạnh người nàng, Táng Mai không biết xuất hiện từ khi nào, đôi mắt thon dài màu vàng bạc rực rỡ lóa mắt. Hắn chớp chớp mắt, "Chủ nhân, tên kia chẳng những sẽ không công kích ngươi, cho dù ngươi đứng ở trước mặt nó cũng sẽ bình yên vô sự."

"Vì sao?"

"Ồ, ngươi xem này!"

Táng Mai tinh nghịch cười cười, sau đó thân ảnh màu vàng với vận tốc của ánh sáng, đột nhiên xuất hiện ở phía trước ma quỷ thiên túc trùng đang điên cuồng đuổi theo hai thiếu nữ kia, khoanh tay đứng yên ở đó.

Khanh Vũ trừng lớn mắt, không tin khi nhìn thấy ma quỷ thiên túc trùng vòng qua thiếu niên tóc vàng, tiếp tục truy đuổi hai người kia.

"Vì sao lại như vậy?" Khanh Vũ có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên đang chạy trở về, "Vừa rồi ngươi đã ẩn thân?"

Trong tình huống bình thường, để tránh rắc rối, cho dù Chôn Chôn ra ngoài hoạt động, Khanh Vũ đều sẽ yêu cầu hắn phải ẩn thân, không được xuất hiện trước mặt người khác. Vì nếu hắn không ẩn thân, người khác đều có thể nhìn thấy hắn.

"Không có!" Thiếu niên buông tay nói.

"Vậy ngươi đã phóng thích uy áp đe dọa nó?"

"Càng không có." Táng Mai bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, "Chủ nhân ngốc của ta, ngày thường ngươi đều luôn rất thông minh, vì sao hôm nay lại ngớ ngẩn như thế?"

"Tên kia không có mắt mũi, đương nhiên không thể nhìn hoặc ngửi mùi kẻ thù, nhưng vì cơ thể nó kề sát mặt đất, dựa vào động tĩnh ở trên mặt đất nó có thể xác định chính xác vị trí đối phương. Bởi vì ngươi vẫn luôn bất động, vì thế nó căn bản không biết tới sự tồn tại của ngươi. Vừa rồi ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, nó lại trực tiếp vòng qua ta, đó là bởi vì, nó xem ta chính là một tảng đá."

"Tảng đá?" Vừa nghe thấy những gì Táng Mai giải thích, Khanh Vũ cuối cùng hiểu vì sao nó xem hắn giống như một tảng đá!

"Môi trường ở đây rất kỳ lạ cổ quái, không thể dùng mắt thường xem xét. Tất cả những tảng đá ở đây đều đột nhiên mọc ra từ dưới lòng đất, vì thế nó đã xem ta giống như một tảng đá đột nhiên mọc lên."

"Thì ra là như thế." Khanh Vũ hiểu rõ gật đầu, sau đó dùng tay chà xát trên đầu thiếu niên, "Chôn Chôn thật không tệ, quả thực là một cuốn bách khoa thông thái, cái gì cũng biết, quả nhiên là một cái áo bông nhỏ của chủ nhân."

Táng Mai đột nhiên bị như thế, được xoa đầu giống như sủng ái, còn nhận được những lời khen ngợi, khuôn mặt hắn bất giác ngượng ngùng ửng đỏ, "Ừ, có thể giúp được chủ nhân, Chôn Chôn rất vui."

Sau khi ngượng ngùng qua đi, thiếu niên lại nghiêm túc mở miệng nói, "Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận một chút, mặc dù tên kia ngốc nghếch, nhưng nó vẫn là linh thú cấp 7 đỉnh sắp bước vào cấp 8. Ngươi phải xử lý nó trước khi nó còn chưa thăng cấp. Nếu không, chờ nó đạt tới cấp 8 rồi, lực lượng sẽ càng cường đại hơn."

Linh thú cấp 7 đỉnh...... vận khí của bọn họ may mắn vậy sao?.

Khanh Vũ lo lắng nhìn thoáng qua thiếu niên dưới mặt đất. Nàng thật sự phải nhanh chóng giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không đệ đệ ngốc của nàng chờ đợi càng lâu càng thêm nguy hiểm. Nàng thật sự hối hận vì lần này không mang theo tiểu tuyết đi cùng, nếu không có thể trực tiếp để tiểu tuyết hút độc ra thì sẽ không sao.

"Chôn Chôn, ngươi giúp ta trông chừng Tiểu Bắc, ta sợ gần đây sẽ còn có thứ khác. "

Sau khi Khanh Vũ dặn dò một câu liền đứng lên, nhìn hai người sắp ngã quỵ vì chạy. Nàng nói với giọng không lớn nhưng đủ thấm vào trong tai các nàng, "Lúc này hãy trốn về phía sau tảng đá trước mặt các ngươi, sau đó đứng yên không nhúc nhích."

Yến Tích Nhu nghe thấy vậy, không thể tin hét lên, "Ngươi cho rằng chúng ta ngốc à! Đứng yên ở đó để chờ chết ư?"

"Nếu ngươi không muốn chết thì nghe lời ta." Khanh Vũ lãnh đạm nói.

Ngược lại, Yến Tích Vũ tương đối thông minh hơn. Khi nghe thấy Khanh Vũ nói như vậy, nàng ta theo bản năng nghe lời, trốn về phía sau tảng đá trước mặt, sau đó cả cơ thể đứng yên không nhúc nhích. Yến Tích Nhu thấy thế thì đành phải làm theo.

Ngay lập tức toàn bộ đồng bằng rộng lớn yên tĩnh trở lại.

Mà quỷ thiên túc trùng đang lao nhanh cũng đột nhiên dừng lại, cái miệng như nhụy hoa lắc lư ở phía trên, giống như đang thắc mắc vì sao hai sinh vật kia lại đột nhiên biến mất. Nó nhất thời vặn vẹo xoay người mấy chục mét ở nơi đó, tức tối và bối rối.

Đột nhiên nó dừng những động tác mạnh bạo lại, xoay người về một phương hướng. Nơi đó dường như truyền tới tiếng động.

Lúc này, chân của Khanh Vũ đang từng bước tới gần, nhưng bởi vì bước chân nàng quá nhẹ, vật kia nhất thời có chút hoang mang, không biết có phải nó đang xuất hiện ảo giác hay không.

Đột nhiên, tiếng bước chân kia lớn dần, thậm chí còn bắt đầu chạy, ma quỷ thiên túc trùng nháy mắt lấy lại tinh thần, cơ thể mềm oặt gục xuống mặt đất ngay lập tức dựng lên, hung mãnh đánh về phía tiếng động, nhưng đột nhiên nó lại đụng phải một tảng đá vô cùng cứng rắn, nháy mắt khiến nó choáng váng đầu óc, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Người đâu?

Rõ ràng tiếng động truyền tới từ hướng này, vì sao đột nhiên biến mất?

Tốc độ của ma quỷ thiên túc trùng cực nhanh, khiến người không kịp tránh né, vì thế trước đó Khanh Vũ đã nhảy lên trên một tảng đá cao cao, đặt một chân ở trên đó, hai tay dang ra, đứng vững vàng.

Vật kia quả nhiên ngu ngốc đánh về phía tảng đá, thậm chí lúc này Khanh Vũ còn đứng ở phía trên đầu nó, nó cũng không phát hiện ra.

Không có mắt cũng không có lỗ tai, nó chỉ có thể dựa vào thân thể áp sát mặt đất để cảm ứng tiếng động và xác định vị trí.

Nó chờ đợi một lát, xác định không có động tĩnh nào nữa, lúc này mới vụng về hoạt động thân thể tránh ra, nhưng đúng vào lúc này, cơ thể Khanh Vũ đột nhiên lắc lư, thả một chân khác đang lơ lửng xuống, nhảy mạnh ở trên tảng đá một chút. Lần này ma quỷ thiên túc trùng đã thông minh hơn, nó không lao thẳng về phía phát ra tiếng động nữa, thay vào đó là phun ra một miệng toàn nọc độc.

Khanh Vũ thấy thế lập tức nhảy lên một tảng đá khác, và bề mặt tảng đá vừa bị dính nọc độc trong nháy mắt nổi bọt, sau đó bắt đầu chậm rãi mềm đi, cuối cùng tan chảy thành một bãi bùn lầy.

Khanh Vũ, "......" Lực sát thương này thật là cường hãn!

Nó dường như đã nhận ra mình đang bị đối phương chơi đùa, lúc này trở nên vô cùng phẫn nộ cuồng bạo, cái miệng như nhụy hoa phun ra nọc độc khắp nơi, giống như hôm nay sẽ không ngừng nghỉ nếu chưa khiến cho sinh vật đáng chết kia lộ diện.


Đáng chết, nếu nó tiếp tục điên cuồng như thế thì thật không ổn, linh thú nói chung khi bạo nộ là lúc lực lượng của nó cường đại nhất, rất có khả năng thăng cấp.

Toàn thân Khanh Vũ đột nhiên đông cứng lại, cơ thể đột ngột mọc lên từ mặt đất, cặp mắt hẹp dài quyến rũ loé lên một tia sáng, trong nháy mắt chuyển sang màu đen nhánh, không thể nhìn thấy tròng trắng, quỷ dị không thể giải thích.

" Táng Linh Quyết —— hủy diệt!"

Sau khi nàng thốt ra những từ này, trong nháy mắt mặt đất xuất hiện sự rung động với biên độ lớn, giống như đang rung chuyển dữ dội.

Vô số dây đen đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, trên đó phủ đầy gai nhọn, phần ngọn nhảy nhót như xúc tua bạch tuộc. Rõ ràng thoạt nhìn chúng là những sinh vật mềm mại, không ngờ lại giống như đao nhọn giống không ngừng sinh trưởng, để lại rất nhiều vết thương trên thân thể ma quỷ thiên túc trùng.

Thứ quý nhất của ma quỷ thiên túc trùng chính là máu của nó, thậm chí còn quý hơn cả nọc độc phun ra từ trong miệng của nó. Nếu như được chế thành độc, tuyệt đối có thể nằm trong bảng xếp hạng 10 chất độc nhất. D0 đó, nếu nó chảy máu, mất máu, lực công kích sẽ trở nên yếu đi.

Những cây leo rậm rạp vẫn không ngừng sinh trưởng, càng ngày càng nhiều, cuối cùng hình thành một vòng vây, vây ma quỷ thiên túc trùng ở giữa, không ngừng siết chặt cơ thể nó, khiến cho tốc độ chảy máu nhanh hơn.

Ma quỷ thiên túc trùng bị mắc kẹt ở bên trong, phát ra những âm thanh thê lương vô cùng thống khổ, cái miệng như nhụy hoa không ngừng phun ra nọc độc muốn ăn mòn những cây leo kia, nhưng sau khi ăn mòn một chút, chúng lại mọc ra càng nhiều, căn bản không giúp được gì nó, chỉ khiến nó càng thêm suy yếu.

Có lẽ chính trong hiểm cảnh này đã khiến nó khơi dậy bản năng sinh tồn mãnh liệt, cả người nó không ngừng giãy giụa, nọc độc trong miệng nháy mắt giống như một cơn lũ dâng lên tràn ra, bức lui những cây dây leo trên một diện tích lớn. Sau đó cơ thể nó đột nhiên nở ra thành một vòng, cái miệng như nhuỵ hoa vốn nho nhỏ cũng biến thành một mồm máu to, trong đó mọc đầy răng cưa sắc bén.

Đôi mắt của thiếu niên tóc vàng nơi xa trở nên sắc bén, "Không hay, nó thăng cấp!"

~~~ Hết chương 97 ~~~

Chương 98: Hạ màn linh thú cấp 8

Sự ra đời của linh thú cấp 8 đã khiến cho cả U Minh Hạp Cốc chấn động, tiếng rít gào cuồng bạo của năng lượng cuồn cuộn ập vào trước mặt, khiến cho linh thú tứ phía đều run bần bật, sợ hãi co ro lẩn trốn không dám ra ngoài.

Nó đang đẩy các linh thú khác rơi vào tuyệt vọng.

Sự ra đời gần đây của một siêu thần thú nghịch thiên đã khiến chúng nó sợ nát gan, ngày thường không dám đi ra ngoài lang thang, bụng đói kêu sục sạo chúng nó cũng cố chịu đựng, không dám ra ngoài kiếm ăn. Chúng nó cố gắng sống sót qua từng ngày một, chỉ sợ không cẩn thận sẽ va phải vị đại nhân kia, không giờ hiện tại lại xuất hiện thêm một vị linh thú cấp cao......

Có vẻ như chúng nó nên lên kế hoạch rời khỏi nơi thị phi này. Nếu không, một ngày nào đó chúng nó cũng không biết mình chết như thế nào.

Trong khi đó, một chỗ khác trong U Minh Hạp Cốc, hai người Lâu Quân Nghiêu nghe thấy động tĩnh thì lập tức dừng bước.

"Đây là hơi thở của linh thú cấp 8." Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu nhìn về một phía xa xa, "Hơn nữa là linh thú biến dị, năng lực đã vượt xa linh thú cấp 8 bình thường."

Bạch Chi Ngạn lắc lắc đầu nói, "Theo lý thì đại lục cấp thấp không nên xuất hiện một nơi không hợp lý như vậy mới đúng, hơn nữa cấp bậc linh thú trong đó đều hơi cao, đều đạt trình độ của đại lục cấp trung."

Lâu Quân Nghiêu nheo mắt, sau đó chậm rãi mở miệng, "Nơi này vốn đã không hợp với lẽ thường, hơn nữa hiện giờ...... U Minh Hạp Cốc đã bị chìm sâu dưới lòng đất, sau này sẽ không hiện thế lần nữa."

Nói xong, hắn sâu kín liếc nhìn Bạch Chi Ngạn, "Việc cấp bách là phải tìm ra tiểu sủng vật kia của ngươi, nếu nó không có mắt thật sự khiến nha đầu kia bị thương, đến lúc đó bất luận ngươi muốn dùng nó làm gì, ta đều sẽ khiến nó mất mấy tầng da."

Bạch Chi Ngạn co giật khóe miệng, có cần phải hung tàn như thế hay không, hơn nữa sao hắn vẫn cảm thấy nha đầu kia không phải là người dễ bị thiệt, đúng không?

Khanh Vũ bị năng lượng khổng lồ sau khi thăng cấp đánh bật qua một bên, mắt thấy toàn bộ thân thể tên kia phình lớn hơn vài vòng. Cái miệng vốn xấu xí của nó cũng trở nên vô cùng dữ tợn, cho dù dây leo màu đen lúc này có hung mãnh đến mấy cũng không có cách nào áp chế được sinh vật đã nâng cấp, vì thế chúng lần lượt trở lại dưới lòng đất.

"Chủ nhân." Táng Mai nhìn thấy cảnh này thì có chút lo lắng, sau đó đi tới bên cạnh thiếu nữ, thành khẩn nói, "Hãy dùng ta đi! Từ khi đi vào dị thế này, chúng ta vẫn chưa từng kề vai chiến đấu."

Khanh Vũ quay đầu liếc mắt nhìn hắn, "Quay về giúp ta trông chừng Tiểu Bắc, đừng gây thêm phiền phức."

"Nhưng ngươi sẽ bị thương!"

"Thì sao?" Khanh Vũ vẫn rất bình thản, "Chỉ khi không ngừng bị thương và chảy máu, lực lượng mới có thể tăng lên cao."

Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của thiếu nữ biến thành màu vàng đỏ, khí thế cả người lúc này cũng đột nhiên xảy ra biến hóa, khiến Táng Mai chấn động, sắc mặt nhất thời có chút kích động.

"Chỉ là một con linh thú cấp 8 mà thôi, ta còn không để ở trong mắt. Hôm nay là ngày đầu tiên nó trở thành linh thú cấp cao và cũng là một ngày cuối cùng của nó."

Thân hình rõ ràng vô cùng gầy gò yếu ớt, hiện tại lại khiến người ta có một loại cảm giác hơi thở vương giả bễ nghễ thiên hạ.

Ánh mắt Táng Mai thâm trầm, đây mới là chủ nhân của hắn, tôn quý kiêu ngạo, chủ nhất duy nhất có thể kế thừa Táng Linh Quyết! Mặc dù hiện tại nàng bắt đầu lại một lần nữa, năng lực không bằng như trước, nhưng tận trong xương cốt nàng vẫn là linh hồn vừa cứng cổ vừa cường đại kia.

Sau khi ma quỷ thiên túc trùng thăng cấp, mặc dù nó vẫn không có mắt và tai, nhưng năng lực cảm giác lại mạnh gấp trăm lần so với lúc trước, gần như không cần dựa vào động tĩnh nó vẫn có thể tìm được phương hướng bọn họ. Tảng đá Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ đang ẩn thân kia, bị ma quỷ thiên túc trùng phun một ngụm nọc độc ăn mòn sạch sẽ, nếu không phải các nàng kịp thời né tránh, sớm đã bị ăn mòn theo.

Vì không muốn hai nữ nhân kia quấy nhiễu vướng bận đến Khanh Vũ, Táng Mai trực tiếp vươn tay xách các nàng về phía mình, sau đó mang tới bên cạnh Khanh Bắc vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cùng nhau thối lui hơn trăm mét.

Trong trạng thái ẩn thân, ngoại trừ Khanh Vũ ra thì không ai có thể nhìn thấy hắn, vì vậy hai người kia liếc nhìn nhau không thể hiểu được vì sao thân thể mình lại bay lên không, giống như đang bị người kéo đi, trong mắt cả hai đều tràn ngập sợ hãi không thể tin.

Nhưng khi các nàng nhìn thấy mình dường như đã tới nơi an toàn, các nàng không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa.

Các nàng nhìn qua bên kia, thấy một mình Khanh Vũ đang giằng co với quái vật to lớn đáng sợ, Yến Tích Nhu nhăn mặt, khó khăn mở miệng nói, "Liệu nàng có chết hay không?"

Thiếu niên tóc vàng đang lơ đãng theo dõi trận chiến nghe thấy một câu như thế, ánh mắt lạnh lẽo lập tức quét tới, sau đó búng tay một cái, Yến Tích Nhu bị đau hét lên thành tiếng "Ai u", khuôn mặt sợ hãi nhìn bốn phía giống như vừa gặp quỷ.

"Ngươi xảy ra chuyện gì?" Yến Tích Vũ thấy nàng ta ôm đầu kêu lên, nghi ngờ hỏi.

"Không có gì không có gì." Yến Tích Nhu ngượng ngùng nói.

Thật đúng là gặp quỷ, nàng nói nhỏ giọng như thế mà cũng bị nghe được ư? Vừa rồi không phải là nha đầu Khanh Vũ kia đã đánh nàng đấy chứ?!

Cái đuôi to dày quét ngang tới, Khanh Vũ khó khăn lắm mới tránh thoát, chỉ thấy chỗ nàng vừa mới đứng đã xuất hiện một cái hố sâu, nếu như nàng né tránh không kịp, đoán chừng lần này nàng có thể đã bị đánh thành thịt nát.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo, nếu như bây giờ gia hỏa này không giết chết nàng sẽ không bỏ qua, vậy nàng chỉ có thể dốc toàn lực chiến đấu!

Trong mồm to há hốc tẩm đầy nọc độc, những chiếc răng sắc bén như lưỡi cưa chạm vào nhau, dường như muốn xé nát nàng. Khi nó đến gần hơn, trong mồm to như bồn máu thoát ra ngừng đợt mùi lạ, khiến sắc mặt Khanh Vũ trở nên cực kỳ khó chịu, trong mắt hiện lên một sự tàn nhẫn.

Hình bóng mảnh khảnh nhảy dựng lên, dẫm thẳng lên trên đầu của ma quỷ thiên túc trùng. Một tia sáng loé lên trong tay, nháy mắt tiếp theo, một tiếng gầm phẫn nộ đầy thống khổ giống như đất rung núi chuyển, vang tận mây xanh.

Chỉ thấy, cái đầu khổng lồ cùng với mồn to đầy răng cưa của nó đã bị cắt làm đôi, máu không ngừng tuôn ra khắp nơi.

Trong lúc nhất thời, bạo loạn thậm chí còn lớn hơn cả động tĩnh thăng cấp lúc nãy, giống như trời sụp đất nứt, khiến cho trong lòng những linh thú đang run bần bật ở góc nào đó càng thêm tuyệt vọng, hôm nay có lẽ chúng sẽ phải từ bỏ mạng nhỏ ở đây!

Mặc dù Khanh Vũ cực kỳ nhanh chóng rời xa ma quỷ thiên túc trùng, nhưng khi nó quét cái đuôi khổng lồ của mình, chỉ một chút bất cẩn nàng đã bị một tảng đá bay lên đánh tới. Đau nhức ập tới, khiến nàng theo bản năng cắn cánh môi, cánh tay dường như đã bị trật khớp.

Thiếu niên tóc vàng nhìn thấy thế, ánh mắt tối sầm lại, hai mắt vàng bạc xinh đẹp bị khí đen nhuộm dần, có một loại tà ác quỷ dị nói không nên lời.

Giữa khí linh và chủ nhân vẫn luôn tâm ý tương thông, mặc dù tinh lực của Khanh Vũ bị phân tán do đau đớn, nhưng nàng vẫn chú ý tới sự biến hóa của hắn, không thể không nhíu mày lại, "Chôn Chôn......"

Không biết lúc trước gia hỏa này đã lừa nàng làm gì, tà linh kia hắn dùng để chữa trị hồn thể nhân loại, nhất định không phải là phàm nhân, nếu không sao lại có ảnh hưởng lớn đối với hắn như thế?

"Ta không sao, bình tĩnh lại, đừng mất lý trí."

Thiếu niên chớp chớp mắt, rõ ràng vẫn có biểu tình hồn nhiên đáng yêu, nhưng lại ngấm ngầm có sát ý, "Nhưng, nó đã khiến chủ nhân bị thương."

Khuôn mặt tinh xảo mỹ diễm của thiếu nữ lây dính một chút máu màu đỏ tươi, đó là lúc trước nàng không cẩn thận bị bắn ra ngoài nên bị thương. Lúc này nàng vươn ngón tay mảnh khảnh quệt sạch vết máu kia. Khi nàng ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt bất chợt nhuốm màu giết người khát máu.

Cánh môi anh đào hồng nhạt cong lên thành một đường vòng cung, đẹp đến nỗi kinh tâm động phách, "Chôn Chôn, ngươi cảm thấy, ta cần bao lâu mới có thể giải quyết dứt điểm thứ này?"

Ánh mắt thiếu niên hơi lóe lên, nhìn ma quỷ thiên túc trùng đang bạo nộ, cơ thể to lớn cuốn lên một trận bão cát mãnh liệt, chậm rãi nói, "Hiện giờ thứ này đang phát cuồng, năng lực có thể so sánh với linh thú cấp 9. Nếu là chủ nhân lúc trước đối phó với nó, có thể nháy mắt hạ gục, nhưng hiện giờ...... có lẽ cần thời gian một nén nhang."

Khanh Vũ nghe thiếu niên cẩn thận nói rất cảnh giác, dường như sợ nếu nói như vậy sẽ khiến sự kiêu hãnh trong lòng nàng bị tổn thương, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không muốn nói lời lừa dối chính mình.

Nàng nhẹ giọng cười cười, sau đó chậm rãi đi về phía linh thú bị mất nửa cái đầu đang gào rống một cách cuồng loạn ở giữa, từ trong gió lẩm bẩm mấy từ, "Mười hơi thở là đủ rồi."


Con ngươi thon dài của Táng Mai hơi trừng lớn, nhìn hơi thở trên người thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đột nhiên biến hóa, theo bản năng nắm chặt nắm tay.

Hắn biết, Khanh Vũ đã đưa ra quyết định, từ trước tới nay không ai có thể lay động, nàng cũng không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, vì thế cho dù lúc này trong lòng Táng Mai lo lắng như thế nào, cũng chỉ có thể cưỡng chế sự thô bạo trong lòng.

Chờ thêm một chút nữa vậy......

Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mặc cho sẽ bị quở trách, hắn tuyệt đối sẽ không thờ ơ.

Nhưng lúc hắn một lần nữa giương mắt nhìn qua, hắn mới phát hiện bản thân mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.

Đôi mắt phượng của Khanh Vũ mang theo hưng phấn thị huyết nheo lại, trong lòng bàn tay được bao bọc một ngọn lửa màu vàng đỏ nóng rực loá mắt, năm ngón tay hình thành móng vuốt, xuyên thẳng vào nửa đầu còn lại của ma quỷ thiên túc trùng. Máu tươi bắn tung toé, nhưng lại không có một giọt nào bắn vào trên quần áo trắng tinh kia.

Âm thanh máu thịt bị xé ra, quả thực khiến người sởn tóc gáy.

Ma quỷ thiên túc trùng hoàn toàn không hề có sức phản kháng, sức nóng khắc nghiệt giống như dung nhan nóng chảy từ địa ngục trực tiếp thiêu đốt một đường từ đầu miệng vết thương của nó đến tận đầu đuôi. Trong khi đó, những ngón tay thon dài trông có vẻ mềm mại yếu ớt không xương của thiếu nữ đang dùng sức khép chặt lấy tinh hạch của nó, muốn lôi nó ra.

Chưa bao giờ có một linh thú bị khuất nhục thảm thiết giống nó. Cơ thể của nó vẫn chưa chết, có thể cảm nhận được sự thống khổ trong quá trình bị lấy mất tinh hạch.

Căn cơ của linh thú chính là tinh hạch. Nếu như không có tinh hạch, cho dù nó không chết nhưng từ đây sẽ biến thành một con bọ mềm nhũn không có lực công kích, thọ mệnh cũng giảm đi rất nhiều. Loại thống khổ này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Ma quỷ thiên túc trùng không cam lòng, nó không hiểu vì sao nhân loại trông có vẻ yếu đuối như vậy, không ngờ trong nháy mắt lại trở nên khủng bố như thế. Mồi lửa quỷ dị kia tiếp tục thiêu đốt ở trong thân thể nó, khiến nó có cảm giác như muốn nổ tan xác mà chết.

Nó không cam lòng, không muốn cứ khuất phục như vậy. Nó muốn giãy giụa, muốn đào tẩu.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bắt đầu từ phần đuôi của nó, máu thịt bắt đầu biến mất, lan tràn lên phía trên từng tấc một, biến thành xương trắng. Đáng sợ hơn chính là, nó có thể rõ ràng cảm giác được bản thân mình đang chết dần.

Không! Không! Chuyện này không có khả năng!

Nó là linh thú cấp 8, nó là linh thú cấp 8 cơ mà! Là linh thú có đẳng cấp tối cao trên đại lục này. Chẳng lẽ nó còn chưa bắt đầu lên tới đỉnh cao mới đã phải kết thúc rồi sao?

Nó không cam lòng!

Tiếng rống giận của linh thú bị mắc kẹt vang lên khi bóng tối cuối cùng tan biến khỏi bầu trời. Khi bầu trời bừng sáng, chuyển hẳn sang ngày, ma quỷ thiên túc trùng dài mấy chục trượng đứng sừng sững tại chỗ, chỉ còn lại khung xương.

Trong tay thiếu nữ, một viên tinh hạch màu đỏ lớn bằng bàn tay trẻ con lấp lánh sáng động lòng người, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, "A, tới tay."

~~~ Hết chương 98 ~~~

Chương 99: Người sống? Người chết?

Tinh hạch của linh thú cấp 8 quả nhiên phi thường. Chỉ cần nắm ở trong lòng bàn tay cũng có thể cảm nhận được sự dao động của linh lực cường đại.

Khanh Vũ cất tinh hạch, nhìn thấy thiếu niên nhìn mình chằm chằm cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân dường như cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cong môi, đi tới, "Như thế nào? Không khiến ngươi thất vọng chứ!"

"Chủ nhân đương nhiên vẫn mạnh như mọi khi." Táng Mai cong cong khóe mắt, "Ta vốn cho rằng, chủ nhân có lẽ phải tốn thêm chút sức mới đối phó được linh thú cấp 8."

Khanh Vũ nhún vai, bất lực, ai bảo trên người nàng có nhiều Thần Khí như vậy cơ chứ?

"Hai người kia đâu?" Nàng dường như phát hiện ra Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ không có ở đây, nghi ngờ hỏi.

"Ồ, bên kia!" Thiếu niên thản nhiên chỉ một lóng tay.

Khanh Vũ nhìn theo ngón tay của hắn, thấy hai thiếu nữ đang nằm cạnh nhau bên một tảng đá, hai mắt nhắm chặt.

"Ta sợ lá gan nhút nhát của các nàng sẽ sợ chết khiếp khi nhìn thấy ngươi hung tàn như thế, vì thế nên đánh các nàng hôn mê." Táng Mai lười nhác giải thích nói.

"Ừ, làm tốt lắm." Khanh Vũ gật đầu.

Trên thực tế, cảnh tượng đó không phù cho các nàng nhìn thấy, nếu không sẽ có quá nhiều điều rất khó giải thích.

Nàng cúi xuống vươn tay kiểm tra cổ thiếu niên, kéo áo chỗ bả vai ra nhìn vết thương một chút, cũng may nàng khống chế kịp thời, miệng vết thương không lan ra trên diện rộng, nhưng vẫn bị ăn mòn hơi ghê rợn một chút.

Làm da mịn màng như ngọc của thiếu niên lại có một vết thương xấu xí như vậy, thực sự có chút chướng mắt.

Khanh Vũ nhíu mày, mặc dù sẽ có chút thống khổ......

Những ngón tay thon dài mang theo một ánh lửa, chậm rãi lướt nhẹ ở chỗ vết thương trên bả vai thiếu niên.

"Ưm......"

Cảm giác bỏng rát mãnh liệt khiến Khanh Bắc đang hôn mê tỉnh lại.

Đan hỏa có công hiệu làm sạch và giải độc, mặc dù quá trình này sẽ có chút vất vả, nhưng hiện tại đây là biện pháp tốt nhất.

Đôi mắt thiếu niên vốn hơi đờ đẫn nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng, cả người không thể cử động, vì vậy các giác quan trở nên cực kỳ mẫn cảm. Cảm giác duy nhất hắn có chính là đau đớn cực hạn.

Ngoài việc nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, hắn không thể làm gì khác. Hắn biết, Khanh Vũ đang giúp hắn giải độc.

Một lát sau, cảm giác bỏng rát cuối cùng cũng biến mất, Khanh Vũ nhìn miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nàng lấy ra một lọ kem dưỡng cơ, thoa đều trên miệng vết thương, nó sẽ lành lại trong vòng vài ngày.

Cơ thể Khanh Bắc cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục lại cảm giác, có thể cử động.

Hắn ngồi dậy khỏi mặt đất, trầm giọng nói, "Tỷ tỷ, ta luôn có cảm giác nơi này không phải là nơi hung hiểm tầm thường."

Theo lý mà nói, những người từng tiến vào U Minh Hạp Cốc rèn luyện trước đó, chưa từng gặp phải linh thú quỷ dị và cường đại như thế. Hơn nữa, khắp nơi ở đây đều lộ ra những dấu hiệu bất thường, và mức độ nguy hiểm căn bản không chỉ ở mức trung cấp, có thể được xếp vào ba hiểm địa tử vong nhất trên đại lục.

Nghe hắn như thế nói, Khanh Vũ cũng gật đầu nói, "Ta cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây. Theo lời những người đã từng tiến vào, linh thú và môi trường mà chúng ta nhìn thấy trước mắt đều hoàn toàn khác biệt."

"Vì thế nên ta cảm thấy, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây." Khanh Bắc nghiêm túc nói, "Chúng ta đã lấy được khá nhiều tinh hạch linh thú trong suốt chặng đường. Mặc dù chưa tới thời hạn 10 ngày, nhưng rời đi sớm là vì nghĩ tới an toàn của chúng ta, đến lúc đó chúng ta đều khó bảo vệ bản thân mình, đừng nói tới còn mang theo hai kẻ kéo chân sau......"

Khanh Bắc nói mà mặt không có biểu tình nhìn thoáng qua hai người đang ngất xỉu cách đó không xa.

Dường như hai người này phần lớn đều trong trạng thái hôn mê trong suốt chặng đường, đi theo Khanh Vũ rèn luyện quả thực là quá hạnh phúc đối với các nàng, được bảo vệ tốt như thế. Nếu như theo hắn, hắn sớm đã bỏ rơi các nàng từ lâu, đỡ phải vướng chân vướng tay.

Khanh Vũ nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói, "Tính toán thời gian ước chừng đã sáu bảy ngày trôi qua. Chúng ta hãy chờ đến giờ Mão hôm nay rồi rời đi đi!"

Sau khi đánh thức Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ, mấy người nhanh chóng tăng tốc rời khỏi nơi hiểm ác này, để lại bộ xương linh thú khổng lồ phía sau cực kỳ bắt mắt.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi, mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, vùng bình nguyên bằng phẳng với những vết nứt dày đặc bắt đầu trồi lên. Với một cái rùng mình dữ dội, tất cả những tảng đá có hình dạng khác nhau đều lần lượt trượt xuống, giống như lọt vào một hẻm núi sâu, không có chút bụi nào bay lên.

Một lát sau, những vết rạn nứt giống bùn đất như khô cằn tiếp tục trượt ra, chậm rãi mọc một lớp da lông bóng loáng, bình nguyên mênh mông vô bờ kia —— rõ ràng là lưng của một con cự thú!

Đó là một con cự thú to hơn và rộng hơn ma quỷ thiên túc trùng mấy trăm lần!

Nó giống như đang ngủ đông ở sâu dưới lòng đất, đột nhiên bị đánh thức sau giấc ngủ say. Có rất nhiều sinh vật mọc ở trên người nó, khi nó xoay người một cái, tất cả đều bị rơi xuống.

Nó có một thân hình cao lớn cường tráng, tứ chi thon dài mạnh mẽ, đầu rồng mình hổ, hình dáng quái dị. Ngay giữa trán của nó có một chiếc sừng dày bén nhọn, lực công kích rất mạnh, một đôi mắt sáng ngời có thần ánh lên sự thông minh. Những luồng khí ấm áp phả ra từ mũi, khóe miệng đang nhếch lên một nụ cười nhân hoá, khiến người ớn lạnh.

Nó nhìn bộ xương ma quỷ thiên túc trùng khổng lồ kia, thậm chí lúc này đã không còn hơi thở, vẫn có thể cảm giác được nỗi sợ hãi không cam lòng.

Cự thú hừ nhẹ một tiếng châm chọc, sau đó nâng móng vuốt lên, một chưởng đập nát bộ xương ma quỷ thiên túc trùng, biến nó thành bột mịn và bị phân tán trong gió.

Ánh mắt nó nhìn về phía trước, dường như có ý gì đó không rõ ràng.

***

Dọc theo đường đi đã yên ổn hơn nhiều, bọn họ không gặp phải chuyện gì ly kỳ.

Bọn họ còn may mắn bắt được hai con thoán thiên thỏ cấp thấp trên đường.

Sở dĩ có tên gọi đó là vì chúng là loài thỏ có công phu chạy trốn hạng nhất, có thể bay và đào hang, đáng tiếc đụng phải Khanh Vũ. Nàng dùng ngân châm ghim chúng xuống mặt đất bất động, vô cùng đáng thương nhìn nàng.

Khanh Vũ ngó lơ chúng nó, cấp bậc thấp như thế, ngay cả tinh hạch cũng không có, không bị người chộp nướng ăn chẳng lẽ trông chờ vào tương lai tươi sáng?

Ngoài kích thước lớn hơn con thỏ bình thường một chút, thoán thiên thỏ thật ra rất bình thường. Vì thế lúc này Yến Tích Nhu chăm chú nhìn xem Khanh Vũ thuần thục lột da lấy nội tạng, chuẩn bị nướng trên đống lửa. Phải biết rằng từ sau khi nàng ta ăn thứ lửng heo lần trước, mấy ngày sau đó vẫn chưa từng cảm thấy thèm ăn, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn chút thịt.

Nhưng khi nhìn thấy Khanh Vũ xử lý con thỏ và Khanh Bắc làm một cái giá đơn giản phía trên đống lửa, Yến Tích Nhu cảm thấy khó hiểu, "Hai người các ngươi...... sao có vẻ quen thuộc với việc này như thế? Trước đây các ngươi chưa từng ra ngoài rèn luyện."

Ở trong ấn tượng của nàng ta, Khanh Bắc là một người bệnh tật ốm yếu, mặc dù thông minh nhưng thân thể tàn phế giống như ma ốm, trong khi Khanh Vũ là một phế vật yếu đuối nhát gan vô năng, bị khi dễ cũng không dám phản kháng.

Nhưng...... lúc này hai người đã thay đổi, quả thực giống như đã đổi thành người khác. Nếu không nhìn xem gương mặt, nàng ta có thể nghĩ rằng bọn họ đều là giả mạo!

Khanh Vũ có chút buồn cười nhìn nàng ta một cái, "Ngươi không làm thì vĩnh viễn sẽ không làm được, ra ngoài phải luôn dựa vào bản thân mình, không thể dựa vào người khác. Nhìn bên kia xem......"

Yến Tích Nhu theo ánh mắt của nàng nhìn qua, phát hiện không biết từ khi nào Yến Tích Vũ đã đi xa một chút, cúi người nhặt một số nhánh cây, khuôn mặt nàng ta lập tức có chút xấu hổ.


Mấy người bọn họ đều đang làm việc, nhưng bản thân mình thì chẳng làm gì cả, chỉ ngồi chờ ăn, dường như thật sự có chút không hay lắm. Nàng ta không dám ngẩng đầu nhìn Khanh Vũ, chỉ cúi đầu đi về phía Yến Tích Vũ cùng giúp nhặt củi. So với lần đầu tiên không tình nguyện, lần này nàng ta thật ra chủ động hơn rất nhiều.

Khanh Vũ cúi mắt xuống cười cười, tiếp tục xử lý con thỏ trong tay. Sau khi nhồi gia vị vào bên trong con thỏ, nàng dùng một cây gậy nhọn xuyên vào. Cuối cùng cũng xử lý xong hai con thỏ, nàng đặt chúng trên lửa, chỉ cần chờ nướng chín.

Bên kia Yến Tích Vũ ôm một đống nhánh cây chuẩn bị đi tới, dưới chân nàng ta đột nhiên vướng phải thứ gì đó, gần như té ngã.

Nàng ta vội vàng ổn định bản thân nhìn xem, nhưng vì trời quá tối nên nàng ta nhìn không rõ lắm, vì thế nàng ta ngồi xổm xuống và dùng một bàn tay mò mẫm. Đó là một thứ gì đó ấm áp mềm mại. Khi nàng ta sờ tới mấy thứ giống như những ngón tay thật dài, cả người nàng ta đông cứng.

Từ nhỏ nội tâm Yến Tích Vũ vẫn luôn trầm ổn, không hề nhát gan rụt rè giống như nữ tử bình thường, vì thế khi nhận ra mình sờ tới một bàn tay, nàng ta không hề hét lên sợ hãi.

Đúng lúc này, đám mây trên trời bị gió thổi tản đi một chút, qua ánh trăng Yến Tích Vũ nhìn thấy một gương mặt nam nhân trắng bệch, trong lòng nàng ta cả kinh, lui ra phía sau vài bước, nói với giọng có chút run rẩy, "Mọi người...... mọi người nhanh tới đây!"

Yến Tích Nhu ở cách đó không xa, vừa vặn chạy tới trước. Nàng ta lập tức thét lên một tiếng chói tai nhức óc, "A a a —— có người chết, có người chết!!"

"......"

Chẳng phải nhìn thấy người chết ở những nơi như thế này là rất bình thường hay sao?...... Có gì đáng kinh ngạc?.

Khanh Vũ và Khanh Bắc nghe thấy tiếng thét thì đi tới xem xét.

Bởi vì Khanh Vũ có mị lực nhìn ban đêm rất tốt, vì thế nàng có thể nhìn rõ ràng hơn bất kỳ người nào.

Hơn nửa người nam nhân kia đều bị chôn vùi dưới đất, phía trên chỉ lộ ra hai tay và đầu. Sắc mặt hắn trắng bệch một cách đáng sợ, nhưng dung mạo tuấn tú vô song.

Mặc dù hắn bị chôn dưới đất, nhưng tư thế này...... dù nhìn thế nào đều thấy vô cùng quái dị.

Hắn đang nằm thẳng lưng ở nơi đó, vô cùng nhàn nhã tự tại vươn hai tay ra, khuôn mặt nhìn qua không có một chút thống khổ sợ hãi, nếu không phải sắc mặt của hắn xanh xao khó coi, người khác còn tưởng rằng hắn đang tắm ánh trăng.

Lông mày Khanh Vũ co giật, có lẽ đây là người duy nhất bọn họ nhìn thấy ở trong U Minh Hạp Cốc. Mặc dù nhìn qua rất cổ quái, nhưng vì sao ở đây lại xuất hiện một người như vậy?

Nàng cúi xuống, vươn tay kiểm tra hô hấp của người nọ, nhưng khi tay nàng vừa đụng tới hắn, mắt phượng hẹp dài đột nhiên trừng lớn. Vẫn đang thở? Người vẫn còn nóng?!

Ngay khi nàng đang sững người khiếp sợ, nam nhân với sắc mặt trắng bệch đột nhiên ngoáy mũi một cái. Sau khi Yến Tích Nhu hoảng sợ hét lên một tiếng kinh hãi, hắn mở mắt ra, "Thơm quá."

Đôi mắt đẹp như ngọc xoay chuyển, thân thể của hắn đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, vọt người lên, lao thẳng về một hướng......

~~~ Hết chương 99 ~~~

Chương 100: Sự khác thường tất có yêu

Hai con thỏ béo đang được nướng trên đống lửa bên kia, lúc này tỏa ra mùi thơm mê người. Bởi vì lửa đã tắt, dầu bắt đầu chảy ra bên ngoài, bắn xuống mặt đất.

Nam nhân kia giống như một cơn gió vươn tay về phía hai con thỏ, nhưng đột nhiên bị một nhánh cây bay ngang đánh tới. Hắn không thể không kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu lại với ánh mắt hung tàn.

Trên tay Khanh Vũ vẫn đang cầm một nhánh cây không ngắn không dài, chậm rãi đi tới. Nàng vừa nhẹ nhàng gõ một đầu nhánh cây ở trong lòng bàn tay, vừa cười như không cười nói, "Còn dám trừng ta? Ta bắt thỏ, ta lột thỏ, ta nướng thỏ, ngươi muốn xuống tay chẳng phải nên hỏi ta trước hay sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, lấy mà không hỏi chính là ăn cắp. Trông ngươi như một con người, không ngờ lại vô sỉ giống kẻ trộm như thế." Yến Tích Nhu bên cạnh phụ họa với lòng đầy căm phẫn.

Nàng đã để mắt đến mấy con thỏ này lâu như thế, sao có thể bị một người xa lạ đột nhiên xuất hiện giữa đường cướp mất?.

Yến Tích Nhu vừa nói xong những lời này, đôi mắt đen như mực của nam nhân lập tức bắn tới, tròng trắng mắt của hắn tương đối ít, tròng đen lớn hơn bình thường, nhìn kỹ như vậy có chút đáng sợ. Mặc dù đường nét khuôn mặt của hắn không tệ, nhưng vẫn khiến nàng ta bất giác dịch tới bên cạnh Khanh Vũ một chút.

Vài người đều rất cảnh giác nhìn nam nhân kia, sợ hắn đột nhiên ra tay công kích bọn họ.

Nhưng sau khi Khanh Vũ nói những lời đó, nam nhân không tiến về phía con thỏ nữa, cứ như vậy lặng lẽ nhìn dầu loang loáng chảy trên miếng thịt thỏ lách tách ở trên giá nướng, nuốt nuốt nước bọt một cách thèm thuồng.

Hành động và thần thái kia, nhìn thế nào đều có một loại cổ quái nói không nên lời, nhưng lại không thể nói ra được cụ thể không đúng chỗ nào.

Yến Tích Nhu chà xát hai tay, nhỏ giọng nói thầm, "Người này có chuyện gì vậy? Hắn sẽ ở đây không chịu rời đi sao? Hay là muốn chúng ta chia sẻ đồ ăn?!"

Đối với vị khách đột nhiên không mời mà đến, Khanh Vũ thấy hắn không có hành động gì, chỉ đứng yên quan sát ở nơi đó. Nàng nhướng mày không để ý tới hắn, lấy ra một con dao găm lướt qua trên người con thỏ mấy lần để nó dễ chín hơn, trong khi nam nhân kia vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

Cảnh tượng này hết sức quỷ dị.

Khanh Bắc có chút lo lắng nhích lại gần bên cạnh thiếu nữ, nhỏ giọng nói, "Tỷ tỷ, người này......"

Không biết xuất hiện từ đâu, hơn nữa nửa người bị chôn dưới mặt đất, giống như người chết. Điều đó đã đủ ly kỳ, hiện tại hắn lại mang theo bộ dáng điên điên khùng khùng, chăm chú nhìn chằm chằm vào con thỏ nướng màu mỡ ở trên giá, càng đáng lo hơn là hắn không hề có hành động gì cả.

Khanh Vũ cắt một cái chân thỏ đưa cho hắn, thờ ơ nói, "Đừng bận tâm, chờ đến giờ Mão chúng ta sẽ rời đi."

Khanh Bắc nhíu mày, tiếp nhận chân thỏ rồi cắn một miếng. Thịt thỏ nướng với các loại gia vị cực kỳ mềm ngon, rất hợp khẩu vị, khiến người muốn ăn nhiều hơn, chẳng qua bây giờ trong lòng hắn còn đang lo lắng, vì thế không thực sự chú ý tới hương vị của nó như thế nào.

Bên kia Yến Tích Nhu cũng mỏi mắt trông mong, cho đến khi Khanh Vũ đưa một chân tới cho nàng ta, lúc này nàng ta mới thỏa mãn nở nụ cười. Yến Tích Vũ cũng được ăn một ít thịt, không biết Khanh Vũ đã xử lý con thỏ này như thế nào, ngay cả những phần thịt béo đều không có một chút cảm giác dầu mỡ, rất thơm và mềm.

Ánh mắt nam nhân thần thái quỷ dị hơi tối sầm lại, giống như đang tích tụ một cơn bão, cho đến khi một cái chân thỏ dài rộng đột nhiên được đưa đến trước mặt hắn, thậm chí khi nó tới gần hắn đều có thể ngửi được mùi thơm mê người kia.

Nam nhân theo bản năng ngây ngẩn cả người, ngước mắt lên nhìn nàng.

"Ăn đi, thấy ngươi có lẽ cũng đói bụng rồi, nhưng lần sau không được tự tiện đoạt đồ của người khác. Nếu ngươi tình cờ gặp phải người không dễ nói chuyện, họ sớm đã đánh ngươi một trận." Khanh Vũ nhướng mày, nhàn nhã nói.

Hành động này của nàng chẳng những khiến nam nhân ngây ngẩn cả người, vài người khác cũng cảm thấy khó hiểu.

Một hồi lâu người nọ mới có phản ứng lại, hai tay nhận lấy chân thỏ, sau đó mồm to gặm cắn, giống như cực kỳ đói khát.

Tốc độ gió cuốn mây tan khiến vài người đều sợ ngây người, bởi vì con thỏ khá lớn, vì thế chân thỏ cũng không nhỏ. Bọn họ còn chưa gặm hết một nửa, người nọ trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt đều ngấu nghiến nghiền nát.

"......" Hắn đã bao lâu rồi không ăn thịt vậy?

Khanh Vũ suy tư trong chốc lát, sau đó đưa nửa con thỏ còn lại cho nam nhân, con thỏ còn lại đủ để mấy người bọn họ cùng ăn.

Không ngoài dự đoán, nam nhân với tốc độ cực nhanh đã ăn ngấu nghiến cả miếng thịt thỏ chỉ trong vài ba ngụm, mọi người đều kinh ngạc quên ăn, vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm nam nhân quỷ dị kia.

Thấy hắn đã ăn xong, Khanh Vũ rốt cuộc hỏi, "Ngươi là ai? Vì sao lại chôn ở dưới đất?"

Có lẽ bởi vì nàng đã đưa đồ ăn cho mình, ánh mắt nam nhân không còn hung tàn như lúc đầu nữa, một lát sau mới chậm chãi nói giọng khàn khàn, "Đang ngủ."

Khanh Vũ sửng sốt trước câu trả lời của hắn, nhưng nàng rất nhanh đã có phản ứng lại, "Ý ngươi muốn nói, ngươi đang ngủ, không phải bị chôn dưới đất?"

Nam nhân gật đầu.

"Vậy vì sao ngươi ngủ ở trong đất?" Khanh Vũ có chút nói không nên lời, đam mê này có phải có chút lập dị hay không?.

Ánh mắt nam nhân sâu kín nhìn nàng một cái, giống như nàng đang hỏi một câu rất buồn cười, nhưng hắn vẫn trả lời hai chữ, "Thoải mái."

"......" Ngày nay quái nhân việc lạ thật đúng là không ít, còn có người yêu thích giả chết, chôn mình ngủ trong đất.

"Làm thế nào mà ngươi lại xuất hiện ở đây?" Khanh Vũ hỏi tiếp một vấn đề khiến nàng nghĩ mãi không ra. Theo lý mà nói, hướng nam nhân này ngủ lúc nãy là nơi lúc trước bọn họ đã đi qua, vì sao bọn họ không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn?

Nam nhân dường như hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn biết đạo lý cắn người miệng mềm, vì thế lại nhảy thêm mấy chữ, "Tỉnh lại đã ở đây rồi."

"Vậy ngươi từ đâu tới?"

"Không nhớ rõ."

"......"

Có câu nói gọi là lời nói không khớp nhau thì đừng nói nhiều, xem ra rất đúng trong trường hợp này. Khanh Vũ chưa từng dính mũi đầy tro như vậy, dù miệng lưỡi nàng sắc bén cũng không thể tìm được tiếng nói chung với nam nhân này.

Dù sao cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi, có thể qua hôm nay bọn bọn sẽ không gặp lại nhau nữa, không cần để ý quá nhiều.

Sau khi ăn uống no đủ, mấy người ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi, thay phiên nhau gác đêm. Bởi vì đêm nay có thêm vị khách không mời mà đến, bọn họ đều hết sức cảnh giác.

Nam nhân quái dị kia cũng không tới gần, giữ khoảng cách với bọn họ khá xa. Có lẽ hắn đã ngủ đủ rồi, lúc này chỉ mở to mắt tò mò quan sát xung quanh, giống như một hài đồng không rành thế sự.

Không bao lâu sau, có lẽ hắn cũng mệt mỏi, dần dần khép mắt lại nằm xuống mặt đất, chìm vào giấc ngủ.

Khi tới giờ Mão, bọn họ có thể rời khỏi nơi này.

Chẳng qua, bọn họ không ngờ tới chính là, lúc này lối vào U Minh Hạp Cốc đã hoàn toàn biến mất, và môi trường bên trong cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã hoàn toàn trở thành đêm tối, không còn có ban ngày, thậm chí hai canh giờ đáng thương cuối cùng đều không hề có, toàn bộ nơi này từ đây sẽ bị chôn sâu dưới lòng đất.

Thời gian trôi qua từng chút một, Khanh Vũ vẫn luôn ngồi xếp bằng đả tọa, mặc dù đang nhắm mắt, nhưng trong lòng nàng lại rất thanh tỉnh.

Khi nàng mở mắt ra và thổi dài một hơi, nàng đột nhiên cau mày lại, nhìn chằm chằm vào đêm tối đen nhánh như mực. Vì sao bầu trời hôm nay không có một chút thay đổi nào cả? Lúc này ít nhất đã tới canh ba giờ Dần, nhưng bầu trời không những không có dấu hiệu sáng lên, ngược lại càng thêm đen tối âm u.

Trong lòng nàng luôn có một dự cảm không tốt, vội vàng đánh thức mọi người.

"Xảy ra chuyện gì vậy......" Yến Tích Nhu dùng một tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lười biếng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận