Khuôn mặt Khanh Vũ hiện lên sự kinh tởm không chút nào che giấu, lùi về phía sau vài bước.
Và lúc này, quả bóng nhỏ màu trắng chậm rãi trượt xuống từ trên cây, đối mặt với nàng. Cặp mắt xanh lam như nước mở to, ủy khuất nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu buồn bã, móng vuốt nhỏ còn làm một động tác khiến người không biết nên khóc hay cười.
Khanh Vũ bình tĩnh nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống vật nhỏ kia. Nó đang mang theo vẻ mặt phẫn nộ, hai móng vuốt che lại lỗ nhỏ sau mông của mình. Nhưng cho dù như thế, vẫn không ngăn được từng tiếng đánh rắm nổ ra liên tiếp, làm rung chuyển cả thân thể nho nhỏ.
"Phụt ——"
Cuối cùng, Khanh Vũ bị nó chọc cười như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa tuyệt vọng sống không còn gì luyến tiếc, nàng ném qua một viên thuốc màu đen, "Này, đây là giải dược, ăn vào sẽ không sao nữa."
Nghe thấy vậy, vật nhỏ vội vàng buông móng vuốt đang che đít lại, nhặt viên thuốc đặt vào trong miệng, nuốt thẳng xuống cổ họng.
Một lát sau, cảm giác muốn đáng rắm không ngừng cuối cùng biến mất.
"Lần sau ngươi đừng trộm đồ người khác ăn loạn. Đây gọi là tự gánh hậu quả xấu do mình gây ra." Khanh Vũ cười nói, mặc kệ nó có thể nghe hiểu hay không, mũi chân hơi nhón một cái nhảy lên trên cây, hái xuống một ít trái cây.
Nàng ngửi ngửi, nó có mùi thơm ngọt, có lẽ có thể ăn được.
Nhưng trái cây rõ ràng không thể lấp đầy bụng, hay là săn vài con linh thú mang về nướng ăn? Ánh mắt nàng quét tới trên người con thú nhỏ đang trừng mắt to nhìn nàng.
Thôi, gia hỏa này nhỏ như thế, không đủ cho một người ăn.
Tuy nhiên...... trông nó khá đẹp, xứng với cặp mắt xanh lam tròn xoe linh động, thật sự khiến người yêu thích. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sinh vật như vậy, thỏ không giống thỏ, cáo không giống cáo.
Nàng bước vài bước rời đi, dự định xem xét có bóng dáng linh thú nào hay không, nhưng phát hiện phía sau cũng có động tĩnh, xoay người nhìn lại, thấy vật nhỏ kia đang nhắm mắt đi theo nàng. Nhìn thấy nàng dừng lại, nó cũng dừng bước, mắt to lấp lánh nhìn nàng.
Khanh Vũ khẽ cười một tiếng, "Ngươi đi theo ta làm gì? Đói bụng sao?"
Nói xong nàng ném hai trái cây vừa mới hái cho nó, con thú nhỏ vươn hai móng vuốt nhỏ ôm trái cây vào trong ngực, cắn một ngụm giòn tan, nhai ngấu nghiến ở trong miệng.
Nhưng khi Khanh Vũ cất bước rời đi, nó lại vội vàng ôm trái cây, lộc cộc theo sau.
Khanh Vũ, "......" Ngươi rốt cuộc muốn gì?
"Ăn trái cây của ngươi, đừng đi theo ta. Ta không tới đây để chơi, ngươi từ đâu ra thì quay lại đó, cẩn thận đừng bị gia hoả khác theo dõi, ngươi còn chưa đủ để nhét răng, hiểu không?" Khanh Vũ nhướng mày, gằn từng chữ một nói.
Tiểu gia hỏa này rất có linh tính, những lời nàng nói nó đều nghe hiểu, vì thế ngay sau khi nói xong những lời này, Khanh Vũ xoay người bước nhanh rời đi.
"Chủ nhân, ta luôn cảm thấy, tên kia có vẻ bất thường." Giọng nói đầy nghi ngờ của Táng Mai đột nhiên vang lên.
Nó giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhưng không thể nói thành lời.
"Vì sao lại bất thường?" Khanh Vũ thuận miệng đáp.
Theo nàng, nó chẳng qua đẹp hơn những linh thú khác một chút, cũng tương đối thông minh hơn một chút mà thôi.
Táng Mai trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, "Ta cảm giác...... có hơi thở mà ta quen thuộc."
"Hả?" Khanh Vũ nhất thời không nghe không hiểu, nàng vừa định hỏi cho rõ ràng, một giọng nói non nớt mềm mại mang theo ưu thương đột nhiên vang lên từ phía sau. Trong đêm đen yên tĩnh không tiếng động, khiến cho Khanh Vũ đột nhiên giật mình một cái, phía sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi có phải nàng...... bị ảo giác hay không?
"Chôn Chôn, vừa rồi ngươi nghe thấy giọng của tiểu hài tử hay không?" Khanh Vũ sâu kín hỏi một câu, cũng may còn có Chôn Chôn luôn ở bên nàng, nếu không đêm tối thế này, nghe được giọng nói như thế thật sự là quá kinh hãi.
Tuy nhiên, Táng Mai cũng cẩn thận nói một câu, "Dường như ta nghe thấy tiếng tiểu hài tử đang gọi......"
"Mẫu thân...... người không cần con ư...... Ô ô ô......"
Lúc này, giọng nói kia trực tiếp vang lên cùng với tiếng khóc nức nở, cuối cùng bắt đầu gào khóc, cực kỳ bi thương, khiến người nghe vô cùng lo lắng.
Cả người Khanh Vũ cứng đờ.
"Chủ nhân...... nếu không...... ngươi quay đầu lại nhìn một cái?" Táng Mai nhẹ giọng dò hỏi.
"Ngươi không biết ta sợ nhất là anh linh* hay sao...... Ngươi muốn hù chết chủ nhân ư......" Khanh Vũ tái mặt nói. (* 婴灵 = Anh linh = linh hồn trẻ sơ sinh)
Nhược điểm duy nhất trong cuộc đời này của nàng, thứ mà nàng sợ hãi nhất, chính là âm linh của tiểu hài tử. Cuộc sống tươi đẹp như vậy, khi bị cái chết bao phủ, hóa thành một đám linh hồn tràn ngập oán giận đầy sợ hãi, đó là chuyện đau đớn ngột ngạt tới nhường nào.
"Sao ngươi biết đó là anh linh? Nó không thể là một tiểu hài tử lạc đường?" Táng Mai phản bác nói.
Khanh Vũ trợn trắng mắt, "Có tiểu hài tử nhà người bình thường sẽ chạy đến nơi nguy hiểm thế này để chơi ư? Ngươi ngốc hay là ta khờ?"
Nói xong, nàng hít một hơi thật sâu. Đừng quay đầu lại, đừng nhìn, đừng nghe.
"Mẫu thân...... đừng vứt bỏ Nhục Nhục......"
Một thứ gì đó mềm mại đột nhiên ôm lấy mắt cá chân của nàng, ngăn cản bước chân nàng.
Cả người Khanh Vũ chấn động, sau đó cúi đầu nhìn, phát hiện ra con thú nhỏ tròn vo đang ôm chặt lấy nàng, thân thể bé nhỏ vẫn đang run rẩy, dường như đang khóc nức nở rất thương tâm.
Thật lâu sau vẫn không thấy nàng có phản ứng, nó ngẩng lên đầu, bên trong mắt to xinh đẹp che kín nước mắt, vẫn không ngừng rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ đáng yêu khóc lóc giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Nó mở miệng, lộ ra một miệng răng nanh nho nhỏ, khẽ hộc ra một câu mềm mại, "Mẫu thân...... Nhục Nhục sẽ không bao giờ tham lam nữa...... Người đừng bỏ rơi Nhục Nhục......"
Khanh Vũ đơ người đứng ở nơi đó, khiếp sợ hồi lâu.
Khanh Vũ, "Chôn Chôn, Ngươi có thấy không...... không ngờ vật nhỏ này có thể nói......"
"Ta thấy rồi......" Táng Mai cũng mang theo vẻ mặt đờ đẫn trả lời, nhưng điểm mấu chốt không phải ở đó, mà là......
"Chủ nhân, nó gọi ngươi là mẫu thân...... ngươi đã sinh ra nó...... với ai?"
"Ta sinh quả cầu ngươi!" Khanh Vũ nghiến răng nghiến lợi, hung tợn bài trừ mấy chữ này.
Có lẽ trước đây nàng đã từng bị một cú sốc lớn, hiện tại lại bị cảnh tượng này làm cho bối rối, sự tức giận của Khanh Vũ càng sâu hơn, cuối cùng hét lên những lời đó trong tiếng rống.
Tiểu gia hỏa bên chân đang khóc thở không ra hơi hoảng sợ, sau đó ủy khuất mếu máo, "Nhục Nhục không phải quả cầu......"
Mặc dù nó rất tròn, nhưng nó thật sự không phải quả bóng.
Nhiều lần nghe thấy nó nói Nhục Nhục, Khanh Vũ liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó nắm lấy cổ của tiểu gia hỏa, xách nó lên khỏi mặt đất, đưa nó tới ngay trước mặt mình, mắt to trừng mắt nhỏ, "Nhục Nhục là cái quỷ gì vậy?"
"Nhục Nhục không phải quỷ, Nhục Nhục là ta......" Đôi mắt xanh biếc của con thú nhỏ chớp chớp vô cùng đáng thương.
"Ngươi tên là Nhục Nhục?" Khanh Vũ ngẩn người một chút, suýt nữa không thở nổi vì cười, "Phốc ha ha ha...... Ai mà tài tình như thế, đặt tên ấy cho ngươi! Thật là lợi hại......"
Nhưng khi Khanh Vũ xách nó lên thì mới phát hiện ra, vật nhỏ Này ngoài mặt tròn vo, thật ra là bởi vì bộ lông quá dày, vì thế trông giống như một nắm tuyết, nặng chưa đầy hai lượng, rất uyển chuyển nhẹ nhàng.
Con thú nhỏ rất thông minh, nghe ra được Khanh Vũ đang cười nhạo nó, móng vuốt nhỏ đang bị treo ở trong không trung đá đạp lung tung vài cái, sau đó mới nhỏ giọng nói, "Bởi vì Nhục Nhục thích ăn thịt, hơn nữa mỗi ngày đều phải ăn thịt, vì thế mẫu thân mới đặt tên cho Nhục Nhục là Nhục Nhục, mẫu thân đã quên hết rồi ư......"
"Ta?" Khanh Vũ ngơ ngác chỉ vào cái mũi của mình, "Vật nhỏ, ngươi nhận sai người rồi sao? Ta căn bản không quen biết ngươi!"
Nói xong, nàng đặt con thú nhỏ xuống mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói với nó, "Ta cảnh cáo ngươi, không được tiếp tục đi theo ta. Ta không phải là nương ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa, đến lúc đó ta sẽ ném ngươi vào trong ổ của mấy linh thú đó, để chúng ăn ngươi. Ngươi tin hay không?"
"Không tin." Con thú nhỏ lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng thè cái lưỡi nhỏ ra ngoài, "Mẫu thân trước kia cũng dọa Nhục Nhục như thế, nhưng kết quả mỗi lần những gia hỏa đó nhìn thấy Nhục Nhục đều bị dọa chạy."
"Ồ." Mắt phượng của Khanh Vũ hơi nhướng lên, có chút buồn cười, "Được lắm vật nhỏ nhà ngươi, còn dám khoác lác đúng không!"
"Người ta mới không khoác lác." Nhục Nhục bĩu môi, dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt mẫu thân lạnh lùng trừng nó dường như không vui, nó không dám nói thêm gì nữa, đành phải ngậm miệng lại.
Khanh Vũ không muốn tiếp tục cãi nhau với vật nhỏ này. Nàng đã rời đi khá lâu, nếu không quay về Tiểu Bắc sẽ rất sốt ruột.
"Mẫu thân đợi Nhục Nhục với......"
Bóng người phía trước đột nhiên dừng lại, con thú nhỏ không cẩn thận một cái, thiếu chút nữa đã đụng phải nàng.
"Ta đã nói ngươi đừng đi theo ta." Thái dương Khanh Vũ co giật, giống như đang chịu đựng cơn giận sắp sửa bùng nổ, "Nếu còn đi theo ta, cẩn thận ta nướng ngươi ăn."
Hiện tại nàng còn đang lo không tìm thấy đồ ăn!
Thân thể tròn vo của Nhục Nhục run rẩy một cái, sau đó yếu ớt mở miệng nói, "Mẫu thân, Nhục Nhục có thể tìm thức ăn cho người...... Có thể mang theo Nhục Nhục hay không?......"
Giọng nói ngoan ngoãn mềm mại, đôi mắt xanh lam trong suốt không chớp nhìn nàng, bên trong tràn đầy tình cảm chờ mong không chút nào che giấu.
Trong sáng và ngây thơ như thế, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của nó.
Khanh Vũ bất giác mềm lòng một chút, "Ta thật sự không phải nương ngươi......"
"Chính là người. Nhục Nhục nhớ rõ mùi hương của mẫu thân, đan dược mẫu thân luyện là tốt nhất......"
Đáng tội, vật nhỏ đáng yêu như thế! Nàng đột nhiên lo lắng nếu nó gặp phải người xấu, bị lừa mang đi nướng ăn thì phải làm sao?
Khanh Vũ thở dài một hơi, dường như có chút bất đắc dĩ vươn hai tay ra, "Lên đây, ta ôm ngươi."
Cơ thể nho nhỏ của Nhục Nhục đột nhiên chấn động, đôi mắt mở to nháy mắt lại rớm nước mắt, ngay sau đó nước mắt chảy xuống. Khanh Vũ nhíu mày, thấp giọng trách mắng, "Còn khóc nữa ta sẽ ném ngươi......"
Gần như nàng vừa dứt lời, tiểu gia hỏa kia đã giống như một trận gió lẻn vào trong lòng ngực nàng, cơ thể mềm mại ấm áp ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, móng vuốt nhỏ bấu chặt vào quần áo nàng, giống như thực sự sợ hãi nàng sẽ ném mình xuống.
Khanh Vũ khẽ nhếch môi, bàn tay xoa xoa cái đầu con thú nhỏ, ôm nó đi theo hướng vừa rồi đi tới. Đôi mắt Nhục Nhục ở trong vòng tay của nàng nheo lại thoải mái, thần sắc hiện ra vẻ vô cùng hạnh phúc, "Mẫu thân, Nhục Nhục cuối cùng đã tìm được người......"
Gió đêm lướt qua phần phật, thổi bay giọng nói lẩm bẩm mong manh của nó.
Bên kia, Khanh Bắc tính toán thời gian ở trong lòng cũng đã khá lâu, nhưng Khanh Vũ vẫn chưa trở về. Hắn bắt đầu cảm thấy nôn nóng, đứng lên định đi tìm nàng. Lá gan Yến Tích Nhu vốn yếu, nhìn thấy hắn giống như đang chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng nói, "Ngươi đi đâu?"
Khanh Bắc không có kiên nhẫn với nàng ta, vì thế không quan tâm chút nào. Nhưng đúng lúc này, đôi mắt Yến Tích Nhu đột nhiên hoảng sợ trừng lớn, "Đó...... đó là cái gì?"
~~~Hết chương 94~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...