Nàng nhớ rõ, lúc ấy đang ở trong một sào huyệt linh thú phía Bắc đại lục Tuyền Ky.
Từ xưa, cỏ tiên linh chi luôn có linh thú bảo vệ không rời một tấc, Khanh Vũ cũng từng đến đó để thử vận may.
Sau khi cứu Mộ Lai, trong thời gian đó các nàng đã ở chung với nhau khoảng chừng nửa tháng, chẳng qua trời xui đất khiến bọn họ gặp phải thú triều trong hành trình quay về, không biết đại gia hỏa đáng sợ nào đó đã khiến vạn thú kích động, tạo nên một cơn bão cát cường đại.
Khanh Vũ nhất thời không phòng bị nên đã bị cuốn vào, lúc rơi xuống không hiểu sao lại tới biên giới đại lục Bạch Trạch, sau đó đụng phải đám người Lâu Quân Nghiêu, thành công cướp được Cực Địa Hoả Khôi có niên đại lâu đời từ trong tay bọn họ, chứa đầy linh lực thượng đẳng.
Nhiều năm sau đó, Khanh Vũ không gặp lại Mộ Lai. Rốt cuộc, ngoại trừ tên nàng ấy, những chuyện khác nàng cũng hoàn toàn không biết.
Nàng tiếp tục dốc lòng tu luyện, không quan tâm tới sự tình bên ngoài, vì vậy không biết sau khi Mộ Lai thoát hiểm đã phái người tìm nàng suốt ba tháng ở nơi đó, nhưng trước sau đều không có tin tức, tinh thần Mộ Lai sa sút một thời gian rất lâu, cũng càng ngày càng trở nên lạnh lùng cao ngạo.
Hiện giờ gặp lại nhau, trải qua bốn năm thay đổi, khuôn mặt non nớt của hai người lúc trước đều đã trưởng thành, bộ dáng khác xa với lúc còn nhỏ. Nhưng, vẫn luôn có một loại người, ngươi không cần nhìn diện mạo của người kia, chỉ cần khí chất không giống người thường không gì sánh kịp, luôn luôn bất giác thu hút ánh mắt người.
Không thể nghi ngờ, Khanh Vũ và Mộ Lai, đều thuộc về loại người có khí chất đặc biệt này.
Khi lần đầu gặp nhau, nữ hài kia ăn mặc một thân hoàn toàn không hợp với tuổi, toàn bộ đều màu đen u ám tối tăm, khiến người khó có thể tiếp cận.
Nhưng Khanh Vũ biết, nữ hài này có một trái tim vô cùng mềm yếu. Nàng chớp chớp mắt, giọng nói mềm nhẹ gọi một tiếng, "Lai Lai, đã lâu không gặp."
Cả người nữ tử mặc đồ đen lạnh lùng thanh lãnh cứng đờ, đôi tai giấu ở trong mái tóc ửng đỏ không dễ phát hiện.
Xưng hô biến mất từ lâu, người nọ đã từng gọi nàng như thế, Lai Lai.
Thậm chí phụ thân cũng chưa từng gọi tên nàng thân mật như thế.
Năm đó, các nàng thất lạc, cho dù thời gian dài đã trôi qua, nàng vẫn luôn tin tưởng, người này còn sống, chỉ là ở một nơi mà nàng không biết.
Mặc dù nhiều năm trôi qua như thế, nhưng nàng chưa từng quên đã từng có một người như thế. Khi người trong cùng một tộc có quan hệ huyết thống đều vứt bỏ nàng, có một người đã cứu nàng thoát khỏi móng vuốt linh thú.
Người đó đã băng bó vết thương cho nàng, cùng nàng ăn ngủ ngoài trời, trong sào huyệt linh thú đen nhánh nguy hiểm.
Người đó đã giao phía sau lưng cho nàng không một chút đề phòng, khi tìm được đồ ăn chống đói, đã nhường cho nàng ăn trước.
Người đó đã chăm sóc khi nàng bị thương, canh chừng cho nàng ngủ.
Rõ ràng người đó chỉ là một thiếu nữ còn nhỏ hơn nàng một chút, nhưng lại khiến nàng cảm động như vậy. Lần đầu tiên nàng để ý và thích một người như vậy.
Lúc này, trước mặt nàng, người đó đang mỉm cười nhìn nàng.
Mộ Trì một bên cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, rõ ràng phát hiện ra thần sắc của tỷ tỷ hắn không thích hợp.
Lúc hắn đang nghi ngờ rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra yêu hận nào đó, đột nhiên nhìn thấy cơ thể Mộ Lai di chuyển, sau đó tiến về phía trước vài bước, vươn tay ôm chặt Khanh Vũ.
Mộ Trì, "......??!"
Ôm...... ôm nàng!
Mộ Lai dáng người cao gầy, có thể nói rất nổi bật ở trong đám nữ tử, vì thế khi ôm Khanh Vũ cũng cao gầy vào trong ngực, không ngờ còn cao hơn Khanh Vũ gần nửa cái đầu, quả thực giống như đại tỷ!
Hai người một thân đồ đen, một thân đồ trắng, cứ ôm nhau như thế, có một loại cảm giác nói không nên lời...... xứng đôi!?
Mộ Trì hoảng sợ bởi ý nghĩ này của mình, sau đó nhanh chóng lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ lung tung trong đầu.
Chẳng phải Khanh Vũ đã có người thích rồi sao? Hơn nữa hắn cũng từng gặp qua, đó là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ cường đại, có thể chắc chắn xu hướng của Khanh Vũ không có vấn đề gì.
Nhưng tỷ tỷ của hắn...... hắn thật sự không dám đảm bảo!
Một nữ nhân cường hãn bá đạo như thế, nam nhân ở trong mắt nàng quả thực yếu ớt giống như con gà, bản thân nàng còn nam tính hơn cả nam nhân.
Không nói tới nữ nhân. Đối với nàng, tất cả đều là một đám bạch liên hoa nhu nhược mưu mô, quen diễn kịch. Nàng ghét nhất những tiểu cô nương hay nũng nịu, nếu như ngày nào đó tâm tình khó chịu mà bị nàng đụng phải, tuyệt đối sẽ dùng võ lực nói chuyện.
Hắn chưa từng nhìn thấy Mộ Lai nhã nhặn lịch sự với ai, càng đừng nói có cử chỉ thân mật với một người như thế.
Vì thế...... chẳng lẽ người mà Mộ Lai thích... là Khanh Vũ?!
Vẻ mặt Mộ Trì vô cùng hoảng sợ, chưa bao giờ cảm thấy mình tinh ranh như thế!
Hắn dường như vừa khám phá ra một bí mật rất khó tin!!
Khanh Vũ sững sờ vì đột nhiên bị ôm chầm lấy, sau đó thấp giọng cười cười, "Ngươi có khỏe không?"
Cảnh tượng này có chút quen thuộc một cách khó hiểu, các bằng hữu của nàng dường như luôn thích ôm nàng để biểu đạt nội tâm kích động và vui sướng của mình.
Mộ Lai nghe thấy vậy thì buông nàng ra, ánh mắt tràn đầy thâm tình chăm chú nhìn thiếu nữ dung nhan tinh xảo trước mặt, "Ngươi...... thì ra là nữ nhi của Vĩnh An vương."
Chẳng trách dù cố gắng thế nào nàng cũng không tìm được tung tích, thật sự không ngờ tới lại là người Vĩnh An Vương phủ.
"Ta cũng không ngờ, vị tiểu thư nổi danh của gia tộc luyện dược lại là Lai Lai, thật sự rất lợi hại!" Khanh Vũ cong mắt, cười nói.
Không ngờ sau khi Mộ Lai nghe thấy vậy, trên mặt không hề hiện lên một chút tươi cười, ánh mắt sâu kín liếc mắt nhìn nàng một cái, "Nổi danh? Ngươi đang cười nhạo ta ư? Nếu ta thật sự rất nổi danh, vậy sao ngươi không tới tìm ta. Nơi vậy, ngươi căn bản không quan tâm tới bằng hữu như ta đúng không?......"
Những lời này rõ ràng rất bình thản không có một chút cảm xúc, nhưng Khanh Vũ vẫn nghe ra được một chút ai oán bất bình.
Nàng bất đắc dĩ khẽ thở dài, "Sau lần đó, ta bị đưa tới đại lục Bạch Trạch, bôn ba hơn nửa năm sau mới quay trở về. Chân của đệ đệ ta đang trong giai đoạn khôi phục quan trọng, hơn nữa còn phải đề phòng từng đợt âm mưu và ám sát, thật sự không thể thoát thân."
Hoàn cảnh của đệ đệ Khanh Vũ, năm đó lúc hai người mới quen nhau, Mộ Lai cũng biết. Đó là một thiếu niên bất hạnh trong cuộc sống, vì thế nghe thấy Khanh Vũ nhắc tới chuyện đó, Mộ Lai không thể không hỏi thêm một câu, "Hiện tại hắn thế nào rồi?"
"Đã có thể đứng lên. Năm đó trời xui đất khiến đưa ta tới đại lục Bạch Trạch, khiến ta gặp được Cực Địa Hoả Khôi thượng phẩm. Tiểu tử kia nhờ họa được phúc, chẳng những chân đã bình phục, còn hoàn toàn phạt gân tẩy tủy, từ phế vật biến thành thiên tài." Khanh Vũ lắc đầu cười nói, cũng cảm thán cho tiểu tử ngốc nhà mình may mắn.
Mộ Lai hơi gật đầu, "Vậy cũng coi như là khổ tận cam lai." Nói xong Mộ Lai đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt nói, "Nửa năm sau tông môn sẽ tuyển chọn đệ tử, các ngươi có quyết định gì không?"
Khanh Vũ hơi kinh ngạc trước phản ứng của Mộ Lai, "Ừ, ta và Tiểu Bắc đều sẽ tới Phiêu Miểu Tông."
"Trùng hợp như thế." Mộ Lai nhướng mày, "Ta cũng đang chuẩn bị tới Phiêu Miểu Tông, nhưng ta không có hứng thú đối với tuyển chọn của bọn họ. Ta cần nước linh tuyền trong Phiêu Miểu Tông để đột phá luyện dược sư Kim phẩm."
Khanh Vũ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cười cười, "Vậy đến lúc đó, ta sẽ có bạn."
"Được, vậy chúng ta cùng hẹn gặp nhau ở đó." Ánh mắt Mộ Lai thâm trầm, "Lần này, ta sẽ không còn không thể tìm thấy ngươi."
Khanh Vũ không thể nhịn được bật cười.
Bên kia, Mộ Trì nhìn các nàng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, sửng sốt tê dại. Mộ Lai là một nữ nhân cuồng ngạo kiêu ngạo, không ngờ lại có một mặt dịu dàng như thế, quả thực hắn gần như bị mù.
Nhưng hắn càng thêm chắc chắn một điều, người Mộ Lai thích quả nhiên chính là Khanh Vũ!
Khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ thống khổ, rốt cuộc hắn...... có nên nhắc nhở Khanh Vũ một chút hay không. Dù sao đó cũng là người hắn từng thích, mặc dù nàng không thích mình, nhưng nếu bị Mộ Lai theo dõi...... thật sự sẽ rất nguy hiểm!
Mộ Lai không quên vẫy tay gọi hắn tới, biểu tình vô cùng hiền dịu hiếm thấy, thậm chí khuôn mặt vạn năm lạnh lùng cũng bất biến, mang theo một nụ cười nhợt nhạt, "A Trì, Khanh Vũ là bằng hữu duy nhất của ta, có ân cứu mạng với ta, nhưng...... hai người các ngươi quen nhau thế nào?"
Mộ Lai không quên hắn là người đã chủ động chạy đi tìm người, không ngờ người mà mình đã tìm kiếm nhiều năm như thế cũng không tìm được, hắn lại tìm được.
Nhưng Mộ Trì vẫn luôn sống ở Vô Cực Môn, cho dù ngẫu nhiên đi ra ngoài, không phải quay về Mộ gia thăm nàng và phụ thân, chính là đi ra ngoài tìm bằng hữu uống rượu, sao lại quen biết Khanh Vũ?
Mộ Trì chưa kịp mở miệng, Khanh Vũ đã khẽ cười một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói, "Ta và hai tỷ đệ các ngươi đúng thật là có duyên. Lúc trước hắn uống rượu quá nhiều, không cẩn thận bị người tóm được, trúng độc rơi vào trong viện của ta. Ta đã cứu hắn."
"Ồ, còn lừa ta một trăm vạn lượng vàng." Ánh mắt Mộ Trì sâu kín nhìn nàng một cái nói.
Nghe thấy vậy, Mộ Lai cười lạnh một tiếng, thần sắc khinh thường, "Ngươi biết luyện dược sư như Khanh Vũ có cấp bậc cao bao nhiêu? Đan dược nàng luyện chế đều đạt độ tinh khiết một trăm phần trăm, không có một chút tạp chất. Trên đại lục này dường như không có luyện dược sư nào có thể tinh luyện đan dược đạt tới trình độ hoàn mỹ như thế. Nếu ngươi biết được một viên đan dược của nàng được đưa ra bán ở chợ đen, một trăm vạn lạng vàng có thể mua được ư?"
Mộ Trì, "......" Vậy nên hắn vẫn có lời?
Nhưng...... hắn chỉ nói một câu mà thôi, tỷ tỷ có phải đang bênh vực người của mình hay không? Hơn nữa, rõ ràng thân đệ đệ của tỷ đang ở đây, có phải tỷ đang bênh vực sai người rồi hay không??
Khanh Vũ nhìn hai người đấu võ mồm không thể không bật cười, sau đó nhìn lên bầu trời, thấy đã sắp tới giờ Mão (5h sáng), sắc trời bắt đầu thay đổi.
Đám người Ám Sát Điện vì quá mức lo lắng cho huynh đệ bị thương, vì thế sau khi Khanh Vũ phân phó đã lập tức mang hắn về phòng, rửa sạch vết thương, tắm gội và hấp thu chất độc cho hắn.
Mộ Lai và mấy người bên ngoài nói chuyện một lúc, sau đó cùng đi xem xét tình hình người nọ.
Bởi vì phải ngâm mình trong nước khoảng hai canh giờ (4h), vì thế lúc này hắn vẫn đang ở trong bồn tắm, cả người bảo phủ trong hơi nước, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng vì hơi nóng.
Khi những cái đầu rắn mọc đầy người lúc trước đều biến mất, người này trông cũng rất tuấn mỹ, dung nhan tinh xảo hoàn toàn không thua nữ tử. Những đường nét trên mặt rõ ràng thâm thuý, mày đẹp kéo dài đến tận thái dương. Đó là loại nam tử sẽ khiến người say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên, không biết sau khi hắn mở mắt ra sẽ phong hoa tuyệt đại thế nào.
Nhưng chỗ hấp dẫn người nhất, lại là một đóa hoa màu đen to bằng móng tay dưới khoé mắt bên trái của nam nhân, cực kỳ tinh xảo. Mặc dù nó rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp cánh hoa của nó, hình dáng cực kỳ độc đáo, một chủng loại chưa từng nhìn thấy.
Đóa hoa màu đen nằm dưới khóe mắt, càng khiến hắn có thêm vài phần thần bí tà khí.
~~~Hết chương 89~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...