Nhắc tới điều này, Mộ Lai dường như có chút buồn bực, còn có chút tức giận, "Ta cũng không biết nàng ở đâu, ngoại trừ tên nàng ấy ra, những điều khác ta đều không biết."
Phong Kỳ, "......" Mộ tiểu thư, ngươi đang nghiêm túc ư?
Sau khi lòng tràn đầy vui sướng vì cho rằng chúng ta sắp được cứu giúp, không ngờ ngươi lại nói với ta, ngươi không biết vị bằng hữu này ở đâu......
Cảm giác từ thiên đường rớt vào địa ngục bất quá cũng chỉ là như thế!
Mộ Trì ở cách đó không xa nghe thấy cũng bị nghẹn một chút, chẳng lẽ tỷ tỷ của hắn đang nói đùa hay sao? Không thể không nói, lời nói đùa này đúng thật rất lạnh lùng, nhưng lúc này dường như không phải là thời điểm thích hợp để nói đùa!
Bọn họ đang ở trong thời khắc sinh tử, không cần nói giỡn để khuấy động không khí, được chưa?
Nhìn bộ dáng tuyệt vọng của bọn họ, giống như nàng vừa mới gây ra tội ác tày trời nào đó. Thái dương Mộ Lai co giật, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta thật sự chỉ biết tên nàng ấy. Nàng ấy gọi là Khanh Vũ, nhưng toàn bộ trên đại lục ngoại trừ vị sát thần Lâm Uyên Quốc kia có họ Khanh, căn bản không có dòng họ của người này!"
Có lẽ nàng ấy đã dùng tên giả lừa nàng!
Mộ Trì ở hơi xa một chút, không nghe rõ lắm, nhưng loáng thoáng vẫn nghe thấy nàng nói Khanh gì đó, bất giác hỏi lại lần nữa, "Tên là gì?"
"Nàng gọi là Khanh Vũ."
......Edit: Emily Ton......
Trong Du Nhiên Cư, lúc này Khanh Bắc lại lĩnh hội một cảnh giới mới của Hoán Lôi Chưởng, cảm thấy được mở rộng thông suốt, tinh thần đặc biệt tốt, mặc dù đã khuya hắn cũng không có cảm giác buồn ngủ chút nào.
Khi hắn đang chuẩn bị nói tin tốt này cho Khanh Vũ biết, đột nhiên lỗ tai giật giật, nghe thấy từ nơi xa có tiếng động đang chạy về phía bên này. Có lẽ vì tu vi của hắn đã tiến bộ nhiều, hiện tại nhĩ lực trở nên nhanh nhạy hơn so với trước đây.
Đôi mắt đẹp nheo lại, đã muộn như thế, chẳng lẽ nữ nhân Mạc Hàn Yên kia còn chưa từ bỏ ý định muốn diệt trừ bọn họ, vì thế lại phái thích khách tới đây ám sát?
A, vừa lúc gần đây chân tay hắn ngứa ngáy không có chỗ phát tiết.
Cánh cửa trong phòng đột nhiên giật giật rồi bị mở ra, Khanh Bắc sửng sốt một chút, "Tỷ tỷ, sao tỷ còn chưa ngủ?"
Thiếu nữ một thân quần áo trắng chỉnh tề không có một chút nếp uốn, đôi mắt trong veo, không hề có chút mông lung nhập nhèm vừa mới tỉnh ngủ.
"Động tĩnh lớn như thế, ta muốn không tỉnh cũng khó." Khanh Vũ sâu kín mở miệng nói. Lúc đầu nàng đã chuẩn bị muốn ngủ, nhưng nghe thấy động tĩnh không giống bình thường, vì thế nàng đánh mất ý niệm đi ngủ, muốn nhìn xem là yêu ma quỷ quái phương nào đang tiến lại gần đây.
Khanh Bắc có chút kinh ngạc, động tĩnh nhẹ như thế là bởi vì tu vi của hắn tăng lên rất nhanh nên mới nghe thấy được, không ngờ nàng nói...... động tĩnh lớn như thế?
Xem ra sự chênh lệch giữa bọn họ vẫn còn rất lớn! Khanh Bắc thở dài trong lòng.
Mắt thấy người đó đã tiến vào trong sân Du Nhiên Cư, đi tới cạnh cửa. Khanh Vũ nhướng mày, ba cây kim châm trên đầu ngón tay loé lên sắc bén ở bên trong căn phòng đen nhánh.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, người nọ đứng ở ngoài cửa không có động tĩnh gì, một hồi lâu mới vươn tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa.
???
Khanh Vũ và Khanh Bắc bên cạnh đều nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau một cái. Đây là tình huống gì vậy, một sự thay đổi tế nhị? Tiên lễ hậu binh??
Căn cứ vào nguyên tắc địch bất động ta bất động, người nọ ngoài cửa không hành động, bọn họ tất nhiên cũng không nhúc nhích. Chỉ là khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay người nọ dán lên cánh cửa, sau đó thử đẩy cửa ra. Cùng lúc, kim châm trên đầu ngón tay Khanh Vũ cũng bắn ra ngoài.
Người kia ngoài cửa, đúng là Mộ Trì mà mấy người Ám Sát Điện phải hao hết tâm tư yểm hộ mới chạy thoát ra được.
Khi hắn nghe được hai chữ Khanh Vũ từ trong miệng Mộ Lai, hắn còn tưởng rằng mình bị ảo giác. Nữ ma đầu và Khanh Vũ, nhìn thế nào cũng là người của hai thế giới, sao có khả năng quen biết nhau, giao tình còn không tệ?
Nhưng khi Mộ Lai miêu tả, đó là một thiếu nữ trẻ tuổi cực kỳ quyến rũ, trông rất yêu nghiệt khi nữ giả nam trang, trong nháy mắt Mộ Trì liền liên tưởng đến người kia - thiếu nữ hắn đã từng động tâm. Hắn còn nhớ rõ bộ dáng xấu hổ ngượng nghịu của mình đêm đó khi phát hiện ra nàng giả nam trang.
Bây giờ lại tới đây, trái tim Mộ Trì vừa phức tạp vừa rối rắm.
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều như vậy, tiếng gió xé lao thẳng tới khiến hắn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng nhanh chóng vọt qua một bên, tốc độ kim châm quá nhanh, một cây kim châm trong đó vẫn lướt sát gương mặt hắn, một giọt máu chảy xuống.
"Sao lại là ngươi?" Nhìn thấy người tới, Khanh Bắc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt. Người này chẳng phải là nam nhân lúc trước tới Du Nhiên Cư, bày tỏ tình yêu nam nữ với Khanh Vũ hay sao? Dường như hắn còn là Lục hoàng tử tiền nhiệm bị phế??
Muộn thế này hắn đến Du Nhiên Cư làm gì? Còn lén lút như thế!
Khanh Vũ cũng trố mắt trong chốc lát, dường như không ngờ rằng người tới không phải là thích khách, mà là Mộ Trì từng có chút dây dưa với nàng. Nàng lập tức có phản ứng lại, "Ngươi không sao chứ?!"
Trên kim châm của nàng có độc, chỉ mong hắn không bị trúng chiêu.
Mộ Trì lắc đầu, "Chỉ bị trầy da, không sao."
Khanh Vũ ném cho hắn một cái bình sứ nhỏ, "Đề phòng vạn nhất, vẫn nên ăn giải dược đi. Mặc dù miệng vết thương rất nhỏ, uy lực độc của ta không nhỏ."
"Đa tạ." Mộ Trì cắn nút bình ra, đổ dược ra nuốt xuống, cảm giác khó chịu đang dâng lên lúc này mới dần biến mất.
Khanh Vũ rất có hứng thú nhướng đôi mắt phượng, đánh giá thiếu niên có chút chật vật, "Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, đánh nhau với người khác sao?"
Hắn cười khổ một tiếng, "Không phải ta đánh nhau, mà là bị đánh."
"Có chuyện như vậy sao?." Khanh Vũ khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nói, "Vậy ngươi nửa đêm đến thăm Du Nhiên Cư của ta, chính là vì chạy nạn?"
Nàng còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, gia hỏa này đang bị người đuổi giết, thân thể trúng độc không chống chọi được nên rơi xuống dược điền của nàng.
"Không phải, Khanh Vũ, ta muốn nhờ ngươi đi cứu người giúp. Lúc này không còn kịp nữa rồi, trên đường đi ta sẽ nói rõ với ngươi được không?" Sắc mặt Mộ Trì có chút nôn nóng nói.
Mặc dù biệt viện ở ngoài kinh thành cách Vĩnh An Vương phủ không xa, nhưng hắn đã mất một khoảng thời gian không ngắn để tới đây, thậm chí hắn đã dùng khinh công nên mới rút ngắn được một chút thời gian.
"Cứu người?" Khanh Vũ sửng sốt một chút, "Bây giờ?"
"Đúng vậy, bây giờ. Thời gian không đợi người, lãng phí thêm một chút thời gian, bọn họ sẽ nguy hiểm nhiều hơn một chút."
Thiếu niên ngày thường luôn buông thả bản thân, giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc, "Đối phương trúng thiên thủ ám xà, đứng hàng thứ hai trong xà cổ. Thân thể đã bị ăn mòn, đầu óc không còn tỉnh táo, vẫn đang đại khai sát giới. Tỷ tỷ của ta nói xà cổ này chỉ có ngươi mới có thể phá giải. Ta thật sự rất vất vả mới được bọn họ yểm hộ thoát ra. Nếu ngươi không đi cứu bọn họ, muộn thêm chút nữa sẽ mất mấy mạng người!"
Mạng sống bị đe doạ, Khanh Vũ thu lại tươi cười, "Ngươi chờ ta một chút."
Nhìn nàng đang mân mê một đống chai lọ, Khanh Bắc mím môi, nhẹ giọng hỏi, "Có cần đệ giúp gì hay không?"
"Không cần, Tiểu Bắc hãy chờ ở vương phủ đi. Nếu như sự tình có biến, ta không muốn đệ bị thương." Khanh Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói, sau đó nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
"Tỷ phải cẩn thận." Thấy vậy, Khanh Bắc không tiếp tục nài nỉ, chỉ dặn dò một câu.
"Đừng lo lắng, ta sẽ không sao." Khanh Vũ tươi cười trấn an, sau đó cùng với Mộ Trì đi ra ngoài từ cửa sau thiên viện.
Giờ phút này, trong một biệt viện bên ngoài kinh thành, khắp nơi là một mớ hỗn độn.
Bởi vì thiên thủ ám xà phát ra bóng rắn có tính ăn mòn rất mạnh, vì thế mọi người hoàn toàn ở vào hoàn cảnh bị động, vẫn luôn né tránh, hơn nữa đó lại là thân thể huynh đệ bọn họ, khi chưa xác nhận được hắn không còn thuốc nào cứu được nữa, bọn họ không thể thương tổn hắn.
"Lão đại ngươi hãy tĩnh lại đi, đừng bị quái vật này khống chế!"
Thiếu niên tuấn tú lắc mình một cái, bị bóng rắn tiến sát tới quần áo, ngay lập tức miếng vải được dùng vật liệu may mặc tốt nhất cũng bị ăn mòn một chút, thiếu chút nữa đã tổn thương tới da thịt bên trong.
Hắn bất giác toát ra một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi thật sự giống như thoáng gặp qua Tử Thần, mạo hiểm tránh được một kiếp.
Nhìn nam nhân khả ố, trên mặt không còn chút nhân tính, hốc mắt thiếu niên đỏ bừng. Nam nhân ngày xưa cùng kề vai chiến đấu, luôn cường đại như vậy, không ngờ một ngày kia lại rơi xuống kết cục như vậy. Vì sao lại tàn nhẫn với hắn ta như thế!
"A Trạm, chẳng lẽ ngươi thật sự khuất phục hay sao?! Chẳng phải ngươi đã nói một ngày nào đó sẽ khiến cho Tiêu Dao Cốc đứng đầu trong ba đại tông môn hay sao? Chẳng phải ngươi đã nói chỉ cần ngươi còn sống, Ám Sát Điện sẽ vĩnh viễn tồn tại hay sao? Ngươi từ bỏ rồi sao?!"
Nam nhân với thân hình cao lớn, khuôn mặt thô cứng đánh một quyền về phía đầu rắn khổng lồ, cú nổ mạnh khiến đầu rắn nhất thời đột ngột không kịp đề phòng, đầu váng mắt hoa hoảng hốt một trận.
Cùng lúc đó, cơ thể nam nhân với con ngươi đỏ ngầu cũng chấn động, khôi phục sự minh mẫn trong chốc lát.
Hắn nhìn một đám huynh đệ chật vật khó khăn, toàn bộ đều bị thương không nhẹ, thần sắc có chút thống khổ, và lúc này đầu rắn lại bắt đầu điên cuồng tranh đoạt quyền khống chế thân thể với hắn. Trên thân thể nam nhân có muôn vàn đầu rắn rất nhỏ không ngừng giãy giụa vặn vẹo, giống như bởi vì giữa hai ý thức đang xảy ra giao chiến bạo loạn, lần lượt đều muốn bứt phá.
"A —— a a a —— giết ta —— giết ta a ——"
Thân thể cao lớn mảnh khảnh của nam nhân đột nhiên quỳ xuống, hai tay ôm đầu gào thét, bên trong con ngươi chảy ra nước mắt máu, vô cùng thấm người, "Giết ta...... Giết ta!"
"A Trạm ——"
"Khặc khặc khặc, ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi ta, khối thân thể tốt nhất này, cuối cùng sẽ thuộc về ta!" Đầu rắn cuồng vọng cười một trận quái dị, kiêu ngạo nói.
Bàn tay nắm roi của Mộ Lai siết chặt, ánh mắt tối sầm lại. Muộn rồi, hiện tại cho dù Mộ Trì tìm được người, chỉ sợ nam nhân này cũng không sống được.
Nhìn bộ dáng nam nhân đau đớn muốn chết, lần đầu tiên trong lòng Mộ Lai hiện lên một loại cảm giác bất lực. Nàng là luyện dược sư, nhưng hiện tại nàng không có cách nào cứu được người đang chịu thống khổ chết đi sống lại này.
Sau một tiếng rống giận thống khổ, nam nhân vẫn đang bị đầu rắn khống chế, lúc này giơ cao thanh kiếm trong tay, đâm mạnh về phía trái tim của mình. Một màn này khiến mọi người đều ngây người sợ hãi.
"A Trạm, dừng tay!"
"Nhân loại đáng chết, ngươi dám chết!"
Giữa những âm thanh phẫn nộ của đầu rắn và mọi người trong Ám Sát Điện, vài tiếng "leng keng" gần như không thể nghe thấy vang lên. Thanh kiếm trong tay nam nhân đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, sau đó chính là một tiếng gầm gừ rất lớn của đầu rắn. Những đầu rắn nhỏ khác cũng phát ra âm thanh thống khổ "tê tê".
Biệt viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.
Mọi người xoay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu trắng không dính bụi trần, giống như đang dẫm lên ánh trăng sáng bạc đầy đất đi đến. Khuôn mặt nàng trắng nõn tinh xảo quyến rũ, đầy mê hoặc ở dưới ánh trăng, bên môi treo một nụ cười nhạt, thanh thản giống như đang tản bộ trong đình viện nhà mình.
Và khi thiếu nữ tới gần, đầu rắn khổng lồ đột nhiên hoảng sợ kêu lên thảm thiết, những đầu rắn rất nhỏ không ngờ cũng bắt đầu biến mất từng đám một, với một tốc độ nhanh kinh người.
Thiếu nữ nhướng mày, "Hả? Chạy đi đâu?"
~~~Hết chương 87~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...