Khanh Vũ Phúc Hắc

"Lão đại! Ngươi đừng tiếp tục tự ngược đãi mình như thế! Mau dừng tay đi ——"

Một thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn nôn nóng hét lên, hắn đi qua đi lại xung quanh, nhưng không dám tiến lên, mấy người bên cạnh cũng bất lực đứng ở nơi đó, thần sắc vô cùng rối rắm.

Điều khiến cho người ta nhìn thấy đều ghê người chính là, hình ảnh một người cao lớn đứng bên cửa sổ. Từ ánh đèn chiếu xuống, phản chiếu ở trên cửa sổ là mấy vạn đầu rắn màu đen đang điên cuồng di động, gần như chiếm hơn nửa cơ thể của hắn, hơn nữa vẫn đang sinh sôi với tốc độ khủng bố, thỉnh thoảng còn nghe thấy một tiếng vang nhỏ "Phụt", một đầu rắn dữ tợn chui ra từ chỗ nào đó trên cơ thể hắn, xuyên qua da thịt.

Đó không còn được gọi là một người, mà là một con quái vật bị vô số đầu rắn chiếm cứ thân thể.

Trong tay người nọ đang nắm một thanh trường kiếm sắc bén, thần sắc có chút điên khùng, dường như không ngừng vung kiếm chặt đứt những đầu rắn đó, giống như làm vậy có thể khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Nhưng mỗi khi chặt đứt chúng, những cái đầu rắn đó rơi xuống mặt đất liền biến thành một bãi máu, sau đó chúng lại hồi sinh bằng tốc độ càng thêm điên cuồng.

Những cái đầu rắn đó không những không bị tổn thương bởi hành động của hắn, ngược lại càng khiến hắn thêm suy yếu. Đơn giản vì những cái đầu rắn đó đều sinh ra từ máu thịt của hắn, vì thế những gì hắn đang làm chỉ đơn giản là đang tự hại mình, khiến bản thân có được một lát an ủi.

"Lão đại, ngươi đừng tiếp tục tự tổn thương mình như vậy, Phong Kỳ đã đi tìm Mộ tiểu thư của gia tộc luyện dược tới đây chữa bệnh cho ngươi, ngươi sẽ sớm bình phục." Thiếu niên tuấn tú nhăn mặt nói nhỏ.

Một nam tử cường tráng dáng vẻ thô cứng khác, cũng trầm giọng mở miệng nói, "A Trạm, ngươi là tâm phúc của Ám Sát Điện, cho dù vì Ám Sát Điện ngươi cũng nên tỉnh lại. Ngươi là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể để xà độc mê loạn thần trí!"

Nam tử bị đầu rắn bao trùm hơn một nửa cơ thể, cả người đều là máu, hai mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt trắng bệch là áp lực vô cùng thống khổ, bởi vì dày vò khó nhịn nên cắn môi chảy máu. Hơn nữa đầu rắn điên cuồng vặn vẹo, nếu như người có lá gan hơi nhỏ một chút nhìn thấy, có thể sẽ chết vì sợ hãi.

"Xà độc...... đây không phải xà độc......" Nam tử nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một từ trong miệng, âm thanh khàn khàn dường như có chút tuyệt vọng, phát ra tiếng cười âm trầm, "Không ai có thể cứu ta, không người nào......"


Hắn giống như đã biết điều gì đó, cả người đều tràn ngập hơi thở tĩnh mịch, không có một chút khát vọng sống sót. Vô số lần hắn muốn kết thúc tính mạng của mình, nhưng những huynh đệ vào sinh ra tử của hắn chưa từng từ bỏ hắn, tìm mọi cách để cứu hắn.

Lúc này đã tới nửa đêm, đúng là lúc mọi người đang say sưa ngủ, nhưng một chỗ biệt viện bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng. Nếu không phải Phong Kỳ đã giải thích qua, quái bệnh này chỉ phát tác vào buổi tối, Mộ Lai sẽ không hy sinh giấc ngủ của mình tới đây.

Vừa mới bước vào đã nghe thấy một tiếng gào rống thống khổ kia, Phong Kỳ lập tức lao mình về phía bên ngoài căn phòng phát ra âm thanh đó, "A Trạm, Mộ tiểu thư đã tới......"

"Phong Kỳ, mau tránh ra ——"

Gần như cùng lúc cánh cửa được mở ra, một bóng đen tràn ngập hơi thở âm trầm tà ác lao thẳng tới. Phong Kỳ trừng lớn hai mắt, cơ thể còn chưa kịp có phản ứng, bên hông đột nhiên bị siết chặt, một cái roi mềm cuốn lấy thân thể hắn, đưa hắn ra xa.
  
Sau đó bóng đen kia rơi xuống một bãi cỏ phía trước, dưới ánh trăng chiếu rọi, chỉ thấy đám cỏ vốn dĩ tràn đầy sức sống gần như trong nháy mắt biến thành tro đen, đều bị ăn mòn.

Phong Kỳ bất giác rùng mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, "Đa tạ Mộ tiểu thư ra tay cứu giúp."

Vừa rồi nếu không phải Mộ Lai kịp thời dùng roi cuốn lấy hắn đưa qua một bên, giờ phút này chỉ sợ hắn đã bị ăn mòn, chỉ còn lại có một đống xương trắng.

"Không sao." Mộ Lai nheo đôi mắt hẹp dài, nếu như vừa rồi nàng không nhìn lầm, nó rất giống một loại dã thú nào đó.

Khoảnh khắc nó rơi xuống đất, nháy mắt biến thành một vũng máu, sau đó ăn mòn một tảng cỏ rất lớn. Khi gió thổi qua mặt cỏ đã bị ăn mòn, một mùi vị cổ quái lan tỏa vào trong không khí. Nàng biến đổi sắc mặt, lạnh giọng quát, "Nhanh che miệng mũi lại, ngừng thở!"


Mộ Trì và Phong Kỳ bên cạnh nghe vậy, lập tức làm theo. Mộ Lai lấy hai viên đan dược đưa cho bọn họ nói, "Ăn đi, đây là giải độc đan."

Nàng là luyện dược sư, từ nhỏ luôn giao tiếp với dược vật, vì vậy khứu giác cực kỳ nhanh nhạy. Loại độc ăn mòn thân thể qua khứu giác không làm gì được nàng, nhưng người khác thì khác, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể khiến bọn họ mất mạng.

Đây rốt cuộc là loại độc gì mà lợi hại như thế?

Ánh mắt Mộ Lai lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng vừa bị mở ra, có thể nhìn thấy mấy thân thể nam nhân có dáng người cao ráo đang cứng đờ đứng ở nơi đó.

Dưới ánh nến lờ mờ, hình ảnh một bóng người đáng sợ được chiếu lên cửa sổ bằng giấy bạc. Trông giống như một nam tử có dáng người cao lớn, nhưng lại cao lớn một cách bất thường. Ngay trên đỉnh đầu là một cái đầu rắn khổng lồ to dày, đang giương cái mồm to như bồn máu, thè lưỡi rắn rất dài ra ngoài, đôi mắt to như chuông đồng loé lên ánh sáng màu đỏ tà ác.

"Đó là...... cái gì?" Mộ Trì trừng lớn mắt, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn hình bóng to lớn phản chiếu trên cửa sổ.

Phong Kỳ cũng sững sờ đứng ở nơi đó, khinh sợ bởi cảnh này.

Đầu rắn thô dày rít gào một tiếng, lực lượng cuồng bạo đánh bay toàn bộ người trong phòng ra ngoài.

Mấy người kia đều là một phần trong mười đại sát thủ tu vi thần bí cao thâm, giờ phút này lại giống như con kiến không hề có sức phản kháng, ngã mạnh ở trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi.

Người bên trong đã bị ma hóa, lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí.


"Phong Kỳ...... mang theo bọn họ đi thôi!" Một người trong đó khó khăn đứng dậy, giọng yếu ớt mở miệng nói, "A Trạm bị mất lý trí, thân thể rõ ràng đã bị khống chế. Chuyện của Ám Sát Điện chúng ta, không cần liên lụy tới người vô tội."

Bên trong căn phòng là một loạt tiếng rống nghiêng trời lệch đất, bóng dáng cao lớn kia cuối cùng lộ ra gương mặt thật.

Khuôn mặt hắn phủ kín hoa văn hình rắn dày đặc, một đôi mắt đỏ như máu tràn ngập hơi thở thô bạo giết chóc, một nửa người là thân thể người, một nửa người khác mọc đầy đầu rắn màu đen khiến người buồn nôn.

Ngay trên đỉnh đầu của hắn, treo một cái đầu rắn rất lớn, lúc này cặp mắt đỏ ngầu to như chuông đồng đang hưng phấn nhìn mọi người trước mắt, thè lưỡi rắn ra ngoài, sau đó phát ra một âm thanh nghẹn ngào khó nghe, "Thật là nhiều đồ ăn đại bổ......"

Sắc mặt mọi người biến đổi, không ngờ thứ này có thể miệng phun ra ngôn ngữ của con người? Phải là linh thú cấp 8 mới có thể có được năng lực đó. Chẳng lẽ......

Ngay khi bọn họ đang âm thầm suy đoán, bỗng nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, sau đó là tiếng một nữ tử thờ ơ nói, "Ngươi là thứ gì? Ta đã thấy nhiều linh thú hóa hình, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy quái vật như ngươi, dám to gan lớn mật đoạt xá thân thể nhân loại như thế."

Đầu rắn ngẩn ra, sau đó xoay đầu và cúi xuống nhìn nàng, âm thanh nghẹn ngào lộ ra một chút hứng thú, "Đúng là một nữ hài tử thú vị, không sợ hãi chút nào. Lần đầu tiên ta gặp được một linh hồn thú vị như thế, nếu cắn nuốt ngươi thì ta có thể bổ sung rất nhiều linh lực."

"Đáng tiếc, ý tưởng này của ngươi chỉ sợ không thể thực hiện được." Mộ Lai hơi nheo mắt, "Theo sách cổ thuật, thân hình càng lớn càng yếu. Ta thấy hình ảnh này của ngươi mờ nhạt như thế, chỉ sợ không phải là linh thú gì đó, mà là truyền thừa một phần hình thái của linh thú nào đó, hơn nữa có người phía sau thao tác, vì vậy mới có năng lực cường đại, có thể miệng phun ngôn ngữ của người."

"Vạn đầu xà hấp thu máu của con người để sống, ban đêm sinh sản với tốc độ cực nhanh. Hơn nữa, trong máu có giấu kịch độc, có thể ăn mòn tất cả sinh linh. Ngươi là vua trong muôn vàn loài rắn, điều khiển bọn chúng điên cuồng ăn mòn khối thân thể này, đợi sau khi hắn hoàn toàn thần phục, ngươi có thể có được hình thể nhân loại."

Những lời này của Mộ Lai khiến cho mấy người Ám Sát Điện vô cùng khiếp sợ, cũng khiến đầu rắn khổng lồ kia trừng lớn mắt một chút, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Đáng tiếc ý thức thân thể nhân loại này quá cường đại, đoán chừng ngươi đã chiếm cứ hắn mấy tháng đều không thành công." Mộ Lai lạnh lùng nhếch môi, "Xếp hạng thứ hai trong xà cổ là thiên thủ ám xà, không biết ta nói đúng hay không?"


Đầu rắn hơi nheo mắt lại, kêu tê tê rít lên mấy chữ, "Tiểu nữ oa quả nhiên không bình thường, có thể biết được lai lịch của ta. Khặc khặc khặc, nhưng các ngươi hôm nay chú định đều phải chết ở đây."

Nói xong, nháy mắt nó bắt đầu chỉ huy phát động công kích chiếm cứ thân thể, vươn tay lập tức có mấy chục bóng rắn bay ra, mọi người lập tức lắc mình né tránh. Những bóng rắn đó rơi vào trong ao, nháy mắt toàn bộ nước trong ao đều biến thành màu đen nhánh như mực.

"Tỷ, làm sao bây giờ, hôm nay chúng ta thật sự sẽ bỏ mạng ở đây hay sao?" Mộ Trì có chút ảo não nói, "Đều do ta không tốt, nếu như ta không đi tìm tỷ giúp đỡ cứu người, tỷ sẽ không bị liên lụy vào đó. Hiện giờ đến mức này rồi, đừng nói tới cứu người, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện có người tới cứu chúng ta!"

Mộ Lai múa roi mềm cực kỳ nhanh, vừa đánh tan những bóng rắn đó, vừa nói, "Loại rắn cổ này ta chỉ mới đọc qua trong y điển ở Tàng Thư Các của Mộ gia, trong đó không nói rõ phương pháp phá giải, vì thế ta chỉ có thể áp chế, không thể hoàn toàn trị tận gốc."

"Vậy hôm nay chúng ta xong đời rồi sao?" Mộ Trì gần như sắp khóc, quả thực sống không còn gì luyến tiếc, không cẩn thận một chút suýt nữa đã bị một bóng rắn đánh trúng, hắn sợ tới mức vội vàng lấy lại tinh thần, không dám phân tâm nữa.

Đám người Ám Sát Điện cũng rất áy náy vì liên luỵ tới bọn họ, vì vậy cố gắng hết sức yểm hộ bọn họ, muốn bọn họ rút lui. Rốt cuộc, sự tình xảy ra trước mắt nằm ngoài dự tính của bọn họ, bọn họ không muốn đắc tội với gia tộc luyện dược.

"Mộ tiểu thư, lần này là chúng ta đã suy xét không chu đáo, liên luỵ tới các ngươi. Thực sự rất cảm tạ ngươi đã tới tương trợ. Các ngươi hãy rời khỏi đây trước đi!" Phong Kỳ tới gần nói.

Mộ Lai lắc đầu, hơi cau mày, "Thiên thủ ám xà trước mắt đã động sát tâm, sẽ không dễ dàng buông tha ta. Nếu như ta rời đi, chẳng những tất cả các ngươi đều sẽ chết oan chết uổng, hơn nữa nó giết đỏ cả mắt rồi sẽ chạy ra ngoài để đại khai sát giới. Kinh đô cách nơi này không xa, đến lúc đó sẽ khiến nhân tâm hoảng sợ."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ Ám Sát Điện từ đây sẽ biến mất ở trên đại lục?!" Phong Kỳ nói với giọng bi thương, thở dài.

Ánh mắt Mộ Lai tối sầm lại, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Nếu như có thể tìm được bằng hữu kia của ta, có lẽ...... chúng ta vẫn còn hy vọng. Nàng ấy từng nghiên cứu về cổ thuật, hơn nữa y thuật còn cao hơn ta."

Phong Kỳ né tránh công kích của bóng rắn, cố gắng trả lời, "Lời này là sự thật? Vị bằng hữu này của cô nương hiện giờ đang ở đâu?"

~~~Hết chương 86~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui