Khanh Vũ buồn cười nhìn hai người kia kẻ xướng người hoạ, nàng thật sự không bất ngờ trước thái độ này của Yến Túc. Đôi mắt hồ ly quyến rũ nheo lại, nhìn về phía nha hoàn bị Yến Hi Thành bắt lấy, "Trong phủ có lẽ có ma ma nghiệm thân, cầu xin phụ thân đưa ma ma đó lại đây, nghiệm thân cho nha hoàn này một chút, xem nàng ta có còn là xử nữ hay không."
Yến Túc nhíu mày, "Ý của ngươi, là nàng vẫn mang tấm thân xử nữ?"
"Ha ha, điều ta nói xem như không tính. Nếu không, đợi lát nữa Vương phi lại nói ta nói xằng bậy." Khanh Vũ nhún vai, cười đầy ẩn ý.
Nha hoàn kia bị đưa đi, ma ma nghiệm thân năm đó là bà vú vẫn luôn chăm sóc Yến Túc, là người một nhà có thể tin tưởng.
Rất nhanh, ma ma đi tới. Bà ta khoảng 50 tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, tướng mạo hiền lành, thoạt nhìn vô cùng hiền từ, "Gặp qua Vương gia, Vương phi."
"Ma ma miễn lễ, kết quả như thế nào?" Yến Túc hỏi.
"Dấu vết trên người nha đầu kia, đúng thật là bị ngược đãi nghiêm trọng, thậm chí còn có vết roi và dấu cắn, nhìn thấy ghê người." Ma ma nhớ lại lúc vừa mới nhìn thấy, trong lòng đã thổn thức một trận, đúng là một hài tử đáng thương.
Ánh mắt Yến Túc trở nên âm trầm, đang định mở miệng, ma ma đã tiếp tục nói, "Tuy nhiên, mặc dù thương thế của nàng nhìn rất nghiêm trọng...... Nhưng nàng vẫn là một thân trong trắng."
"Bà nói cái gì?" Mạc Hàn Yên trừng lớn mắt, "Có phải bà đã kiểm tra sai rồi hay không?"
"Vương phi, khi lão thân còn trẻ cũng là người chuyên phụ trách nghiệm thân trong cung, chưa bao giờ sai lầm." Mặc dù ma ma có chút không vui, nhưng vẫn cung kính trả lời.
Mạc Hàn Yên lắc đầu không tin, "Sao có khả năng đó, sao nàng có khả năng vẫn còn trong trắng......"
"Sao lại không có khả năng? Tiểu Bắc vốn dĩ chưa từng làm gì nàng ta!" Khanh Vũ cong môi, "Đừng nói thân thể hắn vốn vừa mới khôi phục, hắn căn bản không có tinh lực làm loại chuyện thế này. Hơn nữa, hắn đã từng được sư phụ của ta chỉ điểm, hiện tại đã có thể tu luyện. Thiên phú tốt như thế, sao có thể làm ra loại chuyện gây tổn hại thân thể với nha hoàn kia."
Nàng đổi giọng, chĩa thẳng mũi nhọn về phía Mạc Hàn Yên, "Nhưng thật ra Vương phi...... sao lại kích động như thế? Ngươi nói chuyện này không liên quan chút nào tới ngươi, ngươi hỏi các trắc phi một chút, các nàng tin tưởng ngươi sao?"
Mạc Hàn Yên đột nhiên nhìn về phía những nữ nhân đang xem náo nhiệt ở trong đại sảnh, ánh mắt một đám đều tràn ngập nghi ngờ, còn có khinh thường.
Ánh mắt bà ta chậm rãi chuyển qua người Yến Túc, phát hiện nam nhân sủng ái mình hơn hai mươi năm, không ngờ cũng dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình, khiến trái tim bà ta phát lạnh.
Nhưng bất luận như thế nào, bà ta cũng cần phải giữ được sự trấn tĩnh và tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Mạc Hàn Yên kiềm chế cảm xúc, giống như không cảm nhận được những ánh mắt khác thường xung quanh, lãnh đạm nói, "Mặc dù nha đầu này nói dối, nhưng dấu vết trên người không giả. Nhất định là Yến Khanh Bắc sử dụng bạo lực nhưng không thành công, vô ý để nàng trốn thoát. Thân là công tử Vĩnh An Vương phủ, gây ra chuyện gièm pha với nô tỳ trong phủ, cũng nên bị trừng phạt."
Ngay cả khi chân tướng đã bị bại lộ, nữ nhân Mạc Hàn Yên này vẫn không chịu buông tha Khanh Bắc, cắn chặt dấu vết trên người nha hoàn để gây sự.
Khanh Vũ không nói gì, khóe môi nhếch lên một cách trào phúng.
Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ, nghẹn họng nhìn trân trối của tất cả mọi người, thiếu niên sắc mặt tái nhợt vốn không có lực, ở trước mắt bao người, đứng lên từ trên xe lăn. Ngay khoảnh khắc thiếu niên đứng lên, khí thế cũng nháy mắt thay đổi, sự uể oải lúc trước biến mất, ánh mắt trở nên lạnh băng.
"Nếu như ta thật sự ra tay với một nha hoàn tay trói gà không chặt, ta sẽ không ngu xuẩn lưu lại người sống, khiến mình mang theo nhược điểm này."
Giọng nói lạnh lùng rắt réo của thiếu niên, chậm rãi đánh thức mọi người còn đang kinh ngạc khi nhìn thấy hắn có thể đứng lên.
Thiếu niên vẫn luôn thoạt nhìn yếu ớt gầy gò, có lẽ vì quanh năm chưa từng đứng lên, bởi vậy lần đầu tiên mọi người mới phát ra rằng, thiếu niên này cũng rất cao lớn, chiều cao gần bằng Yến Hi Thành. Khoảnh khắc hắn đứng lên đó, giống như trong nháy mắt trở nên cao lớn hơn.
"Thử hỏi, nếu như ta có thể hành động với chân tay bình thường, nàng ta có cơ hội tẩu thoát hay sao?" Khanh Bắc cười lạnh một tiếng, đôi mắt dài hẹp sắc bén nhìn lướt qua nha hoàn với khuôn mặt tái nhợt đang quỳ rạp trên mặt đất.
Yến Túc khiếp sợ đứng lên từ trên ghế, không thể tin nói, "Khanh Bắc, ngươi...... ngươi có thể đứng lên?"
"Ta đã có thể đứng lên lâu rồi." Ánh mắt Khanh Bắc nhìn về phía Mạc Hàn Yên mặt mày tái mét, "Nếu không phải lúc này ngươi xuống tay với ta, ta không nghĩ sẽ đứng lên sớm như thế."
Tất cả sự kìm nén của thiếu niên dường như bùng nổ ngay lúc này, một luồng uy áp tràn ngập phẫn nộ cuồng bạo, khiến cho Yến Túc cũng cảm thấy nặng nề một lúc.
"Mười năm! Mạc Hàn Yên, ta đã ngồi xe lăn mười năm. Mười năm trở thành phế nhân! Ngươi chặt đứt hai chân ta còn chưa đủ, cho nên lúc này muốn hoàn toàn huỷ hoại ta, khiến đời này của ta chỉ có thể làm một phế vật không có tiếng tăm, chẳng làm nên trò trống gì phải không?!"
Bóng dáng cao lớn của thiếu niên bước từng bước một tới gần, những lời nói lạnh lùng không cảm xúc được thốt ra từ trong miệng.
Mạc Hàn Yên và Yến Túc đều đồng thời thay đổi sắc mặt, chuyện này vẫn luôn là một bí mật của Vĩnh An Vương phủ.
Năm đó mặc dù sau khi Yến Túc biết chuyện này cũng rất tức giận, nhưng ông ta bởi vì thanh danh, không muốn bị truyền ra bên ngoài, nữ chủ nhân Vĩnh An Vương phủ lại tàn nhẫn xuống tay hạ độc nhi tử như thế. Vì vậy, đối với bên ngoài, ông ta chỉ nói Khanh Bắc ham chơi, leo lên cây không cẩn thận rơi xuống nên ngã gãy chân.
Nhưng trong đại sảnh lúc này, ngoại trừ các trắc phu nhân trong viện ra, còn có mấy chục hạ nhân, khi vừa nghe được tin tức chấn động này, tất cả đều nổ tung.
"Cái gì? Thì ra chân của nhị công tử không phải bị ngã cây mà gãy?!"
"Không ngờ Vương phi lòng dạ hẹp hòi như thế, xuống tay với hài tử nhỏ như vậy! Nhị công tử nói hắn ngồi xe lăn mười năm, vậy chẳng phải lúc bốn năm tuổi đã......"
"Chẳng trách nhiều năm như thế, phu nhân trong phủ không người nào có thể sinh được nam đinh, ngoại trừ thế tử do Vương phi sinh ra, còn lại đều sinh ra cô nương. Nhị công tử là nam đinh duy nhất, không hiểu sao lại biến thành tàn phế, hiện giờ còn muốn chặt đứt tiền đồ của hắn."
"Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, Vương phi thoạt nhìn là một người hiền lành đức độ như vậy......"
"Đáng sợ nhất chính là những người ngày thường luôn treo nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng luôn nghĩ cách làm thế nào để độc hại ngươi."
......
Khoé môi Khanh Vũ nhếch lên thành một độ cong, cười như không cười.
Phải biết rằng điều khủng khiếp nhất chính là những tin đồn vớ vẩn, thường xuyên có thể bức một người tới bước đường cùng.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết được bộ mặt thật của Mạc Hàn Yên, bà ta tạo dựng hình tượng hiền lành đức hạnh nhiều năm như thế, nháy mắt sụp đổ, căn bản không cần nàng ra tay nữa. Hôm nay ở đây có nhiều tai mắt mồn miệng như thế, trừ phi diệt khẩu toàn bộ bọn họ. Nếu không, chắc chắn sẽ có người không cẩn thận lỡ miệng nói ra ngoài.
Những người đó ngoài mặt lén lút thấp giọng nghị luận, nhưng ở đây có người nào không từng là võ giả tu luyện, tất nhiên nhĩ lực kinh người. Hơn nữa, Mạc Hàn Yên vốn là người có tu vi không thấp.
Bọn hạ nhân đều kinh sợ, nhóm phu nhân thị thiếp né tránh bà ta giống như rắn độc, quanh thân Yến Túc cũng tản ra một luồng không khí âm u phẫn nộ. Tất cả lực lượng nặng nề này đều hướng về phía Mạc Hàn Yên.
Nhưng giờ phút này, bà ta dường như không thèm để ý gì nữa, bật cười thành tiếng, sau đó ngước mắt lên, mọi người đều nhìn thấy được sắc mặt khắc nghiệt khó coi sau khi bà ta hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang của mình.
"Ta hại ngươi thì sao?" Bà ta sâu kín hộc ra một câu như thế, không hề sợ hãi cũng không kiêng nể gì như vậy.
Nữ nhân này...... không ngờ bà ta dám thừa nhận?
Khi mọi người ở đây đang nghi ngờ dụng ý của bà ta, Mạc Hàn Yên đột nhiên ngửa đầu cười như điên, "Một đứa con hoang như ngươi thì có thể diện gì mà sống ở trên đời? Ngươi sớm nên chết đi, các ngươi đều nên chết đi mới đúng!!"
Yến Túc khinh ngạc một chút trước những lời này của bà ta. Ông ta nhận ra được có điều gì đó không thích hợp. Mạc Hàn Yên đã không quan tâm tới những nỗi ấm ức, tức giận luôn che giấu ở trong lòng, phun ra toàn bộ.
"Vì Vương gia mềm lòng mới giữ lại nữ nhân không biết xấu hổ kia, không biết đã tằng tịu với nam nhân nào bên ngoài, sinh ra hai đứa con hoang các ngươi! Nàng gặp báo ứng nên mới chết sớm như vậy......"
Gần như trong nháy mắt Mạc Hàn Yên gào rống thành tiếng, Yến Túc lập tức vươn tay đánh về phía sau cổ bà ta. Thân thể Mạc Hàn Yên lập tức mềm nhũn, ngã xuống trên ghế.
"Thành nhi, mẫu thân con quá kích động nên nói ra những lời vô nghĩa. Con hãy mang nàng về phòng nghỉ ngơi." Yến Túc trầm giọng nói.
Yến Hi Thành còn đang chìm đắm trong chân tướng mà Khanh Bắc vừa nói vẫn chưa thanh tỉnh, nghe thấy Yến Túc nói như vậy, đờ đẫn tiếp nhận Mạc Hàn Yên, đỡ bà ta đi ra ngoài.
Những lời mà Mạc Hàn Yên vừa nói đã khiến cho mọi người không kịp phản ứng, cũng không kịp tiêu hóa.
Trong vương phủ này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật bọn họ không biết?......
Yến Túc đảo qua mọi người phía dưới đang mang theo thần sắc khác thường, trong mắt hiện lên một sự tàn khốc, "Những gì các ngươi nghe được hôm nay, quên hết toàn bộ, một chữ cũng không giữ lại cho ta. Nếu như sau này bổn vương nghe được lời đồn đãi vớ vẩn gì đó ở bên ngoài, nhất định sẽ không nhẹ tha!"
Mọi người tâm thần chấn động, lập tức phụ họa nói, "Vâng, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nô tỳ (thiếp thân) đều không biết."
"Đều lui xuống đi!" Yến Túc mỏi mệt nhắm mắt, vẫy vẫy ống tay áo nói với bọn họ.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh to lớn như vậy chỉ còn lại ba người Yến Túc và Khanh Vũ Khanh Bắc.
Sau một hồi lâu yên tĩnh giống như chết, đột nhiên vang lên tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ, "Phụ thân, chẳng phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay sao? Về những lời Vương phi vừa nói lúc nãy, ta không tin chỉ vì nhất thời kích động nên ăn nói lung tung."
Yến Túc nhíu mày lại, gương mặt tuấn tú không che dấu được sự thăng trầm của thời gian, nhuốm thêm ưu thương. Ông ta chăm chú nhìn thật kỹ trên gương mặt tinh xảo mỹ lệ của thiếu nữ kia, giọng nói trong nháy mắt trở nên khàn khàn, "Con lớn lên rất giống...... mẫu thân."
Khanh Vũ sửng sốt một chút, dường như đây là lần đầu tiên nghe thấy Yến Túc nhắc tới mẫu thân của nàng.
Các nàng lớn lên rất giống nhau sao?
"Mẫu thân các con là một nữ nhân rất dịu dàng, nhưng nội tâm lại vô cùng cứng cỏi, đối xử với mọi người đều rất tốt, nhưng dường như không ai đủ tốt với nàng." Yến Túc cười khổ một tiếng, cảm xúc nặng nề, "Bởi vậy, ta rất hâm mộ nàng. Người có thể chân chính được nàng yêu thích, nên may mắn cỡ nào."
"Nhiều năm trước, khi lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã không thể nào quên được. Đợi đến khi gặp lại nhau lần nữa, nàng đã là thê tử người ta, hơn nữa...... có thai." Yến Túc chậm rãi mở miệng, có vẻ như đang chuẩn bị thú nhận tất cả với bọn họ.
~~~Hết chương 84~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...