Khanh Vũ nheo mắt, cong ngón tay lại, một dòng khí được bắn ra ngoài, đánh trúng cánh tay của nàng kia. Cùng lúc đó, Yến Hi Thành cũng nhanh tay lẹ mắt chế trụ nàng ta.
Khanh Vũ đi đến trước mặt nàng ta, mỉm cười cảm kích đối với Yến Hi Thành, sau đó nhìn nha hoàn đang nhắm chặt đôi mắt, "Như thế nào, không thể tiếp tục giả vờ được nữa, muốn chết để giải thoát xong hết mọi chuyện?"
"Hay là......" Dung nhan quyến rũ áp sát, hơi thở nhẹ nhàng phả lên trên mặt nàng ta, "Có ai đang uy hiếp ngươi làm như vậy?"
Biểu tình của nha hoàn chấn động, lông mi run rẩy, mặt xám như tro tàn.
Đáp án không cần nói cũng biết, nhưng Khanh Vũ không muốn dừng lại như thế. Nếu dừng lại, nó quá dễ dàng cho nữ nhân Mạc Hàn Yên này.
Nàng cười lạnh hai tiếng, ánh mắt khó đoán nhìn về phía Mạc Hàn Yên, khiến trong lòng bà ta bất giác rùng mình một cái, ánh mắt tiểu tiện nhân kia, vì sao lại quỷ dị như thế......
Ánh mắt Yến Túc vẫn luôn theo đuổi toàn bộ quá trình của thiếu nữ kia, thật sự quá giống, ngay cả thần thái nhướng mày đều giống nhau như đúc, nàng cũng rực rỡ loá mắt giống như người kia năm đó, bất cứ lúc nào đều hấp dẫn tầm mắt người khác như vậy.
Đôi mắt của thiếu nữ xinh đẹp kia đột nhiên nhìn qua, Yến Túc ngẩn người, nhưng lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một chút ưu thương của nàng vang lên, "Ta cho rằng, mặc dù phụ thân là Vương gia, nhưng cũng sẽ giống như một phụ thân nhà bình thường, yêu thương hài tử của mình."
"Chẳng lẽ bởi vì không có mẫu thân ở đây hay sao? Hiện giờ đệ đệ đã bị liệt hai chân, không thể đi lại sống một cuộc sống giống như người bình thường. Vì sao lại đối xử với hắn như thế? Chỉ xem hắn giống như một hài tử đáng thương?." Thiếu nữ buông ánh mắt xuống, vuốt ve thiếu niên sắc mặt tái nhợt ở trên xe lăn.
Đôi mắt mất đi vẻ quyến rũ trong nháy mắt khiến trái tim Yến Túc đau nhói, "Khanh Vũ......"
"Phụ vương đã hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc tốt cho chúng ta. Ta nghĩ, cho dù không giống như ca ca tỷ tỷ, sống một cuộc sống xa hoa trong nhung lụa, nhận hết sủng ái, nhưng ít nhất có thể để chúng ta an nhàn sống ở nơi này giống như nhà của mình, không cần mỗi đêm đều phải lo lắng sợ hãi không dám ngủ, không biết lúc nào sẽ bị ám sắt trong lúc ngủ mơ."
Yến Túc khiếp sợ trừng lớn mắt, dường như không biết bọn họ nhiều năm qua, đã sống những năm tháng như vậy ở trong vương phủ.
Hơn nữa...... không ngờ có người ám sát bọn họ?
Thủ vệ trong Vĩnh An Vương phủ đều là người chết hay sao?!
Yến Hi Thành bên cạnh cũng không dám tin, ánh mắt bất giác chuyển qua Mạc Hàn Yên.
Những thích khách đó...... có liên quan tới mẫu thân hay không......
Mạc Hàn Yên tất nhiên nhìn thấy được ánh mắt của hắn. Bộ dáng tức giận của Yến Túc khiến bà ta bất giác cảm thấy ớn lạnh sống lưng, lập tức mở miệng, ngăn cản Khanh Vũ tiếp tục nói tiếp, "A, chuyện xưa của ngươi tạo ra thật đúng là xuất sắc. Nếu như thật sự giống như những gì ngươi nói, có thích khách tới ám sát các ngươi, vậy vì sao các ngươi vẫn có thể sống tới tận hôm nay? Quả thực là những lời nói vô căn cứ!"
"Vương phi có lẽ đã quên, ta từng nói có một vị cao nhân thần bí, thu nhận ta làm đệ tử." Khanh Vũ nhếch môi, hơi mỉm cười nhìn bộ dáng Mạc Hàn Yên bắt đầu hoảng loạn, đang cố gắng che dấu, "Sư phụ thương tiếc ta, vì thế không ngại cực khổ cải tạo một phế tài như ta, trở thành người như ngày hôm nay. Người còn dạy cho ta y thuật, để tránh sau này bị dược vật hãm hại mà không biết."
"Vậy thì sao?!" Mạc Hàn Yên nhíu mày, không biết lời nói này của bà ta có ý tứ gì.
"Vì vậy, Vương phi ngài cảm thấy, nếu đúng như những gì nha hoàn này nói, Tiểu Bắc có ham mê biến thái kia, lúc ấy giống như người mất trí, với thân thể nhỏ bé nhu nhược của nàng ta, sau khi chịu đựng một đêm tra tấn còn có thể nhanh nhẹn chạy tới đây như vậy, ta thực sự nghi ngờ ý định thực sự của nàng ta."
Khanh Vũ cười tủm tỉm sau khi nói ra lời này, nhìn nha hoàn mặt xám như tro tàn, "Có thể ngươi không tập võ, vì thế không có nhiều hiểu biết đối với võ giả Lôi hệ. Nếu như võ giả Lôi hệ mất đi lý trí, thậm chí phát cuồng, tất cả vật sống xung quanh đều sẽ bị điện giật mà chết. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nếu như ngươi mạnh hơn so với hắn, có thể ngươi sẽ bình yên vô sự."
Mấy ngày nay, chuyện Yến Túc mời trưởng lão tiền nhiệm Phiêu Miểu Tông là Tần Phương, dạy dỗ mấy đứa con đang ở độ tuổi thích hợp, mọi người đều nghe thấy. Trong số mấy người, Khanh Bắc có thiên phú tốt nhất, có được Lôi hệ với lực công kích vô cùng cường hãn. Tần Phương cũng nói hắn là nhân tài có tiềm năng, học bất cứ cái gì cũng đặc biệt nhanh, cực kỳ thông tuệ.
Nếu thật sự đúng như vậy, tiểu nha hoàn kia chẳng những không chết mà còn sống sót rất tốt, chẳng lẽ nàng ta là cao thủ thâm tàng bất lộ, trà trộn vào đây làm gian tế?
Tiểu nha hoàn rõ ràng không ngờ lại có chuyện này, sắc mặt lập tức càng thêm u ám. Ngay cả Mạc Hàn Yên cũng không nghĩ tới, sẽ phát sinh biến cố như vậy, móng tay khảm thật sâu vào trong da thịt, cặp mắt quyến rũ phong tình âm thầm tối sầm lại.
Yến Hi Thành không bỏ lỡ biểu tình của tiểu nha hoàn và Mạc Hàn Yên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một sự thất vọng.
Vì sao mẫu thân vẫn không thể buông tha? Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt hai người bọn họ mới cam tâm hay sao!
Thần sắc của mỗi người đều khác nhau, nhưng vẫn chưa xong. Lúc này nha hoàn kia bởi vì chột dạ, sau khi quỳ một thời gian dài, bất lực tê liệt ngã xuống, trên thái dương thấm ra mồ hôi mỏng.
Khanh Vũ nhướng mày đẹp lên, nhẹ nhàng nói thêm một câu, "Hơn nữa, có phải các ngươi đều đã quên một chuyện hay không?"
"Phiêu Miểu Tông từ trước đến nay đều được xưng là nơi thần tiên ở, cao quý thánh khiết, hơn nữa bí pháp tu luyện võ kỹ đều yêu cầu cấm rượu cấm dục, sẽ không thu nhận những người trọng dục trầm mê tửu sắc. Vì thế, trừ khi đã thành hôn có gia thất sinh con, những thiếu nam thiếu nữ chưa lập gia đình, đều là thân đồng tử trong sạch. Vương phi có thể giải thích điều này cho ta hay không, nha hoàn này có mị lực lớn bao nhiêu, có thể khiến cho Khanh Bắc từ bỏ cơ hội tiến vào Phiêu Miểu Tông, cẩu thả làm ra loại chuyện thế này với nàng ta?"
Lời này vừa mới nói ra, mọi người giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, dường như từ đầu đến cuối, bọn họ đều quên mất chuyện quan trọng này.
Một trong những thí nghiệm nhập môn của Phiêu Miểu Tông, chính là kiểm tra thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi chưa lập gia đình, có còn là thân đồng tử hay không, những con cháu cả ngày ăn chơi đàn điếm đó, cho dù nằm mơ cũng đừng nghĩ bước chân vào.
Vì thế người bên ngoài mới đồn đại rằng, bên trong Phiêu Miểu Tông là một đám thần tiên không dính khói lửa phàm tục.
Mạc Hàn Yên nhất thời nghẹn lời, nhưng không thể nghĩ được lời nào để phản bác.
Đúng vậy, bất luận dùng lý do nào đi chăng nữa, dường như đều quá gượng ép, có ai sẽ bỏ lỡ cơ hội gia nhập vào Phiêu Miểu Tông, chỉ vì nhất thời vui sướng mà tự mình huỷ hoại một thân đồng tử?
Trừ phi đó là kẻ ngốc.
Lúc này, Yến Túc cuối cùng cũng ý thức được dường như không thích hợp, đánh mạnh một chưởng về phía tay vịn trên ghế, bởi vì dùng sức quá mạnh nên tay vịn bị nứt ra một số kẽ hở, âm thanh lạnh băng tràn ngập uy áp, "Nô tỳ lớn mật, không ngờ dám bôi nhọ chủ tử, nói thật cho bổn vương biết, ngươi là gian tế do ai phái tới, người nào đứng phía sau sai bảo? Nếu như hôm nay ngươi không khai thật, bổn vương sẽ dùng những phương pháp thẩm vấn phạm nhân trị quân thường ngày, chỉ sợ một nữ tử như ngươi không thừa nhận được!"
Yến Túc chinh chiến sa trường mấy năm nay, hào quang nhuốm máu trên người không phải là chuyện đùa, ông ta chỉ cao giọng tức giận nói ra như vậy, khiến tâm lý của tiểu nha hoàn vốn đã bị đánh vỡ hoàn toàn sụp đổ.
"Vương gia tha mạng...... nô tỳ...... tất cả đều vì nô tỳ si tâm vọng tưởng, tham muốn mù quáng, không cam lòng cả đời làm nha hoàn với thân phận ti tiện như vậy, vì thế...... vì thế mới động tay động chân trong dược của nhị công tử......"
Lời này dường như đang cố gắng ôm hết tội danh lên trên người mình, không biết nàng ta có phải có nhược điểm nào đó nên bị Mạc Hàn Yên khống chế uy hiếp hay không. Vì thế, cho dù lúc này nàng ta sợ Yến Túc tới mức run rẩy, cũng không dám nói ra kẻ chủ mưu sau lưng.
Ha ha, đơn giản để Mạc Hàn Yên tránh được một kiếp như vậy? Sao sẽ có khả năng đó!.
Trong mắt Khanh Vũ hiện lên nụ cười đầy thâm ý, sau đó nàng sâu kín nói, "Xem ra nha hoàn nhà ngươi cũng là một cao thủ luyện dược, tinh thông y thuật, nếu không sẽ không biết cách dùng tuý tiên hoa trộn lẫn vào trong dược, khiến cho người khác mất đi thần trí, trở nên vô cùng phấn khích."
Trong khi nói, nàng đột nhiên nhìn về phía Mạc Hàn Yên, gằn từng chữ một, không quan tâm tới ánh mắt sắc như lưỡi dao của nàng kia đang nhìn mình, "Nghe nói Vương phi xưa nay yêu hoa, đặc biệt là mấy chậu tuý tiên hoa trong viện, cực kỳ diễm lệ, hương thơm nức mũi. Nhưng, mặc dù tuý tiên hoa mỹ diễm động lòng người, nó rốt cuộc có hại đối với thân thể, Vương phi phải chú ý chăm sóc thân thể mới đúng."
"Ngươi có ý gì? Nghi ngờ bổn vương phi sai bảo nha đầu này đi hại người?!" Mạc Hàn Yên trông giống như người bị oan khuất, vô cùng phẫn nộ lạnh giọng chất vấn.
Những hành động này của bà ta cũng khiến Yến Túc kinh ngạc một chút, dường như cảm thấy cảm xúc của bà ta quá mức kích động.
"Vương phi, Khanh Vũ chỉ đang suy đoán, không có ý nghi ngờ nàng, đừng để ý quá mức." Có thể bởi vì khuôn mặt Khanh Vũ quá giống với người kia, Yến Túc bất giác mở miệng giải thích giúp nàng.
Mạc Hàn Yên nghe thấy vậy, lập tức biến sắc. Khuôn mặt được bảo dưỡng giống như thiếu nữ yêu kiều, mang theo một chút chua xót tái nhợt, mắt đẹp rưng rưng, "Vương gia đang trách cứ ta sao? Hay là nói, ngài thật sự tin những lời nha đầu kia nói, cho rằng ta là loại ác phụ tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn?"
Mạc Hàn Yên là tiểu nữ nhi được tướng quân thương yêu nhất, thông minh xinh đẹp, nhìn tướng mạo hiện giờ của bà ta cũng biết, lúc trẻ tuổi bà ta xinh đẹp cỡ nào.
Mười bốn tuổi gả cho Yến Túc, bà ta sinh cho ông ta một nam một nữ, dung mạo đều rất xuất sắc, thiên phú dị bẩm, vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của Yến Túc. Hơn hai mươi năm tình cảm phu thê, tận đáy lòng Yến Túc vẫn rất thích bà ta. Nếu không gặp được người kia, ông nghĩ rằng, trái tim mình sẽ không bao giờ thay đổi.
Trong trí nhớ của mình, bà ta vẫn luôn là nữ tử hiền lành đức hạnh, từ trước tới nay chưa từng cãi nhau với mình. Chỉ đúng một lần duy nhất, bởi vì ông mang theo người kia trở về, lúc ấy bà ta trở nên điên cuồng, đến nay ông vẫn ghi nhớ trong lòng. Cũng chỉ có một lần đó mà thôi, sau đó bà ta dọn ra khỏi chủ trạch, tính cách cũng trở nên khó nắm bắt.
Nhưng giờ đây, nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của bà ta, nước mắt lã chã chực khóc, khiến ông lại mềm lòng. Dù sao cũng do ông nợ bà ta.
Yến Túc khẽ thở dài một hơi, "Bổn vương không có ý này, nhưng ta cảm thấy, việc này có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài."
"Vậy Vương gia có ý gì?" Ánh mắt Mạc Hàn Yên lạnh lùng nhìn thiếu nữ phía dưới, "Nàng nói bóng gió như thế, chẳng phải đang nghi ngờ bổn vương phi một tay thao túng hay sao?"
"Bổn vương tất nhiên sẽ không oan uổng Vương phi nàng, cũng sẽ không dung túng để người sau lưng thoát khỏi vòng pháp luật." Yến Túc nói giọng ấm áp trấn an cảm xúc của bà ta, để bà ta ngồi lại vị trí của mình trước.
~~~Hết chương 83~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...