Khanh Vũ Phúc Hắc

"Ha ha ha, thế tử, nam nhân trời sinh sức lực đã mạnh hơn nữ nhân, nếu thật sự muốn làm chuyện gì đó, nữ nhân làm sao phản kháng được ~" Người vừa nói chuyện chính là một trắc phi được nghênh đón vào cửa sau Vương phi, nhưng cũng là một nữ nhân ngực lớn ngốc nghếch.

Bà ta vừa nói những lời này xong, Yến Hi Thành lập tức hung hăng trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái, bà ta sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.

Yến Túc vẫn luôn không nói gì, chỉ cau mày, sắc mặt có chút âm trầm khó coi.

Khuôn mặt thiếu niên trên xe lăn thoạt nhìn suy yếu vô lực, giống như di chứng phóng túng quá độ sinh ra. Ông ta không muốn tin, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, lại khiến ông ta không thể không tin.

Rõ ràng ông ta còn ôm hy vọng rất lớn đối với hắn, tận lực muốn chữa khỏi chân cho hắn, để hắn có thể tiến vào Phiêu Miểu Tông tu hành, sau có này có được tiền đồ tốt.

Tất cả đều đang phát triển rất tốt, đứa nhỏ này vẫn luôn khiến ông ta rất vừa lòng. Nhưng trước mắt, hắn đã bại lộ tướng mạo đắc ý vênh váo vốn có của mình hay sao? Có lẽ tận trong xương cốt của hắn, vốn là một công tử có hành vi cực kỳ phóng túng như vậy.

Mới nhỏ như thế đã làm ra loại chuyện vô sỉ này, sau này lớn lên sẽ biến thành như thế nào?.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, nội tâm Yến Túc đã trải qua một trận biến hóa nghiêng trời lệch đất, con ngươi sắc bén mang theo vài phần thất vọng, bình tĩnh mở miệng, "Khanh Bắc, ngươi không nói lời nào chính là thừa nhận. Hôm qua ngươi lăng nhục nha đầu này phải không?"

Hắn thậm chí không có sức để nói chuyện, có thể thấy được tối hôm qua hắn đã chơi điên cuồng bao nhiêu.

Nếu như biết được hắn sẽ biến thành bộ dáng như vậy, năm đó ông ta căn bản không nên giữ hắn lại, hiện giờ chỉ khiến cho người kia hổ thẹn, khiến nàng cho dù chết cũng vĩnh viễn không thể an giấc ngàn thu.

Khanh Bắc cứ lẳng lặng nhìn Yến Túc trên cao như vậy, trong mắt hắn tràn đầy thất vọng và phẫn nộ không chút nào che giấu, gương mặt tuấn tú tái nhợt không có chút cảm xúc, nhưng nơi nào đó trong lòng dường như vào giờ phút này đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Ông ta không tin mình.

A, phụ thân của hắn, không ngờ thà tin tưởng người ngoài, cũng không muốn tin tưởng nhi tử của mình.

Đơn giản bởi vì hắn không phải cốt nhục thân sinh của Yến Túc, vì thế suy cho cùng vẫn có khoảng cách hay sao?


Thật ra ông ta chỉ cần suy nghĩ sâu xa hơn một chút, là có thể phát hiện đây là quỷ kế của Mạc Hàn Yên, chẳng qua ông ta không muốn nghĩ, trực tiếp định tội danh này cho hắn.

Khanh Bắc nhắm mắt lại, trong nháy mắt dường như có chuyện gì đó rốt cuộc tiêu tan.

Thì ra, tất cả những sự quan tâm và xem trọng mà Yến Túc dành cho hắn trong thời gian qua, khiến hắn chậm rãi buông lỏng khúc mắc trong lòng. Thậm chí cả chuyện năm đó Mạc Hàn Yên phế đi đôi chân của hắn, hắn đều có thể thử xem, nếu Yến Túc tận lực đền bù cho hắn, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Từ nhỏ hắn và Khanh Vũ đã bị vứt bỏ, điều đó khiến hắn thật sự quá khát vọng về tình yêu. Khanh Vũ luôn nói hắn ngốc, hắn đúng thật rất ngốc, cũng quá mềm lòng.

Ngay khi bầu không khí trở nên ngột ngạt, áp lực nặng nề vô tận, khiến người không thể chịu nổi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng cười khúc khích, sau đó mọi người lập tức nhìn thấy một thân ảnh tinh tế cao gầy chậm rãi đến gần.

Người nọ một thân quần áo trắng tinh, tóc đen tùy ý búi cao, rõ ràng thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng nhìn qua ở trên người người nọ lại cực kỳ thích hợp, lười biếng lại tùy ý.

Đôi lông mày được cắt tỉa gọn gàng hơi nhướng lên, phía dưới là một đôi mắt hồ ly hẹp dài mị hoặc, nhuộm ánh sáng cơ trí. Mũi cao thanh thoát, đôi môi anh đào tiểu xảo câu lấy một nụ cười nghiền ngẫm. Khuôn mặt tinh xảo giống như ảo mộng, toàn bộ người trong đại sảnh nhìn xem ngây người.

Kinh ngạc nhất chính là Mạc Hàn Yên, rõ ràng không lâu trước đó bà ta từng gặp thiếu nữ này, nhưng dường như mỗi một lần nhìn thấy, nàng đều lóa mắt khiến người hoàn toàn không rời mắt được, thậm chí còn xuất sắc hơn cả nữ nhân kia năm đó.

Nhìn thấy biểu tình Yến Túc bên cạnh hoàn toàn ngơ ngẩn sẽ biết.

Thiếu nữ không hề để ý tới những ánh mắt khác nhau của bọn họ, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn thiếu niên trên xe lăn một cái, mà là đi tới tiểu nha hoàn đang khóc lóc quỳ trên mặt đất trước mặt.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta, rõ ràng trong giọng nói còn mang theo ý cười, nhưng trong đôi mắt phượng lại sắc lạnh khiến người không rét mà run, "Chậc chậc, dáng vẻ lớn lên đúng thật không tồi."

Nha hoàn kia sợ tới mức run lên bần bật, không dám nói một lời, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Khanh Vũ cười nhạo thành tiếng, sau đó nhìn về phía Yến Túc đen mặt đang ngồi trên cao, cười nhẹ, "Phụ thân đã điều tra rõ ràng, tiểu nha hoàn này là bị Tiểu Bắc khi dễ?"


"Chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa chính hắn đã thừa nhận." Yến Túc trầm giọng nói.

"Chứng cứ?" Khanh Vũ giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười, "Theo như ý của phụ thân, nha hoàn này tạo ra một chút dấu vết ái muội ở trên người, quần áo không chỉnh tề đến trước mặt ngài khóc lóc kể lể Tiểu Bắc vũ nhục nàng. Vì thế ngài chỉ nghe người ngoài nói dăm ba câu, thậm chí không muốn nghe Tiểu Bắc giải thích một câu?"

"Thì ra cái gọi là chứng cứ chính là như vậy. Ta cho rằng chỉ có những kẻ ngu muội vô tri mới tin vào những lời buộc tội hoang đường như vậy. Phải biết rằng, đôi khi ngay cả khi tận mắt nhìn thấy, cũng chưa chắc đã là sự thật. Phụ thân, ngươi khiến ta...... thật thất vọng."

Nàng cứ thẳng lưng đứng ở trước mặt, nói rõ ràng những lời đau buồn như thế. Nhưng khuôn mặt nàng vẫn đang tươi cười, cặp mắt phượng xinh đẹp quyến rũ cũng mang theo ý cười, giống như vĩnh viễn không thể nào chạm vào nội tâm chân thật của nàng.

Ánh mắt này......

Yến Túc hoảng hốt một chút, giống như nhìn thấy được người kia năm đó, cũng từng nói với ông ta một câu tương tự như thế.

Nàng nói, "Yến Túc, ta quá thất vọng về ngươi."

Ông ta đột nhiên hồi phục lại tinh thần, giống như đang âm thầm tự an ủi mình, xua đi một chút cảm giác bất thường trong lòng, "Trừ phi ngươi có thể tìm ra chứng cứ rửa sạch tội danh cho hắn. Nếu không, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, toàn bộ Vĩnh An Vương phủ đều sẽ bị mất mặt!"

Khanh Vũ trào phúng cong môi, "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. A, nhưng nếu phụ thân vẫn khăng khăng muốn có chứng cứ......" Nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mạc Hàn Yên bên kia, "Chuyện hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích vừa lòng, ta sẽ không ngại lột mấy lớp da của độc thủ phía sau màn."

Mạc Hàn Yên giật mình bởi ánh mắt này, sau đó âm thầm bình tĩnh lại, trên mặt không có một chút gợn sóng.

Hừ, bà ta thật sự muốn nhìn xem, hai đứa con hoang này rốt cuộc làm thế nào thoát tội.

Thiên phú tốt thì như thế nào, vĩnh viễn đều bị Ngưng nhi của mình đạp lên lòng bàn chân, vĩnh viễn đều không thể xoay người. Mình sẽ không để hài tử của nữ nhân kia có cơ hội uy hiếp tới Ngưng nhi của mình, tuyệt đối không!


Khanh Bắc nhìn thiếu nữ không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở nơi đó, cố gắng hết sức bảo vệ mình, trong lòng cảm động. Nhất định là trời cao thấy hắn bị khổ nhiều như thế, cho nên mới để Khanh Vũ tới bên cạnh bảo vệ hắn.

Bất kể lúc nào, Khanh Vũ đều giống như một bức tường thành vững chắc, che chở hắn ở bên trong, không dung bất luận kẻ nào khi dễ.

Bàn tay trong ống tay áo run rẩy nắm chặt. Trên thế giới này, chỉ có một người chân chính quan tâm để ý đến hắn như thế, vậy là đủ rồi. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ thèm muốn những thứ không thuộc về mình!

Nhưng hiện tại, chỉ vì tỏ vẻ rất thật nên hắn không thể tiết lộ bản thân quá sớm. Nếu không, kế hoạch của Khanh Vũ sẽ tan thành mây khói.

Bên kia, Khanh Vũ cúi người nhìn nha hoàn đang thấp giọng khóc nức nở, khóe môi khẽ nhếch lên, "Tới, ngươi nói cho ta biết, tối hôm qua nhị công tử đã bạo hành ngươi như thế nào?"

Lòi nói cười như không cười lại mang theo vài phần lộ liễu, khiến mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy khó hiểu, hiện tại nàng đang diễn vở kịch nào đây?

Tiểu nha hoàn run rẩy, dường như nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ sợ hãi, một hồi lâu mới mở miệng nói, "Đêm qua, nô tỳ đưa dược tới cho nhị công tử......"

"Dược gì?" Khanh Vũ nhướng mày.

"Đó là dược điều dưỡng thân thể Vương gia sai nô tỳ đưa qua." Tiểu nha hoàn thấp giọng nói.

Yến Túc gật đầu, "Bổn vương đúng thật đã sai người đưa dược qua đó."

Khanh Vũ nâng cằm lên, "Ngươi tiếp tục nói."

Tiểu nha hoàn nhìn thoáng qua bên trên, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục mở miệng, "Sau khi nhị công tử uống dược xong, nô tỳ chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả nhị công tử ôm chặt lấy nô tỳ, bắt đầu xé rách quần áo, còn nói...... nói thích ta......"

Ánh mắt Khanh Bắc lạnh lùng, tràn đầy ý khinh thường.

Chẳng lẽ hắn bị mù à?

Nữ nhân này nghĩ rằng chỉ dựa vào một chút sắc đẹp nên cả ngày đung đưa ở trước mắt hắn, a dua lấy lòng hắn, nhưng hắn thậm chí còn không biết nữ nhân này tên gọi là gì.


Còn nói hắn thích nàng ta? Nằm mơ đi thôi!

Cho dù hắn thích chó thích mèo ven đường cũng sẽ không thích nàng ta!!

Khanh Vũ nhìn khuôn mặt thiếu niên chán ghét và tức giận không chút nào che giấu, nhất thời bật cười, sau đó ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nữ nhân luôn bình tĩnh tự nhiên phía trước.

A, Mạc Hàn Yên thật đúng là không chịu ngồi yên, nàng chỉ mới đi một đêm không về, không ngờ bà ta đã không nhịn được xuống tay với Tiểu Bắc.

Lúc nàng trở về, mùi hương của tuý tiên hoa một đêm trong phòng vẫn còn chưa tan, liều lượng phải hạ nhiều bao nhiêu. Cũng may, tuý tiên hoa chỉ khiến thần kinh người tê mỏi, khiến thân thể người mệt mỏi, tạm thời không thể nói mà thôi. Chỉ cần giải độc, sẽ không gây tổn thương đối với thân thể.

Lúc này thiếu niên thoạt nhìn ngoại trừ suy yếu vô lực một chút, tinh thần thật ra cũng không tệ lắm.

Bên kia, nha hoàn vẫn đang ủy khuất nức nở, "Nhị công tử là chủ tử, ta chỉ là một nô tỳ, chủ tử muốn thế nào, nô tỳ chỉ có thể nghe theo. Nhưng nhị công tử...... còn có đam mê chuyện đó...... thiếu chút nữa đã tra tấn chết nô tỳ......"

"Chẳng phải lúc nãy ngươi đã nói, ngươi liều chết cũng không chịu nhượng bộ, liều mạng chống cự hay sao? Hiện tại sao lại nói, chủ tử nói gì ngươi chỉ có thể nghe theo?" Lần này người nói chuyện, chính là Yến Hi Thành.

Tiểu nha hoàn kia hiển nhiên không ngờ sẽ có người phá đám, trợn tròn đôi mắt một chút.

Mạc Hàn Yên cũng không ngờ Yến Hi Thành sẽ đột nhiên mở miệng, đôi mắt lập tức lộ ra vẻ tức giận, "Thành nhi, con biết cái gì, đừng gây thêm phiền toái!"

"Mẫu thân, chỉ là một nha hoàn mà thôi, cứ để nàng ta nói những lời vô nghĩa, bôi nhọ Khanh Bắc hay sao? Ta đoán nàng ta gần đây thấy thái độ phụ vương coi trọng thân thiết với Khanh Bắc, vì thế đã động tay động chân ở trong dược, khiến gạo nấu thành cơm, dù không có tác dụng cũng có thể trở thành thị thiếp." Yến Hi Thành cười lạnh nhìn nha hoàn đang kinh ngạc dưới đất, "Ta thấy bộ dáng này của Khanh Bắc, không phải không nói lời nào, mà là không thể nói được."

Những lời này vừa nói ra, Mạc Hàn Yên và nha hoàn phía dưới đồng thời thay đổi sắc mặt.

Nha hoàn nháy mắt tái mặt, biểu tình bi thương, "Thế tử, mặc dù thân phận nô tỳ ti tiện, nhưng cũng là cô nương trong sạch. Ngài nói nô tỳ như thế, nô tỳ không còn mặt mũi sống tiếp, chỉ có thể lấy cái chết chứng minh trong sạch!"

Vừa dứt lời, đôi mắt nàng ta trở nên lạnh lùng, cảm thấy như được giải thoát, đột nhiên vươn tay đập xuống đỉnh đầu của mình.

~~~Hết chương 82~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui