Khanh Bắc theo bản năng giật mình một cái, đột nhiên đứng lên, y thư trong tay cũng rơi xuống đất, "Gặp...... gặp qua Thương Hải Vương!"
"......" Khanh Vũ kinh ngạc trước hành động của hắn, bất đắc dĩ cười cười. Hắn kích động đến nỗi nói lắp. Không ngờ gia hỏa này sùng bái Tiểu Dạ như thế!
Khanh Dạ Ly thoáng nhìn hắn một cái, sau đó nói, "Không cần đa lễ."
Lúc này Khanh Bắc mới dám đứng thẳng người lên, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú vừa hưng phấn lại vừa cuồng nhiệt.
Khanh Vũ vươn tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên, cười nói, "Đừng khẩn trương như thế, hắn là bằng hữu của tỷ, sau này có thể thường xuyên gặp mặt."
"Bằng hữu?" Khanh Bắc có chút kinh ngạc nhìn nàng. "Nhưng, trước kia sao chưa từng nghe thấy tỷ nhắc tới? Hơn nữa lúc đệ nhắc tới Thương Hải Vương, phản ứng của tỷ cũng rất bình tĩnh."
"Bởi vì khi đó tỷ vẫn chưa nhận ra!" Khanh Vũ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói, "Được rồi, đệ cứ tiếp tục đọc sách của đệ, tỷ có chút chuyện muốn nói với Tiểu Dạ."
Khanh Bắc ngơ ngác nhìn hai người đi vào trong, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Tỷ tỷ gọi Thương Hải Vương là gì?
Tiểu...... Dạ?!
Trong phòng, Khanh Vũ vừa tiến vào liền kéo ra một cái ngăn ẩn dưới bàn trang điểm, lấy ra một chai sứ nhỏ màu đen.
"Ngồi xuống."
Khanh Dạ Ly theo lời ngồi xuống, nhìn thiếu nữ đi tới, nhanh nhẹn tháo mặt nạ trên mặt hắn ra. Trước ánh mắt bối rối của hắn, nàng mở nắp, đổ chất lỏng trong suốt bên trong xuống lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng phủ lên đồ án hình đầu sói dữ tợn ở trên thái dương hắn, một lát sau mới rút tay lại.
"Làm gì vậy?" Khanh Dạ Ly từ trước tới nay đều luôn tin tưởng nàng, căn bản không lo lắng nàng sẽ gây thương tổn cho mình. Đối với hành động này của nàng, hắn chỉ có chút khó hiểu mà thôi.
Khanh Vũ không nói gì, lấy một cái gương đi tới bên cạnh và đưa cho hắn.
Khanh Dạ Ly ngước mắt xem qua, lập tức nhìn thấy trên trán nơi đó trơn bóng một mảnh, không có bất cứ dấu vết gì. Hắn vươn tay xoa xoa, nhưng không cảm giác được phần thịt nhô ra giống như lúc trước, mắt xanh có chút kinh dị nhìn nàng, "Đây là......"
"Đồ án này, không thể để người khác nhìn thấy. Trời sinh ngươi đã khác với thường nhân, trong thân thể có đặc tính lang tộc tàn bạo thị huyết, nhưng thiên phú trí tuệ lại hơn người khác trăm lần, cũng không biết là tốt hay xấu." Khanh Vũ thấp giọng thở dài một hơi, ánh mắt bất đắc dĩ trở nên phức tạp,"Nếu không phải bởi vì ta, có lẽ ngươi vĩnh viễn sẽ không phải trải qua sự biến đổi như vậy......"
"Đối với ta mà nói, nó là tốt." Khanh Dạ Ly nắm lấy cổ tay nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, "Ít nhất thực lực của ta đủ mạnh, sẽ không tiếp tục trơ mắt bất lực nhìn nàng xảy ra chuyện ở trước mắt ta. Ta cũng không hối hận khi biến thành dáng vẻ này, bởi vì ta cuối cùng có đủ năng lực để bảo vệ nàng."
"Tiểu Dạ......" Ánh mắt thiếu nữ mơ hồ có sương mù vây quanh, giống như cảm động nhưng lại giống như thương tiếc.
Gia hỏa này thật sự đã thay đổi rất nhiều. Từ trước tới nay vẫn luôn là một thiếu niên trầm mặc ít lời, đừng nói sẽ không bao giờ nói ra những lời cảm động đó, ngay cả mở miệng đều khó. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được những lời từ đáy lòng của hắn.
"Ta có chuyện muốn nói với nàng. "Khanh Dạ Ly trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói.
"Chuyện gì?"
"Ta muốn mang nàng về Lâm Uyên Quốc."
Khanh Vũ ngẩn ra một chút, nhưng không cự tuyệt ngay lập tức, "Vì sao?"
"Lâm Uyên Quốc cách nơi này quá xa, nếu nàng gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không thể kịp thời chạy tới. Hơn nữa, nhiều năm trôi qua như thế, ta vẫn luôn tin tưởng chắc chắn nàng còn sống, hiện giờ tìm được nàng, tất nhiên muốn mang nàng trở về." Khanh Dạ Ly nói với giọng nghiêm túc.
"Ta có thể gặp phải nguy hiểm gì? Ngươi vẫn không tin ta sao?"
"Lần đó trong Trấn Hồn Tháp, cũng đã đủ nguy hiểm." Khanh Dạ Ly nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt lập tức trầm xuống, "Ngày đó, ai đã mang nàng đi?"
Nếu không phải đêm đó có người gây khó dễ, hắn sớm đã có thể gặp lại Tiểu Vũ, không phải lãng phí nhiều ngày như vậy.
Nhưng có thể yên lặng mang người rời đi ở trước mắt hắn, nhất định cũng là một cao thủ.
Nhưng...... làm thế nào Tiểu Vũ có thể quen biết người này?
Hắn chủ động mở miệng, Khanh Vũ nháy mắt nhớ lại nữ nhân biến mất ở trong không khí lúc đó, "Ngày đó ngươi có nhìn thấy một nữ nhân diện mạo xấu xí hay không? Ngươi đã giết nàng ta?"
"Không phải, nàng ta tự nổ." Khanh Dạ Ly nhíu mày, có chút không hài lòng khi nàng nói sang chuyện khác, "Nàng vẫn chưa trả lời ta, người đã mang nàng đi là ai."
Khanh Vũ có chút bất đắc dĩ, "Người không quan trọng, dù sao sau này sẽ không gặp lại nữa, ngươi cứ khăng khăng muốn biết làm gì?"
"Đối phương là địch hay bạn? Nếu là địch, sau này chắc chắn sẽ trở thành mầm hoạ." Nam nhân kia bình tĩnh nói, nheo đôi mắt xanh lục nguy hiểm lại, giống như chỉ cần nàng nói là địch nhân, hắn sẽ lập tức nhổ cỏ tận gốc đối phương.
"Đừng nghĩ nhiều như thế. Ta đã từng cứu người nọ, cũng xem như ân cứu mạng. Hiện tại không ai nợ ai. Đối phương là người của thế lực Vân Trung Thiên, ta không có ý định liên quan hay dính dáng đến hắn. Lần này bởi vì hắn mà ta chọc phải phiền toái, vì thế nên hắn phái người tới cứu ta. Sau này ta giữ khoảng cách là được."
"Nàng thật ra đã điệu thấp rất nhiều." Khanh Dạ Ly có chút kinh ngạc khi nghe những lời này của nàng. Lúc trước nàng cao ngạo công khai, chưa từng khom lưng cúi đầu như vậy.
Khanh Vũ co giật khóe miệng, có chút tự giễu nói, "Sống lại một đời, ta tất nhiên quý trọng mạng sống. Rốt cuộc, sẽ không có nhiều vận may có thể để ta trọng sinh lần nữa như vậy."
Bầu không khí trở nên có chút nặng nề, Khanh Vũ không muốn tiếp tục đề tài rối rắm này, có chút nghi hoặc hỏi, "Ngươi tới thế giới này từ lúc nào? Còn trở thành Thương Hải Vương của Lâm Uyên Quốc?"
Khanh Dạ Ly nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói, "Ngày đó sau khi nàng chết, Khanh Thiên Lân phát hiện ra liền thẹn quá hoá giận, di thể của nàng cũng không buông tha, muốn luyện nàng thành lô đỉnh. Sau khi ta tranh chấp với đám người bọn họ, đột nhiên thân thể ta xảy ra biến hóa, sau đó...... mất hết lý trí, giết sạch toàn bộ gia tộc. Sau đó ý thức ta mơ hồ, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở Lâm Uyên Quốc. Hoàng đế Lâm Uyên Quốc đã cứu ta trong trong tình trạng hôn mê trên biển."
Khanh Thiên Lân, đó là ca ca cùng cha khác mẹ của Khanh Vũ.
Mặc dù không cùng một mẫu thân sinh, nhưng trong một đại gia tộc có vô số chi nhánh ở Khanh gia, Khanh Thiên Lân là huynh đệ thân thiết nhất trong tỷ muội của nàng, từ nhỏ đã đối xử với nàng rất tốt.
Khanh Vũ rất thích ca ca sủng nịch mình, bất luận nàng có bộ mặt thế nào trước mặt người khác, ở trước mặt hắn Khanh Vũ vĩnh viễn là tiểu nữ hài hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng kể từ sau cuộc thí luyện gia tộc diễn ra, Khanh Vũ được tuyển chọn trở thành tộc trưởng trong hơn một trăm gương mặt trẻ, sự yêu thích đơn thuần của Khanh Thiên Lân đối với nàng lập tức thay đổi.
Bởi vì hai cuốn bí bảo truyền thừa mấy trăm năm của gia tộc, 《Táng Linh Quyết》 và 《Thiên Y Pháp Giám》 là những kỹ năng chỉ có tộc trưởng mới có thể kế thừa tu tập. Và ngoại trừ tộc trưởng, chỉ có cộng sự thân mật nhất của tộc trưởng mới có thể tiếp xúc hai cuốn bí bảo này.
Bởi vậy sau khi Khanh Vũ được tuyển chọn, đột nhiên có rất nhiều người muốn tiếp cận và theo đuổi nàng. Dung mạo của nàng vốn đã xuất chúng hơn người, vì thế không thiếu người theo đuổi. Hơn nữa, khi tin tức này truyền ra bên ngoài, người muốn trở thành hôn phu tương lai của nàng cũng càng ngày càng nhiều, giống như cá diếc qua sông.
Nhưng kết quả cuối cùng, tất cả đều bị ca ca Khanh Thiên Lân sủng ái muội muội đuổi đi. Khi đó Khanh Vũ rất cảm động, nhưng nàng lại không biết, ca ca mà mình thích và sùng kính như vậy, đã nảy sinh tâm tư đối với nàng.
Không màng lễ nghi luân thường, thậm chí còn nổi lên tâm tư hèn hạ như hạ xuân dược với nàng, cưỡng bức nàng quan hệ với hắn.
Trong khi Khanh Vũ vẫn luôn không hề phòng bị ca ca, căn bản không ngờ tới hắn sẽ làm ra chuyện như vậy. Nếu không phải Khanh Dạ Ly vẫn luôn ở bên cạnh chú ý tới nàng, chỉ sợ hai người đã xảy ra quan hệ cấm kỵ như thế.
Tự đó về sau, thiếu nữ vốn ngây thơ hoạt bát hay cười, nháy mắt đã trưởng thành hơn, trở nên lạnh nhạt và cao ngạo hơn.
Một lần nữa nghe lại cái tên Khanh Thiên Lân, ánh mắt Khanh Vũ trong nháy mắt vẫn có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại, "Hắn ta...... đã chết rồi sao?"
"Ta không chắc chắn." Khanh Dạ Ly nhíu mày, dường như có chút ảo não.
"Không chắc chắn? Đó là có ý gì?"
"Ngày đó ta đã khiến hắn ta bị trọng thương, tất cả gân mạch của hắn ta đều bị đứt gãy, chỉ cố gắng trút hơi thở cuối cùng. Nhưng hắn ta đột ngột tắt thở như thế, ta cảm thấy rất khả nghi. Trong ấn tượng của ta, hắn ta sẽ không dễ dàng chết như vậy mới đúng."
Ánh mắt Khanh Vũ lóe lóe, "Ta nhớ rõ hắn ta từng học trộm cấm thuật của gia tộc. Trong đó...... có một loại phương pháp có thể mượn xác hoàn hồn, cần phải ngay thời điểm khi một người sắp chết, cắn nuốt hồn thể người nọ, sau đó có thể đoạt được cuộc sống mới. Phương pháp cắn nuốt hồn phách người sống này quá mức âm độc. Khi các tộc trưởng đời trước còn tại vị, đã đặt ra quy định, nếu phát hiện ra bất luận người nào học trộm bí pháp trên, đều sẽ bị trừng phạt bằng cách đánh trọng thương linh hồn của họ. Nhưng Khanh Thiên Lân rất thông minh, không biết hắn ta đã học bao nhiêu năm, có thể che giấu được hơi thở cấm thuật."
Khanh Dạ Ly nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, "Ý của nàng là...... có khả năng hắn ta còn sống? Còn có khả năng cũng đi tới dị giới cùng chúng ta!"
"Ta không phủ nhận phỏng đoán này." Khanh Vũ nói.
"Vậy chẳng phải nàng càng nguy hiểm hơn sao?" Khanh Dạ Ly mang theo vẻ mặt lo lắng, "Nàng cần phải theo ta quay về Lâm Uyên, như vậy ít nhất ta có thể bảo vệ nàng."
"Có phải ngươi nghĩ ta quá yếu hay không?" Khanh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, "Kiếp trước là vì ta bất đắc dĩ, chung quy khi đối diện với Khanh Thiên Lân ta không thể hạ thủ. Mặc dù cuối cùng hắn ta...... nhưng dù sao hắn ta đã từng thật tình đối xử tốt với ta."
Đại gia tộc chính là nhân tình đạm bạc như vậy. Từ nhỏ Khanh Vũ đã mất cha mẹ, vẫn luôn đi theo bên cạnh gia gia. Khanh Thiên Lân là người thân duy nhất khiến nàng cảm thấy ấm áp, vì thế nên cuối cùng, nàng tình nguyện chọn cái chết, thành toàn cho hắn ta cố chấp điên cuồng theo đuổi bá nghiệp.
Ánh mắt Khanh Vũ ôn nhu nhìn về phía ngoài phòng, thiếu niên tuấn tú an tĩnh ngồi ở chỗ kia, rõ ràng tâm trí vẫn đang chuyên tâm đọc sách, nhưng ánh mắt lại thường xuyên nhìn về phía bên này, dường như tò mò người bên trong rốt cuộc đang nói chuyện gì, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, giống như đang canh chừng cho bọn họ.
Khanh Dạ Ly nhìn hơi thở quanh người nàng trở nên ôn nhu như vậy, lập tức cũng chú ý tới ánh mắt của nàng.
"Đứa bé kia là......"
"Là đệ đệ của ta, Khanh Bắc." Khanh Vũ câu môi cười nhẹ, "Ta không thể theo ngươi tới Lâm Uyên. Dù sao chúng ta đã gặp lại nhau, ngươi biết ta ở đây là được. Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta. Người đã từng chết một lần luôn quý trọng mạng sống, nếu có người muốn gây bất lợi cho ta......"
Tươi cười trên khóe môi thiếu nữ trở nên sâu hơn, dung nhan tinh xảo mỹ diễm trong nháy mắt sáng lạn đến mức tận cùng, "Ta sẽ lấy mạng hắn trước."
~~~Hết chương 66~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...